11.
Tôi cứng đờ tại chỗ.
Anh lại hỏi, “Hứa Nhân, em định đi đâu vậy?”
Trong khoảnh khắc im lặng, cả sân trường bùng nổ.
“Không phải chứ? Tôi không nghe lầm chứ? Chu Trạch Xuyên vừa gọi tên ai vậy?!”
“Quao, quao, anh ấy không phải là bạn trai của Ninh Thư Dao sao? Tại sao lại gọi tên Hứa Nhân thế?”
“Đừng vội, anh ấy mới chỉ gọi tên thôi mà, chưa chắc là tỏ tình đâu. Lỡ đâu anh ấy chỉ muốn giúp Ninh Thư Dao xả giận thì sao?”
Chưa dứt lời, trên sân khấu Chu Trạch Xuyên lại nói tiếp.
“Anh đã chơi bản nhạc em thích nhất rồi. Em có thể quay lại nhìn anh một lần không?”
Câu nói này, có thể coi là một lời tỏ tình công khai.
Tôi vô thức liếc nhìn Ninh Thư Dao.
Cô ấy ngồi yên, khuôn mặt tái nhợt, đối diện với những ánh mắt đến từ bốn phía khác nhau.
Vẻ mặt của cô ấy khó coi đến cực điểm.
“Eh, khoan, khoan, khoan. Đây là cái tình tiết m.á.u c.h.ó gì vậy?”
“Ồ ồ, hóa ra người ảo tưởng về Chu Trạch Xuyên là Ninh Thư Dao mới đúng, nhưng tại sao cô ta lại cố tình khiến mọi người hiểu lầm Hứa Nhân thế?”
“Nhưng hôm đó Chu Trạch Xuyên rõ ràng đã mời toàn bộ tân sinh viên uống nước vì cô ấy kia mà.”
“Có khả năng thật sự là anh ấy làm vậy vì Hứa Nhân không?”
Trên sân khấu, giọng Chu Trạch Xuyên có chút thất vọng.
“Không sao, nếu em không chịu lên đây, anh sẽ xuống tìm em.”
“…Không cần đâu, cảm ơn.”
Giọng tôi yếu ớt, lẫn vào tiếng ồn ào của đám đông.
Ngoài tôi ra, không ai có thể nghe thấy.
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu do cơn sốt gây ra, cúi đầu định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, cơn chóng mặt ập đến, tôi lảo đảo, ngã quỵ xuống sân chạy màu đỏ thẫm.
…Không có gì xấu hổ hơn thế này.
Từ xa, giọng Chu Trạch Xuyên lo lắng hoảng loạn vang lên.
“Nhân Nhân!”
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ cuối cùng.
Anh ấy là ngôi sao nổi tiếng.
Chính là người bình thường như tôi mãi mãi không thể với tới.
12.
Tôi tỉnh lại trong phòng y tế của trường.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi.
Tôi khẽ cử động, tay chợt có một cảm giác đau nhói.
“Hứa Nhân, em tỉnh rồi à.”
Bác sĩ đi đến, cúi đầu đo nhiệt độ cho tôi, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm hơn một chút.
“Em đã hạ sốt rồi, cơ thể không có gì đáng ngại, truyền nốt chai này em có thể về.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Chu Trạch Xuyên, người đang đứng bên cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn tôi.
“Nhân Nhân.”
Anh nói, “Ngay cả t.ộ.i phạm bị tuyên án t.ử hình cũng có quyền kháng cáo, anh xin em hãy cho anh một cơ hội để giải thích.”
“Em từ chối.”
Tôi nằm trong chăn, cảm giác vẫn còn hơi chóng mặt, nhẹ nhàng lên tiếng, “Chu Trạch Xuyên, anh là một ngôi sao nổi tiếng, em chỉ là một người bình thường, chúng ta không hợp nhau đâu.”
“May mà chúng ta chỉ yêu đương trên mạng được ba tháng, giờ anh dừng lại vẫn còn kịp đấy.”
Lông mi anh khẽ run lên, giọng anh trầm xuống, “Vậy em nghĩ ai mới là người phù hợp với anh?”
“Anh và Ninh Thư Dao rất xứng đôi mà—”
Lời chưa kịp nói hết, anh đã ngắt lời.
“Nhưng anh chưa bao giờ, chưa bao giờ thích cô ta.”
