*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
—
Một cái ôm ngắn ngủi chưa đầy hai mươi giây, khi ý thức được rằng ngoài điều này ra mình còn muốn cả pheromone của Cố Quân Trì nữa, Ôn Nhiên đã thức thời buông tay ra. Cậu ngồi ngẩn người một lúc rồi cầm cặp sách lên nhìn trái nhìn phải, thể hiện vẻ mặt buồn bã với phần bị bẩn ở phía trên: “Không biết có giặt sạch được không đây.”
(Cre: @两盏酒_)
Cố Quân Trì chậm rãi dựa người lên lưng ghế, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Thay cái mới.”
“Không thay đâu, tôi muốn đeo cái này.” Ôn Nhiên vén vạt áo lên lau bụi trên cặp: “Đây là cặp ba mua cho tôi.”
Lúc đó vừa mới lên cấp hai, Ôn Ninh Uyên đưa cậu đi trung tâm thương mại chọn cặp sách, Ôn Nhiên không có yêu cầu nào khác, chỉ cần to là được, đủ to mới có thể bỏ mô hình được và bỏ những bản vẽ với kích cỡ khác nhau. Cuối cùng cậu đã chọn chiếc cặp sách màu vàng này, bây giờ trông có vẻ là một màu sắc trẻ con nhưng nó rất to, hơn nữa còn bền và dùng được lâu.
Hoặc có lẽ là vì mấy năm sau đó đều sống ở bệnh viện, không có cơ hội sử dụng nó nên cũng chỉ hơi cũ mà thôi.
Cố Quân Trì mở mắt ra nhìn cặp sách trên đùi Ôn Nhiên, không nói thêm gì nữa.
Đến bệnh viện tư nhân, mặc dù biết mình không có vết thương gì cả nhưng Ôn Nhiên vẫn nghe lời tiếp nhận kiểm tra cái này cái kia. Thái độ của Cố Quân Trì tối nay dường như không rõ ràng lắm, nói chuyện cũng ít hơn bình thường, Ôn Nhiên không đoán được, cơn sốt và chóng mặt làm cho cậu khó mà suy nghĩ được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tránh làm cho tâm trạng Cố Quân Trì càng tệ hơn.
Trong lúc đợi báo cáo, đầu bếp đã mang đồ ăn đến, Ôn Nhiên vừa ăn như hổ đói vừa vui mừng vì bác sĩ không bảo phải kiểm tra tuyến thể, vậy nên lúc ăn càng thoải mái hơn.
Trong lúc quét sạch đồ ăn, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu quay đầu sang hỏi Cố Quân Trì đang ngồi im lặng quan sát bên cạnh: “Sao cậu không nói tôi là heo nữa?”
“Heo không biết tự dỡ thùng.”
“Đúng nhỉ.” Ôn Nhiên cũng cảm thấy rất có lý: “Vậy sau này cậu không được nói tôi là heo nữa.”
“Cậu vẫn phải.”
“Ò.” Ôn Nhiên cũng không có ý kiến gì, mục đích của cậu chỉ là để dụ Cố Quân Trì nói chuyện chứ đừng nghiêm túc như thế nữa, còn về việc mình có phải là heo hay không, xếp hạng bài kiểm tra cuối kỳ học kỳ này đã chứng minh tất cả.
Sau khi ăn xong chưa được mấy phút, bác sĩ mang báo cáo kiểm tra đầy đủ đến: “Không có vấn đề gì cả, một vài vết xước nhỏ đã xử lý hết rồi, nhưng dựa vào số liệu pheromone xét nghiệm trong nhiệt độ cơ thể và máu mà nói, hiện tại đang ở trong giai đoạn động dục, có cần kê vài mũi thuốc ức chế không?”
Lúc nghe thấy hai chữ “động dục”, Cố Quân Trì đột nhiên cau mày nhìn về phía Ôn Nhiên. Ôn Nhiên không hiểu phản ứng của hắn nên bày ra vẻ mặt Cậu sao vậy?
