Tôi sợ ba người đàn ông cao to đứng ăn trong phòng thì sẽ hơi khó xử, bởi vì ở đây chỉ có một cái ghế duy nhất. Bỗng nhiên Joseph nhận được một cuộc gọi, sau đó vội vã tạm biệt chúng tôi, nói sẽ mời tôi ăn cơm sau, rồi để bia lại, ngậm bánh sandwich rời đi.
Joseph vừa đi, tôi và Lục Kha Tri mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm nhau.
Tôi hắng giọng: “Hay là anh về phòng của mình ăn đi, ở đây không có ghế trống.”
Lục Kha Tri nghe thế, đặt mông ngồi xuống ghế của tôi: “Ai nói không có chỗ, anh ngồi ở đây ăn là được.”
“Vậy tôi ngồi đâu?”
Lục Kha Tri nhướn lông mày, tỏ ý là ra giường mà ngồi: “Em ngồi đó.”
Được được.
Tôi không thèm cãi nhau với hắn, chỉ ngồi trên giường tập trung ăn sáng.
Tôi ăn được mấy miếng, thì thấy khát nước, bèn đứng lên rót một ly sữa bò. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi hỏi Lục Kha Tri: “Anh muốn uống không?”
Lục Kha Tri gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Anh muốn uống bia ấy.”
“Hả?” Tôi còn tưởng mình nghe lầm: “Anh muốn uống cái gì cơ?”
Lục Kha Tri nhấn mạnh một chữ: “Bia!”
Điên à.
Tôi không thèm quan tâm hắn, cúi đầu rót một ly sữa cho hắn: “Nè uống hay không?”
Lục Kha Tri cầm lấy uống hết trong một hơi: “Nhưng anh vẫn muốn uống bia, chai bia đó cho anh đi, được không?”
Tôi không biết hắn đang nghĩ gì nữa: “Tùy anh.”
Trước đây Lục Kha Tri không uống rượu bia, bởi vì dạ dày của hắn không tốt, cho dù hắn muốn uống, tôi cũng sẽ ngăn cản bằng mọi cách, cố gắng không để dạ dày của Lục Kha Tri dính một giọt bia rượu nào.
Không biết sao giờ lại đổi tính, nhưng thôi không quan trọng, giờ tôi cũng chẳng có quyền gì để xen vào việc hắn uống hay không nữa.
Thấy tôi đồng ý, Lục Kha Tri hài lòng gật đầu, nuốt miếng sandwich còn lại, rồi đi rửa ly sữa bò.
Rửa xong, hắn cầm hai chai bia trong tay giống như sợ bản thân sẽ bỏ quên nó lại vậy: “Hôm nay em có kế hoạch gì chưa?”
Tôi vừa nhai vừa suy nghĩ, thành thật nói: “Chưa nghĩ ra nữa.”
Lục Kha Tri: “Vậy chốc nữa có muốn đi dạo sân trường không?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, hiện tại tôi chưa quen ai cả, tạm thời thành một đội với Lục Kha Tri cũng không tệ, hai người đi so với một người đi vẫn tốt hơn.
Tôi gật đầu: “Được.”
Hình như Lục Kha Tri không ngờ tôi sẽ đồng ý nhanh như vậy, khóe miệng khẽ run rẩy rồi nhếch lên: “Thế em nghỉ ngơi đi, chín rưỡi đi nhé?”
Tôi thấy ổn nên nói: “Được thôi.”
“Ok, anh về nha.”
Lục Kha Tri mở cửa định bước ra ngoài, chợt hắn nhớ tới gì đó, quay đầu lại do dự mở miệng: “Vừa nãy em qua nhà anh lấy đồ… Có thấy gì không?”
Tôi giả ngu: “Thấy gì.”
Lục Kha Tri thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, tí nữa gặp lại.”
Dứt lời hắn đóng cửa rời đi.
Tôi nhìn cửa, thầm cười trong lòng.