Trong làn sương mù nhẹ bẫng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ pha lê cũ kĩ ố vàng chiếu xuống mặt sàng làm cho cả gian phòng trở bên ấm cúng.
Nhà trẻ phảng phất hương sữa nhàn nhạt, có thể là đường, mà cũng có thể là những thứ khác nữa.
Hiệu trưởng thu giấy giới thiệu trong tay họ, sau đó nhẹ giọng nói: “Vô cùng hoan nghênh các vị đến nhà trẻ Quả táo nhỏ thực tập, thời gian thực tập là một tuần, hy vọng trong một tuần này chúng ta sẽ ở chung với nhau thật vui vẻ.
“Đây là giáo viên lâu năm của trường chúng ta – cô Triệu, đợt thực tập này các bạn sẽ đi theo cô Triệu học tập.”
Hiệu trưởng giới thiệu xong liền vội vàng khoác túi xách rời đi.
“Chào các bạn, tôi họ Triệu, các bạn gọi tôi là cô Triệu là được rồi,” Giọng cô Triệu cực kì ôn nhu, bà phát tấm thẻ nhân viên trống không cho 8 người bọn họ, dặn: “Đây là thẻ thực tập, lúc đến trường nhớ phải mang theo, không mang theo nó là không vào được cổng trường đâu.
“Giờ này đã tan học rồi, tôi đưa các bạn đi tham quan cơ sở vật chất cơ bản của trường trước, sau đó sẽ đưa các bạn đến kí túc xá.”
Cô Triệu nói, dẫn Cố Tây Châu cùng 7 người còn lại tham quan nhà trẻ sau khi tan học.
“Đây là nhà ăn, hàng ngày buổi sáng 8h – 9h, trưa 11h30 – 12h30, chiều 4h – 5h là thời gian học sinh ăn cơm, giáo viên như chúng ta ăn trước nửa tiếng, quá thời gian không chờ.
“….. Cuối cùng, bên này là chỗ bọn nhỏ chơi đùa, các bạn nhỏ ở nhà trẻ dành đa số thời gian ở nơi này.”
Ngoại trừ ba người Cố Tây Châu bọn họ, trong đoàn còn có bốn nữ một nam.
Cố Tây Châu đưa mắt nhìn về phía sân thể dục cho bọn trẻ chơi đùa, hắn vừa mới đi hai bước liền chú ý tới bên chân có một viên phấn gãy, cách đó không xa có một hình vẽ bất quy tắc dùng phấn trắng vẽ ra, kì quái chính là cái vòng này làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn và Tư Dư liếc nhìn nhau, hiển nhiên hai người đều có loại cảm giác này, hắn nhẹ giọng: “Cái vòng trắng kia là cái gì…”
“Không biết,” Tư Dư lắc đầu với hắn, đồng thời dặn dò Phương Chấp bên cạnh: “Cách xa mấy cái vòng trên mặt đất một chút.”
Một lát sau, Cố Tây Châu bất tri bất giác đã quen với mùi sữa trong nhà trẻ, thật ra nếu quen rồi thì mùi này cũng không tệ.
“Đi thôi, tôi mang các bạn đến kí túc xá.”
Nói xong, cô Triệu nghiêng đầy nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, ý bảo mọi người theo kịp ra khỏi cổng trường.
Cô gái xinh đẹp ngoài cửa vẫn chưa rời đi, cô đứng đó tựa như vẫn còn đang đợi người, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng nhìn bên trong trường học.
“Trong nhà trẻ còn có đứa bé nào chưa ra sao?” Tư Dư lạnh nhạt hỏi cô Triệu bên cạnh, “Hình như cô ấy tới đón con.”
“À, cô ấy à, các bạn không cần để ý cô ấy, bệnh nhân tâm thần ấy mà, ngày nào đến giờ tan học cũng đến cửa trường đứng, đứng một lúc rồi sẽ đi.” Cô Triệu xua tay, chỉ về phía trạm xe buýt, nói, “Xe sắp tới rồi, đi cùng với tôi.”
“Chỗ chúng ta ở cách nhà trẻ khá xa, chỉ có tuyến xe buýt này có thể đưa các bạn đi về, khoảng thời gian này là chuyến cuối cùng, không thể bỏ lỡ!”
Cô Triệu nói xong lời này liền lập tức đi về phía trạm xe.
Mấy người còn lại nhìn nhau, mọi người lựa chọn làm lơ cô gái xinh đẹp phía sau, đi theo cô Triệu lên xe, thế nhưng khiến cho người khác kinh ngạc là người phụ nữ xinh đẹp cũng đi theo lên xe, trên xe rất nhiều người, cô an tĩnh ngồi vào chỗ, cũng không nói chuyện.