Không được dùng thuốc ức chế là một chuyện nhưng nếu như từ chối vào lúc này thì ít nhiều gì sẽ làm người khác nghi ngờ, Ôn Nhiên quay sang gật đầu với bác sĩ: “Làm phiền ngài lấy giúp tôi vài mũi, cảm ơn ạ.”
Gần mười hai giờ đêm, hai người rời khỏi bệnh viện. Còn tưởng là sẽ đưa mình về nhà nhưng tài xế lại lái thẳng đến cổng chính biệt thự của Cố Quân Trì, Ôn Nhiên vẫn không bày tỏ ý kiến gì cả, một tay ôm cặp sách hoa mắt chóng mặt đi theo sau Cố Quân Trì vào phòng khách.
339 lao vút ra khỏi thang máy, vòng mấy vòng quanh người Ôn Nhiên, cuối cùng mới cẩn thận nắm lấy tay trái đang quấn gạc của cậu, rơi nước mắt nói: “Tiểu Nhiên… cậu bị thương hả?”
“Chỉ bị xước chút thôi.” Ôn Nhiên bóp tay nó: “Cảm ơn cậu.”
339 vẫn còn muốn tâm sự với Ôn Nhiên một lát, lén nhìn Cố Quân Trì một cái, cuối cùng nó vẫn quyết định dời chuyện này sang ngày mai, nói: “Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi, dì giúp việc đã xả nước xong rồi, cậu cẩn thận đừng động vào vết thương nhé.”
“Được.”
Trong phòng tắm của phòng dành cho khách đã treo sẵn một bộ đồ ngủ mới đã được giặt và sấy khô, là kích cỡ của Ôn Nhiên, quần lót cũng vậy. Ôn Nhiên giống như một nhóc nhà quê đi lên thành phố, xách chiếc cặp màu vàng bẩn thỉu, nhìn làn nước trong vắt toả ra hơi nóng trong bồn tắm, nói với Cố Quân Trì: “Vậy tôi tắm trước đây.”
Cố Quân Trì dựa người lên cửa không cử động, Ôn Nhiên do dự nói: “Cậu thế này không ổn lắm nhỉ.”
“Cậu định ôm cặp sách tắm à?” Cố Quân Trì đưa tay về phía cậu: “Bên cạnh bồn tắm có nút gọi khẩn cấp, nếu thấy không khoẻ thì bấm.”
Bồn tắm này thật sự lớn đến mức có thể dìm chết người thật, Ôn Nhiên gật đầu rồi đưa cặp sách cho Cố Quân Trì. Do dự một giây, cậu hỏi: “Lần này cậu vẫn sẽ cho tôi pheromone chứ?”
Cố Quân Trì nhìn cậu: “Nếu muốn thì sẽ cho cậu.”
“Muốn.” Không hiểu sao cổ họng lại hơi khô, Ôn Nhiên nuốt nước bọt: “Tôi tắm xong đi tìm cậu có được không? Cậu ngủ trước đi, chỉ cần chỉnh thông số vòng tay xuống là được, tôi ngồi trong phòng cậu một lát rồi đi ngay.”
Cố Quân Trì không nói lời nào, cầm cặp sách xoay người bỏ đi.
Sau khi ngâm người trong bồn tắm mười lăm phút với tư thế giơ tay trái lên, Ôn Nhiên cẩn thận đứng dậy dội nước, còn cố chấp dội từ đầu tới chân. Sau khi đánh răng rửa mặt sấy tóc xong, cậu ngơ ngác nhìn vào trong gương, mặt cậu rất đỏ, cơn mệt mỏi và cơn sốt do động dục bào mòn khiến cho ý thức trở nên rời rạc, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Muốn đến chỗ Cố Quân Trì lấy một ít pheromone.
Nghĩ như vậy, ngay cả vòng cổ cũng không buồn đeo, Ôn Nhiên mở cửa đi đến bên ngoài phòng ngủ chính, gõ nhẹ vài cái.
Không có âm thanh, chắc là Cố Quân Trì ngủ rồi, Ôn Nhiên chậm rãi đẩy cửa đi vào. Bên trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào… trên giường trống không.
