Gameshow Vô Hạn

Chương 9: 9: Tập Đặc Biệt Cương Thi - 4



Vật phẩm của số 11 chỉ về căn phòng Singapore.
Hứa Giai trước đó từng nhìn thấy căn phòng Singapore này, cũng nhớ kỹ vị trí.

Không mất nhiều thời gian cô đã tìm được mục tiêu, cũng thuận lợi tìm được súng nước trong phòng.
“Tiêu hủy.” Hứa Giai nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Một giây sau, súng nước vỡ tan thành những mảnh ghép nhỏ, nhạt màu rồi biến mất.
Tiếp theo, tấm thẻ đi kèm cũng bị tiêu hủy.
Hứa Giai lấy dung dịch mới lấy được từ số 11 ra định tiêu hủy, nhưng nghĩ nghĩ một lát, cô lại nhét nó về trong túi.
Dung dịch này giống như đạn vậy, giữ lại có khi còn có công dụng khác.
Cuối cùng Hứa Giai nhìn lại căn phòng một lần rồi ung dung rời đi.
**
Khi loa phát thanh vang lên âm thanh người chơi bị loại bỏ, Tề Viễn cũng đang đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Ai ngờ anh còn chưa tìm được ai, mục tiêu lại tìm đến dán lấy.
“Hê hê, người anh em, hiểu quy tắc trò chơi chưa?” Số 10 tự đi đến chào hỏi Tề Viễn.
Ánh mắt Tề Viễn hơi lay động, trong lòng cũng có chủ ý, nhưng lại lắc đầu.
“Chưa rõ lắm”.
“Tôi cũng vậy, cứ như cách một tầng giấy mỏng, không sao xuyên thủng được”.

Số 10 than thở như đang phiền muộn lắm.

Bỗng nhiên, hai mắt hắn sáng ngời, đề nghị: “Hay là chúng ta đổi vật phẩm trong túi đi? Có khi nghiên cứu đồ của người khác lại hiểu ra vấn đề thì sao?”
Khóe miệng Tề Viễn hiện lên nụ cười như có như không.
Vài phút trước, anh dùng lý do trao đổi thông tin, lừa số 3 đưa vật phẩm cho mình.

Mấy phút sau, lại có người khác đem lý do này đến lừa gạt, định dụ anh lấy vật phẩm ra cho hắn xem…!đúng là cùng một kịch bản.
“Đến phòng tương ứng rồi hả?” Tề Viễn nói thẳng luôn.
Số 10 lập tức thay đổi sắc mặt.

Hắn kỳ quái nhìn Tề Viễn, không lên tiếng.
Tề Viễn tiếp tục nói: “Thực ra tôi cũng mới hiểu, chưa kịp kiểm tra”.
Số 10 hơi giật mình, trái tim lập tức đập loạn.

Nói thế nghĩa là rương báu vẫn còn trong phòng, chưa mở ra?
Tề Viễn tiến lên một bước, nắm chặt bảng tên của số 10 trong tay, nhàn nhạt nói: “Hay là anh nói thẳng đáp án cho tôi đi? Nơi sản xuất vật phẩm có rương báu sao?”
Số 10 lườm anh coi thường, không lo lắng gì nói: “Đừng dọa tôi! Tôi nói cho cậu nghe, trò chơi này không giống trò xé bảng tên kia đâu.

Cậu cứ xé đi, tôi mà nhíu mày thì tôi thua cậu luôn”.
Hắn đã trao đổi thông tin với người khác, rất rõ ràng, sau khi bảng tên bị xé người chơi vẫn sống tốt, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nghe thế, Tề Viễn thật muốn xé thật nhanh, cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Số 10 không biết mình sắp chết đến nơi, vẫn còn cò kè mặc cả, “Cậu cho tôi xem vật phẩm một cái, tôi sẽ nói đáp án cho cậu”.
Dù sao phòng của anh cũng không có gì cả, hắn muốn xem thì cứ cho thôi.
Tay phải Tề Viễn nắm bảng tên của số 10 không chịu thả, tay trái lấy một hộp thuốc mỡ ra cho số 10 xem.
Số 10 nhanh chóng kiểm tra, phát hiện trên đó viết: “Nơi sản xuất: Thái Lan”.
Thái Lan! Hắn biết gian phòng đó ở đâu! Số 10 vui mừng không thôi, không hề nghĩ tại sao số 1 lại ngoan ngoãn đến vậy, đưa vật phẩm cho hắn ngay.

