Hạ Hoằng Thâm gọi điện thoại, nói mấy câu đơn giản rồi cúp máy.
Tống Quân đến gần hắn, hỏi: “Là sư phụ(*) Vân Phách sao?”
Hạ Hoằng Thâm ‘ừ’ một tiếng, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhược vẫn đang gãi lưng mèo.
Chợt, hắn cũng cảm thấy lưng mình bắt đầu ngứa.
“Sư phụ?” Lý Trăn Nhược cầm lấy gậy trêu mèo bên giường mà không hỏi đồ chơi cho mèo này ở đâu ra.
Cậu vừa lắc lư gậy trêu mèo trước mặt Lý Trăn Nhiên, vừa nói chuyện với Hạ Hoằng Thâm, “Bạn của thầy khi nào sẽ đến?”
Lý Trăn Nhiên quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Hạ Hoằng Thâm nhìn gậy trêu mèo đung đưa trước mặt, thản nhiên nói: “Nhanh thì một, hai ngày mà chậm thì một, hai tháng.”
“A?” Động tác Lý Trăn Nhược dừng lại, “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hạ Hoằng Thâm: “Có thể làm sao bây giờ?”
Lý Trăn Nhược dùng ngón tay chải lông cho Lý Trăn Nhiên, “Người bạn kia của thầy có cách sao?”
Hạ Hoằng Thâm: “Đủ tiền thì sẽ có cách.”
Lý Trăn Nhược nhịn không được thở dài, “Nếu là đòi tiền nhưng đó lại là cách tốt nhất.”
Nói xong, cậu nhịn không được vùi mặt vào lưng Lý Trăn Nhiên, ngây ngô cười hai tiếng.
Ở chỗ của Hạ Hoằng Thâm kéo dài thời gian cũng không có tác dụng gì nhưng với dáng vẻ hiện tại của Lý Trăn Nhiên chẳng thể nào về nhà họ Lý được.
Lý Trăn Nhược đang cân nhắc nên đưa anh ra ngoài đi dạo hay là quay về căn hộ của Lý Trăn Nhiên để tận hưởng thể giới của hai con mèo.
Chưa kịp cân nhắc xong, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng xe và tiếng mở cửa xe từ tầng dưới.
Cậu ôm Lý Trăn Nhiên đến bên cửa sổ nhìn, chiếc Hummer của ông chủ cậu đỗ bên đường.
Lạc Phi và Phượng Tuấn Nguyên một trước một sau đi về tòa nhà nhỏ này.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Lý Trăn Nhược có cảm giác Lạc Phi đưa vợ về nhà mẹ đẻ.
Đột nhiên, Lý Trăn Nhược cảm giác Lý Trăn Nhiên trong lòng mình có động tĩnh.
Cậu cúi đầu nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Đôi mắt đen láy sáng trong, qua một hồi lâu, anh mới không tình nguyện kêu một tiếng “Meo~”.
Đây là tiếng kêu đầu tiên sau khi Lý Trăn Nhiên biến thành mèo, anh bảo cậu đi.
“Đi sao?” Lý Trăn Nhược có hơi không chắc chắn nhưng rất nhanh đã hiểu được ý anh.
Lý Trăn Nhiên chắc là không muốn Lạc Phi nhìn thấy mình trong tình trạng này.
Vì thế, cậu ôm Lý Trăn Nhiên nói với Hạ Hoằng Thâm: “Thầy, tôi đi trước, có tin gì thì báo cho tôi một tiếng.”
Hạ Hoằng Thâm không có ý ngăn cản bọn họ, vẫy tay đuổi cậu đi.
Lý Trăn Nhược đang nghĩ đến việc gửi đồ hộp cho Hạ Hoằng Thâm, nếu hắn thích ăn thì có thể khiến hắn hành động mau chóng chút, sau đó sẽ đưa những đồ hộp còn dư của cậu cho hắn.
Vừa ôm Lý Trăn Nhiên bước ra khỏi cửa phòng của Hạ Hoằng Thâm, cậu gặp phải Lạc Phi và Phượng Tuấn Nguyên đang đi đến.
Phượng Tuấn Nguyên thấy cậu đang ôm mèo, tò mò hỏi: “Mèo ở đâu ra thế?”
“À.” Lý Trăn Nhược cười cười, “Mèo của bạn tôi.”
Phượng Tuấn Nguyên thấy cậu phải đi, nói: “Cậu đi ngay sao?”
Lý Trăn Nhược đáp: “Đến chúc Tết thầy.
Xong rồi thì đi thôi.”
Cậu vừa dứt lời, Lạc Phi lên tiếng: “Đợi đã.”
Lý Trăn Nhiên nằm trong lòng Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Lạc Phi.
