Gặp Đông

Chương 14



Trước khi Thái Tấn Đồng tới khách sạn, hoặc là nói sau khi đón được người, trên đường ra vào viện, anh ta cũng chưa từng nghĩ có được niềm vui này.

Giữa trưa, Thái Tấn Đồng và Dụ Kiến đến khách sạn, Dụ Kiến không xuống xe, Thái Tấn Đồng đi tìm người.

Mạnh Đông vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua.

Vẫn là áo khoác lông dê, nhưng không phải chiếc bị thủng sau lưng. Tuy rằng cái này cũng là màu xám, nhưng kiểu dáng rộng hơn so với cái trước đó, bên trong phối hợp áo len màu đen, cả người cao lớn cao ngất, diện mạo hiên ngang.

Quả thật rất đàn ông, Thái Tấn Đồng nói tự đáy lòng.

Mạnh Đông đi ra khách sạn, nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía Thái Tấn Đồng.

Thái Tấn Đồng nói: “Tôi vừa đi sắp xếp một chút, cho nên chậm trễ chút thời gian.”

“Không có việc gì.” Mạnh Đông hỏi, “Người đâu?”

Thái Tấn Đồng ra hiệu anh nhìn một chiếc xe thương vụ bên ngoài khách sạn, ngoài xe có người đàn ông đứng hút thuốc, “Chỗ đó, một người bạn của tôi, chụp ảnh viết bài làm hết.” May mắn anh ta cũng quen một số người ở thành phố này.

Mạnh Đông đút hai tay vào túi, cũng không hỏi nữa.

Thái Tấn Đồng và anh thương lượng chụp như thế nào, nói xong mấy câu, anh ta mới gọi điện thoại cho Dụ Kiến.

Dụ Kiến đội mũ và khăn quàng cổ, khi xuất hiện cô nhìn thoáng qua Mạnh Đông, Mạnh Đông cũng nhìn cô, nhưng lập tức thu lại tầm mắt, nghe Thái Tấn Đồng nói chuyện.

Thái Tấn Đồng lúc này làm việc vô cùng cẩn thận, sợ có chó săn âm thầm rình, lại sợ gặp mặt cái gì người qua đường Giáp, cho nên anh ta bảo người bạn cách khá xa sắm vai thợ chụp ảnh, bên bọn họ, anh ta viết một kịch bản đầy đủ, cố gắng chân thật tự nhiên, anh ta chuẩn bị đưa Mạnh Đông đi bệnh viện tái khám, đưa về khách sạn, nên diễn như thế nào thì thế ấy, thoải mái để cho người ta xem.

Tưởng tượng như vậy, anh ta lại chờ mong chó săn hoặc người qua đường Giáp xuất hiện.

Đã chụp xong ảnh Mạnh Đông, ba người lên xe đi bệnh viện.

Trên đường Thái Tấn Đồng còn muốn nói phát hiện tối hôm qua của mình cho hai người ngồi sau: “…… Cho nên thật ra anh còn có số di động nữa!”

Còn nói: “Hôm trước chúng ta nên đi đến China Unicom thì tốt rồi, đáng tiếc chúng ta cũng chưa nghĩ đến. Vậy chúng ta lại đi một chuyến đến đó, tôi thực sự sốt ruột, nếu không phải đột nhiên có người qua đường Giáp chụp ảnh, hiện tại không phải nhiều chuyện như vậy, sớm làm xong sim cho anh, liên hệ với người nhà anh.”

Chờ trong xe yên tĩnh lại, Mạnh Đông mới nói: “Bên khách sạn nói không thấy ảnh chụp của cô.”

“À, vậy từ bỏ.” Dụ Kiến nhìn phía trước.

“Nếu cô muốn dùng ở trong sách, vậy tôi sẽ tìm lại.” Mạnh Đông nói, “Tìm được sẽ thông báo cho cô.”

“Vậy cũng được.” Dụ Kiến dựa về sau, “Anh tìm được thì đưa cho Thái Tấn Đồng, hôm nay anh ấy sẽ chuyển đến khách sạn anh, về sau anh có chuyện gì, tìm anh ấy rất tiện.”

Thái Tấn Đồng lái xe nói: “Đúng đúng, tôi đã đặt phòng, đưa anh trở về tôi sẽ chuyển vào ở, anh có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, cũng chỉ có vài bước.”

Nhìn Dụ Kiến, Mạnh Đông tùy ý nói: “Được.”

Có lẽ đêm nay bước sang năm mới, cho dù tình hình thời tiết vẫn không tốt, không khí trên đường cũng rất náo nhiệt, cửa hàng đều rộng mở.

