Garfield Báo Thù Ký

Chương 33: Chương 33



Ngày hôm sau, Lý Giang Lâm cùng mấy đứa con trai đến công ty rất sớm.

Đi sớm về sớm, vừa về đến nhà đã bảo dì Vương chuẩn bị bữa tối.
Lý Trăn Nhược nghe thế, đoán rằng hôm nay có khách đến.
Nếu là khách Lý Giang Lâm mời đến, quan hệ chắc hẳn rất tốt.

Nghĩ đến mục đích Lý Giang Lâm về, quá nửa bữa cơm này là mời người nhà họ Ôn.
Quả nhiên, khoảng sáu giờ chiều, Lý Trăn Thái tự mình đưa ba mẹ Ôn Thuần và Ôn Thuần đến nhà họ Lý.

Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự cũng về nhà ăn cơm nhưng không thấy Chu Khải đâu.
Mà không chỉ mình Chu Khải, con chó của gã cũng chẳng thấy đâu.
Buổi tối, Lý Giang Lâm có hỏi dì Vương, dì bảo gã đưa Nhị Hoàng về nhà một chuyến.
Lý Giang Lâm nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nói: “Kệ nó đi.”
Ôn Thuần là con một, quan hệ giữa ba cô và Lý Giang Lâm rất tốt.

Năm đó Lý Giang Lâm gặp khó khăn, ba Ôn đã giúp đỡ ông rất nhiều nhưng không đòi báo đáp.

Lý Giang Lâm là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần người nhà họ Ôn muốn gì ông đều sẽ làm mà không cần suy nghĩ.
Có bạn cũ cùng ngồi ăn, bữa cơm này Lý Giang Lâm ăn đến vui vẻ.

Mấy ly rượu vào bụng, sắc mặt hơi hồng hồng.
Vợ chồng nhà họ Ôn chỉ có một cô con gái, ba Ôn uống hai ly, cảm thán nhà họ Lý thật náo nhiệt, còn nói con trai Lý Giang Lâm ai cũng là nhân tài.
Lý Giang Lâm cười, lắc đầu.

Ông nói với ba đứa con trai, “Chú Ôn khen mấy đứa đấy.

Còn không mau kính rượu chú?”
Lý Trăn Thái kính rượu ba Ôn đầu tiên, “Chú Ôn, cháu mời chú một ly.”
Ba Ôn cũng rất vui khi con gái mình và đại thiếu gia nhà họ Lý kết hôn, nói: “Ly rượu này cháu phải nói rõ, Trăn Thái à.

Là kính chú Ôn hay kính ba vợ?”
Lý Giang Lâm cười nhìn hai người.
Lý Trăn Thái biết thời biết thế, nói: “Vậy con kính ba vợ.”
Ôn Thuần ngồi cạnh anh ta, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhưng không thể hiện cảm xúc nhiều.
Khi ba đứa con kính rượu ba Ôn xong, Lý Giang Lâm nói: “Ông bạn già, chuyện kết hôn của bọn nhỏ cũng phải để ý chút.”
Ba Ôn vội nói: “Tất nhiên rồi.

Trăn Thái và Tiểu Thuần yêu nhau hơn một năm rồi.

Tuổi tác, tình cảm chắc cũng đã sâu đậm, tôi với bà nhà vẫn luôn khuyên nó xem xét.”
Lý Giang Lâm gật đầu, rượu đỏ khiến môi ông thêm ướt át, “Cho nên tôi về chuyến này là muốn nhìn thấy hai đứa chúng nó kết hôn.”
Hôm nay vừa đến bữa cơm, Lý Trăn Nhược đã nằm trên bệ cửa sổ.

Cậu thấy ở đây dễ quan sát mọi thứ hơn trên đùi Lý Trăn Nhiên.

Vừa có thể nhìn rõ Lý Trăn Thái, Ôn Thuần, vừa có thể nhìn sắc mặt Lý Trăn Tự ngồi cách Ôn Thuần không xa, ngay cả Lý Giang Lâm ngồi ở vị trí chủ nhà cũng có thể nhìn thấy.

