Edit: Ryal
Đinh Bồi An bị quăng vào giữa đám thường xuân, mớ dây leo xung quanh bèn lập tức bò tới.
Chúng mừng rỡ nhào lên chẳng khác gì một bầy rắn, muốn đâm rễ cây của mình vào trong món ăn này.
Trên người gã lóe lên một luồng ánh sáng chặn lại đám dây leo.
Ninh Viện Viện nhìn Ân Lưu Minh, cuối cùng trong mắt cô cũng thoáng vẻ kinh ngạc.
Cô bước tới, không chỉ trích y mà còn nhắc nhở: “Trong trò chơi Ác Mộng thì các người chơi không được công kích lẫn nhau, lần sau cậu đừng hấp tấp thế”.
Ân Lưu Minh hít một hơi, cố kiềm cơn gắt ngủ chưa dứt: “Vi phạm quy tắc đó thì sao?”.
Dường như Ninh Viện Viện nhớ tới điều gì, sắc mặt cô trở nên khó coi: “Hệ thống sẽ tiến hành phán đoán.
Nếu sự công kích đó quá đáng, hay thậm chí đến mức giết người, thì cậu sẽ bị đưa vào giấc mơ trừng phạt có độ khó cao nhất.
Gần như là một đi không trở lại”.
Trì Tịch che miệng, thấy Đinh Bồi An đang giãy giụa bò ra từ đám thường xuân mới dám thở phào một hơi.
Sắc mặt gã sầm xuống trông đáng sợ, cầm đao vọt tới.
Lòng gã đang chảy máu đầm đìa.
Ban nãy tự dưng bị quăng vào giữa đám dây leo, gã không phản ứng kịp, chỉ có thể dùng tạm đạo cụ phòng hộ – đạo cụ phòng ngự hoàn hảo vừa đắt vừa ít, lại bị lãng phí vô ích!
Ân Lưu Minh chẳng thèm né, đợi Đinh Bồi An lao tới trước mặt y mới siết chặt nắm tay: “Tao là một lính mới yếu ớt, tốt nhất mày nghĩ cho kĩ đi.
Lỡ không cẩn thận chém chết tao là mày sẽ bị tống vào giấc mơ trừng phạt đấy”.
Hiển nhiên Đinh Bồi An cũng biết về những giấc mơ trừng phạt, sắc mặt gã cứng lại, giận tới mức run lên.
…!Yếu ớt ấy à? Yếu cái của khỉ!
Gã chưa từng thấy người mới nào phách lối thế này! Bộ dạng ban ngày toàn là ngụy trang thôi đúng không!
Nhưng gã vẫn không dám ra tay.
Không ai nói chắc được tiêu chuẩn phân biệt “tấn công” và “phòng vệ chính đáng” của trò chơi Ác Mộng, Đinh Bồi An cũng chẳng muốn làm chuột bạch.
…!Huống chi, gã chưa chắc đã thắng nổi Ân Lưu Minh.
Gã hít sâu mấy cái mới đè được lửa giận xuống phần nào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cứ đợi đấy!”.
Rồi gã trừng Ninh Viện Viện một cái, im lặng né xa khỏi Ân Lưu Minh.
Ninh Viện Viện khẽ bật cười: “Thằng ngu”.
Ngụy Tử Long và Dương Giác rúc đầu lại nhìn hai người tranh chấp, lòng kính trọng đối với Đinh Bồi An cũng dần vỡ nát.
Tên người chơi lão làng tự xưng là đã vượt qua giấc mơ ba sao này…!Có vẻ cũng chẳng mạnh đến thế?
Rõ ràng Ân Lưu Minh cũng là người mới, nhưng hình như y dùng một tay là túm được gáy Đinh Bồi An rồi…!
Nếu thế, thì chẳng phải họ kí khế ước với Đinh Bồi An thì thiệt quá hay sao?
Càng lúc Ngụy Tử Long càng hối hận.
Nếu biết Ân Lưu Minh lợi hại thế này thì gã đã không xúc phạm y chỉ để nịnh bợ Đinh Bồi An rồi.
Giờ chẳng biết liệu Ân Lưu Minh có ghim gã hay không nữa…!
Ngụy Tử Long nghĩ thế thì cánh tay gãy quặt lại càng đau buốt, gã tái mặt né khỏi Dương Giác.
Phía Ân Lưu Minh thì chẳng thèm nhìn Đinh Bồi An, y bàn bạc với Trì Tịch và Ninh Viện Viện về những nguy hiểm đêm nay.
