Thẩm Hi Quang cầm hai món quà, biểu cảm không vui cũng chẳng buồn: “Ai nói với em hôm nay là sinh nhật tôi?”
Bộ Thư thấp thỏm sờ vành tai: “Năm ngoái em thấy lịch ở căn hộ cũ được đánh dấu, khi ấy sinh nhật của anh đã qua rồi.
Nếu không phải anh làm thì có lẽ là Thẩm Miên.
Em để ý thấy anh ấy cũng đánh dấu ngày hết hạn lên thực phẩm đóng gói…”
Lại là Thẩm Miên.
Thấy một hồi lâu anh vẫn chưa lên tiếng, Bộ Thư lo lắng vân vê tay áo, gọi đàn anh.
Thẩm Hi Quang thả tay ra, hất hai hộp quà rơi xuống dưới đất.
Trong lúc cậu sững sờ, anh giơ chân đá đá hộp quà: “Tôi không đón sinh nhật.
Đem đi đi.”
Bộ Thư không giận, lẳng lặng xếp hai chiếc hộp vào túi giấy rồi đặt gọn qua một bên.
Thẩm Hi Quang vỗ mép giường, cậu ngồi xuống.
Đi tàu nhiều giờ làm thân mình Bộ Thư uể oải, phát hiện ra giường của anh rất mềm thì cậu không nhịn được nằm vật ra, thả hai chân xuống đất, thoải mái thở một hơi: “A…!giường của anh đã quá đi mất, mềm và ấm hơn nệm trong phòng ký túc của em nhiều.
Chẳng trách bác sĩ Tần nói anh thường xuyên nằm lười trên giường.”
Bộ Thư chà chà hai cánh tay lên nệm như đang tạo thiên thần tuyết, rồi trở mình hướng về phía anh, chóp mũi ngửi được mùi nước xả hương chanh trên drap giường.
Thẩm Hi Quang gom chăn thành một cục ném lên chỗ gối đầu, cũng cong người nằm xuống, chân hướng về đầu giường, mặt xoay về phía cậu.
Bộ Thư xếp bàn tay lên bụng, mỉm cười: “Mai em có tiết, chỉ có thể ở với anh hai tiếng rồi về cho kịp chuyến tàu cuối.”
Cậu ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa làm quen được với môi trường mới.
Tính cách em nhạt nhẽo, ngoài học và bóng rổ thì không biết gì khác, em không có chủ đề để trò chuyện với bạn cùng khóa.
Em không nói cho ai biết chuyện này, kể cả anh hai.
Anh chị em từ nhỏ đã luôn giỏi giang, rất hiếm khi nào làm cho bố mẹ phải bận lòng.
Hễ nghĩ đến việc có thể bọn họ sẽ bảo em cứ từ từ thích nghi thì em lại không dám nói ra.
Thi thoảng em thấy hơi giận anh hai.
Anh ấy tốt tính nhưng làm chuyện gì cũng đều quá khuôn khổ…!Còn nữa, em đang đi làm.
Công việc phát thanh đơn giản thôi.
Ban đầu có người soạn kịch bản cho em đọc, hiện tại thì em đang tập viết kịch bản, cũng không khó lắm, em từng viết bài trả lời phỏng vấn rồi.
Tiền lương thì tàm tạm, nói là làm để kiếm tiền tiêu vặt cũng đúng, tuy là hơi bận rộn nhưng đồng nghiệp đều rất thân thiện, em thấy làm khá vui.”
Thẩm Hi Quang nhìn đồng hồ, đáp: “Nếu em muốn tiếp tục than vãn thì em còn một tiếng rưỡi.
Dù sao tôi cũng sẽ không nhớ em nói gì.”
“Anh quá đáng thật.” Bộ Thư trở mình, khép hai bàn tay bên thái dương anh: “Em ngoan thế này còn gì, đi đâu làm gì đều báo cáo với anh hết.
Anh không muốn nói chuyện về em nữa thì anh nói chuyện về mình đi.
Thời gian qua anh có khỏe không?”
“Cái đó em nên hỏi bác sĩ thì hơn.
Anh ta nói khỏe thì tôi khỏe.” Anh vươn tay – cái cánh tay đầy sẹo – xoa xoa sau ót cậu.