Lạc Phi đánh giá Lý Trăn Nhiên một lúc, nói với Lý Trăn Nhược: “Con mèo này rất giống cậu.”
Lý Trăn Nhược thuận miệng nói: “Đều là Garfield mà.”
Lạc Phi khẽ cau mày, nhưng đến cuối cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Lý Trăn Nhược: “Giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Trăn Nhiên, chúc cậu ấy năm mới vui vẻ.”
Lý Trăn Nhược nói: “Cảm ơn.
Năm mới vui vẻ, ông chủ.”
Đến khi Lý Trăn Nhược ôm mèo rời đi, Phượng Tuấn Nguyên nhìn bộ dáng như có điều suy nghĩ của Lạc Phi, hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Lạc Phi lắc đầu nói: “Mùi của con mèo kia có hơi quen.”
Mặt Phượng Tuấn Nguyên đỏ lên một cách đáng nghi, “Rất đáng yêu, muốn sờ.”
Lạc Phi buồn cười nói: “Muốn sờ thì sờ thôi.”
Phượng Tuấn Nguyên lắc đầu, “Khi em định sờ nó, nó không vui.”
Lạc Phi cười nói: “Tính tình rất lớn nha.”
Lý Trăn Nhược ôm Lý Trăn Nhiên ra khỏi tòa nhà nhỏ, thầm nghĩ may mà Lạc Phi không nhận ra, nếu không Lý Trăn Nhiên sẽ rất tức giận.
Cậu mở cửa xe bên ghế lái, đặt Lý Trăn Nhiên ở ghế phó lái, thở dài một hơi, hỏi: “Bây giờ làm sao đây?”
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nhìn về phía trước.
Lý Trăn Nhược biết anh không vui, chỉ có thể nói: “Anh không vui cũng vô dụng thôi.
Em không cố ý đâu mà.
Em cho rằng viên đan dược kia là đan dược trường sinh bất lão nên muốn anh sống lâu một chút…”
Lúc này, Lý Trăn Nhiên mới quay đầu nhìn đến cậu.
Lý Trăn Nhược nói: “Em sẽ tận lực nghĩ cách mà, sẽ không như thế này mãi đâu.
Cho dù là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không thể biến con người thành một con mèo được nhỉ? Còn nhanh hơn chuyển thế đầu thai.”
Đến lúc này, Lý Trăn Nhiên miễn cưỡng kêu một tiếng “Meo”.
Lý Trăn Nhược hỏi: “Về nhà sao?”
Lý Trăn Nhiên gật đầu.
Không thể về nhà họ Lý được, căn hộ trong thành phố luôn có người quét dọn, lúc nào cũng có thể đến ở.
Về đến nhà, Lý Trăn Nhược đặt Lý Trăn Nhiên xuống đất rồi đi mở cửa sổ để thoáng khí.
Lý Trăn Nhiên dùng chân mở TV, sau đó nhảy lên bàn trà ấn điều khiển TV.
Lý Trăn Nhược mở cửa sổ xong thấy anh gian nan bấm điều khiển TV nên đi qua cầm điều khiển lên, muốn ấn giúp anh.
Kết quả, cậu cúi đầu thấy Lý Trăn Nhiên lạnh mặt nhìn mình, đành im hơi lặng tiếng đặt điều khiển xuống dưới chân anh, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Sao biến thành mèo rồi mà tính tình cũng lớn hơn thế?”
Lý Trăn Nhiên lấy chân ấn điều khiển TV chuyển kênh.
Lý Trăn Nhược ngồi trên ghế sofa vươn tay chọc chọc đuôi Lý Trăn Nhiên nhưng anh lập tức hất đuôi mình sang bên kia.
“Anh hai…” Lý Trăn Nhược gọi anh.
Lý Trăn Nhiên coi như không nghe thấy gì.
Lý Trăn Nhược biết anh sẽ không phản ứng với mình.
Lúc này quan trọng nhất là da mặt phải dày, cho nên cậu cũng biến thành mèo, nhảy lên bàn trà, nghiêm chỉnh ngồi cạnh anh xem TV.
Một lúc sau, cậu duỗi móng chọc anh một chút.
Lý Trăn Nhiên dịch sang bên cạnh một ít.
Lý Trăn Nhược đưa đuôi qua, móc đuôi thành hình tròn quấn lấy đuôi anh.
Lý Trăn Nhiên bình tĩnh rút đuôi ra.
Lý Trăn Nhược không cam lòng, một lần nữa đưa đuôi qua quấn lấy đuôi anh, mông cũng dịch đến, dán sát vào anh.
Lý Trăn Nhiên nâng chân lên đẩy đầu cậu ra.