“Thực ra em cũng đang ngủ, nhưng lại tỉnh dậy đúng lúc đám thường xuân chuẩn bị tấn công”.
Trì Tịch hồi tưởng lại, đôi mắt bỗng sáng ngời.
“Hình như em bị đánh thức bởi âm thanh gì ấy! Lúc trước em còn tưởng là tiếng dây leo bò qua sột soạt cơ”.
Cậu lục lọi trên người, rồi móc ra một đóa anh túc đỏ rực từ trong túi quần.
Mấy tiếng trước khi Trì Tịch đang ngủ trên giường, đóa anh túc này vẫn cứ tươi roi rói như mới được hái xuống.
Ninh Viện Viện trầm ngâm: “Nó đánh thức chú em đấy ư?”.
Trì Tịch cũng chẳng biết sao, cậu nhìn sang Ân Lưu Minh vẻ cầu cứu.
Mặt Ân Lưu Minh sầm xuống: “Tôi mất ngủ”.
Mà có ngủ được, thì y cũng sẽ bị đánh thức bởi những âm thanh dù chỉ là rất nhỏ.
“Dù sao thì đây cũng là một manh mối”.
Ninh Viện Viện suy tư.
“Nhưng hơi kì kì…!Loại giấc mơ cho lính mới này bình thường mỗi ngày chỉ có một thử thách thôi, sao dây thường xuân lại tấn công chúng ta nhỉ?”.
Ân Lưu Minh liếc cô một cái.
Những từ Ninh Viện Viện nói hơi lạ, như thể cô đã từng đi qua không biết bao nhiêu giấc mơ cho người mới rồi.
Đinh Bồi An tới làm hướng dẫn viên để lôi kéo thuộc hạ, còn Ninh Viện Viện thì sao?
“Reng reng reng reng reng…”.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Ninh Viện Viện ngẩng đầu, cau mày: “Đã mười một giờ rồi, chuông reo làm gì nhỉ?”.
Trì Tịch đáp: “Có lẽ là chuông tắt đèn.
Hồi em học cấp ba, cứ đến mười một giờ tốt là chuông tắt đèn reo vang”.
Sau khi chuông tắt đèn vang lên thì toàn bộ các kí túc xá sẽ bị ngắt điện để đảm bảo học sinh được nghỉ ngơi thật tốt.
Cách đó không xa, Dương Giác bỗng nhiên mở miệng: “Hình như đám cây kia không động đậy nữa thì phải”.
Tiếng chuông vang lên, mớ thường xuân gần như héo rũ ngay lập tức, chúng quay về chậu hoa bên bệ cửa sổ, tất thảy yên tĩnh trở lại.
Mọi người nhìn nhau.
Có vẻ hiểm nguy đã qua rồi.
Nhưng không ai dám quay về kí túc xá nữa.
Ngụy Tử Long và Dương Giác liếc nhau, rồi cẩn thận nhìn Đinh Bồi An: “Anh Đinh à, hay tối nay mình ngủ bên ngoài?”.
Da mặt Đinh Bồi An run run.
Ân Lưu Minh khẽ day huyệt thái dương, đôi chân dài sải bước về phía tòa kí túc xá.
Trì Tịch giật mình đi theo: “Anh Ân à? Anh không sợ dây thường xuân tấn công nữa ạ?”.
“Không”.
Ân Lưu Minh muốn ngủ mà không ngủ được, khả năng nhẫn nại rất thấp, y chỉ muốn về nằm.
“Chuông tắt đèn reo rồi còn gì?”.
Trì Tịch hơi ngơ ngác: “Chuông tắt đèn có liên quan gì ạ?”.
Ninh Viện Viện bước tới, giải thích qua loa: “Cho tới bây giờ ta có thể thấy giấc mơ này là của một học sinh.
Đối với học sinh thì tiếng chuông là đại diện của nội quy trường, là thứ luật lệ sắt thép không thể làm trái được.
Vậy nên tất cả hoạt động trong giấc mơ của kẻ này cũng phải tuân theo quy luật đó”.
Như đám học sinh xác sống lúc trước cũng bị ràng buộc bởi tiếng chuông vậy.
Trì Tịch bỗng tỉnh ra: “Anh Ân thông minh quá!”.
Ninh Viện Viện khẽ buông khóe miệng, tiếp tục im lặng bước đi.
Ân Lưu Minh quay về phòng 101 lạnh mặt thay đồ ngủ mới, còn chưa kịp nằm xuống thì bên cạnh đã có thêm một bóng người.