Chu Trạch Xuyên nhấn mạnh giọng nói.
Anh đứng ngược sáng, hơi cúi người. Khuôn mặt vốn có đường nét sắc sảo của anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhờ ánh nắng chiếu từ phía sau.
“Nhà anh và Ninh gia đã làm hàng xóm với nhau hơn mười năm. Đúng là anh quen Ninh Thư Dao từ rất sớm, nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ hàng xóm. Sau này, anh bắt đầu đóng phim, hầu như cũng không có tiếp xúc gì nữa.”
“Cả hai gia đình cũng từng muốn gán ghép anh với cô ta, nhưng anh không có hứng thú với Ninh Thư Dao. Cô ta cũng từng nói với anh rằng cô ta đã có người trong lòng rồi, và người đó không phải là anh.”
“Anh không hề biết cô ta lại nói như vậy trước mặt mọi người.”
“Những lời em nhắn cho anh tối đó, anh đã nhờ người điều tra lại. Ảnh chụp màn hình video là lúc anh đang gọi điện cho bố mẹ, đúng lúc cô ta cùng bố mẹ đến nhà anh chơi nên có nói vài câu.”
“Nước đậu xanh là vì lo lắng em tập luyện vất vả nên mới nhờ người đưa cho em. Nếu biết trước người khác sẽ nói em như vậy, anh đã chỉ đưa riêng cho em uống thôi.”
“Hoa hồng cũng không phải do anh đặt luôn.”
“Tối hôm đó anh ngắt điện thoại của em là vì đột nhiên đạo diễn gọi đi bàn luận về kịch bản. Ngay sau đó, anh định nhắn tin giải thích với em, nhưng em đã chặn anh rồi.”
“Việc hôm nay khiến em mất mặt trước mọi người là do anh suy nghĩ không chu đáo.”
Chu Trạch Xuyên nhẹ giọng nói,
“Vậy nên anh đã giải thích rõ với em mọi hiểu lầm rồi.”
“Nhân Nhân, em có thể nói cho anh biết em đang nghĩ gì không?”
13.
Tôi lại im lặng.
Thực ra, chuyện giữa tôi và Chu Trạch Xuyên không chỉ là những lời nói kích động của Ninh Thư Dao.
Kể từ lúc anh tiết lộ thân phận thật của mình với tôi.
Trái tim tôi chưa bao giờ thực sự bình tĩnh.
Nhưng bây giờ…
Trong phòng bệnh, khoảng cách giữa anh với tôi quá gần, tôi không thể trốn tránh được nữa.
Ánh mắt nghiêm túc của anh khi nhìn tôi, làm tim tôi đập mạnh.
Cũng vào ngày này năm ngoái, tôi đã xem bộ phim mà Chu Trạch Xuyên đóng.
Trên màn ảnh lớn, má anh dính máu, nhưng ánh mắt anh nhìn vào máy quay giống như đang nhìn bạn gái của mình vậy, khiến tim tôi đập nhanh không thể kiềm chế được.
Lúc đó, dù có tưởng tượng như thế nào, tôi cũng không nghĩ rằng.
Một năm sau, tôi sẽ ngồi đối diện với anh.
Suy nghĩ về việc thích hay không thích.
“…Em cũng không biết nữa.”
Tôi hạ giọng, giọng nói lắp bắp, “Chu Trạch Xuyên, hãy cho em thời gian suy nghĩ đã.”
Vô số chi tiết từ những lần gặp gỡ trước kia, như ánh sáng lướt nhanh qua màn hình trong một bộ phim.
Lần lượt lướt qua trong đầu tôi.
Nhưng vì chỉ tồn tại trên mạng, nó như bị bao phủ bởi một lớp kính mờ xa xăm.
“…Anh quá rực rỡ, lại bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy, việc em thích anh dường như là điều tất nhiên.”
“Nhưng tại sao, tại sao anh lại thích một người như em chứ?”
Mùi thuốc sát trùng của phòng y tế hòa vào với mùi hương gỗ từ người Chu Trạch Xuyên lan tỏa ra khắp phòng bệnh.
Sau một lúc im lặng, anh nói:
“Nhân Nhân, đúng là nếu như lúc nào cũng đứng ở một nơi cao có ánh sáng, người ta sẽ không nhìn thấy mặt đất, rất dễ bỏ lỡ những cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng chân thực.”
