Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 39: 39: Công Viên Dây Cót Cổ Tích - 3



Edit: Ryal
Tối hôm ấy, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cùng ôm hộp đồ chơi đứng trước vòng quay.
Dương Dương vừa ngáp vừa nói: “Em thích nghe thì em chọn truyện đi”.
Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu: “Em muốn nghe truyện nàng tiên cá”.
“Em vẫn chưa chán truyện đó à?”.
Nguyệt Nguyệt lại dẩu môi.
Dương Dương thỏa hiệp: “Thôi được rồi”.
Vòng quay lại xoay tròn, dừng ở một căn phòng khác.
Cặp sinh đôi đưa các người chơi vào phòng, cảnh tượng biến thành Long cung lấp lánh dưới đáy biển trong nháy mắt.

Cả căn phòng chìm trong nước, nhưng kì lạ là hô hấp của mọi người không bị ảnh hưởng.
Nguyệt Nguyệt dò một vòng quanh hộp đồ chơi, tự nhủ: “Thế hôm nay nên chọn ai làm nàng tiên cá nhỉ?”.
Ngón tay nhóc dừng trên đỉnh đầu mỗi người một chút ít, như thể chủ nhân nó đang thích thú lắm với những biểu cảm sợ sệt của người chơi, cuối cùng mới chọt nhẹ lên đầu Ân Lưu Minh: “Chọn anh này đi”.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu, mặt không đổi sắc.
Trong đôi ngươi đẹp đẽ chỉ toàn sự lạnh lùng, và cả nét tàn bạo được ẩn giấu dưới những lạnh lùng ấy.
Nguyệt Nguyệt cũng kệ, chỉ thẳng tay xách y ra thả vào cung điện dưới đáy biển.
Trang phục trên người Ân Lưu Minh cũng thay đổi theo – mái tóc dài bằng tảo biển mềm mượt xõa tung trên vai, hai cái vỏ sò chỉ che được ngực, để lộ vòng eo thon mà vẫn không kém phần rắn rỏi, hai chân hóa thành đuôi cá vô cùng bất tiện…
Ân Lưu Minh chầm chậm thở ra một hơi, tự nhủ: giờ có nổi giận với cặp sinh đôi cũng là mất nhiều hơn được.
Sau đó Nguyệt Nguyệt lại chọn người chơi đóng vai mụ phù thủy, hoàng tử, công chúa nước láng giềng, cuối cùng mới tuyên bố vở kịch bắt đầu.
Ân Lưu Minh ngụp lặn “ngoài khơi”, nhìn “hoàng tử” đang chìm trong làn nước với biểu cảm lạnh lùng.
Vẻ mặt ấy hoàn toàn không giống muốn cứu giúp hoàng tử, mà có cảm giác như muốn giết người giấu xác hơn.
Thực ra y chỉ đang quan sát quá trình hoàng tử chìm xuống thôi – biểu cảm của cậu chàng vô cùng chân thực, có lẽ là do diễn xuất của người này đạt đến trình độ Oscar, mà cũng có thể người chơi đóng vai “con người” sẽ mất khả năng thích ứng với nước.
Cân nhắc tới đặc điểm của giấc mơ này, Ân Lưu Minh nghĩ tính khả thi của vế sau lớn hơn đôi chút.
Y đợi một lúc lâu trên mặt biển, tới tận khi Nguyệt Nguyệt sắp mất kiên nhẫn mới bắt đầu hành động.
Ân Lưu Minh bơi tới cạnh hoàng tử, dùng một tay xách gáy cậu chàng nâng lên khỏi mặt nước.
Hoàng tử: “…”.
Người đóng vai hoàng tử là một thanh niên khá cường tráng, vừa mở mắt đã thấy bờ vai trần trụi của Ân Lưu Minh, chưa kịp nói gì đã đỏ mặt.
Y thì lại chẳng có biểu cảm gì, chỉ kéo cậu chàng lên bờ.
Nguyệt Nguyệt nhíu mày, nhỏ giọng: “Nàng tiên cá cứu hoàng tử đơn giản thế thôi à?”.
Dường như để xác minh lời nhóc, những cơn sóng bắt đầu trỗi dậy, sấm chớp thi thoảng lại bổ thẳng xuống mặt biển kèm theo ánh sáng chói lòa.
Ân Lưu Minh sầm mặt, túm chặt gáy hoàng tử mà né trái né phải, vừa lặn ngụp trong sóng vừa tránh sét.
Những tia sét ấy có mục tiêu cực kì chuẩn xác, chỉ chực đốt rụi cả hai người ra tro.
Cái đuôi cá của Ân Lưu Minh quẫy mạnh đầy trúc trắc, vài lần đập thẳng vào người hoàng tử.
Hoàng tử uống mấy ngụm nước, vô thức khua tay muốn bơi cùng Ân Lưu Minh.
Nguyệt Nguyệt kêu lên: “Hoàng tử đang ngất đi, có bơi được đâu!”.
Hoàng tử đờ người, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp đẽ của Ân Lưu Minh, liếm môi một cái rồi nhỏ giọng: “Cứ thế này tôi cũng chết đuối, hay để tôi giúp anh…”.
“Khỏi cần”.

