Edit: Ryal
Ngày hôm sau, nghe Ninh Viện Viện kể lại những chuyện đã xảy ra, Trì Tịch cố ý chạy lên lầu ba nhìn ngó.
Qua một đêm dài, sáu đứa học sinh côn đồ vẫn bị treo trên hai thanh móc áo, dính mưa rồi lại được gió hong khô, mấy mái đầu vàng rực xẹp cả xuống, mất hết vẻ ngông cuồng, tự đại và hung hăng khi trước.
Trì Tịch nhìn mà sướng con mắt, nhưng vẫn lo lo: “Anh Ân này, hay thả chúng nó ra đi? Cứ để thế liệu có sao không ạ?”.
Ân Lưu Minh ngáp một cái: “Không cần đâu, lát nữa nội dung vở kịch diễn ra là chúng nó tự xuống được thôi”.
“Hôm nay có nội dung gì ạ?”.
“Đừng quên hôm nay là ngày gì”.
Trì Tịch ngẫm nghĩ: “Một ngày trước khi thi ư?”.
“Là sinh nhật Sở Đông”.
Ân Lưu Minh bóp sống mũi, ép mình tỉnh táo.
“Đi tìm con bé xem nào”.
Y dạo hai vòng quanh vườn hoa gần tòa dạy học, tìm thấy Sở Đông.
Sở Đông đứng trong một bụi hoa cầm cây kéo nhỏ tỉa cành, loại bỏ cả những bông hoa không còn xuân sắc, cắt sạch lá thừa, bỏ rác vào túi nilon rồi cuối cùng móc chiếc túi sau ba lô.
Chẳng biết có phải do Tề Tiểu Bắc thầm mến Sở Đông hay không mà dường như ngay cả ánh nắng cũng trở nên dịu dàng hơn khi chiếu xuống người cô bé, những sợi tóc chìm trong quầng sáng cam cam, bộ đồng phục học sinh rộng rãi và sạch sẽ cũng mang vẻ tao nhã vô cùng.
Nếu không nhớ tới việc những đóa hoa này là nhiều người chơi đã bỏ mạng trong cửa ải, thì cảnh tượng này đúng là rất đẹp.
Ân Lưu Minh còn thấy gần đó có vài nam sinh vờ như tình cờ đi ngang, nhưng thực ra là trộm ngắm Sở Đông chăm sóc hoa cỏ.
Y cất bước tiến lên: “Chào bạn Sở”.
Sở Đông ngẩng đầu, mỉm cười cất kéo: “Chào thầy Ân ạ”.
Ân Lưu Minh nhìn chiếc ba lô đầy hoa của Sở Đông, rồi dời mắt: “Em đang làm gì thế?”.
“Em tỉa mấy cây hoa hơi lớn quá.
Nếu hoa nở quá tươi, thì chất dinh dưỡng trong đất sẽ không đủ để cung cấp.
Cắt những bông thừa đi, để lại một bông đẹp nhất thì tốt hơn”.
Sở Đông quơ quơ đóa hồng mình vừa cắt xuống.
“Mấy bông này cũng không bị lãng phí đâu, sấy khô rồi thì có thể làm tiêu bản sưu tầm hoặc trang sức rất đẹp”.
Trì Tịch hơi kinh ngạc: “Em biết nhiều quá ha”.
Sở Đông hơi ngượng: “Nhà em theo nghề cắm hoa, lâu dần cũng biết chút chút thôi ạ”.
Cả lời nói và cử chỉ của cô bé đều rất duyên dáng hiền hòa, chắc chắn gia đình có điều kiện rất tốt.
Khuôn mặt xinh xắn, thành tích học tập tốt lại có khí chất khác người, cũng khó trách mấy tên nhóc choai choai mới biết yêu như Nghiêm Hàng và Tề Tiểu Bắc đều thầm mến Sở Đông.
Ân Lưu Minh gật đầu: “Em tỉa hoa ở đây được bao lâu rồi?”.
Sở Đông hơi ngơ ngác: “A, em cũng không nhớ rõ nữa”.
Trì Tịch thấy hơi thương cho cô bé.
Tuy Sở Đông không phải chết đi sống lại tuần hoàn như những học sinh khác, nhưng cô bé phải vĩnh viễn ở lại khu vườn này, trồng cây, tưới nước, cắt tỉa – vẫn cô đơn và lạnh lẽo không tả nổi.
Mặt Ân Lưu Minh không đổi sắc, y chỉ gật đầu: “Đúng rồi, nghe nói hôm nay là sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ”.