Ngược lại lúc ngồi trên xe, cô Triệu nói rằng học sinh thích chơi trốn tìn, đôi khi sẽ mời các thầy cô chơi cùng.
“Có thể từ chối không?” Một cô gái hỏi.
Cô Triệu tươi cười, ngữ khí bình dị: “Giáo viên đương nhiên sẽ không từ chối học sinh.”
Khoảng chừng 30 phút sau, mãi đến khi Cố Tây Châu bọn học xuống xe rồi, người phụ nữ xinh đẹp cũng không xuống xe, cô an tĩnh ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cô gái trong đoàn tò mò lại gần nhỏ giọng hỏi Cố Tây Châu: “Sao anh cứ nhìn cô gái kia mãi thế?”
Cố Tây Châu nói: “Ngắm cô ấy, xinh đẹp.”
Cô gái kia nghe thấy câu trả lời của Cố Tây Châu, cực kì khinh thường trợn trắng mắt với hắn.
Trải qua một chuyến như vậy, tất cả mọi người có chút mỏi mệt, rốt cuộc cũng đến kí túc xá, cô Triệu nhàn nhạt nói: “Các bạn tự mình thương lượng với nhau xem ở thế nào, đúng rồi, buổi tối đừng có đi ra ngoài một mình.”
“Nếu buổi tối đi ra ngoài thì sẽ có chuyện gì?” Cô gái vừa rồi nói chuyện với cô tây chân thuận miệng hỏi.
Cô Triệu không trả lời, chỉ lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó trực tiếp đóng cửa.
Rầm—–
Mọi người trong phòng không ai nói chuyện, cuối cùng vẫn là Cố Tây Châu phá tan sự trầm mặc: “Chào mọi người, tôi tên là Cố Nhiễm.”
Sau khi mấy người lần lượt giới thiệu xong, xác định không có newbie lập tức chia nhau phòng ở, bởi vì có tổng cộng 4 phòng, mỗi phòng đặt hai cái giường, sau khi trải qua quy tắc ba người một phòng ở thế giới của Lâm Mộng, mấy người thương lượng quyết định đêm nay trước tiên cứ hai người ngủ một phòng, chuyện sang để mai nói.
Buori tối, Cố Tây Châu vừa mới rửa mặt xong nằm trên giường, nghi hoặc nhìn về phía Tư Dư đang xốc chăn trên giường hắn lên, nhíu nhíu mày: “Anh làm gì thế?”
Tư Dư vươn tay, nhướng mày nói: “Đưa còng tay cho tôi.”
Cố Tây Châu trầm mặc đưa còng tay qua, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, “hai trợ thủ đắc lực” đã bị khóa vào nhau.
Cố Tây Châu vừa phủi tay vừa nhai đi nhai lại: “Đến mức này luôn sao? Ở đây trên cửa số cũng không dán giấy báo! Tôi thật sự sẽ không…”
Tư Dư không để ý tới Cố Tây Châu lải nhảu, chui vào ổ chăn, nằm thẳng trên giường, anh đã kiểm tra qua mọi thứ trong phòng, không phát hiện vấn đề.
“Không phải chứ? Đậu móa, ngủ rồi?” Cố Tây Châu vò đầu, có chút cạn lời, nhìn chằm chằm Tư Dư phía đối diện, Cố Tây Châu tức giận đến xoay người.
Đây là mần nhục hắn, đây là không tin tưởng hắn!
Xé giấy báo thì làm sao! Hắn có thể tẩn mấy con quỷ kia đến lúc chúng khóc lóc giúp hắn gian lận!
Một đêm không mộng mị, bởi vì đêm qua không có cơm ăn, sáng sớm hôm nay mọi người đều thức dậy rất sớm, chuẩn bị đến nhà ăn nhà trẻ ăn một bữa.
8 người đến nhà ăn ăn uống ngấu nghiến, khoảng chừng nửa giờ sau, học sinh lục tục đến tường học, toàn bộ vường trường lập tức náo nhiệt hẳn lên.
“Các bạn nhỏ hôm nay rất nghe lời, bây giờ là thời gian hoạt động tự do, nhưng mà các con không được rởi đi đâu nào?” Cô Triệu khép lại sách giáo khoa, ôn nhu nói với đám trẻ phía dưới.
Tiếng trẻ con trong vắt đồng thanh: “Không được rời khỏi sân thể dục, không được rời khỏi tầm mắt thầy cô ạ!”