Ân Lưu Minh khẽ đáp.

“Cứ giả chết tiếp đi”.
Hoàng tử thất bại trong việc lấy lòng người đẹp, thấy mặt Ân Lưu Minh lạnh tanh thì đành khúm núm im miệng.
Y đã gần như nắm được cách điều khiển đuôi cá, rẽ sóng mà bơi, lúc thấy được bờ biển phía xa xa thì lau mặt một cái rồi nói với hoàng tử: “Cẩn thận”.
“Cái…”.
Rồi Ân Lưu Minh bỗng vung tay, thẳng thừng ném hoàng tử từ biển lên đất liền!
Cậu chàng định rít lên, nhưng cũng biết lập tức bụm miệng lại.
Hoàng tử lăn mấy vòng trên bờ cát mới dừng được.
Ân Lưu Minh bình tĩnh quất đuôi một cái, tiếp tục quan sát cách một rặng đá ngầm.
Người chơi đóng vai công chúa nước láng giềng cũng ngớ ra, rồi chợt nhớ đến phần diễn của mình, nhanh chóng chạy tới lật hoàng tử đang cắm mặt vào trong cát lên, đọc thoại với khuôn mặt dính đầy cát: “Quả là một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú…”.
Có hạt cát lọt vào mũi vương tử, cậu chàng không nhịn được mà hắt xì một cái thật to, văng cả nước trong miệng ra ngoài.
Công chúa: “…”.
Những người chơi khác: “…”.
Dương Dương: “…”.

Nguyệt Nguyệt cực kì tủi thân, mắt ầng ậc nước: “Truyện cổ tích có thế kia đâu!”.
Dương Dương đột nhiên dữ dằn nói: “Mấy anh chị lại làm Nguyệt Nguyệt mất vui! Phải phạt…”.
“Sai chỗ nào?”.

Ân Lưu Minh ngắt lời nó, lạnh nhạt cất tiếng.

“Không phải nàng tiên cá cứu hoàng tử rồi công chúa nước láng giềng cướp công à?”.
Mắt Nguyệt Nguyệt vẫn ngập nước, nhóc ngớ ra.
“Anh cứu cậu ta, cô này tình cờ bắt gặp cậu ta”.

Ân Lưu Minh chỉ vào hai người trên bờ.

“Sai chỗ nào?”.
Nguyệt Nguyệt và Dương Dương ngơ ngác nhìn nhau, rồi chợt tỉnh lại, khăng khăng: “Sai mà! Rõ ràng nàng tiên cá với hoàng tử yêu nhau! Mấy anh làm sai hết rồi!”.
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn hoàng tử: “Cậu yêu tôi không?”.
Hoàng tử choáng váng, lúng túng dời mắt đi, gò má hơi đỏ: “À, ừ…”.
“Tôi cũng yêu cậu”.

Giọng Ân Lưu Minh lạnh nhạt như đang đọc kết quả giám định pháp y.

“Thế là được chứ gì”.
Nguyệt Nguyệt: “…”.
Chơi nhau à?
Nhóc chưa kịp nổi giận đã thấy Ân Lưu Minh nói tiếp: “Hoàng tử độc thân hai mươi năm chưa yêu ai bao giờ, lần đầu rung động thì bối rối là bình thường; còn nàng tiên cá là một công chúa, phải thận trọng, không giỏi biểu đạt cảm xúc, có bình thản cũng là bình thường”.
Nguyệt Nguyệt chóng cả mặt, bỗng trợn mắt lên: “Nhưng nàng tiên cá trong truyện có khỏe thế đâu!”.
“Truyện có bảo nàng tiên cá không khỏe đâu”.
Nguyệt Nguyệt: “…”.
“Đàn ông trưởng thành có cân nặng trung bình khoảng từ sáu mươi lăm đến bảy mươi lăm kg, hoàng tử còn mặc quần áo nạm vàng mạ bạc, bên hông giắt kiếm, tính qua cũng phải tầm tám mươi kg trở lên.

