*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói của Tạ Trọng Sơn làm cho đầu óc Tạ Quỳnh kêu ong ong, bên tai chỉ còn hai chữ “Không khát” lặp lại tuần hoàn.
Vì sao hắn lại không khát?
Đã uống cái gì rồi mới không khát?
Hắn khát hay không khát thì sao phải nói cho nàng nghe? Tạ Quỳnh không bình thường nổi nữa.
Mặt nàng đã nóng đến mức không thể nóng hơn được nữa rồi, nàng nở một nụ cười bình thường, đưa lại chén trà đang cầm trong tay cho Tạ Trọng Sơn trông đang rất bình tĩnh.
“Ngươi thu dọn đi, ta cũng không uống nữa.”
“Vâng.”
Thiếu niên cúi đầu, chỉnh lại từng chén trà. Cầm lấy bọc ngực vừa mới ném qua một bên nhéo nhéo, lại liếc đến trên người Tạ Quỳnh vài lần, khẽ hỏi: “Ngài có còn đau không? Có muốn tiếp tục nữa không?”
Giọng điệu của Tạ Trọng Sơn cực kỳ đứng đắn, giống như Tạ Quỳnh mở ra để cho hắn hút sữa trên ngực nàng là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không có một chút tình dục mờ ám nào, cũng không hề có suy nghĩ về ham muốn nam nữ.
Tạ Quỳnh chỉ mong được như vậy thì tốt rồi.
Hắn vẫn luôn ân cần hầu hạ nàng bởi vì nàng là chủ nhân của hắn, là vì từ nhỏ hắn đã được dạy như thế mà lớn lên.
Nhưng nàng biết sự thật không phải như thế.
Trong giọng nói bình tĩnh của thiếu niên thiếu đi dục vọng đen tối là vì tất cả đều nằm trong đôi mắt đang nhìn tới của hắn kia. Đó là một đôi mắt đen kịt, chớp mắt nhìn trên người nàng thêm một cái là lại làm cho nàng cảm thấy bản thân bị ô uế thêm.
Có lẽ nàng nên quan tâm nhiều thêm về việc mình nên làm như thế nào để bảo vệ trinh tiết của bản thân.
Nhưng mà bây giờ nàng còn thứ đó sao?
Tạ Quỳnh khép hờ vạt áo, lui ra phía sau, đè nghiến chữ “Không” một cách nặng nề.
“Không đau, cũng không còn chảy nữa, không cần tiếp tục, ngươi đưa thứ kia cho ta đi.”
Bọc ngực ở trong tay Tạ Trọng Sơn, bàn tay vừa nắm lấy ngực nàng giờ lại nắm bọc ngực của nàng.
Những chuyện xảy ra trong những ngày gần đây làm cho Tạ Quỳnh quên mất cái gì gọi là ngượng ngùng, chỉ có thể đỏ mặt đòi lại.
“Thật sao?””
Tạ Trọng Sơn nhướng mày, mùi sữa nhàn nhạt trong miệng vẫn còn đang đốt cháy lí trí của hắn, thúc giúc hắn làm ra một số chuyện mà từ trước đến giờ không dám nghĩ nhưng hiện giờ đã có cơ hội.
Tạ Quỳnh nghe như vậy thì co rúm lại, không nhịn được mà lùi về phía xa Tạ Trọng Sơn nhất để trốn.
Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hắn, sợ ánh mắt hắn, cũng sợ hắn không cố kỵ gì nữa.
Nhưng dường như vừa rồi chỉ do Tạ Trọng Sơn thuận miệng hỏi thôi.
“Đã ướt rồi, nếu quấn lại cũng không thoải mái đâu, để ta làm lại cái khác cho ngài.”
Hắn vung đao, cầm tà áo màu trắng thuần của mình lên nhẹ nhàng cắt một cái, cắt ra một tấm vải lớn. Hắn vò tấm vải mấy lần, mân mê một lúc rồi mới lên tiếng: “Không có kim chỉ nên ngài ráng chịu một chút. Ngài lại đây để ta mặc vào giúp ngài.”
Tạ Quỳnh thấy rõ ràng, bọc ngực hắn mới làm còn có thắt dây ở sau lưng, chỉ một mình nàng thì thật sự rất khó đeo vào.
Nàng cúi đầu đồng ý, rồi lại đi qua phía Tạ Trọng Sơn. Khi đưa lưng về phía hắn cũng không dám cởi áo sam bên ngoài ra, cọ xát một lúc lâu mới bỏ áo ngoài ra.
Làn da của Tạ Quỳnh đã ngâm trong nước hoa và sữa hơn mười mấy năm, đã ẩm mịn và trơn bóng như ngọc từ lâu, chỉ cần chạm nhẹ vào là không chịu nổi.
Tạ Trọng Sơn nhìn tấm lưng trần của nàng cũng cảm thấy giống như ngọc, mỹ nhân như ngọc.
Đêm qua hắn đã hôn lên và vuốt ve thân thể của nàng, đương nhiên biết trên người nàng chỗ nào cũng hấp dẫn, nếu là ai khác thì người ta cũng không muốn buông ra.
Nhưng nữ tử như ngọc đó lại đang phát run. Nàng đang sợ hãi hắn.
“Đừng sợ.”
Tạ Trọng Sơn không nhịn được mà nhíu mày, thu liễm tâm tình. Lẳng lặng điều chỉnh hai dây lưng lại cho tốt, rồi lại nhẹ nhàng phủ thêm xiêm y cho Tạ Quỳnh.
“Ta không sợ đâu…”
Tạ Quỳnh nhìn khe rãnh sâu bị đè ra ở trước ngực mình, không nhịn được co rúm cổ lại, vẫn còn cứng đầu cãi lại.
Khí nóng trong hơi thở của thiếu niên phả thẳng vào sau cổ nàng, làm cho nàng không rõ rốt cuộc mình đang sợ hãi, hay là… hay là ngứa ngáy trong lòng.