“Đây là cậu ấy trọn vẹn.”
Tháng Sáu mang đến những cơn gió Nam nóng ẩm. Ngoài vườn, cỏ dại mọc um tùm rẽ quanh các bụi tằm dâu, muồng hoàng yến đơm chi chít như những dải mây vàng bị níu lại trên cây. Hai cánh cửa sổ phòng khách mở toang và gió lùa vào cuốn đi hết một chút mát mẻ từ điều hòa mở số nhỏ.
Thẩm Hi Quang chịu nóng giỏi, dù hầu như không thay đổi tư thế suốt hơn một tiếng kể từ lúc bắt đầu đọc một đầu sách bình phẩm về các thể loại kịch dân gian. Thật khó để phân loại đầu sách mà anh đọc, vì anh đọc hầu như mọi thứ từ tờ rơi bị dúi vào tay cho đến những bài luận sâu sắc. Không chỉ vậy, anh còn đọc bằng mọi ngôn ngữ miễn là trong mức hiểu của anh.
Trời ngả về chiều, bỗng đâu mây xám như ùn ùn thoát ra từ một ống khói tàu hỏa kéo đến. Đột ngột không báo trước, mưa trút ào. Gió quật vào cửa sổ làm nghiêng những đóa hoa tươi trong bình. Bộ Thư đứng lên đi đóng cửa sổ. Lẫn với âm thanh rào rào của mưa, bọn họ nghe thấy một tiếng sủa dồn dập và dữ dằn. Hai tuần trước nhà bên mới đem về một con chó to lực lưỡng. Nó cao phải đến bốn thước, mõm vừa dài vừa nhọn, tiếng sủa ầm ầm như động cơ đang nổ. Chợt, chớp sáng chói kéo theo sấm rền vạch ngang trời, con chó liền câm bặt. Thẩm Hi Quang nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa, không biết dựa vào đâu mà bảo: “Mưa sẽ tạnh sớm.”
Đúng như vậy, lúc đến đột ngột bao nhiêu thì cơn dông cũng qua đi đột ngột bấy nhiêu. Và ve sầu lại bắt đầu kêu ỉ ôi.
“Em có muốn đi ra ngoài không?” Anh bỗng hỏi.
Bộ Thư lấy làm ngạc nhiên. Cậu biết rõ anh ghét mưa, đường xá lầy lội và mùi hương gay mũi khi trời ẩm ướt là hai thứ có thể khiến anh bực bội.
Tựa như đọc được suy nghĩ của cậu, Thẩm Hi Quang nói tiếp: “Tôi cảm thấy em cần nghỉ ngơi.”
Đúng là Bộ Thư đã dành cả một buổi chiều để “vật lộn” với kịch bản, vừa đau vai vừa mỏi cổ, nghe vậy liền mừng lòng quả quyết gập laptop: “OK!”
Ra khỏi nhà, bọn họ sóng vai bên nhau. Thẩm Hi Quang luôn giữ thói quen kéo kín áo khoác lên cổ bất kể thời tiết nóng lạnh, cái cằm lẩn sau vành cổ áo xanh xanh, cặp mắt tinh tường như thú săn nấp trong bụi rậm.
Mưa xong, không khí mát mẻ hẳn. Con đường chính chạy dài về hướng hoàng hôn; xe cộ tấp nập ngược xuôi vì ngày sắp tàn. Anh và cậu thong thả cho phép đôi chân đưa mình đi đến đâu chúng muốn. Xuyên qua một con ngõ hẹp, họ đặt chân đến một nơi chưa từng đến. Khu này nhà cửa thấp tè, đa số còn mang kiến trúc quần tụ thời xưa. Chẳng cần nghển cổ cũng thấy được bầu trời quang đãng. Mặt trời đang lặn về Tây. Những vũng sáng màu đỏ cam cuộn lên đằng sau tầng mái ngói cổ kích. Rải rác trên nền chiều muộn vài ngôi sao nhỏ xíu, thấp thoáng bóng trăng trắng ngà. Cột đèn đường nhấp nháy vài cái rồi sáng lên.