Sau khi cô Triệu tuyên bố thời gian hoạt động xong liền để cho 8 người Cố Tây Châu bọn họ đưa đám trẻ ra sân thể dục, đồng thời trông các bé.
Mấy người Cố Tây Châu bọn họ đứng ở cạnh sân thể dục nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ, nhỏ giọng thảo luận về thế giới lần này.
“Mọi người thấy nhiệm vụ của chúng ta sẽ là gì? Thời hạn một tuần, thực tập ở đây, mấy đứa bé đó cùng không phải quỷ nha!” Ngô Kỳ chỉ đám trẻ chơi đùa trên sân thể dục, hỏi.
“Không biết, nhà trẻ này có vẻ cũng không có vấn đề gì.”
Mấy người nhỏ giọng trò chuyện một lúc lâu.
Cố Tây Châu thấp giọng hỏi Tư Dư bên cạnh: “Anh có phát hiện cái gì không?”
“Cậu nhìn bên kia xem,” Tư Dư đột nhiên nói, Cố Tây Châu nhìn theo hướng tầm mắt anh, có mấy đứa trẻ đang cầm phấn vẽ vòng trên mặt đất, Tư Dư đi vài bước về phía trước, thấp giọng hỏi mấy bạn nhỏ kia, “Các con đang vẽ cái gì thế?”
“Thầy ơi, con vẽ đẹp không?”
Tư Dư hơi mỉm cười với cô bé, toàn thân tỏa ra mị lực: “Xin lỗi con, thầy không nhìn ra là người.”
Cô bé tức giận chỉ vào những vòng vị trí khác nhau trên mặt đất, giải thích cho Tư Dư: “Thầy ngốc quá! Con chỉ cho thầy nha — chỗ này là đầu, chỗ này là tay…”
Ngô Kỳ trong đội nghe vậy, bật cười nhìn mấy vòng kì kì quái quái trên mặt đất nói: “Sức tưởng tượng của trẻ con hay thật, người này không phải là một người tàn tật chứ.”
Sau khi Ngô Kỳ nói xong, mấy đứa trẻ đang vẽ ngoằn ngoèo vứt phấn trên tay xuống, chạy đi tìm mấy đứa trẻ khác chơi.
“Thầy ơi, chúng con muốn chơi trốn tìm, nhưng không ai chịu làm quỷ cả….” Cô bé vừa rồi nước mắt lưng tròng túm lấy ống quần Ngô Kỳ, “Ván đầy thầy có thể làm quỷ không ạ?”
Ngô Kỳ theo bản năng nhìn về phía cô Triệu bên cạnh, nghĩ đến những gì hôm qua cô Triêu nói, hắn nuốt nước bọt nói: “Được…”
“Cảm ơn thầy ạ!” Cô bé vui vẻ nhảy nhót!
Mặt trời trên đầu ngày càng lên cao, đã tới giờ cơm trưa, tất cả các bạn nhỏ đều đã trở về rồi nhưng Cố Tây Châu bọn họ vẫn chưa rời đi, bởi bì không thấy Ngô Kỳ đâu hết.
“Ngô Kỳ! Ngô Kỳ! Cậu ở đâu?”
Mấy người không ngừng gọi tên Ngô Kỳ nhưng trước sau đều không có ai đáp lời.
“Mới nãy chỉ chớp mắt một cái…sao đã không thấy tăm hơi rồi!”
“Đúng vậy, lúc nãy tôi bị mây đứa trẻ nháo đến đau đầu, vừa quay đi quay lại đã không thấy người đâu! Các cậu nghĩ cậu ta có thể chạy đi đâu chứ?”
Mãi cho đến chiều, Ngô Kỳ cũng không thấy xuất hiện nữa, thừa dịp cô Triệu đi phía trước dẫn học sinh đi học, Cố Tây Châu bọn họ ở phía sau nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tư Dư trầm mặc một lát, nói: “Cậu ta…Rất có khả năng đã chết.”
“Sao lại thế được?”
Mấy cô gái nghe Tư Dư nói, kinh ngạc che miệng hỏi: “Hôm nay không hề xuất hiện cái gì kì quái nha!”
“Cậu ta đáp ứng giả quỷ cho đám trẻ đó.” Tư Dư nhẹ giọng nói.
Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, biểu cảm trên gương mặt nháy mắt cứng đờ, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Tư Dư — Ngô Kỳ đáp ứng mấy đứa trẻ đó chơi trốn tìm giả quỷ, cho nên hắn biến thành quỷ, chết rồi!
Mọi người xung quanh cũng đồng thời phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch.