Garfield Báo Thù Ký

Chương 12: Chương 12



Editor + Beta: Thất Tử – 18/08/22
Xương mắt cá chân của Lý Trăn Thái bị phát bóng của của Lý Trăn Tự làm nứt.
Lý Trăn Nhược biết được tin này thầm nghĩ, anh ba ra tay gì mà ác vậy, có cần phải nặng tay thế không?
Cơ mà mấy ngày nay, Lý Trăn Tự đều vì vết thương của Lý Trăn Thái mà chạy qua chạy lại, xem như hắn tốn không ít tâm tư.
Lý Trăn Thái bị thương nên trong thời gian ngắn không thể đến công ty mà phải ở nhà dưỡng thương.
Ngày nào Ôn Thuần cũng đến thăm Lý Trăn Thái, ngồi với anh ta một lúc rồi đi, chưa từng ở lại qua đêm.
Lý Trăn Thái không giống Lý Trăn Nhiên, mặc dù ở nhà nhưng Lý Trăn Nhược không dính lấy anh ta, thỉnh thoảng nghe lén xem anh ta và chị dâu tương lai nói gì.
Một buổi chiều nọ, nhà họ Lý có khách ghé thăm.
Lý Trăn Thái què một chân nhưng cũng cố nhảy lò cò từ tầng hai xuống.
Lý Trăn Nhược nghe động tĩnh cũng đi theo xuống theo.
Người đến không phải ai xa lạ, là thư ký của Lý Trăn Thái – Cao Kỳ.

Thấy người đến là Cao Kỳ, Lý Trăn Thái dẫn người vào thư phòng ở tầng một nói chuyện, tiện tay đóng cửa lại.
Lý Trăn Nhược chậm chân không theo kịp, cậu vòng qua cửa chính đi ra sau biệt thự, nhảy lên bệ cửa sổ dựng tai nghe trộm.
Chẳng ai quan tâm đến một con mèo cả.
Thư phòng tầng một thực ra là thư phòng của Lý Giang Lâm.

Ông đi rồi, căn phòng đó vẫn luôn không có người sử dụng.

Bình thường anh em nhà họ Lý tuyệt đối không tuỳ tiện đi vào trong đó.
Hôm nay có lẽ vì Lý Trăn Thái đi đứng không tiện mới dẫn Cao Kỳ vào đó nhưng Lý Trăn Nhược lại nghĩ, chắc vì trong nhà chỉ có mình anh ta nên mới tuỳ tiện đến thế.
Cao Kỳ đến chủ yếu để đưa mấy tập tài liệu cho Lý Trăn Thái ký, Lý Trăn Nhược không thấy rõ là tài liệu gì, thấy chỗ anh ta ký tên hình như là hợp đồng buôn bán.
Ký xong, Cao Kỳ báo cáo tình hình công ty gần đây cho Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Nhược nằm xuống, cái đuôi phất qua phất lại bên thành cửa sổ.

Đối với tình hình gần đây của công ty, Lý Trăn Nhược không có hứng thú cho lắm, bây giờ cậu đối với sự nghiệp nhà họ Lý chẳng biết phải làm gì.
Nếu cậu có gan dùng mông đè chết kẻ giết mình thì cũng không có bản lĩnh nuốt hết gia tài nhà họ Lý trong hình hài một con mèo đâu.
Mà nuốt làm gì? Để có thức ăn mèo cao cấp sao? Hay là để trong nhà chỗ nào cũng có giá leo trèo cho mèo?
Nhưng nếu để Lý Trăn Nhiên quản lý công ty thì không chỉ mình Lý Trăn Thái không vui mà cậu ít nhiều cũng thế.
Lý Trăn Thái bình tĩnh, mặt không cảm xúc nghe Cao Kỳ báo cáo xong cũng không nói gì, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi định đi xem tiến độ công trình hạng mục khách sạn ở vùng duyên hải một chuyến.”
Lý Trăn Nhược có chút kỳ quái, rõ ràng lần trước nói chuyện với Ôn Thuần, anh ta có để tâm đến hạng mục này mấy đâu, giờ chân đang bị thương, anh ta còn muốn đến đó?
Lý Trăn Thái nói với Cao Kỳ: “Sau đó, tôi tính đến thăm bố.”
Đuôi Lý Trăn Nhược quất qua quất lại, cậu hiểu rồi.