Bộ Thư thoải mái cười cong cả mắt, nắm lấy tay anh, khẽ hôn lên mấy vết sẹo: “Dù anh không đón sinh nhật nhưng hôm nay vẫn là Giáng sinh, anh nhận quà của em đi mà.
Em đã mua chúng bằng tiền lương tháng đầu của mình.”
Thẩm Hi Quang khảy khảy móng tay, hơi buông mắt.
Trên giấy khai sinh, sinh nhật của anh không phải ngày 25/12.
Anh sinh ra vào tháng sáu, đúng vào ngày nóng nhất trong năm, nghe nói đến tận đêm khuya mà tiếng ve sầu vẫn réo rắt.
Từ sau vụ tai nạn của bố, anh không đón sinh nhật nữa – trừ một lần.
Chuyện đó xảy ra khi anh mới được đưa đến nhà tình thương không lâu, các mẹ và dì chăm sóc của trại mồ côi đã tổ chức sinh nhật mười tuổi cho anh, có ba đứa trẻ đặc biệt quậy quá tại đó đã tặng cho anh một cái ống đan bằng mây trông như cái vò cỡ nhỏ.
Khi Thẩm Hi Quang dốc ra, mới biết bên trong đầy những xác chuồn chuồn và ve sầu đã dính bết vào nhau bởi chất nhầy gì đó như keo.
Cực kỳ buồn nôn.
Từ đó, cùng với chuồn chuồn, anh tởm cả ve sầu lẫn tiếng kêu của chúng.
Nhưng cố tình sinh nhật của anh lại nhằm vào tháng sáu, năm nào cũng hâm hẩm nóng nực, đầy lũ chuồn chuồn và ve sầu reo réo.
Vì lẽ ấy, Thẩm Miên đề xuất: Nếu đối với cậu ngày nào trong năm cũng như nhau thì chúng ta có thể chọn một ngày khác làm sinh nhật cho cậu, và rồi y chọn ngày 25/12 – là ngày cả ba đồng lòng bỏ phiếu.
Thẩm Hi Quang không nói gì, tuy nhiên đâu đó trong thâm tâm, anh lại cảm thấy bất mãn với Thẩm Miên: Ai cho anh cái quyền xen vào sự tồn tại của tôi? Anh đang lộng hành quá đấy…
Ban đầu, vào khoảng thời gian trước khi trị liệu, Thẩm Miên tự gọi mình là người điều phối.
Y là nhân dạng duy nhất có năng lực học tập và nhận thức rõ ràng thế giới xung quanh Thẩm Hi Quang; thời gian xuất hiện của y nhiều chỉ sau anh.
Y nói rằng thực chất bên trong anh có nhiều hơn hai âm thanh nhưng chúng không xuất hiện được vì y đã kiềm chúng lại.
Sau đó, Thẩm Dã xuất hiện.
Nó có cá tính mạnh hơn Thẩm Miên nhưng thời gian xuất hiện lại ít hơn.
Nó không sợ Thẩm Miên, cũng không sợ người lớn; không rõ tại sao nó bị mất năng lực thụ cảm các cảm giác nóng, lạnh, đau…!Thẩm Dã không hề sợ những thứ anh vốn rất tởm như chuồn chuồn và ve sầu.
Nhìn chung, Thẩm Dã là một đứa bé vừa nhạy cảm vừa gan dạ.
Thẩm Hi Quang nghĩ Thẩm Dã tồn tại là để kiềm chế ngược lại Thẩm Miên.
Đối với anh mà nói: thích và ghét chỉ cần trong một khoảnh khắc, không cần quá trình.
Điều này cũng đúng với việc khi anh đã đưa ra một nhận định thì anh sẽ ngay lập tức tin vào nó mà không cần xem xét các bằng chứng khác.
Việc có hai hoặc ba nhân dạng nổi trội hơn hẳn so với các nhân dạng khác là điều không hiếm gặp.
Tuy nhiên vấn đề chúng có tương tác qua lại lẫn nhau hay không vẫn chưa có chứng cứ khoa học nào dám nói chắc – vì thế, chuyện Thẩm Dã và Thẩm Miên kiềm chế lẫn nhau chỉ là cảm nhận chủ quan của anh, có thể sai, cũng có thể đúng.