Ôn Nhiên hơi xoay đầu sang, cửa ban công đang mở, gió đêm thổi tung tấm rèm vải trắng mỏng manh, phất phơ như gợn sóng. Cố Quân Trì ngồi dựa lên ghế sofa trong cơn gió mát lạnh, ngọn lửa trên đầu điếu thuốc đang nhấp nháy.
Còn chưa ngửi thấy mùi pheromone, chỉ mới nhìn góc nghiêng mơ hồ trong khói thuốc đó thôi mà Ôn Nhiên đã hoàn toàn mờ mịt. Cậu ngơ ngác đi qua đó, ngồi xổm xuống bên cạnh đầu gối Cố Quân Trì rồi nhìn chằm chằm vòng tay trên cổ tay hắn. Tinh thần đã không tỉnh táo rồi mà miệng vẫn không quên hỏi han: “Muộn như vậy rồi sao cậu còn chưa ngủ?”
Cố Quân Trì lại không nói gì, Ôn Nhiên nghi ngờ hắn đang cố ý, bởi vì mấy giây sau mình lại không nhịn được lên tiếng cầu khẩn hắn: “Có thể chỉnh thông số vòng tay xuống không hả?”
Có lẽ Cố Quân Trì vẫn còn nhớ lời hứa không lâu trước đó nên lần này đã không trêu chọc cậu mà đưa tay phải ra bấm hai cái trên vòng tay. Đầu lọc thuốc kẹp giữa ngón tay hắn đang ở rất gần mặt Ôn Nhiên nhưng lại không hề sặc hay nhức mũi, vẫn là một mùi thanh xen lẫn chút đắng quen thuộc.
Nhưng cậu đã nhanh chóng không ngửi được nữa vì mùi pheromone nồng nặc hơn của Cố Quân Trì đã bao trùm lên đó, Ôn Nhiên chớp mắt một cái, cậu vẫn luôn cảm thấy pheromone và thuốc phiện thật ra có một vài điểm chung, ví dụ như bọn chúng đều có thể làm cho cơ thể và đầu óc vui sướng, đồng thời cướp đoạt đi lý trí.
Giống như lúc này Cố Quân Trì nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu về phía mình, Ôn Nhiên không hề phản kháng mà ngoan ngoãn đứng dậy ngồi lên đùi Cố Quân Trì, lập tức ghé lại gần ôm lấy cổ hắn.
Cậu cảm nhận được một sự an tâm và thoả mãn, thế là bắt đầu suy nghĩ trong mơ màng, rốt cuộc là lý trí bị cướp đoạt hay là mình đã tuân theo ý chí.
Bàn tay đang kẹp đầu lọc thuốc của Cố Quân Trì đặt lên eo Ôn Nhiên, rất lâu sau mới giơ lên, dập tắt đầu thuốc vào gạc tàn ở bàn bên cạnh.
“Cậu sao vậy?” Ôn Nhiên vùi đầu vào cổ Cố Quân Trì, đã mê man rồi còn muốn hỏi.
“Có phải cậu không biết sợ không?” Cố Quân Trì hỏi: “Lần nào cũng vậy.”
“Không có thời gian để sợ, nghĩ cách quan trọng hơn… Hơn nữa sợ hãi chắc là cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra rồi.” Ôn Nhiên ngửi mùi sữa tắm trên da Cố Quân Trì, cả người ngâm trong mùi pheromone của hắn, rất cố chấp hỏi thêm lần nữa: “Cậu sao vậy?”
Cố Quân Trì: “Đã xác nhận được một chuyện.”
“Là chuyện lần trước cậu nói rất khả nghi nhưng không điều tra được điểm khả nghi sao?” Ôn Nhiên ngửi khắp nơi trên tai và cổ của Cố Quân Trì: “Cậu còn nói có người không muốn cho cậu biết, là ai được nhỉ?”
“Có lẽ là ông nội.”
Đầu óc của Ôn Nhiên đã trở nên rất chậm chạp, hỏi: “Vì sao?”