Chỉ có vợ chồng nhà họ Ôn và Lý Trăn Nhiên đưa lưng về phía cậu.
Lúc Lý Giang Lâm nói những câu này, Lý Trăn Tự chẳng có động tĩnh gì, chỉ là thi thoảng hơi mất tập trung.

Nhưng chuyện này rất bình thường, trong hoàn cảnh này hắn không thoải mái, thất thần là điều đương nhiên.
Lý Giang Lâm bảo muốn nhìn hai người kết hôn, Lý Trăn Thái dĩ nhiên không thể không có phản ứng gì.

Anh ta đột nhiên quay người nói với Ôn Thuần, “Tiểu Thuần, em có đồng ý gả cho anh không?”
Ôn Thuần cười một tiếng, đáp: “Anh nói gì thế? Chúng ta không phải đã đính hôn rồi sao? Cứ theo ý chú Lý đi, tháng sau kết hôn là đẹp.”
Lý Giang Lâm hài lòng cười nhìn bọn họ.
Nhưng mẹ Ôn buột miệng nói: “Tháng sau sao? Có phải vội quá rồi không? Tiệc rượu rồi nghi lễ này nọ nữa, cái gì cũng chưa chuẩn bị.”
Lý Giang Lâm nhìn bà, “Bà cứ yên tâm, mọi việc cứ giao cho nhà chúng tôi chuẩn bị.

Tiểu Thuần chỉ việc làm một cô dâu thật xinh đẹp là được.

Có lẽ phải làm phiền bà chọn ngày lành tháng tốt càng nhanh càng tốt.”
Ba Ôn nắm chặt tay vợ, “Cứ quyết định như vậy đi mình, theo ý lão Lý.”
Mọi người tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, không biết có phải vì tâm tình tốt hay có tâm sự gì mà Lý Trăn Thái uống đến say mèm.
Anh ta vỗ bàn nói mình đã làm rất nhiều việc cho Vận Lâm, bỏ ra rất nhiều công và sức.

Nghe cứ như đang oán giận Lý Giang Lâm không coi trọng anh ta, làm bầu không khí trên bàn ăn rơi vào lúng túng.
Lúc này điện thoại của Lý Trăn Tự đổ chuông.

Hôm nay hắn không dám uống nhiều nên rất tỉnh táo, nói một tiếng xin lỗi rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lý Trăn Nhược nhìn theo Lý Trăn Tự đi lên tầng hai.
Lý Trăn Thái vẫn còn lầm bà lầm bầm.

Anh ta còn nhắc đến một dự án trước xảy ra vấn đề, anh ta đã vất vả xử lý nó ra sao.
Ôn Thuần không nói gì, khoé môi hơi cụp xuống.

Lý Giang Lâm đột nhiên nói: “Trăn Thái say rồi.

Tiểu Thuần, con đưa nó lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Ôn Thuần gật đầu, muốn đứng dậy dìu Lý Trăn Thái.
Nhưng Lý Trăn Thái vung tay lên cản cô lại, “Tôi không say.

Ba, con có chuyện này muốn nói với ba.”
Giọng điệu của Ôn Thuần không được tốt cho lắm, “Ba bảo anh lên phòng nghỉ đi.”
Lý Trăn Thái không biết có nghe ra ý tứ trong lời cô không, anh ta im lặng một lát rồi nói: “Được.”
Ôn Thuần dìu anh ta lên phòng.
Lý Trăn Nhược do dự, cuối cùng nhảy xuống cửa sổ chạy theo hai người.
Lý Trăn Thái chân nam đá chân chiêu.

Dáng người Ôn Thuần mảnh mai, muốn đỡ vững anh ta rất khó khăn.

Thậm chí, Lý Trăn Nhược còn không dám đi cạnh, sợ Lý Trăn Thái giẫm phải mình.
Ôn Thuần vất vả dìu Lý Trăn Thái vào phòng, ném anh ta lên giường.