Thẩm Lâu vẫn lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn người chơi kí khế ước với mình, vẻ mặt hơi quái lạ.
Ân Lưu Minh nâng đôi mắt không chút cảm tình, nhìn Thẩm Lâu chằm chằm: “Sao?”.
Cái cảm giác buồn bực vì không ngủ nổi khiến tâm trạng y trở nên cực kì kém, giờ Ân Lưu Minh vô cùng táo bạo.
Y thầm đếm số trong lòng, nếu Thẩm Lâu không nói ra câu gì có ích trước khi sự kiên nhẫn trong y cạn hết, thì y sẽ ra tay.
Thẩm Lâu biết rõ sự ngột ngạt ấy.
So với sự chống cự lặng im và ôn hòa khi trước thì giờ Ân Lưu Minh dữ dội hơn nhiều, giọng điệu cũng nhuốm chút bực bội.
Thẩm Lâu đột nhiên cảm thấy đối tượng khế ước của mình rất thú vị.
Hắn thoáng đổi tư thế, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nhắc em, ban nãy có kĩ năng mới cần mở trong sách minh họa”.
Hành hung đám thường xuân xong thì tính nết của Ân Lưu Minh cũng đỡ hơn một tẹo, y nhân tiện thu cả mớ dây leo dở sống dở chết vào trong sách.
Chỉ là Trì Tịch đang đợi ở bên ngoài, nên Ân Lưu Minh chưa kịp xem xem trong sách có gì.
Khóe miệng y hơi nhếch lên: “Thế à?”.
“Với lại…!Đồ ngủ của em rất dễ thương”.
Thẩm Lâu hơi cúi đầu, đôi mắt màu lam nhạt dừng trên mặt Ân Lưu Minh, bỗng hắn nở nụ cười nhã nhặn: “Chúc em ngủ ngon”.
Nói xong, hắn hóa thành một vệt sáng xanh bay vào trong sách minh họa.
“Bùm!”.
Ân Lưu Minh đấm một cái vào vị trí của hắn ban nãy.
Y hít một hơi thật sâu, thay quần áo ngủ rồi nằm lên giường.
Hôm sau, Ân Lưu Minh vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp ánh mắt rụt rè của Trì Tịch.
Y khẽ nhíu mày: “Sao thế?”.
Trì Tịch thử thăm dò: “Anh Ân à, giờ tâm trạng anh ổn không?”.
Ân Lưu Minh đeo ba lô lên lưng, nụ cười ôn hòa: “Cậu nghĩ sao?”.
Trì Tịch nhìn ngó một hồi lâu rồi mới thở phào: “Có vẻ ổn lắm ạ”.
Ân Lưu Minh tối qua và Ân Lưu Minh bây giờ có sự chênh lệch quá lớn.
Thậm chí Trì Tịch còn hơi nghi nghi, liệu có phải anh Ân bị tâm thần phân liệt không nhỉ?
“Không phải tinh thần phân liệt đâu”.
Trì Tịch cứng đờ: “Em, em vừa hỏi ra miệng ạ?”.
Ân Lưu Minh hơi buồn cười: “Không”.
Nhưng y đã thấy sự nghi ngờ đó trên mặt vô số người trong quá khứ, liếc cái là biết Trì Tịch đang nghĩ gì rồi.
“Khi trước tôi nói rồi còn gì, tôi bị mất ngủ, mà tính gắt ngủ cũng hơi nghiêm trọng…!nếu bị quấy rầy trong lúc ngủ, tâm trạng tôi sẽ tương đối kém”.
Cái này sao gọi là tương đối kém cho được, đúng là gần như biến thành người khác luôn ấy chứ.
Trì Tịch ém câu này trong lòng, không nói ra miệng.
Ân Lưu Minh nhìn đầu Trì Tịch: “Trên đầu cậu có cái gì đấy?”.
Trì Tịch sờ đóa anh túc đỏ: “A, tại nó đã cứu em một lần, nên em định cầm nó theo”.
“Cái cầm theo của cậu là buộc lên đỉnh đầu đấy à?”.
Ân Lưu Minh bình luận.
“May mà không phải dây thường xuân cứu cậu”.
Trì Tịch tưởng tượng dáng vẻ đầu mình xanh cả tảng, cười khan hai tiếng.
Ân Lưu Minh nhìn xung quanh: “Mấy người khác đâu rồi?”.
“Họ dậy sớm, giờ đang đi điều tra trường học”.
Chỉ mỗi Trì Tịch muốn đợi Ân Lưu Minh cùng đi, nhưng lại không dám gõ cửa sợ làm y thức giấc.