Chờ mãi mà Thẩm Hi Quang không lên tiếng, Bộ Thư liếc nhìn đồng hồ rồi quyết định rướn tới chạm cái hôn lên môi anh.
Anh được kéo hồn phách về, vừa nãy anh lại mất tập trung.
Anh nằm yên cho cậu hôn.
Cái hôn vẫn vụng về, mềm mại, đan xen với hơi thở ấm áp phập phù như đang thổi một viên kẹo cao su trở nên phổng phao.
Quả bóng cao su ấy cứ to mãi, to mãi lên, như có thể lấp đầy căn phòng này.
Bộ Thư hơi đỏ mặt tựa trán vào bả vai anh, nhìn lên bằng đôi mắt lấp lánh: “Hiện tại chúng ta còn một tiếng.
Nếu anh không có hứng nói chuyện thì em có thể hôn anh thêm hai lần năm phút, sau đó chúng ta ôm nhau mười lăm phút, thời gian còn lại thì anh chỉ việc ngồi ngẩn người để em vẽ anh, được không ạ?”
Thẩm Hi Quang liếm môi.
Cái đài radio chưa tắt nãy giờ chợt phát ra tiếng nhạc, là bài O Holy Night do Mariah Carey biểu diễn, được cắt ra để làm mào đầu của một chương trình ca nhạc Giáng sinh.
Đây là chương trình phát lại của đêm 24.
Thẩm Hi Quang vươn tay tắt radio.
Anh rời giường, mở cửa sổ trèo lên bậu cửa rồi nhảy ra ngoài.
Bộ Thư giật mình gọi: “Anh!”
Cậu liền chạy đến nhìn ra.
Anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ dài, đạp chân trần lên khoảng sân rải rác tuyết.
Anh với tay nắm lấy cành gần nhất, dùng sức trèo lên, ngồi vắt vẻo trên chạc cây to khỏe nhìn xuống Bộ Thư.
Tấm áo xanh lá trông giống như một bóng ma trơi nấp sau những cành cây khô.
“Anh đừng có cử động!” Bộ Thư băn khoăn giữa việc đi gọi bác sĩ và tự mình đưa anh xuống.
Cậu ra quyết định rất nhanh, cầm theo áo ấm trèo lên đến chỗ anh.
Thẩm Hi Quang co ro ngồi tựa vào thân cây, thản nhiên nhìn cậu kẹp chặt bắp đùi vào chạc cây, lấy áo khoác vắt theo trùm lên người anh.
Anh duỗi tay chạm vào khuôn mặt nghiêm nghị như một người lính của Bộ Thư, nói: “Mười phút trôi qua rồi, em còn năm phút cho một nụ hôn.”
“Em không hôn anh trên đây đâu.
Rất nguy hiểm.”
“Vậy thì em sẽ không có nụ hôn hay cái ôm nào.” Anh khép kín vạt áo khoác, nhún vai.
Bộ Thư vừa lo vừa giận, im lặng hờn dỗi, sau đó không nhịn nổi nói: “Nếu em hôn anh, anh sẽ chịu đi xuống chứ?”
“Ai biết.”
Bộ Thư nhìn xuống dưới, nuốt khan một tiếng, bám chặt vào chạc cây hơn, chầm chậm rướn đến hôn anh.
Bởi vì căng thẳng nên hôn xong, mặt mũi cậu đỏ rực lên.
Chỉ có năm phút thôi mà cậu cứ ngỡ là đã qua một đời.
Đôi mắt đen kịt, sâu thẳm của Thẩm Hi Quang vẫn không chút gợn sóng.
Không sợ hãi, không lo lắng, chỉ có một vẻ lạnh nhạt, dửng dưng.
Dường như cho dù cả hai có sẩy chân ngã xuống đất gãy cổ thì đó vẫn là điều nằm trong dự liệu của anh.
Thẩm Hi Quang nhìn vào cậu, rướn môi cười: “Tôi gặp nhiều người giống em rồi.
Em đừng tự cho là bản thân đặc biệt, em chỉ có cái đầu thông minh hơn người ta một chút thôi.
Cho dù bộ óc nhanh nhạy thì cũng vô ích khi em ở trước tôi.