Họ dừng lại cạnh một bức tường có dây thường xuân và hồng leo xoắn tít vào nhau. Dây leo mọc khỏe vô cùng, len lỏi chọc vỡ cả mấu gạch. Lớp lớp dày đặc, lá xanh chen chúc, từng sợi bện chặt như tác phẩm dưới tay một thợ thủ công lành nghề. Giọt mưa đọng lại trên thân và lá như thể pha lê nhuộm màu chiều thâm trầm, óng ả. Cả bức tường trông như đến từ một quá khứ xa xăm, thở ra những mảnh vụn não nề.
“Chỗ này đẹp quá.” Bộ Thư phấn chấn nói: “Tiếc là không mang máy ảnh theo.”
Thẩm Hi Quang ngước nhìn đám dây leo xoắn chặt như bím tóc trên bờ tường, ở đó lác đác vài nụ hồng tường vi tim tím. Bên trái bức tường có một cây liễu già cành lá xơ xác, vỏ xám như đá núi; đằng sau nó, sát cạnh chái nhà trong sân là một cây chuối tiêu còn ướt đầm, bản lá trũng xuống như những bàn tay thon thả hứng đẫy mưa trời.
Trong một thoáng, Thẩm Hi Quang thấy bản thân trở lại cái ngày bị đưa đến nhà tình thương: trước mắt hiện lên những hàng giậu um tùm dây leo, cùng với khoảnh sân mọc chen chúc cây chuối dại; đất cát bụi mù khi gió nổi lên và lầy lội, dơ dáy khi mưa xuống.
Bỗng Thẩm Hi Quang tự hỏi làm thế nào mà mình có thể sống đến lúc này? Vì nếu vẫn còn ở nhà tình thương đến trước năm mười tám tuổi thì anh không nghi ngờ là bản thân đã trở thành cây liễu già kia: xám xịt và khô quắt, mòn mỏi đợi chờ sự chết. Anh nhớ đến cây ngô đồng nở hoa ở trung tâm, có lẽ bây giờ anh đã trở nên giống một cây ngô đồng hơn.
Nghĩ vậy, Thẩm Hi Quang trượt tay vào lòng bàn tay Bộ Thư, nhìn trời nói: “Sắp sửa mưa lại, về thôi.”
Thời tiết cứ như nghe theo lệnh của anh. Cơn gió Nam chưa từng ngừng lại đẩy mây dông đến, mưa trút tầm tã trên đường về, chiếc ô mua vội không thể cứu vãn được hai người đàn ông nép sát vào nhau. Về tới nhà, cả hai đều ướt như chuột lột. Bộ Thư nhanh nhẹn đẩy anh đi vào nhà tắm, xả nước nóng vào bồn giục: “Anh mau cởi quần áo ra, coi chừng lại cảm đến mức viêm phổi.”
Thẩm Hi Quang mất một lúc mới lột được hết trang phục ướt đẫm, trần truồng ngồi xuống ghế để cậu dội nước ấm cho. Dội cho anh xong, Bộ Thư cũng tự cởi quần áo, quay lưng lại với anh dùng vòi hoa sen làm ấm mình.
Đây là lần đầu Thẩm Hi Quang nhìn thấy lưng cậu. Anh phải ngạc nhiên trước những đốt sống nhấp nhô thật ngay thẳng rồi sau đó uốn một nếp cong gọn gàng và đầy duyên dáng ngay trước xương cụt. Là người nhạy cảm về hình ảnh và đường nét, anh ngay lập tức bị dáng hình trước mắt thu hút. Những đường nét của Bộ Thư nhã nhặn y như cái cách cậu cư xử với mọi người.
Chợt ký ức về cái đêm trăng đã qua rất lâu kia ùa về tâm trí và anh giật mình vì những cảm xúc lạ thường trào dâng trong ngực. Vừa nén những tâm tư đang phập phồng, anh vừa thở sâu. Bộ Thư nào biết được những tranh đấu bên trong anh, quay lại nói: “Anh kỳ lưng cho em nhé?”
Nói rồi cậu liền ngồi vào ghế, đưa tấm lưng thẳng thớm cho anh.
“Nhột quá! Anh chọc em đấy à?” Anh vừa đụng tay, cậu liền bật cười đến run cả người, đầu hạ thấp xuống, đốt xương cổ nhô lên như một viên đá quý vùi trong cát.
Thẩm Hi Quang bắt lấy cạnh sườn cậu, trầm giọng ngăm đe: “Ngồi yên.”
Anh dùng sức khá mạnh, móng tay cấu cả vào da Bộ Thư. Cậu rụt người kêu đau.