Nàng tiên cá có thể kéo theo một vật nặng tám mươi kg bơi trong nước một khoảng thời gian dài.

Nếu tính tới việc sức nổi nhờ nước chiếm khoảng mười phần trăm tổng trọng lượng toàn thân, thì có thể thấy sức lực mỗi cánh tay của nàng tiên cá là bảy mươi lăm kg trở lên”.
Ân Lưu Minh đột nhiên nói một tràng toàn tính toán, cuối cùng tổng kết lại: “Thế nên nàng tiên cá là một lực sĩ rất khỏe”.
Cặp sinh đôi đã bắt đầu chực khóc.
Một lúc sau, Dương Dương thẹn quá hóa giận: “Em ghét nhất là làm toán!”.
Nguyệt Nguyệt bỗng đứng lên lè lưỡi với Ân Lưu Minh một cái, rồi mới hằm hằm ngồi xuống.
Dương Dương nhỏ giọng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em còn muốn phạt họ không?”.
“Không! Tiếp tục đi!”.

Nguyệt Nguyệt vẫn dẩu môi, bực bội đáp.
Hoàng tử và công chúa như được đại xá.
Ân Lưu Minh bình tĩnh quay về làn nước.
Người chơi đóng vai quốc vương người cá thực sự không kiềm chế nổi, thấp giọng hỏi đầy tò mò: “Ban nãy cậu nói…”.
Ân Lưu Minh biết hắn ta muốn hỏi gì: “Tôi nói bừa thôi”.
Quốc vương người cá: “…”.
Bắt nạt trẻ con không biết làm toán à?
Ân Lưu Minh day nhẹ giữa mày, im lặng thở dài.
Giờ mà là ban ngày thì tốt rồi.
Y buổi tối thực sự không hợp với kiểu sống cẩn thận thế này…!Nhưng đâu còn cách nào khác.
Thời gian trong truyện trôi rất nhanh, Ân Lưu Minh an toàn tránh được mấy lần Nguyệt Nguyệt làm khó dễ, sắp đến lúc xin thuốc từ phù thủy để biến thành con người.
Kẻ đóng vai phù thủy lại còn là người quen – Trác Cửu, cũng là thanh niên đã bước vào giấc mơ cùng Ân Lưu Minh.
Trên mặt cậu ta đã đủ ba vạch đen, nhìn y với ánh mắt nặng nề, giọng rất khàn: “Ở đây có ba loại thuốc.

Một loại có thể biến ngươi thành người, nhưng hai loại kia là độc dược với tiên cá, nếu uống phải thì ngươi sẽ chết”.