“Có lẽ là vì ông ấy cảm thấy mấy chuyện này không quan trọng.” Cố Quân Trì cụp mắt nhìn Ôn Nhiên đang ngửi đến cằm mình: “Ông ấy cho rằng tôi không cần phải truy cứu lai lịch thật sự của một quân cờ.”
“Vậy vì sao cậu phải truy cứu?” Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc đào bới đến cùng, cho dù cậu hoàn toàn nghe không hiểu Cố Quân Trì đang nói gì.
“Bởi vì tôi để tâm.” Cố Quân Trì giơ tay lên cởi cúc áo của Ôn Nhiên: “Tôi muốn biết đáp án.”
Ôn Nhiên cúi đầu, nhìn bàn tay đó cởi từng cúc áo của mình, không ngăn cản cũng không hỏi nguyên nhân mà chỉ nhìn như vậy. Cuối cùng Cố Quân Trì vén một bên áo ra, để lộ ra vai trái của Ôn Nhiên, trong bóng tối vẫn còn thể nhìn thấy trên đó có một mảng bầm tím nhỏ.
“Ai làm có nhớ không?”
“Tên xăm tay…” Ôn Nhiên vất vả nhớ lại: “Lúc nhét tôi vào thùng, gã đạp tôi một phát.”
Sau đó cậu gập ngón áp út và ngón út lại, làm một động tác tay hình khẩu súng, Ôn Nhiên kề ngón tay lên thái dương của Cố Quân Trì: “Gã nói nếu tôi phát ra tiếng thì sẽ giết tôi, kết quả là tôi vẫn trốn được.”
(Cre: Artist @生气就飞走了)
Trong lúc nói, ký ức lại hiện lên cảnh tượng không lâu trước đó một cách đứt quãng, nhớ lại lúc mình chạy xuống lầu, nhớ lại lúc Cố Quân Trì ôm mình, nhớ lại lúc gặp Trần Thư Hồi, nhớ lại mùi trà trên người bà.
Ôn Nhiên đột nhiên im lặng.
Trong thời khắc như vậy, cậu nhận ra từ trước đến nay mình không đơn thuần chỉ là một công cụ, kể từ lúc bắt đầu cậu đã đứng ở thế lực thù địch với Cố Quân Trì mà không hề hay biết, mượn cớ độ xứng đôi cao để tiếp cận hắn nhưng thực tế thì chưa làm được gì cho hắn cả.
Ngay cả chức năng thuốc đặc hiệu cũng chỉ phát huy tác dụng được hai lần mà thôi, dù sao thì mình vẫn nhận được từ Cố Quân Trì nhiều hơn.
“Gần đây cậu có bị sốt không?” Ôn Nhiên dùng bàn tay nóng hổi ôm mặt Cố Quân Trì, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tôi có thể làm gì cho cậu không?”
Sắc mặt Cố Quân Trì vẫn bình tĩnh: “Cậu muốn làm gì cho tôi?”
“Tất cả.”
“Chỉ cần tôi làm được thì sẽ làm hết.” Ôn Nhiên trượt xuống, ôm hắn lại lần nữa, lặp lại: “Tất cả.”
Ngay lúc cậu trịnh trọng hứa hẹn, bàn tay của Cố Quân Trì đã duỗi vào từ dưới áo ngủ của cậu rồi đặt lên sau eo, Ôn Nhiên đột nhiên siết chặt cánh tay, hơi thở trở nên nhanh hơn.
Một tay Cố Quân Trì đè lên sau gáy cậu, cúi đầu, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Lại chảy nước nữa à?”
Ôn Nhiên rất mù mờ: “Sao cậu lại nói lại?”
“Tại sao tôi phải nói với cậu?” Cố Quân Trì nói: “Dù sao cậu ngủ một giấc là quên sạch ngay.”
“Nghĩa là sao… lần trước cũng như vậy hả?”
“Ừm.” Tay Cố Quân Trì mở lưng quần ra, di chuyển xuống, nói với cậu: “Lần trước cũng như vậy.”
… (còn tiếp)
—
(giải pass và đọc tiếp trên WordPress capngagiangson.wordpress.com)
Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ 🥺🙏🏻