Rõ rành anh chỉ cần đi một chuyến là xác nhận được, việc gì cần phải hỏi người khác?
Hắn thuận tay cất hộp thuốc vào túi mình, nói nhanh: “Cậu đoán không sai, trong phòng có rương báu.

Tôi tìm được một bình dung dịch màu xanh lam”.
Nói xong, số 10 tung vó chạy như điên, muốn nhanh chóng chạy vào phòng Thái Lan chiếm rương báu.
Tay phải Tề Viễn vẫn một mực nắm bảng tên của số 10.

Người này vừa chạy bảng tên cũng bay mất.
Số 10 chạy rồi mới phát hiện ra điểm không hợp lý.

Tại sao thân thể mình lại nhạt màu đi thế này? Hắn sợ hãi, ngây ngốc cả người: “Đm! Chuyện gì thế này?”
Tề Viễn nhắc nhở, “Nhíu mày là thua.”
Số 10, “…”
Thua thì thua! Chẳng những hắn muốn nhíu mày, mà còn muốn chửi bậy nữa ấy!
Không bao lâu sau, số 10 và hộp thuốc mỡ của Tề Viễn cùng nhau biến mất.
Rất nhanh, thông báo “Con người số 10 OUT” được loa phát thanh lan truyền khắp khách sạn.
Tề Viễn dạo chơi khắp nơi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Tuy rằng hệ thống nói: “Thành công tiêu diệt tất cả con người thì đôi tình nhân cương thi chiến thắng”, nhưng sau khi tìm được rương báu họ phát hiện ra, còn có một cách thắng lợi khác — đó là hủy tất cả vũ khí của con người.
Rương báu viết rõ “Cách duy nhất để tiêu diệt cương thi chính là bỏ dung dịch đặc biệt vào súng nước, bắn ướt bảng tên của cương thi, sau đó xé bảng tên xuống”.
Nếu như toàn bộ dung dịch bị hủy, hay toàn bộ súng nước bị hủy rồi thì sao? Không còn cách nào làm ướt bảng tên cương thi thì đương nhiên không thể xé bảng tên xuống được.
Cứ như thế, nếu con người không còn cách nào tấn công thì cương thi chính là kẻ vô địch.

Sau khi loại người chơi trước, Tề Viễn thay đổi phương pháp dò hỏi thông tin vật phẩm của con người, chính vì sau khi người chơi bị loại bỏ, thông tin vật phẩm biến mất, những người chơi khác có khả năng may mắn tìm được rương báu.
Mà nếu biết được nơi sản xuất của vật phẩm, anh có thể tìm đến căn phòng tương ứng, tự tay tiêu hủy vũ khí, sau này sẽ không còn ai có thể may mắn tìm được nữa.
Tề Viễn không lập tức xé bảng tên của số 10, còn theo sau tán nhảm với hắn một lúc cũng vì nguyên nhân này.
Nhìn thì như anh đang xem xét manh mối “Căn phòng tương ứng với vật phẩm có rương báu”.

Nhưng thực chất thứ anh muốn hỏi là, sau khi phát hiện manh mối, người đó đã đi đến căn phòng tương ứng của mình chưa, đã mở rương báu chưa?
Số 10 trả lời: tôi đã tìm được dung dịch màu xanh lam.
Nói cách khác hắn đã đi tìm, thứ hắn tìm được đang ở trong túi đeo.
Cho nên Tề Viễn không hề do dự xé bảng tên hắn luôn.
Số 10 biến mất, dung dịch trong túi cũng bị xóa bỏ theo, không khác gì tiêu hủy.
Thực ra thì hai phương pháp này đều có ưu điểm khuyết điểm.
Nếu ra tay trực tiếp loại bỏ người chơi, ở giai đoạn đầu cương thi có thể ra tay đánh lén rất dễ dàng, không cần tốn quá nhiều tâm tư lừa gạt.