Sở Đông rất vui: “Em cảm ơn thầy Ân ạ!”.
Cô bé hơi lục lọi trong ba lô, lấy ra một bó hồng tinh xảo: “Cái này coi như em tặng đáp lễ cho thầy!”.
Ân Lưu Minh nhận lấy.
Những đóa hoa này không tươi mà được sấy làm hoa khô, vẫn giữ nguyên hình dạng lúc đầu, màu sắc thì đã nhạt đi.
Chúng được gói lại bởi giấy lụa rực rỡ và một sợi dây mảnh, mùi hương được lưu giữ còn lâu hơn hoa tươi.
Ngay lúc này, bên tai y vang lên tiếng rè rè, ngay sau đó là giọng máy cứng nhắc:
[Nhiệm vụ phụ đã mở: Quà sinh nhật của Sở Đông].
[Trong ngày sinh nhật hôm ấy, cô nhận được một món quà sinh nhật đặc biệt và bất ngờ vô cùng.
Để đền đáp món quà ấy, Sở Đông quyết định tự tay làm trang sức bằng hoa khô tặng cho người bạn kia.
Dưới điều kiện tiên quyết là không quấy rầy Sở Đông, xin bạn hãy giúp Sở Đông làm món quà đáp lễ].
[Có thể chọn tiếp nhận hoặc từ chối nhiệm vụ].
Ân Lưu Minh ngơ ngác.
Nhiệm vụ phụ ư?
Y liếc chéo sang chỗ Trì Tịch, phát hiện rằng dường như cậu không hề nghe được âm thanh của hệ thống.
Từ chối hay tiếp nhận, bằng cách có nhận món quà của Sở Đông hay không.
Y hơi ngẫm nghĩ, rồi không từ chối: “Cảm ơn em”.
Sở Đông mỉm cười rạng rỡ.
Trì Tịch hỏi: “Bạn Sở này, sao thầy không có?”.
Sở Đông vừa cười vừa nháy mắt: “Thầy Ân đẹp trai, thầy Ân mới có”.
Trì Tịch: “…”.
Ngay cả NPC trong mơ cũng ham mê sắc đẹp, thế giới này hết thuốc chữa rồi.
Ân Lưu Minh lại hỏi: “Hôm nay em định tổ chức sinh nhật thế nào?”.
“Mai là thi rồi, thời gian đâu ra mà tổ chức hở thầy”.
Sở Đông tỏ vẻ buồn phiền.
“Em phải cố mà ôn tập thôi.
Cũng may thi xong sẽ được nghỉ, ba mẹ em tính đưa em đi biển chơi”.
Nhắc tới chuyến du lịch này, trên khuôn mặt cô bé đầy sự mong đợi.
“Em nhận được quà gì chưa?”.
“Toàn bạn bè cả thầy ơi, quà cáp gì đâu.
Chúc em một câu là em vui rồi!”.
Ân Lưu Minh thoáng cau mày: Y đoán sai ư?
Y cứ tưởng Sở Đông sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng sinh nhật, sau đó Tề Tiểu Bắc và Nghiêm Hàng sẽ nảy sinh mâu thuẫn…!Hơn nữa, nhiệm vụ phụ đã nói rằng Sở Đông nhận được một món quà đặc biệt, lẽ nào bây giờ chưa phải lúc?
Ân Lưu Minh lại hỏi thêm mấy câu mà vẫn chẳng có manh mối gì, y nhíu mày rời đi.
Hôm nay không có áp lực từ nhiệm vụ chính, nhưng họ tìm khắp trường mà vẫn chẳng thấy gợi ý gì liên quan đến kì thi cả.
Lúc nghỉ trưa, Ân Lưu Minh cố ý đến trước tòa kí túc xá nhìn đám Nghiêm Hàng.
Chúng đã dầm mưa cả đêm, đói meo nguyên ngày nhưng vẫn còn khỏe khoắn lắm, vẫn to mồm gào thét từ tận trên cao.
Dù đã đến giờ nghỉ trưa, nhưng chúng cũng chẳng biến thành xác sống như hôm qua.
Giờ Trì Tịch mới hiểu Ân Lưu Minh treo chúng lên móc phơi quần áo làm gì.
“Có vẻ việc đám học sinh biến thành xác sống có quan hệ trực tiếp với tâm trạng của Tề Tiểu Bắc”.
Ninh Viện Viện châm thuốc, suy tư.