Không bao lâu đã đến bệnh viện.

Bác sĩ là người quen của chồng em họ Dụ Kiến, nói chuyện với bọn họ cũng thêm mấy phần thân cận, còn nói đùa chưa từng gặp người bệnh tích cực như vậy, buổi sáng ngày hôm qua mới ra viện, hôm nay đã tái khám.

Cuối cùng đổi một lần băng gạc cho Mạnh Đông, không kê thêm thuốc.

Rời khỏi bệnh viện, đến khi Thái Tấn Đồng thấy dấu hiệu China Unicom và China Telecom, ngay gần trung tâm thương mại kia, hai nhà chỉ cách trăm mét.

Mạnh Đông theo anh ta chỉ huy, sau khi ngừng xe ở ven đường, anh và Thái Tấn Đồng đi China Telecom trước.

Dụ Kiến cũng xuống xe, dù sao cô trốn đi Bắc Kinh về nhà đã bị toàn bộ dân mạng biết, cô muốn đi dạo thì có thể đi dạo.

Trung tâm thương mại có lẽ là mới mở cửa, Dụ Kiến chưa từng tới, cô ở bên cạnh China Telecom đi một vòng, mua một gói hạnh nhân sô cô la matcha, mở ra, từ khe hở khăn quàng cổ nhét vào miệng.

Chờ Mạnh Đông và Thái Tấn Đồng đi ra, cô đã ăn sáu quả.

Thái Tấn Đồng nói với cô: “Xem ra là China Unicom.”

Dụ Kiến đóng lại gói đồ ăn, hai tay đút vào túi, không có cảm xúc “Ừ”.

Tiếp theo đi China Unicom, chờ nhân viên công tác đưa ra kết quả, Thái Tấn Đồng gãi đầu: “Hả? Không có?”

Giữa China Unicom và China Telecom có mấy quầy hàng náo nhiệt, Dụ Kiến đang hưng phấn đánh giá một cái đĩa sứ Thanh Hoa, sau khi Thái Tấn Đồng nói tin tức xấu này cho cô, cô cũng chỉ khẽ nói: “Thật sao, vậy làm sao bây giờ?”

Thái Tấn Đồng nói với Mạnh Đông: “Không phải mấy nhà mạng lớn này, nói như vậy, hoặc là dùng số của người khác, hoặc số này không phải trong nước?”

Mạnh Đông cầm lấy đĩa sứ Thanh Hoa nói: “Có lẽ vậy.”

Dụ Kiến xoay người: “Có phải nên trở về không? Đưa xong anh ấy về khách sạn, tôi còn có việc.” Nói xong đi ra khỏi quầy.

“Cũng không còn gì.” Thái Tấn Đồng trả lời xong Dụ Kiến, nhìn về phía Mạnh Đông, lắc đầu cảm thán, “Anh này, tôi chưa từng gặp được ai rộng lượng như anh.”

Mạnh Đông bỏ đồ xuống, nhìn quầy hàng bên kia, anh vừa đi vừa nói chuyện: “Thật ra tôi lại nghĩ tới một việc.”

“Cái gì?” Thái Tấn Đồng sửng sốt.

Mạnh Đông đi đến trước quầy hàng, chủ quán đang đẩy mạnh tiêu thụ với Dụ Kiến: “Chỗ tôi trăm phần trăm đều là hàng xịn!”

Trên quầy hàng đều là đồ cũ, sách vở tranh ảnh, cũ thì có cũ, sách vở đều là hàng không còn xuất bản nữa, có tranh của tác giả nổi tiếng.

Thái Tấn Đồng đang muốn hỏi Mạnh Đông lại nghĩ tới cái gì, di động có cuộc gọi đến, là người bạn kia của anh ta.

Anh ta nghe máy.

Đối phương nói: “Anh, anh lại chắn rồi, cả đường này tôi đều chụp phải anh và người kia, không có tấm nào của riêng hai người bọn họ.”

Thái Tấn Đồng nghe thấy chỗ đứng có vấn đề, vội dịch sang bên cạnh hai bước: “Cậu thành thật cho tôi, không chụp được ảnh chung, cậu nên nghi ngờ khả năng của mình.”

“Chậc, lúc đó người tìm tôi chụp là ai?” Đối phương cũng không lắm mồm, nói thật, “Hai người bọn họ cách quá xa, dáng vẻ không giống như đương sự và người bị thương, lúc này thật vất vả mới đến gần, anh lại vẫn chắn màn ảnh. Nhưng nói thật——”

Người này do dự: “Tôi nhìn ảnh chụp và video càng nhìn càng cảm thấy không đúng.”

