*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên giường vẫn đang đánh giáp lá cà, một tấc đi vào là thêm một tấc sảng khoái. Tạ Quỳnh chỉ phải chịu đựng bị thao bởi c/ôn th/ịt này của Tạ Trọng Sơn, nhưng nàng cũng biết nó lớn quá mức, thô quá mức, cứng quá mức. Bởi vì nếu nam tử trong thiên hạ mà đều nhỏ như hắn, chỉ sợ ngày đó nữ tử sẽ chết ở trên giường sớm hết.
Tạ Quỳnh cũng sắp bị hắn thao chết rồi.
Huyệt thịt mềm mịn trơn trượt chống lại c/ôn th/ịt thô lớn cứng rắn, bầu ngực đầy đặn êm ái chống lại bộ ngực gầy rắn chắc, sự mềm mại của nữ tử chống lại sự cường tráng của nam tử, cả người nàng chỗ nào cũng khác với Tạ Trọng Sơn, chỗ giống như nhất đó chính là đôi môi mềm mọng ướt át dưới mũi kia. Nhưng dù vậy thì nàng vẫn đã hôn hắn rồi. Thiếu niên tiến lại gần, hết liếm rồi lại hôn trên má nàng, Tạ Quỳnh nhả ngón tay ra, tiếp nhận nụ hôn của hắn. Đầu lưỡi đưa đến đẩy đi rồi vướng vào cùng một chỗ, giữa môi và lưỡi cũng không rõ rốt cuộc là nước miếng hay là mồ hôi.
Tạ Trọng Sơn vừa thao vừa hôn, Tạ Quỳnh vừa bị thao vừa rên rỉ hừ hừ. Nàng rất ngây ngô trong chuyện này, tiếng kêu nghe rất dâm đãng, là kiểu mình cảm thấy gì thì mình kêu cái đó.
“Sắp bị ngươi thao chết rồi… Căng quá a… Đi vào sâu quá, ta không chịu nổi, Tạ Trọng Sơn! Ngươi sờ lên vú ta đi, chỗ này cũng muốn được sờ!”
Nữ tử rên rỉ trên giường, huyệt thịt còn đang ngậm lấy c/ôn th/ịt của hắn và quấn lấy từng chút từng chút, giống như cái mũ thịt siết chặt lấy c/ôn th/ịt. Đương nhiên Tạ Trọng Sơn càng làm càng mong muốn nhiều hơn, nghe rồi muốn dỗ Tạ Quỳnh đổi xưng hô với hắn.
Hắn dỗ Tạ Quỳnh gọi hắn là “Ca ca”. Tạ Quỳnh cũng không đồng ý.
Chưa nói đến ở Tạ gia nàng đã có vài vị biểu huynh. Còn về hai chữ “Ca ca”, từ trước đến giờ người mà nàng thường gọi chỉ có vị thiếu niên trúc mã ở Thôi gia kia thôi.
“Vậy ngài gọi ta là Tiểu Sơn ca ca được không?”
Tạ Trọng Sơn ôm lấy hai má Tạ Quỳnh, nhíu mày cầu xin. Hắn lại thẳng lưng đâm vào rút ra thêm một chút, dường như Thôi ca ca cách một đời người kia đã biến mất khỏi đầu Tạ Quỳnh giống như gió bay, trước mắt chỉ còn lại thiếu niên tuấn mỹ với đôi môi có dính chút máu.
Nàng cắn ngón tay hắn, máu dính trên môi nàng, hắn lại hôn nàng một lúc lâu.
“Tiểu Sơn ca ca…”
Cuối cùng Tạ Quỳnh cũng kêu một tiếng, lại đi theo Tạ Trọng Sơn đòi hôn. Nàng liếm sạch sẽ máu trên đôi môi hắn, lại hung dữ cắn trên cánh môi hắn, nụ hôn của cả hai đều mang theo mùi máu vì cắn.
Đương nhiên Tiểu Sơn ca ca bị dục hỏa lan tràn, thao cho Tạ Quỳnh phải lớn tiếng kêu to, thao đến nỗi nàng cong eo cọ vào hông hắn, muốn
hắn xoa bóp bầu ngực mềm mại như bông của nàng thật mạnh, nếu tiết ra chút sữa nữa thì càng tốt hơn.
Tạ Quỳnh mông lung suy nghĩ nên kêu nhỏ lại.
Từ xu nịnh ban đầu đến sau đó là tránh né, tiếp đó nữa thì chỉ còn biết liên tục cầu xin “Tiểu Sơn ca ca” đừng bắt nạt nàng nữa. Nhưng Tiểu Sơn ca ca của nàng chỉ nắm vòng eo mảnh khảnh của nàng mà đè xuống, vùi hết toàn bộ c/ôn th/ịt của hắn vào trong thân thể của nàng còn chưa đủ. Đến khi không thể tiến vào vào nữa thì hắn mới vừa lòng mở lỗ phóng tinh, bắn tinh dịch đặc sệt của mình vào trong tử cung của nàng.
Tạ Quỳnh đã đánh mất nhận thức không biết bao nhiêu lần lại đánh mất thêm lần nữa, miệng còn gọi: “Đừng làm nữa, ta sắp bị ngươi bắt nạt đến chết rồi… Tiểu Sơn ca ca… Cầu xin ngươi… Phía dưới vừa ngứa vừa mệt lắm.” Huyệt thịt tự giác bọc lại c/ôn th/ịt đang bắn tinh không ngừng kia, muốn ăn hết sạch sẽ toàn bộ mọi thứ mà hắn cho nàng.
Tất cả những chuyện này là do Tạ Quỳnh khơi mào, người tỉnh táo chỉ còn lại mỗi mình Tạ Trọng Sơn. Cái giường dưới thân hai người đã rối tung hỗn loạn hơn nửa rồi, Tạ Quỳnh cũng đã ngủ mất, Tạ Trọng Sơn lại còn quấn lấy cơ thể cô, lên tiếng khen cô: “Trùng nương, ngài thật tốt.”
Thật tốt? Tốt cái gì?
Tạ Quỳnh đã không còn hiểu rõ nữa, mơ màng nhìn thấy thiếu niên kia rời ra đứng lên, cúi người hôn lên trên phần bụng căng trướng sau khi ăn hết tinh dịch, sau đó lại nhìn chằm chằm vào nàng rồi cười ngây ngô.
Tạ Quỳnh cho rằng Tạ Trọng Sơn đúng là không tốt.