Anh buông tay ngay. Vốc nước nóng xoa lên mấy hình cung nho nhỏ hằn lại trên eo cậu, áy náy nói: “Đừng sợ, sẽ hết ngay thôi.”
Bộ Thư mỉm cười, tiếp tục tận hưởng sự chăm sóc của anh. Sau khi bước vào bồn tắm thì cậu bắt đầu buồn ngủ, cằm đặt lên đầu gối, mơ màng nhìn người bên cạnh. Giống móng tay, tóc của Thẩm Hi Quang cũng lâu rồi chưa cắt. Phần tóc mái rủ xuống gần như chạm vào mắt, song không có vẻ như là anh cảm thấy phiền với chuyện đó.
“Em cắt tóc cho anh nhé?” Cậu đề nghị.
Anh hỏi lại: “Cần phải cắt sao?”
“Em muốn nhìn thấy mắt anh.”
Anh ngạc nhiên. Nhìn vào đôi mắt trong trẻo ngời sáng của cậu, anh động lòng gật đầu.
Cắt tóc xong, mặt mũi Thẩm Hi Quang sáng sủa ra nhiều. Trán anh cao, da trắng, mày đậm, mắt lại còn to rõ. Hàng mày tinh xảo và cặp con ngươi đen hơn nước mực ấy thật chẳng khác nào trăng sao điểm xuyết trên dung mạo sầu muộn của anh.
Lau người xong xuôi, bọn họ mới nhận ra một vấn đề: cả hai chạy ùa vào đây ngay sau khi về đến nhà nên không ai cầm theo quần áo sạch để thay. Mà Bộ Thư thì không mang theo quần áo sang nhà anh, thế là cậu bẽn lẽn ngồi xuống nói: “Anh cho em mượn đồ đi.”
Thẩm Hi Quang tươm tất rồi trở lại rất nhanh, lúc cậu thay đồ xong anh còn nhìn cậu một lúc. Ban đầu Bộ Thư không để ý lắm nhưng sau đó cậu chợt nhận ra mùi nước xả vải trên áo, nhất thời tim liền đập mạnh. Xưa giờ anh chỉ đưa đồ mới cho cậu dùng, cậu còn chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh anh sẽ cho cậu mượn chiếc áo khoác quen thuộc của anh nữa cơ. Vậy mà nhìn chất vải thì rõ ràng anh đã mặc chiếc áo này nhiều lần rồi. Bộ Thư nhân lúc Thẩm Hi Quang không nhìn lén kéo cổ áo lên ngửi một chút, sau đó thấy cơ thể chộn rộn cả lên, mặt mày nóng bừng.
Sau bữa tối, Thẩm Hi Quang gọi cậu đến ngồi cạnh mình trên sofa, tâm trạng tốt đẹp đến là lạ. Trong khi cậu làm việc với kịch bản thì anh đọc tiếp cuốn sách hồi chiều. Hôm nay sẽ là một ngày cuối tuần bình thường nếu bên ngoài không thình lình vang lên tiếng chó sủa dồn. Bộ Thư nhìn qua cửa sổ, thấy một bóng người chạy nhào vào sân nhà. Cậu báo với anh một tiếng rồi ra ngoài xem.
Trong đêm tối, hình dáng đối phương không quá rõ ràng, lại gần hơn, Bộ Thư bất ngờ nhận ra Kim Hi Thần. Cậu bé mặc một chiếc áo khoác quân đội, tay níu dây balo, khuôn mặt mướt mượt mồ hôi đỏ bừng.
“Anh hai em có nhà không ạ?” Hi Thần thở hổn hển níu lấy Bộ Thư, nghe tiếng chó dữ, nó càng thêm sợ hãi nép vào cậu.
Thấy Thẩm Hi Quang xuất hiện ở thềm cửa, Kim Hi Thần kêu lên: “Anh hai!”, liền buông ra Bộ Thư mà mừng rỡ nhào về phía anh.
Tuy nhiên, Thẩm Hi Quang lập tức gạt tay nó ra, lùi lại đến tận mấy bước. Bộ Thư đặt tay lên vai Hi Thần đang sửng sốt, liếc nhìn người chủ chó vừa mới đi ra: “Chúng ta vào nhà trước rồi nói.”
