Dù sao thì cũng bị nhốt chạy không được, Lý Trăn Nhược đành ngoan ngoãn ngồi đợi.
Cậu thăm quan nhà Lý Trăn Nhiên một vòng.
Lý Trăn Nhiên khác với Lý Trăn Tự, nhà riêng của Lý Trăn Tự đa số dùng để bao dưỡng gái, nhưng căn nhà của Lý Trăn Nhiên rất sạch sẽ, nhìn qua đã biết là lâu rồi không có người ở.
Thỉnh thoảng có thuê người đến quét dọn.
Đi tới phòng tắm, Lý Trăn Nhược mở nước ấm chảy đầy bồn tắm.
Cậu quyết định tắm một lúc.
Hôm nay ngồi xe lâu, tối qua còn ầm ĩ một trận, bây giờ cậu thấy hơi mệt.
Lý Trăn Nhược cởi hết quần áo, bước vào bồn tắm, thoải mái nhắm mắt lại.
Cơ thể này không phải cơ thể ban đầu của cậu nhưng tốt hơn cơ thể của một con mèo.
Ít nhất cậu có thể dùng tay cầm nắm đồ đạc mà không phải dùng chân đẩy đến đẩy đi.
Ngâm người trong nước ấm một lúc, Lý Trăn Nhược thấy hơi nóng.
Cậu hơi di chuyển chân, cảm nhận được một luồng xung động từ dưới lên thì ngẩn người.
Tay cậu luồn xuống, sờ lên thân dưới của mình.
Nói thật, lâu rồi cậu chưa làm chuyện kia.
Hình như từ lúc biết mình không phải con ruột của Lý Giang Lâm.
Lúc đó cậu chịu áp lực rất lớn, không quan tâm gì đến mấy chuyện kia, sau lại biến thành một con mèo, cậu làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện kia.
Hôm nay cơ thể có phản ứng, Lý Trăn Nhược mới cảm thán, đúng là lâu rồi chưa chạm vào phụ nữ.
Lúc ra khỏi bồn tắm, Lý Trăn Nhược hơi mệt mỏi.
Cậu mặc lại bộ quần áo vừa cởi ra, đi thẳng vào phòng Lý Trăn Nhiên lấy một bộ khác của anh mặc.
Vóc người Lý Trăn Nhiên cao hơn Lý Trăn Nhược.
Cậu của lúc trước còn cao hơn bây giờ nhiều.
Mỗi lần soi gương đều có cảm giác mình chưa trưởng thành, lại nghĩ mình mới chỉ là con mèo tuổi dậy thì, cậu cũng có thể hiểu được tại sao mình lại có hình dáng này.
Cơ mà cái mặt tẹt kia đâu mất rồi?
Lý Trăn Nhược nặn nặn cái mặt mình.
Khoảng hai tiếng sau, Lý Trăn Nhiên mới từ nhà họ Lý về.
Lúc vào nhà, anh thấy Lý Trăn Nhược đang nằm trên ghế sofa xem TV.
Nói đúng ra là nằm úp sấp trên ghế, chắc là do cậu đã quen với tư thế này.
Không nằm, không ngồi, chỉ nằm úp sấp trên ghế, khuỷu tay chống xuống ghế.
Lý Trăn Nhiên đặt vali cạnh ghế sofa.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn vali, hỏi anh: “Anh định ở đây đến khi nào?”
Lý Trăn Nhiên vừa đi vào phòng vừa nói: “Khi nào cậu biến thành mèo.”
Lý Trăn Nhược im lặng không nói.
Nếu mình mà không biến lại thành mèo chắc Lý Trăn Nhiên sẽ phát điên mất.
“Đi ăn cơm?” Anh vừa ra khỏi phòng, Lý Trăn Nhược đã hỏi.
Lý Trăn Nhiên xắn tay áo lên, “Cậu muốn ăn gì?”
Phải biết rằng ăn thức ăn cho mèo lâu như thế, Lý Trăn Nhược thèm cả đống đồ ăn.
Trên đời này nhiều món ngon như thế, tại sao mèo lại không thể ăn chứ?
Lý Trăn Nhược lập một danh sách trong đầu, “Hôm nay ăn đồ Nhật đi.”
Lý Trăn Nhiên không chút nghĩ ngợi từ chối, “Không.”
“…” Lý Trăn Nhược nhìn anh bằng ánh mắt mãnh liệt, “Lẩu Thái?”