Ân Lưu Minh lạnh nhạt nhìn thoáng qua ba cái bát nhỏ trên bàn.
Đoạn này không có trong nguyên tác.
Có lẽ Trác Cửu cũng không dám tự ý bóp méo kịch bản.
Thế thì chắc đây là trò vui của cặp song sinh rồi.
Ba cái bát giống nhau như đúc, chẳng thấy khác gì.
Trác Cửu lơ đãng chỉ vào một trong số đó.
Ân Lưu Minh liếc cậu ta, nhẹ nhàng chạm vào cái bát kia.
Y chợt nhớ tới cảnh dùng bữa trong trang viên Solari, lúc Thẩm Lâu giúp mình thử nghiệm liệu thức ăn có độc hay không.
Tuy đa số thời gian là Ân Lưu Minh không vượt ải nhờ Thẩm Lâu, nhưng y không thể không thừa nhận rằng sự tồn tại của hắn mang lại cho mình rất nhiều điều thuận tiện.
Trong đó, thuận tiện nhất…!có lẽ là sự tin tưởng lẫn nhau.
Dù niềm tin ấy chỉ được thành lập trên nền tảng khế ước nhưng vẫn sâu đậm hơn nhiều so với những người chơi gặp gỡ thoáng qua, hay thậm chí là cả Trì Tịch vẫn luôn một lòng nghe y.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống, ngón tay dời sang cái bát bên cạnh, cầm nó lên uống một hơi cạn sạch.
Trác Cửu ngẩn ra.
Ân Lưu Minh lẳng lặng đứng tại chỗ chờ một chốc, khẽ chạm vào hai má mình – cơ thể không có cảm giác gì khác biệt, có lẽ y chọn đúng rồi.
Y chẳng thèm nhìn Trác Cửu thêm một lần nào nữa, thẳng thừng quay đầu bơi khỏi hang phù thủy.
Nguyệt Nguyệt lại phồng má tỏ vẻ thất vọng.
Dựa vào nội dung gốc của truyện, Ân Lưu Minh lên bờ cát, đuôi cá tách thành hai chân, cứ mỗi bước đi lại thấy đau như kim châm, đôi mắt rưng rưng chực khóc khiến người ta chỉ muốn yêu chiều…
Lẽ ra phải vậy chứ.
Hoàng tử nhìn “nàng tiên cá” mặc váy dài màu lam nhạt cao hơn mình cả một cái đầu, dè dặt hỏi: “Anh không đau chân à?”.
Sao dáng đi còn oai phong hơn cậu chàng thế?
Ân Lưu Minh đáp gọn: “Đau”.
Hoàng tử ngớ người, nhìn gương mặt đẹp không chút biểu cảm của Ân Lưu Minh, lại lắp bắp: “Hay, hay là, tôi bế…!Ối, không phải, tôi cõng anh nhé?”.
Đoạn này là nàng tiên cá và hoàng tử ngày ngày bên nhau, nguyên tác cũng không miêu tả kĩ, họ có thể tự do phát huy.
…!Cũng vì thế mà nàng tiên cá gặp phải không ít những lần ám sát kì dị.
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn cậu chàng: “Cậu đi nhanh lên là được rồi”.
Hoàng tử hơi khựng lại, nhanh chóng tăng tốc, ấm ức hỏi: “Tôi làm anh bực à?”.
“Không”.
“Thế…”.
“Buồn ngủ”.

Ân Lưu Minh không muốn nói nhiều.

“Nhanh lên tôi còn đi ngủ”.
Hoàng tử: “…!Vâng, vâng ạ”.
Đoạn tiếp theo lại khá thuận lợi, dù hoàng tử có thiện cảm với nàng tiên cá nhưng cuối cùng vẫn chọn kết hôn với “ân nhân cứu mạng” – công chúa nước láng giềng, trong ngày cưới của họ, nàng tiên cá gieo mình và hóa thành bọt biển.
Ân Lưu Minh đứng trên bãi đá ngầm, nhíu mày nhìn biển khơi.
Chiếc váy màu lam dài chấm đất lay động theo làn gió, những sợi đăng ten quý giá cũng bay phần phật.

Bộ đồ tao nhã của một nàng công chúa giờ lại mang nét oai phong hào hiệp khi xuất hiện trên người y.
Đây chính là sự uy hiếp cuối cùng Ân Lưu Minh phải đối mặt trong vở kịch – cái chết đã được định sẵn.
Nàng tiên cá gieo mình xuống biển là nội dung có trong nguyên tác, cũng giống chú lính chì và nàng vũ nữ hôm qua.
Nếu không tuân theo, Nguyệt Nguyệt vốn tin sùng bản nguyên tác chắc chắn sẽ thẳng tay tước đoạt một cơ hội y có.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ, đôi ngươi hơi sầm xuống.
Xem ra lần này cũng chẳng hết cơ hội được.
Y hơi nhấc làn váy, nhảy xuống biển không chút do dự.
Nguyệt Nguyệt hưng phấn hoan hô, nhảy lên từ ghế sô pha.
Sau khi rơi xuống nước, Ân Lưu Minh cảm nhận được cơn đau khủng khiếp – nước biển tràn vào phổi y như có sinh mệnh, muốn dìm chết y; tứ chi cũng thấy vô lực như thể một giây sau sẽ rời ra ngay lập tức.
Giữa cảm giác nghẹt thở ấy, trong đầu Ân Lưu Minh nảy ra một ý nghĩ rất rõ ràng:
Nguyệt Nguyệt muốn giết y hai lần ở phân đoạn này.
Một lần là cái chết hóa thành bọt biển của nàng tiên cá trong nguyên tác; một lần là chết đuối dưới biển bởi y đã hóa thành con người.
Ân Lưu Minh biết bơi, vốn sẽ không phải chết đuối.