Bọn họ ngồi vào phòng khách. Kim Hi Thần đã lên lớp Chín, tuy tầm vóc vẫn còn thấp bé nhưng đã bắt đầu trổ mã thiếu niên. Thẩm Hi Quang không có biểu cảm gì nhưng mười ngón tay cuộn lại, điệu bộ rất kiềm chế. Bộ Thư rót trà bạc hà cho bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh anh nhìn Hi Thần uống ừng ực đến ba tách liền cho đỡ khát, rồi mới từ tốn hỏi: “Em đến đây bằng cách nào? Có ai đi cùng em không?”
“Chỉ có mình em thôi, em đến gặp anh hai.” Nó đáp, mặt mày tươi tỉnh.
“Vì sao em cần gặp anh Hi Quang? Đã có chuyện gì xảy ra?”
Kim Hi Thần moi móc trong balo ra một tấm bìa nhựa, bên trong đựng những bức thư tay; sau đó cầm một món quà được gói trong giấy màu vàng tươi: “Hôm nay là sinh nhật anh hai! Em đến đây để chúc mừng anh!”
Cả hai người phía đối diện đều hết sức kinh ngạc. Thẩm Hi Quang bạnh hàm, hai mắt trừng trừng như đang bị sốc. Bộ Thư vừa bất ngờ vừa lúng túng, tuy cố tỏ ra bình thản nhưng ngữ điệu của cậu đã phản bội cậu: “Thì ra là vậy… à?”
Thẩm Hi Quang có cảm giác cậu vừa bị tổn thương. Anh chưa bao giờ nói cho cậu biết ngày sinh thực sự của mình và cũng chưa bao giờ hỏi thăm sinh nhật của cậu.
Song, nét tổn thương trên khuôn mặt Bộ Thư bị đẩy lui rất nhanh. Cậu liền mỉm cười nhận lấy món quà xinh xắn trong tay Hi Thần: “Cảm ơn em rất nhiều. Anh hai em giấu kỹ quá, anh còn chẳng biết hôm nay là một ngày trọng đại như vậy.”
“Nếu vậy thì hai anh chưa tổ chức sinh nhật ạ?” Cậu bé nói: “Ngày sinh nhật nào của em cũng có bánh kem và rất nhiều quà. Em không muốn sinh nhật của anh hai buồn như vậy. Em đã cất công đến đây rồi, hay là bây giờ chúng ta đi mua bánh đi!”
“Ừ, mới bảy giờ. Mua bánh còn kịp.” Bộ Thư nhẹ nhàng hỏi anh: “Bánh sô-cô-la như mọi khi được không anh?”
Thẩm Hi Quang nhìn cậu trân trối, trong ngực như bị xát muối. Anh muốn nói rằng: hôm nay chẳng phải ngày gì đặc biệt, Hạ chí chỉ toàn mưa với nóng bức, chẳng có gì vui vẻ đối với tôi cả. Nhưng không hiểu vì sao anh không thể cất nên lời từ chối cậu được. Vì thế, lòng căm ghét Kim Hi Thần của anh lại tăng thêm.
Chiều theo tấm lòng của vị khách nhỏ, Bộ Thư khoác áo chạy đi mua bánh kem. Trong nhà chỉ còn lại Thẩm Hi Quang trầm mặc cùng với cậu bé. Cả hai không nói gì với nhau một lúc lâu, sau đó Kim Hi Thần chần chừ cất lời trước: “Anh hai ơi, em biết có một số chuyện mình không nên nói trước mặt người ngoài. Thực ra… em đến tìm anh là vì muốn xin lời khuyên.”
Anh nhíu mày. Nó đặt tấm bìa nhựa lên bàn, tư lự nói: “Vốn em muốn viết thư cho anh giống như trước đây nhưng từ khi ‘ông ấy’ xuất hiện, mẹ luôn kiểm soát nghiêm ngặt các thư từ và điện thoại của em. Em chẳng có cơ hội liên lạc với anh, vì thế mãi đến hôm nay em mới đến thăm anh được. Anh hai, em cần anh giúp đỡ. Em chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
“Năm ngoái, mẹ em dẫn về nhà một người đàn ông và giới thiệu ông ấy là bố của em. Em không nghi ngờ mẹ nhưng em không thoải mái lắm với ông ấy, mặc dù ông ấy rất tốt với mẹ, cũng rất tốt với em. Bố, (cậu bé hơi chần chừ khi gọi ra tiếng này), không hề vội vàng hay cố gắng làm thân với em. Ông ấy rất kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Dù vậy, em vẫn không thoải mái. Sau hai tháng tiếp xúc qua lại, mẹ hỏi em có muốn ‘bố’ về sống chung không? Em đồng ý và ông ấy dọn vào nhà em, ở cùng phòng với mẹ em. Mặc dù em rất cố gắng trò chuyện để thân thiết hơn với bố. Nhưng càng lúc em càng cảm thấy khó chịu. Em bắt đầu nhận ra… em không thích việc ‘bố’ ở gần mẹ em. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ thân mật, em lại cảm thấy bản thân bị cho ra rìa.”