“Meo~” Lý Trăn Nhược đáng thương gọi anh trai.
Nhưng Lý Trăn Nhiên không đáp lại.
Giơ chân lên gãi đầu, Lý Trăn Nhược cảm thấy mình phải làm gì đó để thu hút sự chú ý của anh.
Rối rắm một hồi, cậu đi đến trước mặt Lý Trăn Nhiên rồi nằm sấp xuống, đuôi giơ cao lên.
Lý Trăn Nhiên nhìn cái mông đầy lông trước mặt và lỗ nhỏ ở giữa, nhịn không được giơ chân lên đá một phát.
Lý Trăn Nhược bị anh đá về phía trước, suýt ngã khỏi bàn trà.
Quay đầu lại định nổi giận thì điện thoại reo, vì thế cậu mặc kệ anh, biến thành người đi nhận điện thoại.
Tống Quân gọi đến.
Nhìn tên người gọi, Lý Trăn Nhược nghĩ rằng bạn của Hạ Hoằng Thâm đến rồi, nhưng khi nhận điện thoại, Tống Quân lại hỏi cậu muốn đến sở thú không.
“Sở thú?” Lý Trăn Nhược không thể hiểu nổi.
Cậu ngồi dưới đất cạnh bàn trà, duỗi tay trêu đùa Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên lạnh nhạt quay đầu đi.
Tống Quân nói: “Gấu trúc nhờ Lạc Phi gửi vé đến, nói rằng sở thú có sự kiện, muốn mời chúng ta đến chơi.”
Lý Trăn Nhược kỳ lạ hỏi cậu ta: “Quan hệ của các anh với gấu trúc rất tốt sao?”
Tống Quân đáp: “Tốt, nhưng chủ yếu là gấu trúc muốn gặp cậu.”
Lý Trăn Nhược: “Gặp tôi? Tại sao lại muốn gặp tôi?”
Tống Quân: “Hình như là biết chuyện tiên đan, cảm thấy có lỗi nên muốn xem liệu mình có giúp được gì không.”
Lý Trăn Nhược túm lấy đuôi Lý Trăn Nhiên lắc lắc, trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Có phải gấu trúc rất lợi hại không?”
Tống Quân nghĩ nghĩ, “Nói thế nào nhỉ? Dù sao thì nó cũng là quốc bảo, nhưng mà tôi cũng không biết bối cảnh của nó lớn đến đâu.
Tất nhiên, nếu nói đến tiền thì tiền của nó không bằng đàn anh của nó.”
Lý Trăn Nhược do dự một chút, cảm thấy mình nên đi gặp gấu trúc một lần.
Mặc kệ lý do gấu trúc cho cậu tiên đan là gì, tại sao Lý Trăn Nhiên lại biến thành mèo đen trắng, cậu vẫn nên đến hỏi một chút.
Cậu hỏi Tống Quân: “Các anh có đi không?”
Tống Quân: “Đàn anh Hạ không muốn đi nhưng tôi thì có thể đi nếu cậu cần.”
Lý Trăn Nhược vội vàng nói: “Vậy anh đi cùng tôi đi.
Tôi không thân với gấu trúc.”
Tống Quân đáp ứng: “Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Lý Trăn Nhược ngồi xổm trước mặt Lý Trăn Nhiên, “Đi, chúng ta đi gặp gấu trúc.”
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu một lúc, nhẹ nhàng “Meo” một tiếng.
Lý Trăn Nhược nói: “Em và nó không có quan hệ gì cả…”
Lý Trăn Nhiên hiển nhiên không tin, truy vấn đến cùng: Cậu ta thích em?
Lý Trăn Nhược lắc đầu, “Bọn em mới gặp mặt một lần thôi.”
Nhất kiến chung tình?
“Là một con gấu trúc, được chưa? Bọn em là hai loài khác nhau đó!”
Cậu ta đưa đồ cho em là có ý gì?
Lý Trăn Nhược đưa tay nắm lấy râu anh, Lý Trăn Nhiên suýt nữa cắn cậu một cái.
“Em không biết nó đưa cho em là có ý gì nên em muốn biết rõ.
Sẽ đưa anh đi cùng, không cần ghen đến mức đấy đâu mà!”
Nói xong, Lý Trăn Nhược vươn bàn tay ra trước mặt Lý Trăn Nhiên, “Đi không?”
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu một lát, chậm rãi nâng chân lên đặt vào lòng bàn tay cậu.
–
(*) Sư phụ: Đặt vào thế giới của Hạ Hoằng Thâm và Tống Quân, dùng từ này hợp lý và mang sắc thái trang trọng và thể hiện sự tôn hơn là để thuần Việt..