Nhưng bây giờ tay chân y sắp sửa hóa thành bọt biển nên không thể sử dụng được – mà cơ thể lại chẳng hóa thành bọt biển ngay lập tức, nhất định phải mất một cơ hội sau khi chết đuối rồi mới có thể tiếp tục…
Ân Lưu Minh cắn chặt răng, cố trở mình, đang nghĩ xem có cách nào để nổi lên cho miệng mũi lộ khỏi mặt nước hay không thì bỗng thấy ngực ấm áp.

Sự rung động nào đó rất nhạt lan ra toàn thân y, cơn đau ngạt thở cũng biến mất, như thể được quay về với cảm giác tự do khi còn là người cá.
Ân Lưu Minh khẽ run rẩy.
Sau đó, cả cơ thể y hoàn toàn tan thành bọt nước.
Truyện cổ tích đến đó là kết thúc, Nguyệt Nguyệt vẫn chưa quá thỏa mãn mà bĩu môi nhìn nơi Ân Lưu Minh vừa biến mất.
Nước biển rút cả đi, Ân Lưu Minh lại xuất hiện ở xa xa, vẫn mặc chiếc váy dài của công chúa, sắc mặt hơi sầm xuống.
Nụ cười trên mặt Nguyệt Nguyệt cứng lại.
Nhóc đột nhiên rít lên: “Tại sao anh không thay đổi?”.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Y bỗng nhớ tới điều gì, bèn bước tới bên cạnh nhìn viên kẹo được bày trong đĩa.
Giấy gói kẹo óng ánh phản chiếu mờ mờ nửa thân trên.
Mái tóc dài gợn sóng, nơ con bướm khổng lồ, váy cổ cao…
Khuôn mặt lạnh như băng hơi tái nhợt.
Điều khiến người ta chú ý nhất lại là vạch đen trên gương mặt ấy.
Một, hai, ba.
Ba cái, không thiếu vạch nào.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Coi như lần chết đuối ban nãy chẳng hiểu sao y lại được cứu đi, nhưng vụ hóa thành bọt biển thì chắc chắn sẽ mất một cơ hội.
Sao lại không thiếu cái nào?
Nguyệt Nguyệt sưng sỉa trừng Ân Lưu Minh, thậm chí còn hơi rưng rưng nước mắt.
Dương Dương hung dữ nói: “Anh phá hoại quy tắc!”.
Ân Lưu Minh thoát khỏi dòng suy tư, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đang lừ lừ tiến lại gần của Dương Dương: “Phá hoại chỗ nào?”.
Dương Dương ngớ ra: “Đi ngược lại thì chính là phá hoại! Bây giờ anh phải bị bớt hai cơ hội mới đúng!”.
“Chắc hệ thống cướp cơ hội của mấy đứa có vấn đề rồi”.

Ân Lưu Minh đáp.

“Thử kiểm tra đi”.
Dương Dương ngơ ngẩn.
Nguyệt Nguyệt lau nước mắt, hét lên với Ân Lưu Minh: “Ghét nhất là người lớn mấy anh!”.
Nhóc òa lên một tiếng, chạy mất.
“Nguyệt Nguyệt ơi, Nguyệt Nguyệt, chạy chậm thôi…!Anh không theo kịp…”.
Khi hai ma vương nhí đã rời đi, các người chơi lại thở phào nhẹ nhõm.
Dù họ đã quen bị cặp sinh đôi đùa giỡn, nhưng hai lần một ngày thì vẫn hơi quá sức.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Ân Lưu Minh – có tìm tòi, có tham lam, cũng có ghen tị.
Năng lực không bị cặp sinh đôi trừ cơ hội!
Nghĩa là trong giấc mơ trừng phạt này, Ân Lưu Minh hoàn toàn không cần sợ chết, cũng chẳng sợ bị hóa thành thú bông!
Vài người rục rịch tới gần chỗ y, liếc nhau, muốn dùng bạo lực bắt trói y lại.
Chỉ có một số rất nhỏ những người vô tình để tay nhuốm máu nên mới bị hệ thống đưa vào giấc mơ trừng phạt, còn đại đa số là mưu sát kẻ khác vì một mục đích nào đó.