Lý Trăn Nhược đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Lý Trăn Thái nắm lấy tay Ôn Thuần, gọi: “Tiểu Thuần.”
Ôn Thuần hất tóc trên trán anh ta ra, “Anh nghỉ ngơi đi.”
Cô cởi giày giúp Lý Trăn Thái, đắp một tấm chăn mỏng cho anh ta.

Sau đó cô ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc, định ra ngoài.
Lý Trăn Nhược lùi về sau hau bước.

Cậu đột nhiên nhìn thấy ánh sáng lọt ra ngoài từ phòng của Lý Trăn Tự.

Chợt, cậu nảy ra một ý nghĩ, mon men đi đến phòng Lý Trăn Tự, ngồi thẳng lên dùng chân trước vỗ vào cửa phòng hắn.
Nếu Ôn Thuần đi ra mà nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ là con mèo nghịch ngợm đang cào cửa thôi.
Lý Trăn Tự dường như mở cửa ngay sau đó.

Thấy Lý Trăn Nhược cào cửa phòng mình, đôi lông mày hơi nhíu lại nhưng hắn đã để ý đến Ôn Thuần vừa ra khỏi phòng Lý Trăn Thái.
Ôn Thuần đi ra, vừa đóng cửa lại đã thấy Lý Trăn Tự nên dừng bước.
Lý Trăn Tự đi ra khỏi phòng, đi đến trước mặt cô, “Chị Thuần.

Không, phải gọi là chị dâu mới đúng.”
Ôn Thuần liếc hắn một cái, không nói gì.

Hình như cô muốn lướt qua hắn đi xuống tầng.
Không ngờ, Lý Trăn Tự lại bắt lấy cổ tay cô, xoay người đè cô lên tường, cúi đầu hôn xuống.
Lý Trăn Nhược thấy được sự phản kháng của Ôn Thuần.

Một lát sau mới đẩy được Lý Trăn Tự ra, cô tức giận nói: “Cậu điên rồi! Đây là nhà cậu đấy! Anh cậu còn đang ở trong phòng kia kìa!”
Cô hạ thấp giọng, nếu Lý Trăn Nhược không phải mèo thì chắc là không nghe được cô nói gì.
Lý Trăn Tự sờ mặt Ôn Thuần, “Em có biết cái gì gọi là không kìm nén được không?”
Trong mắt Lý Trăn Tự lấp loé mấy tia sáng.

Xem ra nếu Ôn Thuần và Lý Trăn Thái không kết hôn thì hắn đã không hưng phấn đến thế.
Lý Trăn Tự muốn thông qua Ôn Thuần tìm kích thích, nhưng đối với Ôn Thuần, hắn có lẽ chẳng thích thú gì đâu nhỉ?
Về phần Ôn Thuần, Lý Trăn Nhược không thể hiểu được.

Ôn tiểu thư là một cô gái thông minh, sao lại dây dưa với Lý Trăn Tự? Chuyện này chẳng có lợi gì cho cô cả, hơn nữa sẽ mang đến cả mớ rắc rối.
Nếu thích Lý Trăn Tự, tại sao không từ chối việc kết hôn với Lý Trăn Thái? Nhưng đã đồng ý kết hôn với Lý Trăn Thái rồi mà vẫn còn muốn qua lại với Lý Trăn Tự? Rốt cuộc là lợi chỗ nào đây?
Ngay lúc này đây, Ôn Thuần cũng biết đây không phải là thời điểm thích hợp để ở lại với Lý Trăn Tự.

Nghe lời Lý Trăn Tự nói, mặt cô càng lạnh đi, dứt khoát đẩy hắn ra, sửa sang lại tóc tai rồi đi xuống tầng.
Lý Trăn Tự đứng tại chỗ, tựa hồ vẫn còn liếm láp dư vị chưa biến mất từ nụ hôn vừa nãy.
Lý Trăn Nhược nhìn bộ dạng này của hắn không khỏi chửi thầm một câu.
Cậu có thích Lý Trăn Thái hay không không quan trọng, nhưng loại người gian díu với chị dâu như Lý Trăn Tự, cậu thực sự rất ghét.
Lý Trăn Tự quay đầu đã nhìn Lý Trăn Nhược.