Nhưng số người chơi ngày càng giảm đi, độ khó trò chơi lại càng tăng.

Bởi vì số người còn sống quá ít, bất cứ ai cũng bị nghi ngờ.

Mà người còn ít, ai cũng có khả năng được trang bị vũ khí, cương thi ra tay càng khó.
Phương pháp hủy vũ khí thì khác.

Giả vờ đi đến mượn túi vật phẩm xem, cho dù là ai cũng sẽ từ chối.

Tề Viễn không thể cướp đồ một cách trắng trợn, cũng không thể ăn cắp, chỉ có thể lừa gạt hãm hại.

Nhưng nếu cố gắng nhẫn nhịn hết giai đoạn đầu, con người sẽ bước vào tình thế không thể nào đánh trả.
Vì vậy Tề Viễn lúc trước quyết định hai bút cùng vẽ, từng bước làm suy yếu thực lực của nhóm con người.
Đến bây giờ, trên người Hứa Giai có một súng nước, hai bình dung dịch, cũng đã hủy một khẩu súng nước rồi.

Tề Viễn xé bảng tên số 10, đồng thời cũng tiêu hủy một bình dung dịch.
Thắng lợi đang nghiêng về phía nhóm cương thi, vũ khí còn lại cho con người không nhiều.
**
Tại hành lang tầng 2, số 5 dựa vào vách tường ngồi xuống, trên chân có một chiếc khăn lông, vẻ mặt buồn bực vô cùng, “Cái vật phẩm quỷ quái này đến cùng dùng để làm gì? Nghĩ thế nào cũng không ra, đáng ghét!”.

“Có muốn trao đổi manh mối không?” bên cạnh số 5 bỗng vang lên một giọng nam ôn hòa.
Số 5 giật bắn mình, vội vàng ngẩng đầu, theo hướng giọng nói nhìn sang: “Đờ mờ, ai thế? Dọa tôi giật nảy mình!”.
Nhạc Lâm đang đứng đối diện số 5, trong tay mang theo súng nước, vẻ mặt lo lắng, “Cương thi quá mạnh, đã loại bốn người rồi, chúng ta phải hợp tác thôi”.
Hắn vốn không muốn tìm đồng đội không có đầu óc, nhưng thế trận bất lợi, thời gian không chờ ai, không thể không thay đổi dự tính ban đầu.
“Trao đổi thế nào?” Số 5 nửa tin nửa ngờ, đôi mắt không nhịn được liếc ngang liếc dọc chiếc súng nước trong tay hắn.
“Tôi dẫn anh đi tìm vũ khí, giảng quy tắc trò chơi cho anh.

Điều kiện là nếu như anh tìm được dung dịch đặc biệt thì chia cho tôi một nửa”.

Nhạc Lâm giơ súng nước trong tay, “Thứ này phải có thêm dung dịch đặc biệt mới có thể tấn công cương thi.

Nếu anh tìm được súng nước thì tôi sẽ không cướp đoạt với anh”.
“Được.” Số 5 quả quyết đứng lên.

Anh ta không muốn tiếp tục đi đi lại lại không có mục đích nữa, chẳng khác gì một linh hồn vất vưởng trong khách sạn.

Trước khi chết anh ta phải biết rõ ràng, trò chơi hôm nay rốt cuộc là chơi thế nào.
“Vật phẩm trong túi đeo”.

Nhạc Lâm giơ tay.
Số 5 cũng dứt khoát, ném thẳng cái khăn qua.
Nhạc Lâm nhận được, nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Đến phòng Thụy Sĩ.” Sau đó dẫn đường đi trước.
Số 5 giật mình, vỗ đùi tỉnh ngộ: “Nơi sản xuất vật phẩm! Căn phòng của quốc gia tương ứng!”.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy chán nản, hình như đang tự trách mình sao lại không nghĩ ra.