Thẩm Hi Quang mấp máy môi. (Họ đâu có cần mày…) Ác quỷ thì thầm. (Chẳng ai cần mày cả.)
“Em biết điều này là không đúng nhưng em không thể ngăn bản thân. Em không muốn mẹ kết hôn với ông ấy. Nếu mẹ kết hôn với ‘bố’, em cảm thấy mẹ sẽ không cần em nữa.”
(Bà ấy hạnh phúc hơn khi mày không tồn tại.)
“Mỗi lúc em có suy nghĩ đó, em lại mở thư của anh ra xem. Những lời anh viết khiến em cảm thấy an tâm. Em biết chỉ có anh ở cùng phe với em. Vì vậy em đến đây. Em cần anh giúp em thuyết phục mẹ để bà đừng kết hôn với ông ấy…”
Kim Hi Thần khựng lại, há hốc mồm. Vì người anh vốn đang trầm ngâm phía đối diện chợt lộ ra biểu cảm dữ tợn: “Mày đang lảm nhảm cái gì từ nãy đến giờ vậy? Tao thật chẳng nuốt nổi một chữ thối tha của mày. Nghe này, mày có từng ăn thịt mốc chưa? Mày có từng nhai cả giấy để lót dạ chưa? Mày có từng bị ném giày và cặp, hay bị đổ sữa hết hạn lên đầu chưa? Mày có từng bị nhốt trong phòng ngày qua ngày chưa? Mày có từng đau đớn tới mức không chịu nổi nhưng mẹ mày chỉ biết khóc lóc và than vãn chưa? Tỉnh táo lại đi! Đừng có tỏ ra là nạn nhân trước mặt tao trong khi chính vì mày nên bà ấy mới tái hôn!”
Giọng anh chợt cao vút và bén nhọt. Cơ thể mảnh khảnh rướn về trước như một bộ khung thép.
“Đồ oắt con, tao đã nói rất nhiều lần rồi mà! Mày chính là động lực để mẹ quyết tâm xóa bỏ quá khứ để làm lại cuộc đời! Chính vì mày thành hình trong bụng bà ấy nên mẹ mới có hi vọng để sống tiếp! Chính vì mày nên mẹ mới bỏ rơi tao! Chính vì quá khứ của mẹ là tao nên tao mới thành ra như thế này! Tao mới là người bị vứt bỏ! Vậy mà bây giờ mày nói với tao là mày cảm thấy bị bỏ rơi? Đừng có đùa với tao! Nếu như mày không may mắn thì tao là thứ mạt rệp gì? Nếu như mày không sống trong yêu thương thì tao còn ở dưới đáy bao nhiêu của địa ngục? Đừng có than vãn với tao trong khi cuộc đời đã cho mày tất cả và chẳng hề lấy đi một cái gì từ mày!”
Kim Hi Thần cứng đờ tại chỗ, tay chân lạnh ngắt, trân trân nhìn người anh khác hoàn toàn so với trí nhớ. Trông anh thê thảm và dữ dằn như thể ma quỷ. Nó không chấp nhận được những lời của anh, phản bác: “Anh nói gì vậy? Rõ ràng mẹ cũng thương anh biết mấy. Mẹ đã tự tay chuẩn bị phòng và vườn trước khi đón anh về. Mẹ lúc nào cũng dặn em phải nhường nhịn anh. Mặc dù anh không hề biết ơn nhưng mẹ vẫn quan tâm đến anh. Anh mới là người chẳng hiểu gì về mẹ cả! Anh không có lòng cảm thông. Không tin tưởng ai cả. Bọn em chỉ muốn giúp đỡ anh nhưng anh chỉ toàn biết oán trách và mù quáng. Anh chỉ biết có bản thân anh!”