Em hoàn toàn không biết tôi sẽ làm gì tiếp theo.
Liệu tôi sẽ hôn em thêm mười phút nữa hay là nhảy xuống? Em biết không?
“Tôi khinh thường tất cả lẽ thường và đạo lý trên thế gian.
Tôi thực tình không thể hiểu được vì sao những con người tầm thường giống như em luôn luôn tự phụ cho rằng bản thân sẽ không bao giờ làm việc xấu, hay trở thành một tên trộm, hoặc một kẻ giết người.
Tôi rõ ràng nhìn thấy bản chất giữa em và tôi, và hằng sa số con người ngoài kia chẳng khác gì nhau cả.
Đều che giấu bản tính, miệng lưỡi dối trá vì lợi ích cá nhân, đóng kịch, trốn tránh khó khăn, tham lam, hèn nhát, đố kỵ, ghen ghét, làm phiền người khác…!Vậy vì cớ gì tôi lại bị nhốt ở nơi này, trong khi những kẻ xấu khác tràn lan trên thế giới?
“Tôi không cam tâm.
Cho dù tôi có làm lại đến hàng trăm lần chuyện đã xảy ra, tôi vẫn không cam tâm.
Tôi không hề bất thường.”
“Em đang sợ hãi.” Anh nói như thể đọc được suy nghĩ của Bộ Thư, ngón tay gảy gảy ngọn tóc bên tai cậu: “Phải rồi, tôi đưa em lên nơi cao vì muốn kéo em ngã xuống cùng tôi.”
Bộ Thư lập tức nắm lấy vai anh, giữ anh ở nguyên tư thế dựa vào thân cây.
Như thế này thì cậu có thể kiểm soát tình hình để giữ an toàn cho cả hai.
Anh đung đưa bàn chân lửng lơ giữa không trung, ngữ khí rất bình thản: “Tôi sợ chết.
Em nói đúng, tôi sẽ không làm chuyện gì không thể cứu vãn.
Cho dù vậy…!cho dù tôi có làm ra chuyện gì đi chăng nữa thì em cũng đâu thể ngăn cản tôi mãi.
Đã vậy rồi sao em không rơi cùng với tôi?”
Bộ Thư thấy trong ngực như rỏ từng giọt chì, lạnh ngắt, nặng nề đến khó thở, đáp lại: “Anh cũng đâu thể ngăn cản em thích anh.
Đã vậy rồi sao anh vẫn không thích lại em?”
Thẩm Hi Quang ngẩn ra.
Cậu cẩn thận áp sát lại vòng tay ôm anh, thân mình nép vào tán cây.
Anh sờ lên tai cậu, dù trời đã lạnh sẵn nhưng tai cậu càng lạnh như băng.
Đó là vì cậu đã vội lấy áo của bản thân để khoác cho anh.
Cậu ôm anh chặt thế này vì cậu đang rất lạnh.
Rốt cuộc Thẩm Hi Quang cũng nhận hai món quà của Bộ Thư.
Trước khi cậu về, anh kéo cậu đang lạnh run người đến trước bài tập, cầm chì than vẽ thêm đằng sau nhân vật giống mình hai cái bóng mờ mờ – trông cứ như mọc ra một đôi cánh xám vậy.
Bộ Thư biết đó là Thẩm Miên và Thẩm Dã.
“Gửi lời chào của em đến bọn họ.” Cậu quấn khăn quàng, hôn thật nhanh lên má anh rồi chào tạm biệt.
Anh vẫn chưa nói cho cậu biết ngày sinh nhật thực sự của mình.
…
Như một hệ quả tất yếu, ngay sau Giáng sinh, Thẩm Hi Quang bị cảm lạnh.
Anh thầm nghĩ Bộ Thư tặng quà cũng hay thật, cái áo len này đúng lúc cần cho anh mặc.
Ừ thì, ấm thật.
Tần Cố biết chuyện anh trèo cây, lập tức cho rào lại gốc cây, đồng thời bắt anh phải ký giấy cam kết là sẽ không leo trèo nữa bằng không y sẽ cưỡng chế chuyển phòng ở cho anh.
Tết Nguyên đán, y và Hà Kiều Dung luân phiên nghỉ lễ, luôn để một người ở lại trông coi Thẩm Hi Quang.