Ngẩng đầu lên thấy số 4 đang nhanh chóng bước đi, anh ta vội đuổi theo, đi theo số 4 đến căn phòng Thụy Sĩ.
Đến gian phòng họ muốn tới, trong căn phòng đúng là rương báu.
Nhạc Lâm mở ra xem, ánh mắt hơi tối đi, hiện lên chút thất vọng – bên trong là một khẩu súng nước.
“Ôi, chờ tôi với”.

Số 5 chạy đến chậm hơn một bước, trông thấy rương báu trong phòng, anh ra lập tức lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng, “Thật sự ở đây sao?!”
Nhạc Lâm lười giải thích, dứt khoát vất tấm thẻ và súng nước cho số 5.
Số 5 nhận được, nhanh chóng xem.

Chờ sau khi xem xong, anh ta mới hiểu ra, “Hóa ra là vậy”.
Nhưng anh ta cũng tò mò: “Tại sao anh lại giúp tôi, còn đưa súng cho tôi nữa?”
Vẻ mặt Nhạc Lâm nghiêm túc hơn hẳn: “Tình thế hiện giờ không ổn.

Đã có bốn người bị loại nhưng cương thi là ai, chúng ta vẫn không biết.

Mà tôi nghi ngờ một chuyện, có lẽ trong con người có gián điệp”.
“Gì cơ?” Số 5 ngây người.

Gián điệp? Họ đang chơi cùng một trò chơi hả?
Nhạc Lâm chỉ tấm thẻ, lạnh mặt phân tích: “12 người chơi, 1 cương thi, 10 quốc gia, như vậy còn một người làm gì? Quá khả nghi”.
Vẻ mặt số 5 cũng nghiêm túc, thuận theo mạch suy nghĩ của hắn tiếp lời: “Cho nên phía con người chúng ta chỉ có mười người, tương ứng với 10 quốc gia chế tạo vũ khí.

Còn một kẻ thuộc bên cương thi, gian phòng của người đó không có đồ gì, cũng không có rương báu?”
Mặc dù quá trình suy luận có chút sai sót nhưng kết luận thì chính xác – trong nhóm con người có gián điệp.
Số 5 nói tiếp: “Hay nói cách khác, con người trong phòng tương ứng với vật phẩm có rương báu chính là đồng đội, không có thì có lẽ là gián điệp”.
Nhạc Lâm gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy.

Cho nên tôi cho rằng con người chúng ta nên hợp tác, cùng nhau tìm kiếm vũ khí, chứng minh thân phận của mình.”
Nói xong anh ta lại lộ vẻ mặt buồn bực: “Đáng tiếc, chờ tôi hiểu rõ thì đã muộn”.
Sau khi lấy súng nước và dung dịch xong, rương báu sẽ tự động biến mất.

Nếu như có người đã vào mở rương báu, lấy vũ khí đi mất vậy thì rất khó phân biệt địch bạn.
Hắn không đoán được quy tắc ngay từ đầu, thế nên đã mất đi cơ hội phân biệt gián điệp tốt nhất.
Số 5 an ủi: “Nhanh chậm cũng chỉ là tương đối thôi.

Cương thi quá nhanh tay, xuống tay cũng ác, chậm hơn anh ta đúng là bình thường.

Nhưng không sao, trừ gián điệp ra, chúng ta vẫn còn 6 con người.

Bình tĩnh chút, chúng ta có thể thắng”.
Nhạc Lâm hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế cảm xúc, “Đi thôi, chúng ta cùng đi tìm những người khác.”
Số 5 theo phía sau hắn, vừa đi vừa phàn nàn, “Khách sạn này quá lớn.

Chẳng những có đến 224 gian phòng, còn có sáu tầng lầu.

Vào trò chơi lâu như vậy mà tôi chưa gặp được nổi năm người chơi”.
“Đại khái là để cung cấp địa hình thuận lợi cho cương thi”.

Nhạc Lâm suy đoán.

Nhiều phòng, địa hình rộng lớn, con người đương nhiên phải tách ra để tìm kiếm, cương thi có thể lần lượt xuống tay..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.