“Nhiệm vụ chính là giúp học sinh thi đỗ, chắc cũng bởi Tề Tiểu Bắc muốn được thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp”.
Theo kết quả điều tra của họ hai hôm nay, thì thành tích học tập của Tề Tiểu Bắc rất kém – bản thân cậu không thông minh, nhà thì nghèo, nên tính cách vốn đã tự ti hướng nội.
Hơn nữa cậu còn bị đám Nghiêm Hàng bắt nạt nên càng lúc càng thu mình lại, bình thường ít giao lưu với các bạn, ngay cả giáo viên cũng chẳng dám nói chuyện cùng mấy câu.
E rằng nguyện vọng cuối cùng của Tề Tiểu Bắc là lấy được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba một cách suôn sẻ, rồi ra trường, kiếm việc làm công.
Mốc thời gian không dừng ở lúc thi đại học, có lẽ cũng vì cậu đã tuyệt vọng với cơ hội được vào đại học của mình.
Vành mắt Trì Tịch hơi ửng đỏ.
Cậu biết tất thảy trong mơ chỉ là giả dối, nhưng vẫn khó mà không thương cảm cho được.
“Quay về gốc rễ vấn đề – một Tề Tiểu Bắc như thế, thì thi đỗ thế nào đây?”.
Đã biết được nguyện vọng của kẻ tạo giấc mơ, thì bước tiếp theo sẽ là giải quyết vấn đề ấy.
Nhiều người sẽ xây dựng thứ mình muốn đạt được và che giấu khuyết điểm của chính mình trong mơ – nhưng trong giấc mộng của Tề Tiểu Bắc, cậu vẫn bị Nghiêm Hàng bắt nạt, thành tích học tập cũng chẳng kém phần thảm thương.
Ngay cả nằm mơ cũng không dám hi vọng xa vời.
Trì Tịch nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nảy ra đáp án, cậu nhìn sang Ân Lưu Minh vẻ cầu cứu theo bản năng.
Ân Lưu Minh thưởng thức những đóa hoa khô Sở Đông đã tặng, thấy Trì Tịch và Ninh Viện Viện nhìn mình thì ngẩng đầu lên khẽ cười: “Hai người nhìn tôi làm gì? Tôi cũng chưa nghĩ ra đâu”.
Trì Tịch gãi đầu: “Em xin lỗi, tại anh Ân lúc nào cũng tìm ra điểm mấu chốt nên theo bản năng em…”.
Ninh Viện Viện gõ rơi tàn thuốc, nhắc nhở: “Đừng quá ỷ lại vào người khác, dù sao cũng phải vượt ải nhờ vào sức mình”.
Trì Tịch đỏ mặt gật đầu.
“Cửa ải trong trò chơi Ác Mộng lấy bản gốc là giấc mơ”.
Ninh Viện Viện lại nói.
“Ta có thể tham khảo logic trong những giấc mơ của chính mình”.
Trì Tịch hơi run rẩy: “Mơ mà cũng có logic ư?”.
“Dĩ nhiên là có rồi”.
Ân Lưu Minh mở miệng.
“Theo lí thuyết y học thì giấc mơ có tính chất được sinh ra để thỏa mãn những dục vọng ngột ngạt của con người, là bản năng nằm sâu trong tiềm thức.
Dù là giấc mơ kì quái lạ lùng đến mức nào thì chúng cũng được chắp vá từ kiến thức và dục vọng, không có thứ gì đột ngột xuất hiện cả.
Người khác lại cho rằng giấc mơ nảy sinh từ tiềm thức…”.
Trì Tịch sững sờ một hồi lâu, gãi đầu: “Anh Ân học chuyên ngành tâm lí học ạ?”.
“Không đâu”.
Ân Lưu Minh đáp.
“Tôi chỉ thấy hứng thú với những giấc mơ thôi”.
“Anh phân tích giấc mơ của chính mình ư?”.
Ân Lưu Minh tựa vào chiếc bàn bóng bàn bằng xi măng, ngửa đầu nhìn trời như đang ngắm nghía những đám mây xa tít: “Không, tôi chẳng bao giờ mơ cả”.
Y chưa bao giờ mơ thấy điều gì.
Ninh Viện Viện nhìn y vẻ ngạc nhiên: “Cậu không mơ ư?”.
“Từ lúc sinh ra tôi đã khó vào giấc, ngủ chập chờn rồi lại tỉnh, tôi chưa mơ bao giờ”.
Ân Lưu Minh lắc đầu đầy nuối tiếc.