Tần Cố quay lại trước, vừa mở cửa bước vào thì thấy người thanh niên đang xoa cằm đứng trước tủ quần áo, biểu cảm nghi hoặc.
Có gì đó hơi kỳ lạ, y đứng lại, cẩn thận quan sát một lúc rồi hỏi dò: “Thẩm Miên?”
Anh mỉm cười gật đầu với y thay cho lời xác nhận rồi tiếp tục nhìn vào tủ đồ: “Tôi có cảm giác như mình đã quên chuyện gì đó.”
“Lâu rồi tôi mới thấy anh xuất hiện.” Tần Cố tỏ vẻ lắng nghe.
“Cũng gần hai tháng nhỉ?” Thẩm Miên trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Em ấy đã đến đây phải không?”
Thấy bác sĩ gật đầu, anh thở dài khép cửa lại: “Thế mà Hi Quang chẳng nói gì với tôi.
Tâm trạng lúc đó của cậu ấy không tốt sao? Hi Quang cãi nhau với em ấy à?”
“Không có.”
“Vậy…!có lẽ Hi Quang không muốn cho tôi biết.” Anh ta lẩm bẩm một mình, nhìn bản thân trong gương một lúc rồi hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn cây kéo không?”
“Anh tính làm gì?”
“Cứ an tâm, anh có thể giám sát tôi để đảm bảo an toàn.”
Tần Cố trầm ngâm giây lát rồi lấy kéo cho Thẩm Miên, đi theo anh ta vào nhà vệ sinh theo dõi tình hình.
Thẩm Miên xắn tay áo đứng trước bồn rửa, vuốt nước lên mặt và tóc mái, sau đó cầm kéo đi vài đường trên tóc.
Anh ta làm khá nhanh gọn, trả kéo cho Tần Cố rồi vốc nước lên mặt, rửa sạch vụn tóc trên tay, trên cổ, sau đó lau khô mặt.
Tần Cố thả kéo vào túi áo blouse, ngạc nhiên bảo: “Nếu anh muốn cắt tóc, anh chỉ cần nói với tôi một tiếng.”
“Không sao đâu.
Tôi thấy ổn.” Thẩm Miên cầm lược chải mái tóc vừa cắt ngắn, rất vừa lòng: “Hi Quang không biết quan tâm đến bề ngoài của mình.
Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này.
Rồi còn móng tay nữa chứ, chậc.
Nếu cứ để cậu ấy thế này thì không bao lâu nữa nền văn minh của Thế kỷ 21 sẽ biến mất khỏi cậu ấy mất.”
“Chà, xét về một khía cạnh nào đó thì cậu Thẩm là người yêu thiên nhiên.”
“Anh có thể đưa cậu ấy vào rừng nếu nghĩ vậy.
Hi Quang chỉ đang thu hút sự chú ý.”
“Giống như loài mèo ấy à? Cậu ấy muốn thu hút sự chú ý của ai?”
“Ai cũng được.
Hi Quang đang chán.
Cậu ấy buồn chán đến mức không màng tới ngoại hình, không chải tóc, không thay quần áo, không mang giày.
Bàn chân tôi dính đầy đất vườn đây này.” Người thanh niên mở vòi nước chà rửa chân cho đến khi chúng sạch bong.
“Tôi có thể hỏi anh vài câu không.” Tần Cố mỉm cười đút tay vào túi áo blouse.
“Chúng là một phần của quá trình điều trị sao?”
“Không.” Y gỡ thẻ công tác xuống bỏ vào túi, phẩy tay tỏ ý quên cái này đi, kéo ghế cho cả hai: “Tôi chỉ thắc mắc một số chuyện.”
Thẩm Miên phác cử chỉ anh nói đi.
“Cậu Hi Quang xem Bộ Thư là gì vậy? Là bạn? Hay đồng minh?”
Người thanh niên mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Là đàn em.”
“Đàn em như kiểu anh em trai? Hay là – tôi xin lỗi khi nói thế này – thuộc hạ?”
Thẩm Miên nhíu mày ra bề không hài lòng: “Là đàn em không hớn không kém.