“Em không phải là anh, em không biết trong lòng anh, em có ý nghĩa như thế nào.”
“Thật ra, khi chúng ta quen nhau trong trò chơi, đó không phải lần đầu tiên anh với em gặp nhau.”
14.
Ba năm trước.
Khi đó, Chu Trạch Xuyên mới mười bảy tuổi, anh đã giành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Một giải thưởng rất có giá trị, bộ phim đó cũng thành công về cả doanh thu lẫn lời khen từ giới phê bình.
Cộng thêm ngoại hình của anh quá nổi bật.
Dư luận lúc ấy đã đưa anh lên đỉnh cao của sự nghiệp.
Đến mức chính anh cũng không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
“Đúng vào thời điểm đó, anh đã nhận được vai diễn thứ hai.”
“Đạo diễn và biên kịch đều là những tiền bối từng làm ra vô số tác phẩm nổi tiếng, và nhân vật họ muốn anh đóng là một vai diễn có chiều sâu.”
“Nhưng khi thử vai, anh đã không thể hiện tốt.”
“Bởi vì anh không thể hiểu được, tại sao một người lớn lên trong môi trường như vậy, chưa từng nhận được bất kỳ sự đối xử tử tế nào, lại vẫn sẵn sàng đứng ra khi gặp tình huống nguy hiểm nhất, để rồi bị dao cứa vào má.”
Hôm đó, sau khi cãi nhau một trận to với đạo diễn, Chu Trạch Xuyên đeo khẩu trang và lấy mũ che kín mặt.
Anh lên một chiếc xe buýt cũ kỹ.
Anh không biết mình sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng trên xe buýt, anh gặp được một cô gái mặc đồng phục học sinh.
Tóc cô ấy rối tung, mắt hơi đỏ, có vẻ như đang trên đường về nhà sau khi tan học.
Một tay nắm lấy tay cầm, tay kia ôm chặt một đống bài thi dày cộp, nhưng lại bị một đứa trẻ bên cạnh vừa khóc vừa vẫy tay làm rơi xuống đất.
“Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Anh thấy em không vui, lườm đứa trẻ đó một cái, lúc đó em trông có vẻ muốn mắng nó lắm nhưng không dám.”
“Kết quả là xe buýt đột ngột phanh gấp, đứa trẻ đó ngã khỏi vòng tay của người phụ nữ kia. Em liền trợn tròn mắt, nghiêm giọng hỏi người phụ nữ đó “Đây có phải là con của cô không?”.”
“Đồng bọn của người phụ nữ kia từ sau tiến lên, cảnh cáo em đừng nói bậy, nhưng em vẫn dũng cảm báo cảnh sát.”
Chuyện sau đó, anh không cần nói, tôi cũng nhớ ra rồi.
Xe buýt dừng giữa đường, cảnh sát nhanh chóng đến.
Xác nhận rằng đó thực sự là bọn buôn người đang giả danh thành một cặp vợ chồng.
Tại đồn cảnh sát, họ hỏi tôi: “Em mới học cấp hai đúng không, sao em lại có thể nhận ra điều bất thường?”
Tôi mím môi: “…Khi một đứa trẻ yêu thương cha mẹ, lúc xe phanh gấp sẽ ôm chặt lấy cha mẹ chúng, không để bọn họ ngã ra ngoài.”
Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi đã luôn cãi nhau.
Cuối cùng, bố mẹ tôi đã ly hôn khi tôi lên bảy.
Sau đó, họ nhanh chóng đã có gia đình mới.
Và tôi bị đẩy qua đẩy lại giữa hai nhà như một quả bóng.
Tôi ở với nhà này vài năm, rồi lại ở với nhà kia vài năm.
Tôi đã thấy mẹ tôi dịu dàng dỗ dành em gái, và cũng đã tận mắt chứng kiến bố tôi ôm em trai tôi như thế nào.
Những điều đó, tôi chưa bao giờ có được.
Tôi thực sự ghen tị với em trai và em gái.
Nhưng tôi cũng chưa bao giờ oán trách họ.
“Hôm đó, mọi người trên xe buýt đều bị gọi đi lấy lời khai.”
“Khi anh ra khỏi đồn cảnh sát, anh thấy bố mẹ của đứa trẻ đó nắm chặt tay em, cảm ơn không ngớt.”