“Trong quá trình giải quyết chứng mất ngủ, tôi cũng hơi hơi biết về những giấc mơ”.
Ánh mắt Ninh Viện Viện nhìn y dần thay đổi.
Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu: “Bao nhiêu năm không ngủ ngon được lúc nào, thế mà cậu còn chưa điên”.
“Ai mà biết được?”.
Ân Lưu Minh híp mắt cười, chuyển đề tài.
“Hôm nay chắc sẽ có nội dung vở kịch, đợi một lúc rồi xem thử đi”.
Cái “đợi” lần này kéo dài đến tận đêm khuya.
Đúng nửa đêm, vẻ mặt Ân Lưu Minh bình thản yên tĩnh, bên môi còn đọng ý cười an yên.
Y mang tấm bịt mắt, hai tay đặt trước ngực.
Chứng mất ngủ của y cực kì nghiêm trọng, gần như rất khó vào giấc, mà dù có ngủ được thì một lúc sau cũng sẽ tỉnh táo lại.
Nhưng mấy năm nay y đã quen rồi, trừ việc đến tối là tính tình lại trở nên thô lỗ thì chẳng còn ảnh hưởng gì nữa.
Chỉ cần tưởng tượng ra bãi cát đầy nắng ấm áp, hiền hòa…!
Bỗng Ân Lưu Minh nghe tiếng gõ cửa thình thình, sau đó là tiếng hét đầy lo lắng của Trì Tịch: “Anh Ân ơi! Anh mau ra đây đi! Có chuyện rồi!”.
“…”.
Ân Lưu Minh hít một hơi sâu.
Y vạch tấm bịt mắt ra, đôi mắt vốn ôn hòa như xuân về hoa nở thoắt cái biến thành gió lạnh thấu xương rét buốt.
Cửa mở, y chưa kịp nói gì thì Trì Tịch đã tự giác khai ngay: “Tòa nhà văn phòng cháy rồi ạ”.
Ánh mắt Ân Lưu Minh u ám: “Đợi tôi thay quần áo đã”.
Trì Tịch: “…!Vâng ạ”.
Đến khi Ân Lưu Minh và Trì Tịch tới tòa nhà văn phòng, ngọn lửa đã bao trùm khắp nơi ấy.
Ngọn lửa bắt đầu từ lầu ba.
Đám cháy rừng rực cắn nuốt vách tường cũ kĩ, để lại những vết đen xì trông mà giật nảy mình; những cuộn khói dày đặc bao phủ khắp bầu trời trong veo như đóa hồng đen kịt chết chóc; tiếng thủy tinh nổ vì nhiệt độ không ngừng truyền ra.
Ninh Viện Viện và Dương Giác đã đứng dưới tòa dạy học.
Thấy Ân Lưu Minh bước tới, Ninh Viện Viện nhanh chóng cất lời: “Không rõ nguyên nhân cháy là gì, tôi có nghe được vài tiếng kêu cứu nhưng không xác định được là ai”.
Cô hơi dừng lại, rồi nói thêm: “Đinh Bồi An đã vào đó rồi”.
Trì Tịch hơi giật mình: “Anh ta vào đó làm gì?”.
Dựa vào những hành động của Đinh Bồi An trong quá khứ, thì gã không thể là kiểu người mạo hiểm xông vào lửa dữ cứu kẻ khác được.
“Có lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì”.
Ninh Viện Viện đáp.
“Đừng quên tên của cửa ải này”.
…!Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi.
Giờ đã xác định được “hoa tươi”, còn phần “cháy rụi” chưa có gì.
Ân Lưu Minh nhìn những lớp khói cuồn cuộn, hơi trầm ngâm.
Y nhớ đến mùi khét mình đã ngửi thấy trên người Tề Tiểu Bắc khi trước.
“Để tôi vào xem xem”.
Trì Tịch trợn mắt: “Anh Ân à?!”.
Ân Lưu Minh bước về phía tòa nhà văn phòng: “Cậu đợi tôi ngoài này”.
Ninh Viện Viện tiến lên, khẽ xoay tay, một món đồ tinh xảo xuất hiện: “Đây là bùa tránh lửa”.
Ân Lưu Minh nhìn cô.
Ninh Viện Viện nhíu mày: “Coi như cậu nợ tôi đi”.
“Không cần đâu”.
Ngoài dự đoán, Ân Lưu Minh lại từ chối.
“Tôi tự xoay sở được”.
Nói xong, y bước thẳng vào cửa tòa nhà..