“Không.”
Lồng ngực cậu hơi phập phồng, nói: “Đồ Pháp?”
Lý Trăn Nhiên nói: “Bên cạnh có quán cơm Trung cũng ngon lắm.
Cạnh đó còn có quán lẩu Tứ Xuyên cũng được, cậu chọn đi.”
Lý Trăn Nhược hít một hơi, nói: “Lẩu Tứ Xuyên.”
Lý Trăn Nhiên đồng ý: “Đi.”
Trước khi ra khỏi cửa, Lý Trăn Nhược chỉ vào vòng cổ, ” Có thể tháo ra không?”
Lý Trăn Nhiên đáp: “Không.”
Lý Trăn Nhược nghĩ anh không sợ người ta nghĩ vớ vẩn gì à? Nhưng mà Lý nhị thiếu không sợ, cậu sao phải sợ.
Thế là thản nhiên đi theo Lý Trăn Nhiên ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên đi phía trước.
Trong lúc đợi thang máy, Lý Trăn Nhược nhìn lưng Lý Trăn Nhiên cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy.
Dù là anh hai cậu nhưng hai người rất ít khi đi riêng với nhau, ấn tượng với anh chủ yếu là sau khi biến thành mèo mới trở nên rõ ràng.
Khi là mèo, đầu cậu quá nhỏ, đi gần anh đến vậy cũng chỉ có thể thấy chân Lý Trăn Nhiên mà không thể thấy gáy anh.
Bây giờ thấy rồi có cảm giác lạ lạ.
Lúc thang máy sắp đến, Lý Trăn Nhiên đột nhiên quay người lại, sau đó vươn tay về phía cổ Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược: “?”
Lý Trăn Nhiên sửa lại cổ áo cho cậu, giống như vuốt lông mèo.
Lý Trăn Nhược hơi cúi đầu.
Ngón tay Lý Trăn Nhiên thu lại còn miết má cậu, xúc cảm khiến cậu hơi run rẩy, đưa tay lên xoa mặt mình.
Đúng lúc cửa thang máy mở, hai người một trước một sau đi vào.
Lý Trăn Nhiên rất có tính tự giác.
Trước đây còn chưa nhận ra nhưng khi biến thành mèo rồi mới biết.
Vì là mèo của anh nên mọi chuyện đều phải nghe lời anh.
Lý Trăn Nhiên cầm thực đơn chọn mười món rồi ném cho Lý Trăn Nhược xem.
Lý Trăn Nhược liếc anh một cái, “Gọi nhiều như vậy có ăn hết không?”
Lý Trăn Nhiên thản nhiên nói: “Vậy cậu đừng chọn.”
Lý Trăn Nhược mặc kệ anh, chọn mấy món mình thích rồi đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Chỉ ăn lẩu thôi mà Lý Trăn Nhiên cũng chọn một cửa hàng xa hoa, không gian yên tĩnh lại đẹp.
Hai người ngồi trong phòng nhỏ, đối diện nhau.
Chọn món xong, Lý Trăn Nhiên mặc kệ cậu, dựa lưng vào ghế.
Một tay cầm điện thoại xem thị trường chứng khoán, một tay cầm tách trà, chậm rãi uống.
Lý Trăn Nhược cầm đũa, hờ hững gõ lên bàn.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên nhìn cậu nói: “Ồn quá.”
Lý Trăn Nhược dừng một chút, sau đó tách đôi đũa ra, gõ lên bát và tách trà trên bàn.
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược dừng lại, cầm một cái đũa mà cắn.
Khoé miệng không kìm chế được nhếch lên.
Cậu muốn khiến Lý Trăn Nhiên bực mình, anh vậy mà ngoan ngoãn bực thật.
Khi còn là mèo, cậu sợ làm anh bực vì cậu lúc đó chẳng làm được gì cả.
Mà bây giờ thì khác, trừ lần trốn ra ngoài thì còn lại Lý Trăn Nhiên không có tức giận thật.
Lý Trăn Nhiên chọn rất nhiều món, nhưng khi dọn lên rồi thì anh không ăn.
“Sao anh không ăn?” Lý Trăn Nhược nhận ra anh ăn rất ít.
Lý Trăn Nhiên không trả lời, chỉ nói: “Ăn nhanh lên.”
Lý Trăn Nhược mặc kệ lời anh, “Đã ăn lẩu rồi mà còn giục người ta.”