Nó chợt lên giọng khiến Thẩm Hi Quang phải khựng lại, hai bàn tay anh khum lại úp vào mặt, nghiến răng ken két.
“Vậy thì mẹ hay mày đã từng cảm thông cho tao chưa? Có ai muốn cảm thông cho tao vì tao không thể cảm thông cho người khác không? Tao muốn mình trở thành như hiện tại sao? Tao đã ước cả tỷ lần để bản thân có thể khác đi! Tại sao ngay từ đầu bà ấy không dạy cho tao biết cách để đừng trở nên như thế này? Tao chỉ biết đến bản thân? Khi tai ương ập xuống, mẹ mày chỉ biết trốn tránh khó khăn trong khi tao nỗ lực để duy trì một cuộc sống bình thường. Bình thường, bình thường, bình thường… Chính vì cố gắng để bình thường nên tao mới trở nên như thế này!”
(Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại đi… Làm ơn dừng lại đi. Đừng mất kiểm soát. Tôi không muốn như thế này…)
Nhưng dường như cơ thể anh không còn nghe theo ý chí của anh. Anh cố gắng trong bất lực gọi tên Bộ Thư, Thẩm Miên, Thẩm Dã, Thiên Sứ… bất cứ ai anh có thể nghĩ ra trước khi bàn tay run rẩy chạm đến ấm trà bằng đất. Tầm mắt anh mờ đi và có cảm giác như thể anh sắp ngất đến nơi rồi, song anh vẫn lờ mờ thấy được mình đang nâng ấm trà lên.
(Dừng lại, dừng lại, dừng lại. Làm ơn dừng lại mau đi, Thẩm Dã…)
Một tiếng ‘sầm!’ vang lên như sấm, “Thẩm Hi Quang!” Vừa kêu thất thanh bóng hình nhạt nhòa vừa chạy nhào đến tóm lấy anh. Ấm đất tuột khỏi tay anh rơi xuống đất. Thẩm Hi Quang thấy một làn sương trắng ập tới, nhấn chìm ý thức của anh.
Kim Hi Thần còn chưa ý thức được nguy hiểm suýt soát ập xuống mình nếu Bộ Thư không trở về kịp. Nó chỉ biết đứng ngơ ngác và trân trối nhìn anh hai run rẩy nằm trong lòng người kia. Bỗng anh hai bật khóc rồi rít lên như kẻ điên khùng: “Đuổi nó đi khỏi đây! Anh hai không muốn nó ở đây! Nhanh lên, đuổi nó đi khỏi đây!”
“Kim Hi Thần!” Bộ Thư gắt lên làm nó giật bắn mình: “Em lánh đi được không? Làm ơn đi!”
Kim Hi Thần sửng sốt, sau đó chạy ùa ra ngoài phòng.
Bộ Thư cố gắng giữ lấy ‘Thẩm Hi Quang’ và xoa dịu anh. Anh ngã khuỵu và úp mặt khóc trong lòng cậu hồi lâu, nói: “Tệ quá… Anh hai không thích như thế này. Em không thích như thế này. Tệ quá đi…”
“Thẩm Dã…” Cậu khàn tiếng hỏi, “anh Hi Quang đâu rồi?”
“Anh hai vẫn ổn, em cảm thấy là vậy.” Thẩm Dã lồm cồm bò dậy, ôm chầm lấy Bộ Thư, nói ra tất cả những gì mà nó nghĩ: “Anh đừng buồn. Anh hai sẽ không sụp đổ, bọn em cũng sẽ không. Em không biết nhiều thứ nhưng em biết bọn em đang ngày càng gần với nhau hơn. Bọn em càng gần với nhau, anh hai sẽ càng mạnh mẽ. Anh ấy sẽ không sụp đổ đâu. Nhưng mà có gì đó lạ lắm, em không nghe được tiếng Thẩm Miên. Thẩm Miên đâu rồi?”
Bộ Thư lắc đầu, vì chính cậu cũng không biết chắc chắn điều gì. Song, không thể phủ nhận là cậu đã mong Thẩm Miên sẽ xuất hiện trong tình huống này hơn là Thẩm Dã.
Thẩm Dã cũng không bám trụ với câu hỏi đó lâu. Nó ôm Bộ Thư mãi cho đến khi cậu nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên chờ đợi trong lúc cậu đi tìm Kim Hi Thần.