Ân Lưu Minh chầm chậm xoay người, gật đầu: “Vậy chúng ta cũng đi thôi”.
Y quay đầu nhìn thoáng qua phòng mình, bỗng nhíu mày.
Cái ván cửa hôm qua bị y đá cho xập xệ và song cửa sổ bị đám thường xuân chèn nát đều đã trở lại y như lúc đầu, vụn dây leo và lá rụng trên đất cũng biến mất sạch.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai người đi tới cửa kí túc xá, quẹo qua góc tường thì suýt va phải một nam sinh thấp bé.
Nam sinh lùi sang hai bước, ngẩng đầu thấy Ân Lưu Minh và Trì Tịch thì hơi hoảng, luôn miệng xin lỗi: “Em xin lỗi hai thầy ạ, do em chạy nhanh quá…”.
Trì Tịch khoát tay theo bản năng: “Không sao…”.
Cậu đột nhiên phản ứng lại, trợn to hai mắt: “Cậu là ai?”.
Nam sinh kia cũng ngơ ngác bối rối, rụt rè đáp: “Tên em là Tề Tiểu Bắc.
Em không trốn học đâu ạ, em chỉ quay về kí túc xá lấy đồ bỏ quên thôi…”.
Ân Lưu Minh đột nhiên hỏi: “Cậu ở phòng nào?”.
“310 ạ”.
Y híp mắt: “Không sao, cứ đi đi”.
Đợi nam sinh chạy lên lầu rồi Trì Tịch mới dụi mắt: “Rõ ràng tối qua chẳng có học sinh nào, sao tự dưng hôm nay lại có thêm một đứa rồi?”.
Ân Lưu Minh không nhìn cầu thang nữa, khẽ nói: “Hơn nữa, rất có thể cậu ta là học sinh lớp 12A3”.
“Ớ?”.
“Tuy đám học sinh hôm qua đều là xác sống nhưng vẫn biết được giới tính.
Tỉ lệ nam nữ của lớp 12A3 không quá chênh lệch, mấy lớp khác chắc chắn cũng vậy.
Hôm qua Sở Đông nói kí túc xá nữ ở phòng 208 đến 211 của tòa khác, lầu ba là kí túc cho nam, có lẽ phòng 310 là của học sinh lớp 12A3″.
Trì Tịch chấn động: “Anh Ân quan sát kĩ thế cơ ạ?”.
Đối mặt với đám xác sống đông đúc đến vậy thì người bình thường né còn chẳng kịp, anh Ân lại còn biết cả tỉ lệ giới tính nữa!
Cậu hơi do dự, rồi lại nói: “Trên người bạn học sinh ban nãy cứ có mùi gì quái quái ấy”.
“Mùi gì?”.
Ân Lưu Minh nhớ lại, rồi hơi nhíu mày.
“Tôi không ngửi được”.
“Nhạt lắm, mà em không biết phải mô tả sao…”.
Trì Tịch cũng không chắc lắm.
“Hay em bị ảo giác?”.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi.
Ngôi trường trống trải và quạnh quẽ hôm qua nay dường như đã tỉnh dậy, có thể nghe tiếng đọc sách giờ truy bài, thi thoảng có vài học sinh đến muộn vừa cắn bánh bao vừa chạy tới lớp.
Trì Tịch ngơ ngác: “Mấy học sinh này từ đâu tới nhỉ? Chẳng phải hôm qua chỉ có xác sống thôi ư?”.
“Cậu quên tối qua có chuyện gì à?”.
Trì Tịch ngẩn ra: “Dây thường xuân ấy ạ?”.
Ân Lưu Minh gật đầu: “Hôm qua đám thường xuân muốn đâm rễ vào cơ thể chúng ta…!Nếu trong kí túc xá không phải người chơi mà là học sinh xác sống, thì sau khi bị thường xuân cắm rễ chúng sẽ ra sao?”.
“Ý của anh Ân là…!Dây thường xuân giúp đám học sinh xác sống cải tử hoàn sinh ư?”.
Trì Tịch tưởng tượng ra cảnh dây thường xuân đâm rễ vào máu thịt xác sống, không nhịn được mà rùng mình.
Ân Lưu Minh bước xuống cầu thang, chạm vào chiếc ba lô: “Có thể làm thí nghiệm để thử xem sao”.
Đúng lúc trong tay y có cả học sinh xác sống lẫn dây thường xuân.
“Nhưng trước đó thì…”.
Ân Lưu Minh xoa xoa bụng.
“Phải ăn sáng đã”..