Qua một lúc, Lý Trăn Nhược nhận ra Lý Trăn Nhiên ăn một miếng là uống một ngụm nước, còn gọi nhân viên phục vụ mang thêm bình trà.
Lúc này cậu mới nhận ra anh không ăn được cay.
Hai mươi năm làm anh em, đến bây giờ cậu mới biết anh không ăn được cay.
Nhớ lại thì có nhiều món cậu thích mà Lý Trăn Nhiên lại không thích.
Anh ăn thanh đạm, trước đây cậu còn cứ chê ỏng chê eo.
Lý Trăn Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Nhìn tôi làm gì?”
Lý Trăn Nhược bảo: “Anh đẹp nên nhìn.”
Lý Trăn Nhiên “hừ” một tiếng, không nói gì.
Ăn cơm xong, Lý Trăn Nhược đứng ven đường dang rộng hai chân hai tay hít thở bầu không khí buổi tối.
Lý Trăn Nhiên hai tay đút túi quần đứng cạnh nhìn cậu nhìn cậu ngẩng đầu nhìn trời cười.
Anh thấy lạ mới hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Lý Trăn Nhược cúi đầu, nụ cười vẫn vương trên môi, cậu đáp: “Không biết.
Chỉ là không ngờ đến lại có một ngày như vậy, đáng quý lắm.”
Từ nhỏ đã có được rất nhiều thứ, đùng một cái lại mất hết.
Ngay cả mạng cũng chẳng giữ nổi.
Ngoại trừ ý nghĩ báo thù chống đỡ, còn có ước muốn sống tiếp thật tốt.
Thù không quên nhưng đôi khi cũng nghĩ, cứ hận mãi thế chẳng có ích gì cả, phải sống thật tốt đủ khiến kẻ hại cậu phải tức chết.
Từng mất hết mọi thứ nên Lý Trăn Nhược chẳng sợ gì hết.
Hiện giờ cậu có nhà để ở, có cái ăn, còn có cả một người anh.
Như vậy đã là rất tốt rồi.
“Anh hai.” Lý Trăn Nhược buột miệng nói.
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày, “Cái gì?”
Lý Trăn Nhược phản ứng lại rất nhanh, “Cái gì là cái gì cơ?”
“Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?” Lý Trăn Nhiên hỏi.
“Anh Nhiên.” Lý Trăn Nhược đáp, cậu chột dạ nhưng mặt vẫn tỉnh bơ như không.
Lý Trăn Nhiên hơi nâng cằm nhìn cậu, “Tôi nghe cậu gọi tôi là “anh hai”.”
Lý Trăn Nhược ra vẻ kỳ quái, “Anh hai gì cơ? Chưa già mà đã lãng tai à?”
Mặt Lý Trăn Nhiên lạnh xuống.
Nhưng Lý Trăn Nhược cậu chẳng sợ, kéo tay anh đi về phía trước, “Về nhà thôi.”
Về đến nhà, Lý Trăn Nhiên đi tắm.
Còn Lý Trăn Nhược đãtắm lúc chiều định bụng đợi anh tắm xong vào dội vài lượt nước là xong.
Lúc Lý Trăn Nhiên đang tắm, Lý Trăn Nhược xách ghế ngồi trước cửa phòng tắm, vừa cắt móng chân vừa nói chuyện với anh, “Ngày mai tôi có thể ra ngoài một chút không?”
Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu, lại đang buồn ngủ nghe thế hỏi: “Đi đâu?”
Lý Trăn Nhược thuận miệng nói: “Tôi đi tìm mẹ.”
“Mẹ cậu?”
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu, nói bừa: “Mèo mẹ, chắc bà ấy vẫn còn ở cửa hàng thú cưng.”
Một hồi lâu cũng không thấy Lý Trăn Nhiên nói gì, lại hỏi: “Tìm bà ấy làm gì?”
Lý Trăn Nhược hỏi: “Anh không nhớ mẹ à?”
Hỏi xong mới nhận ra mình ngu đến mức nào.
Lý Trăn Nhược hối hận không thôi, động tác cắt móng chân cũng dừng lại, Lý Trăn Nhiên hình như chưa từng gặp mẹ.
Anh im lặng một lúc rồi mới cất tiếng: “Tôi không có mẹ.”
Lý Trăn Nhược ngừa đầu ra sau, dựa vào bức tường, thầm nói trong lòng: Tôi cũng không có mẹ.