Hắn nhớ lại, hỏi cậu: “Mắc gì mày cào cửa tao? Muốn đánh nhau à?”
Lý Trăn Nhược cố làm ra vẻ đáng thương, “meo” một tiếng rồi quay người chạy xuống tầng một.

Cậu biết Lý Trăn Tự sẽ không đuổi theo nhưng chạy đi vẫn khiến cậu an tâm hơn.
Lúc xuống tầng một, mẹ con Ôn Thuần đã rời bàn ăn, ngồi nói chuyện với dì Vương tại phòng khách.

Lý Trăn Thái và Lý Trăn Tự đều đã về phòng, Lý Trăn Nhiên là chủ nhà đành ngồi tiếp chuyện với hai mẹ con Ôn Thuần.

Trên bàn ăn giờ chỉ còn Lý Giang Lâm và ba Ôn.
Hai người không uống rượu nữa, chỉ ngồi nói chuyện không.
Lý Trăn Nhược đi tới, vừa hay nghe được ba Ôn nhắc đến tên mình.
Quan hệ giữa Lý Giang Lâm và Lý Trăn Nhược được che giấu rất kỹ.

Ba Ôn không biết sự thật, có chút rượu vào nên khuyên Lý Giang Lâm đừng vì Lý Trăn Nhược mà quá thương tâm.
Nói thật, sau không Lý Trăn Nhược xảy ra chuyện, Lý Giang Lâm dường như già đi thêm mấy tuổi.

Người ngoài cho rằng ông đau khổ khi mất con nhưng Lý Trăn Nhược biết, ông bị đả kích.

Chẳng có tên đàn ông nào vui vẻ cho nổi khi bị cắm sừng, lại còn nuôi con người ta suốt hai mươi mấy năm trời.

Cho nên tức giận nhưng lại khổ sở.
Như bây giờ, Lý Giang Lâm thẫn thờ gật đầu, “Tôi không sao, đã nghĩ thông cả rồi.”
Ba Ôn nói: “Lão Lý, ông có ba đứa con trai, đứa này giỏi hơn đứa kia, đúng là có phúc mà.

Còn tôi chỉ được mỗi Tiểu Thuần nhưng mà lại là con gái.

Nó gả đi rồi thì là người nhà họ Lý ông, chỉ còn tôi với bà nhà.

Chẳng khác nào ông già mẹ goá.”
Lý Giang Lâm vỗ lưng ông bạn già một cái, “Nói gì vậy? Chúng nó kết hôn rồi thì Trăn Thái cũng là con ông rồi còn gì? Chờ chúng nó sinh hai đứa cháu, chẳng phải hai nhà cùng vui à?”
Ba Ôn nghe vậy lắc đầu cười.
Hai lão già ngồi nói rất lâu.

Đến khi đã rất muộn, mẹ Ôn giục chồng về, bọn họ mới rời đi.
Những ngày sau đó, hai nhà qua lại thường xuyên vì phải bàn bạc về hôn lễ.

Dù Lý Giang Lâm muốn để nhà họ Lý lo hết nhưng mà vẫn phải hỏi ý kiến nhà gái mới quyết định.
Thời gian hơi vội, thấy tính Lý Trăn Thái hấp tấp nên Lý Giang Lâm bảo Lý Trăn Nhiên lo liệu cùng anh mình một tay.

Chuyện gì làm được thì làm cho xong.
Đêm đến, Lý Trăn Nhược nằm ngủ bên giường Lý Trăn Nhiên.
Cậu muốn kể chuyện Ôn Thuần và Lý Trăn Tự cho anh nghe nhưng hơi do dự, lại không có cách nào giao tiếp được với anh nên cứ để đấy đã.
Hôm sau ngủ dậy, Lý Trăn Nhược đã nằm cạnh gối Lý Trăn Nhiên.