Càng ở lại giấc mơ này lâu, chúng càng quen với cách dùng bạo lực xử lí vấn đề.
Ân Lưu Minh cảm nhận được những người này không có ý tốt.
Y siết nắm tay, khóe miệng hơi cong.
…!Cuối cùng cũng coi như tới phân đoạn mình am hiểu rồi.
Đám người chơi muốn gây sự nằm la liệt khắp nơi.
Những kẻ có ý đồ khác thì lại thấy mừng vì mình đã cẩn thận, không tùy tiện ra mặt.
Rõ ràng người chơi này rất khó đối phó.
Trác Cửu ngồi trong góc, ánh mắt hơi tối lại.
…!Không ngờ Ân Lưu Minh lại có năng lực tránh được sự trừng phạt của cặp sinh đôi…!Bảo sao y hoàn toàn không thèm để ý đến cậu ta.
Nếu trước mặt Ân Lưu Minh cậu ta tỏ thái độ tốt hơn chút nữa, có lẽ cũng có thể…
…!Không, biết đâu năng lực của Ân Lưu Minh chỉ có thể sử dụng cho một mình y thì sao? Giờ những kẻ nịnh nọt hay ép buộc đều chỉ là dã tràng se cát biển Đông mà thôi.
Ân Lưu Minh tiện thể đá bay một người chơi nằm co quắp ngáng đường, đơn độc bước tới cạnh đĩa trái cây, cau mày kéo chiếc váy đã hỏng.
Ban nãy cái váy công chúa này cực kì vướng víu, làm y suýt bị đánh trúng mấy lần.
Giờ mà có đồ ngủ thì tốt rồi.
Nhớ đến đồ ngủ, chẳng biết vì sao Ân Lưu Minh lại liên tưởng tới con heo bông lúc ban ngày.
Cái tạo hình heo mềm mềm ú ú kia mà làm thành đồ ngủ thì chắc thoải mái lắm.
Y nhấc váy, hai tay xé mạnh một cái…
“Roẹt roẹt!”.
Cái váy dài bị xé đến tận đùi, để lộ chiếc quần đùi bằng nhung bên trong.
Ân Lưu Minh thử khua chân, hài lòng gật đầu.

Giờ thì thoải mái hơn rồi.
Hi vọng lần sau sẽ được đóng vai mặc đồ nam.
Giải quyết xong vấn đề trang phục, y mới có thời gian nghĩ đến sự kiện kì quái xảy ra trên người mình.
Việc đột nhiên thở được dưới nước, và một lần trừng phạt không hiểu sao được miễn.
Trong giấc mơ trừng phạt này y chưa kịp thu hoạch điều gì, tất cả đạo cụ trên người cũng bị phong ấn…
Đôi mắt Ân Lưu Minh hơi sáng lên.
Trước khi vào giấc mơ, Thẩm Lâu đã ném một đạo cụ cho y.
Rubik thế tội.
Nó là do Thẩm Lâu lừa của Lôi Anh Triết, mỗi cạnh dùng để thay thế cho một lần xử phạt.
Vật phẩm cuối cùng y thu vào sách họa – người cá bảo thạch tên Phù Lan do phu nhân Solari gửi tặng – cũng có một kĩ năng tên “Vòng bảo vệ màu lam đậm”, có khả năng bảo vệ y không bị thương tổn, hiệu quả sử dụng tốt hơn khi ở dưới nước.
Nhưng vấn đề là…!Chẳng phải những đạo cụ này đều bị giấc mơ trừng phạt phong ấn cả rồi hay sao?
Ân Lưu Minh thò tay vào túi, lấy rubik thế tội và sách minh họa ra.
Những đạo cụ này vẫn giống hệt lúc trước, sắc màu của những ô vuông rubik không thay đổi gì, hoàn toàn không giống cái vẻ đã được kích hoạt.
Ân Lưu Minh trầm ngâm, trong đầu toàn những cảnh tượng từ khi bước vào giấc mơ tới tận bây giờ.
Khi ấy, một giọng nói dè dặt cẩn thận vọng tới từ phía sau: “Ừm…!Váy anh rách rồi, không sao chứ?”.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu.

Người chơi đóng vai hoàng tử ban nãy đỏ bừng mặt, thậm chí còn không dám nhìn y.
Người chơi kia lấy dũng khí nói tiếp: “Mình, mình làm quen nhé? Tôi là Lý Bạch Tửu, khụ, chính là Bạch trong Lý Bạch, Tửu trong Bạch Tửu [1] ấy.