“Sau khi họ rời đi, em vẫn đứng yên đó. Rất lâu sau, mới dùng bàn tay vừa được nắm lấy nhẹ nhàng ôm lấy chính mình.”
Chu Trạch Xuyên nói: “Trong khoảnh khắc đó, anh đã biết phải làm thế nào để thể hiện vai diễn này rồi.”
“Mỗi người đều là duy nhất.”
“Anh là một diễn viên, thứ anh diễn không phải là một lâu đài trên không mà là lấy từ cuộc sống của những người bình thường.”
“Chính vì hầu hết thời gian trời đều mưa, đường xá lầy lội, mới làm cho những khoảnh khắc tỏa sáng càng thêm rực rỡ.”
15.
Sau khi nói xong những lời này, Chu Trạch Xuyên không yêu cầu tôi trả lời ngay lập tức.
Anh đưa tôi từ phòng y tế của trường đến dưới ký túc xá, rồi đưa cho tôi một hộp sữa bò.
“Nóng đấy, em uống xong thì nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Gió đêm khiến cho giọng anh trở nên vô cùng dịu dàng.
“Anh phải đi rồi, chuyến bay lúc nửa đêm, ngày mai anh còn phải tham gia một chương trình phát sóng trưc tiếp.”
Tôi gật đầu, tiễn anh đến chiếc xe gần đó.
Chu Trạch Xuyên mở cửa xe, chuẩn bị bước vào.
Anh ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn tôi thêm lần nữa.
“À đúng rồi, em có thể kéo anh ra khỏi danh sách đen trước được không?”
Mặt tôi tức khắc đỏ lên.
Cả dái tai cũng nóng bừng.
Sau khi trở về KTX, tôi lấy điện thoại và kéo anh ra khỏi danh sách đen.
Đang do dự không biết có nên gửi một biểu tượng cảm xúc để báo cho anh biết hay không.
Đột nhiên giọng nói sắc bén của Ninh Thư Dao vang lên từ phía sau: “Hứa Nhân, có phải cậu đang rất đắc ý đúng không?”
Tôi quay đầu, thấy cô ta nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
NeNe: Tui đổi cô ấy -> cô ta nhé mọi người.
“Có phải cậu đã nói gì đó với Chu Trạch Xuyên để anh ấy cố tình làm ra chuyện này trước mặt mọi người, khiến tôi mất mặt có phải không?”
Tôi xoay xoay điện thoại, nhướng mày nhìn cô ta: “Không phải cậu nói anh ấy là thanh mai trúc mã của cậu sao? Làm sao tôi có thể nói với anh ấy được chứ?”
Sắc mặt Ninh Thư Dao bỗng chốc cứng đờ, không nói nên lời.
Lý Tuyết đứng bên cạnh cô ta, lên tiếng bênh vực.
“Hứa Nhân, bạn trai qua mạng của cậu là Chu Trạch Xuyên, tại sao cậu không nói cho bọn tôi biết sớm?”
Cô ấy nói với giọng điệu trách móc.
“Thư Dao cũng không cố ý đâu, cô ấy quen Chu Trạch Xuyên nhiều năm rồi, chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến cậu, nên tất nhiên nghĩ rằng cậu nói dối——”
“Ừ ừ, tôi đã nói dối đấy, còn cậu ấy thì bịa chuyện mình là bạn gái của người ta, tưởng tượng rằng Chu Trạch Xuyên sẽ trở về trường tìm tôi gây phiền phức mới là thật.”
Tôi ngắt lời họ, cuối cùng lạnh lùng nói.
“Một chiếc vòng tay rẻ tiền có thể khiến cậu đổi trắng thay đen, cách nhìn người của cậu lệch lạc thật đấy.”
Sắc mặt Lý Tuyết cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tôi không quan tâm bọn họ nữa, đi vào phòng tắm rửa mặt
Khi trở lại phòng, trên điện thoại đã có thêm năm tin nhắn.
“Cún con quay vòng.jpg”
“Cún con nhảy múa với váy cỏ.jpg”
“Có vẻ lần này chuyến về trường của anh vô cùng đáng giá, cuối cùng Nhân Nhân đã tha thứ cho anh rồi.”
“Anh sắp phải lên máy bay rồi..”
“À đúng rồi Nhân Nhân, tập tiếp theo của chương trình sẽ ghi hình tại trường, em có muốn tham gia với tư cách khách mời đặc biệt không?”