Lý Giang Lâm đang an dưỡng ở cạnh biển, bình thường ít liên lạc với các con, dùng danh nghĩa bàn chuyện làm ăn sẽ không khiến hai người còn lại chú ý.
Lý Trăn Thái thừa dịp bị thương đi kiểm tra công trình rồi tiện đường ghé thăm Lý Giang Lâm.
Đương nhiên rằng để có được sự yêu thích của Lý Giang Lâm hay không là một điều rất khó nói, Lý Trăn Nhược thấy tính tình của Lý Giang Lâm khó đoán, cho dù thích Lý Trăn Nhiên nhưng chẳng thấy ông che chở cho anh mấy.

Đối với bốn đứa con trai, Lý Giang Lâm đối xử rất bình đẳng, chỉ nhìn năng lực.
Cơ mà Lý Trăn Thái cũng muốn thăm dò xem tình cảm của ông dành cho Lý Trăn Nhiên như thế nào, hiện tại anh ta là người không được coi trọng nhất, còn không bằng Lý Trăn Tự.
Cao Kỳ hiển nhiên hiểu rõ ý của anh ta, hỏi: “Ôn tiểu thư có đi cùng không?”
Lý Trăn Tự lắc đầu: “Cô ấy không rảnh.”
Cao Kỳ nói: “Tôi cảm thấy chủ tịch thích Ôn tiểu thư, nếu cô ấy đi cùng với anh, nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn.”
Lý Giang Lâm thích Ôn Thuần không phải giả, nếu không đã chẳng đứng ra để Lý Trăn Thái và Ôn Thuần quen nhau.
Lý Trăn Thái suy nghĩ một chút, nói: “Để tôi gọi điện hỏi cô ấy rồi đặt vé, cậu đừng đi theo, tìm người khác là được.”
Cao Kỳ đáp: “Được.”
Lý Trăn Thái đứng dậy, Cao Kỳ dìu anh ta, anh ta thấy vậy cười vỗ vai Cao Kỳ, dựa vào người ta mà đi ra.
Cao Kỳ làm việc rất nhanh, hôm sau Lý Trăn Thái khập khiễng lên xe đến sân bay.
Lý Trăn Nhược không thể nhìn anh ta chằm chằm cả ngày nên chẳng biết Lý Trăn Thái có thuyết phục được Ôn Thuần đi cùng không.
Thực ra cậu có thể nhận ra được, nói là Lý Trăn Thái không muốn Ôn Thuần đi cùng cũng không bằng là nói Ôn Thuần không muốn đi cùng Lý Trăn Thái mà anh ta cũng biết điều này.
Nói khó nghe thì cuộc hôn nhân của Lý Trăn Thái và Ôn Thuần không khác gì thời cổ đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, dù bọn họ có thời gian tìm hiểu hẹn hò nhưng yêu nhau được bao nhiêu chỉ có bọn họ rõ.

Lý Trăn Nhược thấy kiểu yêu đương này phát mệt.
Từ chuyện của Lý Trăn Thái và Ôn Thuần, cậu vô thức nghĩ đến Lý Trăn Nhiên, anh có phải cũng định kết hôn với một người con gái mà anh không yêu không?
Lý Trăn Nhiên nghĩ cái gì, Lý Trăn Nhược cậu cũng không rõ.
Hai ngày sau, lúc Lý Trăn Nhiên về mang theo một bộ mài móng và giá trèo cho cậu, tất cả đều đặt ở tầng ba.
Lý Trăn Nhược phát hiện mình sướng quá không chịu được, sau khi giá leo cho mèo dựng xong, cậu chờ không nổi mà trèo lên.
Nếu cậu thật sự chỉ là một con mèo thì sớm đã yêu Lý Trăn Nhiên rồi.
Buổi tối, Lý Trăn Nhiên ngồi ở trên giường đọc sách, Lý Trăn Nhược đi tới, cọ cọ bên chân.
Lý Trăn Nhiên đưa mắt nhìn, dùng ngón chân gãi cổ cậu.
Lý Trăn Nhược thầm gào thét: “Lấy cái chân thúi của anh ra!” Nhưng cơ thể lại rất thành thật, thoải mái vô cùng, còn nằm xuống cạnh chân Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên dùng ngón chân chọt chọt mũi Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rất tức giận nhưng cơ thể lại không chịu nhúc nhích, Lý Trăn Nhiên chọc cậu mấy lần, bực quá, cậu giơ hai chân nắm lấy chân anh mà gặm.
Chưa cắn được miếng nào, cậu đột nhiên nhận thức được mình đang làm gì, lập tức xoay người bò dậy, bỏ chạy ra ngoài, có khi mình biến thành mèo mất rồi.
Hơi bực bội, Lý Trăn Nhược định đi xuống tầng một nhai lót dạ mấy viên thức ăn cho mèo.
Vừa xuống tầng một đã thấy Lý Trăn Tự mở cửa bước vào.
Lý Trăn Nhược theo bản năng muốn tránh đi nhưng vừa quay người lại nghĩ, hắn có làm gì đâu mà mình phải sợ? Thế là tiếp tục chạy về phòng ăn.
Lý Trăn Tự hôm nay không uống rượu, tất nhiên sẽ không say cũng chẳng phát điên, hắn thấy con mèo ngốc kia vừa nhìn thấy mình thì hơi khựng lại rồi chạy về phía phòng ăn, có chút buồn cười nên đi theo.
Lý Trăn Nhược nằm bẹp trước bát ăn, cái mông đầy lông vểnh ra phía sau, Lý Trăn Tự kiềm không được nhéo một cái.
Lý Trăn Nhược xù lông nhảy dựng lên, hoảng sợ trốn trong góc tường nhìn Lý Trăn Tự, lòng chửi hắn một tràng.
Lý Trăn Tự cười một cái nhìn cậu, tay đưa ra định túm lấy.
Lý Trăn Nhược trốn ở góc tường rồi nên cũng chẳng biết trốn đi đâu nữa, muốn luồn dưới cánh tay hắn chuồn đi nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương trên ống tay áo hắn, bước chân chợt dừng lại, Lý Trăn Tự nhận cơ hội tóm lấy cậu.