Cậu bé nấp trong nhà vệ sinh, cũng mới khóc xong. Bộ Thư vốn có nhiều lời muốn nói với nó nhưng sự mệt mỏi và tâm trạng suy sụp đánh gục cậu; mặt khác cậu nghĩ Kim Hi Thần cần nhiều thời gian để bình tâm lại sau cú sốc; nên cậu không nói quá nhiều ngoài những căn dặn cần thiết rồi chỉ cho nó phòng dành cho khách. Sau đó, cậu lập tức quay lại phòng khách. Thẩm Dã đang ngồi xổm nhìn chiếc bánh lăn lóc trong hộp kiếng nằm dưới đất.
Bộ Thư nhặt bánh lên: “May quá chỉ bị vỡ một chút, vẫn còn ăn được.”
Thẩm Dã nhìn cậu với vẻ tư lự. Cậu nghĩ nó muốn ăn bánh, nắm tay kéo nó dậy: “Đây là bánh của anh Hi Quang, lần sau anh sẽ mua cho em cái khác nhé.”
“Ấm quá.” Nó bỗng nói, kéo Bộ Thư lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tay cậu: “Bọn họ đều nói cậu rất ấm áp, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu.”
“Thẩm Dã?” Bộ Thư sửng sốt quan sát khuôn mặt trước mắt, trong lòng phập phồng một dự cảm xấu: “Không phải Thẩm Dã. Anh… là ai vậy?”
“Tôi là chính tôi.” Nó nắm chặt tay cậu, ngữ khí dịu dàng nhưng nét mặt lạnh tanh như đá. Nói rồi trước khi Bộ Thư kịp phản ứng lại, nó chợt cười lên, hát rằng:
Đứa trẻ là chịu đựng
Người lớn thì điều hòa
Thiếu niên phải câm lặng
Còn tôi sẽ phẫn nộ!
Nó từ từ đứng dậy, đôi mắt như vực thẳm chứa đựng những câu chuyện bị quên lãng: “Và cậu ấy là tất cả chúng tôi. Đây là cậu ấy trọn vẹn.”
Bộ Thư mấp máy môi nhìn nó trân trối, vì cậu chợt nhận ra nó không hề xa lạ với mình. Người đứng đối diện cậu có làn da tái nhợt, cặp mắt đen tối tràn đầy cay độc, bờ môi lạnh lùng cùng với nụ cười bỡn cợt. Điệu bộ nó giống hệt như Thẩm Hi Quang trước đây. Đây chính là Thẩm Hi Quang trước khi bọn họ quen nhau.
Nó không ở đâu xa: nhân dạng thứ năm vẫn luôn ẩn hiện trong Thẩm Hi Quang giống như một bóng ma đầy rẫy ác ý và chi phối anh bằng thù hận; giống như ác quỷ chầu chực cám dỗ con người sa ngã để chiếm đoạt linh hồn phàm nhân*.
* Ngoài “bị nhân dạng khác chiếm hữu” thì DID còn xuất hiện dưới dạng “không chiếm hữu”: chủ thể thường có trải nghiệm như “xuất hồn”; không thể kiểm soát cơ thể; đột ngột nói năng và hành xử khác lạ; nghe thấy tiếng nói trong đầu; nhưng vẫn nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Hiện tượng của nhân dạng thứ Năm chính là dạng này.
(Các tình tiết minh chứng là Thẩm Hi Quang thường cảm thấy mình sắp ngất xỉu: chi tiết này rải rác từ đầu truyện nhưng rõ nhất là ở Chương 04 và Chương 36 – đặc biệt lưu ý ở những đoạn miêu tả “Thẩm Hi Quang luôn rất sợ hãi” trong tình huống bị nhân dạng thứ Năm điều khiển.)
Bên tai thoáng vang lên âm thanh đổ vỡ, Bộ Thư siết lấy vạt áo đối phương, trong ngực như bị khoét ra một lỗ, đầy hụt hẫng và đau đớn. Không giống, không hề giống. Đây đâu phải giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Miên, không phải sự hồn nhiên của Thẩm Dã, không phải ánh mắt trầm ngâm của Thiên Sứ, càng không phải Thẩm Hi Quang thông tuệ và kín đáo của cậu…
“Anh ấy đâu rồi?” Cậu kéo mạnh nó: “Trả anh ấy lại cho tôi!”