Bộ Thư quan tâm đến chúng tôi, không phải muốn hùa theo chúng tôi.”
“Tôi xin lỗi.” Tần Cố chỉnh gọng kính, tiếp tục hỏi: “Anh và cậu Thẩm đang có gì đó mâu thuẫn sao? Anh nói rằng cậu ấy không cho anh biết về chuyện hồi Giáng sinh.”
Lần này Thẩm Miên chìm vào im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Tôi không biết nữa.”
Anh ta cũng phải tự hỏi: Tôi đã làm gì chọc cậu tức giận, Hi Quang?
“Có phải từ khi cậu Hi Quang được đưa đến đây, thời gian anh xuất hiện ngày càng ít đi? Tôi đang hỏi về cảm nhận của anh.”
“Chắc là vậy.” Thẩm Miên rủ mắt suy nghĩ: “Ở đây tôi chẳng có gì để làm.
Đã có các anh chăm sóc cho cậu ấy.
Tôi xuất hiện ít đi làm điều tốt phải không?”
“Tôi cũng không thể nói rõ được.
Vậy là đủ rồi, cảm ơn anh.”
Y rời khỏi, Thẩm Miên một mình ngồi trên giường cầm đài radio chỉnh tần số.
Trong phòng có một chiếc TV nhỏ treo tường và một đầu đĩa CD nhưng ngoài Thẩm Dã ra thích xem hoạt hình ra thì anh ta và Hi Quang đều không thường xem TV.
Thẩm Miên không để ý mình chỉnh đến tần số bao nhiêu, bỗng nghe một giọng nói thân quen.
Anh ta ngẩn ra, cầm radio đưa lên sát tai nghe một lúc để chắc chắn là bản thân đúng, liền bật dậy lấy một tờ giấy nhớ, ghi xuống tần số hiện tại.
Lòng nghĩ: Thật không ngờ ở nơi này mà vẫn nghe được tiếng nói của em.
…
Thẩm Hi Quang chỉnh radio đến tần số mà Thẩm Miên ghi lại, mới vừa nghe cũng ngẩn ra, sau đó sực nhớ Bộ Thư có nói cậu đang đi làm, thì ra là đi làm thật.
Bởi vì anh đã ngắt lời cậu nên cậu không có cơ hội nói cho anh biết chi tiết.
Anh cảm thấy rất bực tức.
Bực tức vì có những điều rõ ràng là anh biết nhưng lại không nắm bắt được, còn để cho Thẩm Miên có cơ hội phát hiện trước.
Cái cảm giác này giống như bị người khác nhìn vào phòng ngủ của mình trong khi họ chưa được phép vậy.
Sự bực tức này đi theo Thẩm Hi Quang suốt mấy ngày tiếp theo, mỗi lần anh thức dậy thì đều đi kiểm tra xem đồ đạc của mình – nhất là hai thứ Bộ Thư đã tặng – có bị xê dịch chút nào không.
Sau mấy ngày đó, như đã dùng hết năng lượng để bực tức, anh rơi vào cơn trầm cảm.
Hà Kiều Dung nói Tần Cố khoan hãy kê thuốc, thường đến làm việc và vẽ tranh với anh.
Thẩm Miên lại xuất hiện.
Anh ta nhìn hai bàn chân dính đất rồi nhìn người phụ nữ gần đó: “Tiến sĩ.”
“Ừ?” Bà ấy không nhận ra anh đã chuyển đổi.
“Tôi là Thẩm Miên.”
“Ồ? Chào buổi chiều.” Hà Kiều Dung bắt tay với anh ta, giọng nói từ tốn: “Anh không cần gọi tên học vị của tôi, cứ gọi là cô Hà.”
“Không, đối với tôi Tiến sĩ thực sự là một giáo viên.
Nhờ Tiến sĩ, tôi và cậu ấy đã học được rất nhiều.”
“Cảm ơn.
Hiện tại là…!sáu giờ kém mười.” Bà ấy bắt đầu bấm giờ đồng hồ: “Anh đang cảm thấy như thế nào?”
“Ổn, mọi thứ đều ổn.
Ngoài việc tôi đang rất muốn đi rửa chân.”
“Cứ làm điều anh muốn.
Tôi không phiền.”
Hai người làm việc trong khoảng bốn mươi phút.