Lý Trăn Nhiên chỉ nói mỗi câu này, không nói gì thêm mà hỏi Lý Trăn Nhược: “Tìm thấy bà ấy rồi sao? Cậu định mua lại?”
Lý Trăn Nhược đáp: “Không mua.
Bà ấy ở đấy quen rồi, mua về bà ấy cũng không thích.”
Lý Trăn Nhiên nghe thế hỏi: “Hai người có thể giao tiếp với nhau à?”
Lý Trăn Nhược sửng sốt, quay đầu nhìn cửa phòng tắm, “Giao tiếp cái gì?”
Lý Trăn Nhiên nói: “Như chúng ta đang giao tiếp, nói chuyện.”
Lý Trăn Nhược nghiêm túc suy nghĩ, đáp lại: “Có giao tiếp nhưng không dùng ngôn ngữ.
Nói đúng hơn chắc là tín hiệu, tiếng kêu và các hành động, lâu dần anh sẽ hiểu.”
Lý Trăn Nhiên chỉ nghe không nói.
Lý Trăn Nhược thấy vậy hỏi: “Hay là anh đi cùng tôi đi?”
Lý Trăn Nhiên từ chối, “Không rảnh.”
Cậu biết anh sẽ không đi, hỏi một câu cho có thôi.
Không ngờ lại nghe anh nói tiếp: “Cậu cũng đừng đi.”
“Hả?” Cậu không vui hỏi, “Tại sao?”
“Không có tại sao.”
Lý Trăn Nhược xối vài cái cho rồi đi ra đã thấy Lý Trăn Nhiên nằm trên giường xem TV trong phòng ngủ.
Tóc cậu vẫn còn ướt, mặc một cái quần lót Lý Trăn Nhiên cho, chạy tới ngồi xuống mép giường, “Anh Nhiên…”
Lý Trăn Nhiên không thèm để ý.
Lý Trăn Nhược đổi cách gọi: “Chủ nhân…”
Lý Trăn Nhiên lúc này mới nhìn cậu.
Biết anh thích mềm không thích cứng, cậu mon men đến gần, “Anh có mệt không, để tôi bóp vai cho anh?”
Anh không nói gì, chỉ nhấc chân lên.
Cậu thầm oán một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi quỳ bên chân Lý Trăn Nhiên, bóp chân cho anh.
Chân Lý Trăn Nhiên thon dài săn chắc, cơ bắp hữu lực.
Thấy cậu ngồi lại gần thì nâng một chân đặt lên đùi cậu.
Lý Trăn Nhược bóp chân giúp anh, mẹ Lý Trăn Nhiên nhất định là một đại mỹ nhân mới có thể sinh ra một thằng con đẹp thế này.
Lý Trăn Nhiên ngửa đầu ra sau, nói: “Người có thể làm nhiều việc hơn mèo.”
Thế mà cũng nói, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, “Thế tôi thành người mãi được không?”
Anh lạnh giọng đáp: “Không.”
Lý Trăn Nhược nghĩ: Biến thái!
Cậu bóp chân cho Lý Trăn Nhiên, anh hình như rất thoải mái, xoay người cho cậu bóp vai.
Lý Trăn Nhược cưỡi lên lưng anh, hai tay hết nắn rồi bóp bắp thịt trên vai anh.
Thân hình Lý Trăn Nhiên thon dài, cân đối, da dẻ trên lưng căng tràn sức sống.
Lý Trăn Nhược sờ lên làn da bóng loáng, thế là bắt đầu mơ mộng viển vông.
Đến khi hoàn hồn thì hô hấp đã gấp gáp.
Lý Trăn Nhiên phán xuống một câu lạnh ngắt: “Đứng lên.”
Lý Trăn Nhược kề sát cơ thể anh.
Biết mình có phản ứng bị anh phát hiện, cậu xấu hổ, nhấc chân rời khỏi người anh ngồi sang một bên.
Lý Trăn Nhiên lật người lại, “Ai cho cậu động dục với chủ nhân?”
Lý Trăn Nhược ấm ức, “Tôi đang trong kỳ động dục mà…”
Lý Trăn Nhiên hừ một tiếng, “Bảo đi triệt sản thì không muốn.”
Lý Trăn Nhược: “…”
Lý Trăn Nhiên nói: “Tự vào phòng vệ sinh giải quyết.”
Cậu vừa xuống giường, anh đã gọi cậu lại.