Nó nhìn cậu với vẻ ngờ vực: “Chúng tôi đều ở đây, cậu không hiểu sao?”
“Anh mới là người không hiểu! Chính anh gián tiếp khiến cho anh Hi Quang tấn công người khác! Anh ấy đã phải khổ sổ bao nhiêu vì chuyện này anh có biết không? Anh ấy lúc nào cũng lo lắng anh sẽ xuất hiện! Anh không hiểu sao? Anh Hi Quang đã không còn muốn anh trả thù ai nữa rồi!”
Nó bấu lấy cổ tay cậu như gọng kìm, phẫn nộ phản bác: “Đừng có dối trá! Nếu cậu ấy không muốn điều đó nữa thì tại sao tôi vẫn ở đây!”
“Vì anh Hi Quang muốn hiểu các anh hơn!” Bộ Thư không màng đến đau đớn mà ôm chầm lấy nó, nói vào tai nó: “Em ở đây để giúp các anh đừng tiếp tục dằn vặt vì khổ đau trong quá khứ. Em biết con đường vẫn còn rất dài, em sẽ đi cùng các anh cho đến tận cùng. Vì vậy, xin anh trả lại anh ấy cho em. Em xin anh…” Nói đến ba chữ cuối, âm thanh đã gần như van nài.
Nó không thể tin nổi vào tai mình.
Nó đứng câm lặng, vì cậu đang khóc. Nước mắt rơi vào bên tai, bên má nó như ăn mòn nó, đốt cháy nó. Nó cảm thấy linh hồn mình đang chậm rãi lụi tàn. Dù vậy, nó không hề đau đớn hay phẫn nộ, hay muốn làm hại cậu giống như trước đây Thẩm Miên từng cố gắng ngăn cản nó.
Nỗi nghẹn ngào trong tim này không phải cảm xúc của nó. Nó biết vì nó chẳng có cảm giác gì với Bộ Thư.
Đây là cảm xúc của Thẩm Hi Quang.
Không biết cả hai đứng như vậy bao lâu, sức lực siết lấy Bộ Thư giảm bớt rồi hai cánh tay mảnh khảnh mà rắn như sắt thép lạnh cóng chậm rãi vòng qua cơ thể cậu; tiếng thở dài thân thuộc vang lên, “Em làm tốt lắm.”
Thẩm Hi Quang nói rồi khẽ khàng hôn lên bờ môi mặn chát của cậu: “Em đã rất sáng suốt khi từ chối nó. Tình yêu của em không hề mù quáng như một số người nghĩ là em điên rồ, hãy tự hào về bản thân mình.”
(Nếu như em chấp nhận ác quỷ, nó sẽ mạnh thêm và chi phối tôi. Nhưng em đã rất sáng suốt từ chối nó.)
“Thẩm Hi Quang.” Bộ Thư dùng cánh tay gạt lệ, nhìn vào mắt anh: “Anh biết không? Lý do em muốn mua bánh là vì… hôm nay cũng là sinh nhật em.”
“Vậy sao?” Anh hơi ngạc nhiên rồi nhón gót hôn lên trán cậu: “Thế thì Hạ chí đã tặng cho tôi món quà quý giá nhất của nó. Tôi sẽ tha thứ cho mọi chuyện tồi tệ mà nó từng đem lại cho tôi, kể cả chuyện vừa xảy ra hôm nay.”
“Chúc mừng sinh nhật chúng ta, đàn anh.”
Thẩm Hi Quang là một nhân vật đặc biệt thú vị đối với mình. Không chỉ vì chứng Rối loạn nhân dạng phân ly mà còn là vì anh là người rất sâu sắc và thông tuệ, suy nghĩ nhiều hơn là nói. Vì thế, hầu hết câu thoại của anh (lẫn các nhân dạng) đều có ẩn ý hoặc là hint báo trước những sự kiện sẽ xảy ra. Minh chứng cho điều đó thì mình tin là từ đầu truyện đến giờ bạn đọc đã thấy. Nhưng đơn cử cho chương này thì chương trước (theo dòng thời gian trong truyện thì là tháng trước), Thẩm Hi Quang hỏi Bộ Thư: “Cho dù tôi có trở thành một người khác và không nhớ gì về em, em vẫn sẽ ở bên tôi chứ?” cho thấy anh đã có dự cảm là nhân dạng thứ Năm sẽ xuất hiện.