Hà Kiều Dung hài lòng tạm biệt, sau đó Tần Cố đi vào.
Y gỡ thẻ công tác ngồi xuống: “Tạm thời quên tôi là bác sĩ đi.
Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Miên ồ một tiếng, hỏi: “Anh có hay tâm sự ngoài giờ với cậu ấy như thế này không?”
Tần Cố đáp không dám rồi chìa ra một bức thư: “Ngài Úc gửi cho anh.”
“Xin lỗi? Hình như có sự nhầm lẫn.
Úc Trầm gửi thư thì phải…!gửi cho Hi Quang mới đúng?”
“Không.
Tôi chắc chắn không nhầm.
Ngài Úc dặn tôi phải gửi tận tay cho anh.
Xin anh hãy mau đọc nó.
Thời gian chuyển đổi của anh ở đây không dài, tôi phải tìm cơ hội mãi để gửi cho anh.”
Thẩm Miên bán tín bán nghi xé bao thư, nhìn vào chữ viết tay:
Thẩm Miên, nội dung của bức thư này rất quan trọng, liên quan đến di chúc và tài sản sau khi tôi lìa đời.
Ngày 10 tháng 10, tôi nhập viện và bắt đầu quá trình điều trị tích cực.
Tôi biết rõ đây chỉ là kéo dài hơi tàn, các cơ quan bên trong cơ thể tôi đã tiến vào giai đoạn mất dần chức năng, phải đặt dây để duy trì sự sống.
Hàng ngày tôi vẫn làm việc từ xa trên giường bệnh.
Có lẽ là do trước đây tôi sống hơi bất lương nên các công ty đối thủ không bỏ qua thời điểm tôi đang chết dần chết mòn để tấn công.
Nhưng bọn họ lầm rồi khi nghĩ rằng có thể gây áp lực lên tôi.
Ngày 12 tháng 11, buổi sáng tôi thức dậy và phát hiện nửa người phải không còn cảm giác gì nữa.
Tôi đã gọi luật sư đến và sửa chữa di chúc nhiều lần.
Tay thuận của tôi không nâng lên được nữa nên luật sư đã thay tôi viết.
Úc Mân sẽ không còn là người thừa hưởng di sản của tôi.
Mặc dù trong thời gian tôi nằm viện, con bé thường xuyên gọi đến hỏi thăm tôi.
Tôi biết nó rất lo lắng cho tôi nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được chuyện của Thẩm Hoằng lẫn cách nó từng đối xử với Thẩm Hi Quang.
Con người tôi như thế nào thì cậu biết rồi.
Tôi sẽ không gặp con bé cho đến khi tôi chết.
Kể cả trong tang lễ của tôi, Úc Mân và Kim Hi Thần cũng không được phép tham dự.
Tôi không có vợ con hay thân thích gần gũi nào khác.
Công ty đã có người tôi tín nhiệm tiếp quản, về phần tài sản sau khi tôi mất, tất cả sẽ được giao vào tay Thẩm Hi Quang.
Nhưng, dĩ nhiên, là có hai điều kiện:
– Thứ nhất, Thẩm Hi Quang không được có hành vi vi phạm pháp luật từ nhẹ đến nặng; nếu Thẩm Hi Quang vi phạm pháp luật, lập tức thu hồi toàn bộ di sản của tôi.
– Thứ hai, Thẩm Hi Quang không được tự làm tổn thương chính mình; nếu có bằng chứng cho thấy Thẩm Hi Quang có hành vi tự sát, cũng lập tức thu hồi toàn bộ di sản.
Di sản bị thu hồi toàn bộ sẽ được hiến cho các tổ chức xã hội.
Đó là việc thứ nhất.
Việc thứ hai chỉ có Tần Cố và cậu – Thẩm Miên – được biết, sau câu này trở đi không ai được tiết lộ nửa chữ với Thẩm Hi Quang…
Thẩm Miên đọc kỹ từng chữ từ đoạn này về sau, mất đến gần một tiếng để đọc xong bức thư không quá dài này.
Anh ta thẫn thờ hồi lâu, chậm rãi nhét thư về lại phong bì, rồi vùi mặt vào hai bàn tay, không phát ra âm thanh nào..