Tôi, tôi rất thích anh, chúng ta kết bạn được không?”.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Vì diện mạo xuất sắc mà y từng được nhiều người thầm tương tư, trong đó đa số là phái nữ, tuy có cả đàn ông nhưng cũng chưa ai biểu lộ thẳng thừng đến thế bao giờ.
Ân Lưu Minh vào trò chơi Ác Mộng không phải để yêu đương, lại càng không có ý định phát triển hiệu ứng cầu treo [2] với ai cả.
“Ân Lưu Minh.

Tôi không thích đàn ông”.
Lý Bạch Tửu tỏ vẻ thất vọng, gãi đầu: “Thế, thế làm bạn bình thường cũng được…”.
Cậu chàng đưa ra một bộ trang phục nam từ sau lưng: “Đây là quần áo tôi tìm được trong cung điện hoàng tử, chắc anh mặc váy cũng bất tiện đúng không? Cho anh đấy…”.
Đúng là Ân Lưu Minh thấy bất tiện thật, y im lặng một chốc, vẫn nhận lấy rồi tiện tay đưa rubik thế tội cho Lý Bạch Tửu: “Quà đáp lễ”.
Nếu cái rubik này thực sự có tác dụng, thì nằm trên người kẻ khác chắc cũng có hiệu quả tương đương.
Hôm sau, hình như cặp song sinh đã nguôi giận, hoàn toàn quên mất những chuyện không vui tối qua mà tiếp tục hưng phấn chơi trò diễn kịch cổ tích.
Lần này chúng chọn “Alice ở xứ sở diệu kì”, NPC trong đó rất đông nên phần lớn người chơi đều có nhân vật, Ân Lưu Minh và Lý Bạch Tửu cũng không phải ngoại lệ”.
Trông qua thì có vẻ Nguyệt Nguyệt đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, nhưng Ân Lưu Minh vẫn lờ mờ nhận ra rằng mình bị nhắm tới.
Cũng may là lần này nhiều nhân vật nhưng không nhiều red flag, chỉ có bốn người chơi phải bỏ mạng một lần.
Giống hệt hôm qua, số vạch đen trên mặt Ân Lưu Minh không hề thay đổi, nhưng Lý Bạch Tửu thì thiếu mất một cái.
Y nheo mắt.
Rubik thế tội trong tay Lý Bạch Tửu không hề phát huy tác dụng.
Ân Lưu Minh chẳng thèm để ý tới những ánh nhìn ước ao ghen tị của các người chơi và cái liếc tăm tối của Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt, chỉ sang một góc ngồi chờ.
Đến lần thứ hai tham gia hoạt động săn thú bông ở vòng quay ngựa gỗ, y nhanh chóng tìm được con heo bông hôm qua.
Dù đã khôi phục sức sống nhưng cậu cũng chẳng xông pha lên trước, chỉ cố trốn vào chỗ không có người chơi.
Lúc bị Ân Lưu Minh bắt lại cậu suýt quỳ xuống xin tha, thấy trên mặt y vẫn còn nguyên ba vạch thì thở phào nhẹ nhõm: “Đại, đại ca ơi, anh tìm tôi ạ?”.
“Ừm”.

Ân Lưu Minh ban ngày khá là dễ tính.

“Nằm sấp xuống đi”.
Heo bông: “…”.
Nữa à?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, heo bông nhịn nhục nằm xuống, tự an ủi rằng ít ra anh đại ca này cũng đẹp trai, bị sàm sỡ cũng không tính là quá thiệt thòi…
Ân Lưu Minh tìm đến chỗ dây cót của heo bông, tính toán vị trí đại khái rồi tự luồn tay vào quần mình sờ vào chỗ tương tự.
Ở chỗ xương cụt nối giữa eo và mông y có một đoạn nhô ra cực kì nông, không sờ cẩn thận thì gần như không cảm giác được.
Ân Lưu Minh sầm mặt, ngón tay bấm mạnh vào da thịt, thăm dò bên trong.
Quả nhiên có một cái dây cót nhỏ.
Chú thích:
[1] Nói chung thì tên bạn này có Bạch trong nhà thơ Lý Bạch, Tửu trong Bạch Tửu nghĩa là rượu trắng.

Nghĩa đen luôn chứ không có gì sâu xa.

Tác giả chơi chữ chút thôi.
[2] Hiệu ứng cầu treo: Hiệu ứng tâm lí hai người có tình cảm với nhau khi cùng trải qua gian nan hoạn nạn..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.