“Sao vậy?” Lý Trăn Nhược ngơ ngác.
Lý Trăn Nhiên mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy chìa khoá dự phòng ném cho cậu, “Về nhà trước năm giờ chiều.”
Lý Trăn Nhược bắt lấy, cười nói: “Không thành vấn đề.”
Sáng hôm sau, Lý Trăn Nhược còn đang ngủ cạnh Lý Trăn Nhiên đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cậu nghe thấy Lý Trăn Nhiên trở mình, tưởng anh định gọi cậu dậy mở cửa, lại không ngờ tới anh tự mình đi mở cửa.
Lý Trăn Nhược ngáp một cái rồi ngồi dậy.
Cậu không thích nằm trên giường lâu như Lý Trăn Nhiên, sau đó nghe tiếng cửa mở, rồi đến tiến nói chuyện.
Người đến là Hoa Nghị Bang.
Vì căn nhà của Lý Trăn Nhiên có không gian rộng nên Hoa Nghị Bang vừa vào đã nhìn thấy trong nhà còn có một thiếu niên qua khe hở tủ rượu.
Người trăm năm bình tĩnh như Hoa Nghị Bang cũng phải đứng hình mất mấy giây, đưa tay đẩy gọng kính.
Lý Trăn Nhiên không có ý định giải thích, anh hỏi Hoa Nghị Bang: “Đồ mang đến rồi chứ?”
Hoa Nghị Bang đưa cho anh một cái túi nhỏ.
Bên trong là điện thoại và sim mới cứng.
Anh lắp sim vào, qua phòng ngủ đưa cho Lý Trăn Nhược, “Cầm lấy, tôi gọi thì nghe.”
“Ừm.” Lý Trăn Nhược ngoan ngoãn đáp ứng.
Hoa Nghị Bang cố gắng để mắt mình không nhìn lung tung.
Nhưng khi Lý Trăn Nhược ngồi dậy, ánh mắt va phải cái vòng cổ mèo trên cổ cậu.
Cái vòng này Hoa Nghị Bang tất nhiên biết, là cái vòng lúc trước anh ấy đặt làm hộ Lý Trăn Nhiên.
Dù không tiện hỏi thiếu niên kia là ai nhưng chuyện khác vẫn có thể hỏi được, ví dụ như: “Trăn Nhiên, mèo của cậu đâu?”
Lý Trăn Nhiên đáp: “Nó đây.”
Hoa Nghị Bang nắm tay lại, đặt bên môi ho “khụ” một tiếng.
Dù anh ấy và Lý Trăn Nhiên từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nhưng lại không biết anh có sở thích quái gở này.
Với thân phận thư ký, Hoa Nghị Bang nghĩ mình không nên can thiệp vào, biết điều ngậm miệng.
Sáng nay Lý Trăn Nhiên phải đến công ty sớm để dự một cuộc họp đột xuất.
Bữa sáng còn chưa kịp ăn, trước khi ra khỏi nhà có đưa cho Lý Trăn Nhược một cái thẻ tín dụng, bảo để cậu ăn cơm.
Lý Trăn Nhược vội nói: “Cho tôi chút tiền lẻ là được rồi, dù sao cũng không thể dùng thẻ trả tiền xe.”
Lý Trăn Nhiên nghe thế thì lấy ra hai ngàn tệ đưa cho cậu.
Chờ hai người kia đi rồi, Lý Trăn Nhược mới chạy đi rửa mặt, tìm một bộ quần áo của anh mặc vào rồi ra ngoài.
Mua hai cái bánh bao cho bữa sáng, ăn xong mua một cái sim mới, cất trong túi.
Cậu bắt một chiếc xe taxi, báo địa chỉ cho tài xế.
Chỗ đó cách đây cũng không xa, nhưng đang là giờ cao điểm, hơn hai tiếng sau mới đến được nơi cần đến.
Lý Trăn Nhược trả tiền xe, một mình đứng cạnh thảm cỏ đầu đường.
Cậu nhìn đồng hồ, biết lúc này Lý Trăn Nhiên đang bận họp.
Vì vậy tháo cái sim anh lắp cho, thay sim mới mua vào.
Cậu dựa theo trí nhớ, gọi một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, giọng chàng trai trẻ đầu dây bên kia không được tốt lắm, lười biếng nói: “Alo, ai vậy?”
Lý Trăn Nhược chậm rãi nói: “Chu Khải, là tôi, Lý Trăn Nhược.”.