Mắt đã mở nhưng lười nhúc nhích.
Lý Trăn Nhiên ngủ say, cậu nằm yên nhìn mặt anh.
Không biết là do nắng mai rọi vào hay do mắt Lý Trăn Nhược bị chói, Lý Trăn Nhiên có vẻ sắp tỉnh.

Anh mơ màng xoay người, một tiếng than nhẹ bật ra.
Thanh âm trầm thấp rót vào tai Lý Trăn Nhược gợi cảm đến không ngờ.

Mũi đột nhiên nóng lên, có chút kích thích.
Cảm giác xuất hiện đột ngột này làm Lý Trăn Nhược hơi run.

Cậu nghĩ đến lần trước mình biến thành người là khi đang động dục, lần này nếu động dục thì có thể biến thành người sao?

Tim Lý Trăn Nhược đập thình thịch.

Cậu động dục, mà nguồn cơn là bắt đầu từ người đàn ông đang ngủ say kia.

Lý Trăn Nhược cẩn thận từng chút một, muốn môi chạm môi với Lý Trăn Nhiên.
Nhưng không làm được, miệng cậu ngắn, cố đến mấy cũng chỉ có thể chạm trán mình lên chóp mũi Lý Trăn Nhiên.

Lông mèo cọ lên mặt khiến anh tỉnh giấc.
Lý Trăn Nhiên chưa tỉnh hắn, nhấc tay đặt lên người Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược bị một cái tay đè xuống, chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống giường.

Lý Trăn Nhiên hắt xì một cái, coi như đã tỉnh hẳn, lật người ngồi dậy.
Lý Trăn Nhược bị ném va vào tủ quần áo, trượt xuống đất.

Cả người choáng váng.
Lý Trăn Nhiên ngồi trên giường, nhấc tay xoa mũi, ánh mắt mờ mịt nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nằm yên trên đất.

Lúc sau thẹn quá hoá giận nhảy ra ngoài qua cửa sổ.
Sau đó, anh tìm được cậu đang nằm cạnh bể bơi khô nước.

Bốn cái chân xoè ra.
Còn chưa tới giữa hè, bể bơi chưa được vệ sinh.
Lý Trăn Nhiên đi xuống cầu thang, đến trước mặt Lý Trăn Nhược, ngồi xuống hỏi: “Giận rồi?”
Lý Trăn Nhược chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lý Trăn Nhiên cầm lấy một chân cậu, “Mắc gì cậu hôn trộm tôi?”
Lý Trăn Nhược nghe anh hỏi hơi ngượng.

Nhưng lại không muốn yếu thế, nằm yên không để ý đến anh.

Anh ngồi hẳn xuống, tay xoa lông trên lưng cậu, “Sáng ra chưa tỉnh hẳn.

Cậu muốn hôn tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì cậu.”
Hai chữ “làm gì” khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Lý Trăn Nhược liếc mắt nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, “Tôi chẳng muốn làm gì đó với một con mèo.”
Cho nên là làm cái gì? Lý Trăn Nhược cảm thấy sắp không nhịn nổi nữa rồi, cậu muốn xù lông.
Anh nói: “Lông nhiều quá.”
Lý Trăn Nhược nghiêng đầu cắn tay Lý Trăn Nhiên.

Đương nhiên chỉ cắn nhẹ thôi, không rách da nhưng răng cậu sắc, vẫn sẽ đau.
Lý Trăn Nhiên nói linh tinh xong, cúi đầu nhìn cậu, “Hôm nay đi tìm Lạc Phi đi.”
Lý Trăn Nhược ngạc nhiên nhả tay anh ra.
#Lời editor:
Nhà có bé mèo, tối qua nó sắp đẻ.

Sáng nay đang ngủ nó vào nhà kêu ầm ĩ lên, thế là tỉnh cmn luôn.

Bò khỏi giường đi ra với nó nhìn cái ổ mèo, méo có con mèo con nào luôn.

Thế mới dậy sớm edit nốt rồi update, không thì chắc phải tầm trưa.

Update xong đi chạy deadline tiếp..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.