“Mèo béo.” Lý Trăn Tự nói.
Lý Trăn Nhược không rảnh bảo với Lý Trăn Tự mình chỉ mập giả mà nghiêm túc ngửi mùi hương trên người Lý Trăn Tự, là nước hoa, hơn nữa là của phụ nữ.
Biến thành mèo, khứu giác của cậu nhạy hơn hẳn, cậu có thể nhận ra đây là mùi hương gần đây ngửi thấy trên người một cô gái, là ai nhỉ?
Lý Trăn Tự thấy con mèo này đột nhiên đơ ra không phản ứng gì nên chẳng muốn đùa nữa, thả cậu xuống.
Chợt Lý Trăn Nhược nhớ ra, mùi nước hoa đó giống mùi nước hoa của Ôn Thuần, cậu chắc chắn luôn.
Cậu giơ tay lên, dùng đôi mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Thái đi vùng duyên hải, sao hôm nay Lý Trăn Tự lại gặp Ôn Thuần, hơn nữa còn lưu lại mùi nước hoa của cô trên người? Biết rõ Lý Trăn Tự phong lưu, ăn chơi thành quen, có vô số phụ nữ bên ngoài nhưng Ôn Thuần chưa kết hôn với Lý Trăn Thái cũng đã được định sẵn là chị dâu cả nhà họ Lý.
Lý Trăn Tự dám ngủ với Ôn Thuần?
Lý Trăn Tự không thể hiểu được ánh mắt kia của Lý Trăn Nhược, chẳng qua thấy cậu dại ra, hắn đứng dậy nói: “Ăn từ từ thôi.” Rồi đi lên tầng.
Trong lòng Lý Trăn Nhược sóng cuộn biển gầm, nếu Lý Trăn Tự thật sự có gì đó với Ôn Thuần thì cũng quá bỉ ổi rồi.

Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, càng huống hồ là vợ của anh cả?
Chuyện này quá sốc, cậu thấy no nuốt không nổi, không muốn ăn bữa khuya nữa.
Theo chân Lý Trăn Tự lên tầng hai, Lý Trăn Nhược muốn vào phòng của hắn nhưng Lý Trăn Tự thấy cậu đi theo cũng không thả chậm bước chân, đóng sầm cửa ngay trước mặt cậu.
Lý Trăn Nhược đứng tại chỗ do dự một chút, rốt cuộc vẫn không trèo lên cửa sổ mà lên tầng ba ngủ.
Khi lên đến tầng ba, cửa phòng Lý Trăn Nhiên hở ra một chút, Lý Trăn Nhược nghĩ một lát, cũng thò đầu vào, nhảy lên chiếu tatami của anh nằm.
#Lời editor:
Tầm 4 – 5 chương nữa là đuổi kịp manhua.
Mà mọi người có ai đọc cả đam lẫn ngôn không?.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.