“Có ý gì?”

“Chỉ cảm thấy hai người bọn họ giống như có chuyện, tôi cũng không nói được.”

Thái Tấn Đồng không thể hiểu được: “Có ý gì, cậu gửi ảnh và video cho tôi.”

Cúp điện thoại, Thái Tấn Đồng nói với Mạnh Đông: “Anh nói tiếp đi, hôm nay anh nhớ lại cái gì?”

Dụ Kiến cũng không còn nhìn tranh.

Mạnh Đông làm ngược lại, ngón tay anh đặt lên một bức tranh, vừa nhìn vừa nói: “Lần trước thấy cô ấy là hai tháng trước. Lần trước đó là năm ngoái.”

Thái Tấn Đồng ban đầu không hiểu được “cô ấy” là ai, qua hai giây mới nhớ lại, Mạnh Đông ngày hôm qua khôi phục đoạn trí nhớ kia, cô gái biến mất ở cửa khách sạn.

Mạnh Đông nói: “Sáu tháng cuối năm năm ngoái bận rộn nhiều việc, công ty chuẩn bị mở rộng, tôi và phía đối tác ý kiến không hợp, cuối năm hủy bỏ hợp đồng. Giáng sinh tôi đi gặp cô ấy.”

Anh đổi mấy chuyến bay, mấy năm nay, anh luôn bay tới bay lui.

Đoạn thời gian kia anh vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày công tác hơn mười hai giờ, thời gian ngủ chỉ khoảng năm giờ, nhưng anh không tranh thủ được năm giờ này, bình thường sau khi anh nằm xuống hai mươi phút vẫn trợn mắt, xem di động hoặc TV chốc lát, lại nằm tiếp, mười phút sau vẫn không ngủ được, anh đóng tất cả cửa sổ trong phòng, kéo rèm che hết âm thanh và ánh sáng.

Thế nhưng trên chuyến bay kia, anh hiếm khi ngủ được một giấc an ổn, sau khi tỉnh dậy chuyển máy bay, anh tới nơi.

“Ngày đó tôi không đến muộn, vào sớm, ngồi ở dãy đầu tiên, cô ấy mặc đồ trắng, tóc dài, cô ấy cũng thấy tôi, sau đó tiếng ca vang lên.”

Thái Tấn Đồng nghe chuyên tâm, anh ta tưởng tượng, hỏi: “Vậy là ở buổi biểu diễn?”

“Buổi biểu diễn công ích.” Mạnh Đông nói.

Thái Tấn Đồng hỏi: “Cô ấy cũng đến buổi biểu diễn? Năm ngoái buổi biểu diễn vào Giáng sinh……”

Anh ta lập tức nhớ đến: “Công ty chúng tôi cũng đi mấy người, Dụ Kiến hình như cũng đi.”

Anh ta vừa dứt lời, Wechat liên tiếp vang lên, là ảnh chụp và video gửi đến.

Anh ta phân thần, ấn Wechat, vẫn nói chuyện với Mạnh Đông: “Sau đó thì sao?”

Ánh mắt đảo qua ảnh chụp trong khung nói chuyện.

Ảnh chụp là ở khách sạn, Mạnh Đông đi sau anh ta nửa bước, anh ta hơi nghiêng đầu nói chuyện với Mạnh Đông. Dụ Kiến đi ở một bên, cách bọn họ chừng nửa mét.

Mạnh Đông giống như đang nghe, lại cũng không chuyên tâm, anh ta dường như nhìn về phía Dụ Kiến.

Sau đó là ảnh chụp bọn họ ra vào bệnh viện, Mạnh Đông và Dụ Kiến vẫn cách một đoạn, nhưng bước chân Mạnh Đông có tính khuynh hướng nhất định, mũi chân luôn hướng về Dụ Kiến.

Mà có đôi khi Mạnh Đông quay lưng đi, Dụ Kiến dường như lại đang nhìn anh ta.

Thái Tấn Đồng làm người quản lý ngôi sao, đối với phương diện nào đó có rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày và nhạy cảm nhất định.

Chính mình thân ở trong hoàn cảnh, anh ta không để ý, rời khỏi hoàn cảnh, chân chính trở thành một trong những người đứng xem ảnh chụp, anh ta nhạy cảm có loại “cảm giác không thể nói rõ”.

Anh ta không ấn vào video.

Anh ta yên lặng thả điện thoại di động lại túi, lần đầu tiên thật sự đánh giá đôi nam nữ trước quầy hàng này.

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.