Tiểu cô nương học rất chăm chỉ, có vẻ thực sự thích đọc sách.
Ta và đích tỷ ngồi phía sau, lặng lẽ chiêm ngưỡng cảnh tượng đơn sơ mà không tầm thường này.
Chỉ là đột nhiên, họ gặp phải từ không biết.
Giang Tùng Nguyệt là người đầu tiên đứng dậy, đi đến bên cạnh họ, kiên nhẫn chỉ dạy.
Sau đó, tỷ ấy quay đầu, thì thầm bên tai ta:
“Thanh Nguyệt.”
“Muội nghĩ sao… về việc trở thành nữ đế?”
!!!
Ta bất ngờ mở to mắt, đang do dự thì tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt lơ đãng xua xua tay:
“Ta chỉ đùa thôi.”
“Muội cứ coi như ta nói lung tung đi.”
Dù lời đích tỷ nói thật hay đùa, câu nói đó đã sâu sắc khắc vào tâm trí ta.
…Nữ đế ư?
Có vẻ như vào cuối buổi yến tiệc đua ngựa mùa xuân, lời thì thầm cuối cùng của đích tỷ chính là câu này.
10
Sau buổi yến tiệc đua ngựa.
Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng nhận ra nếu không có sự giúp đỡ của ta, hắn thực sự không làm nên trò trống gì.
Vì vậy, càng ngày hắn càng thường xuyên chặn đường ta.
Một lần sau khi học ở tư thục kết thúc, ta chuẩn bị trở về Giang phủ thì bị hắn chặn lại giữa đường.
Có lẽ Tống Hạc Khanh đã lên kế hoạch từ trước, hắn tính toán trước rằng đích tỷ và Giang Dịch Tâm sẽ bận công việc sổ sách của Giang phủ nên không thể về nhà cùng ta.
Sau một thời gian không gặp, hắn cao lên nhiều so với trước, đã cao hơn ta nửa cái đầu.
Hắn luôn có nhiều mánh khóe, tìm cách phân tán ta và hạ nhân Giang phủ.
Tống Hạc Khanh chặn ta ở một con hẻm vắng trên đường Trường An, vẻ mặt như cười như không.
Hắn nhìn ta, cúi đầu và đặt câu hỏi.
“Thanh Nguyệt, chắc hẳn nàng biết ta cũng là người tái sinh. Kiếp trước nàng ch/ết, ta mới hiểu rằng người ta yêu, thực ra là nàng… Vì vậy khi phụ mẫu nàng qua đời, ta cũng uống thuốc t.ự t.ử theo.”
“Nàng hãy tin ta, ta thực sự hối hận rồi. Quả nhiên chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, ta thề, kiếp này ta chỉ tốt với một mình nàng!”
“Đợi khi ta lên ngôi, nàng sẽ là hoàng hậu duy nhất của ta, một người dưới một người, trên vạn người.”
“Xin nàng, đừng vội từ chối ta. Nàng hãy tin ta lần cuối… được không?”
Khuôn mặt ta vô cảm, ta giật mạnh tay mình khỏi bàn tay hắn đang siết chặt, giọng nói lạnh lùng:
“…Tống Hạc Khanh, ta hỏi ngươi, gương vỡ rồi có thể lành lại không?”
“Ta có nói rồi đấy, nếu ngươi còn dám quấy rối ta, cẩn thận ta đá vỡ cái bát ăn mày của ngươi?”
Vẻ mặt hắn tỏ ra sự bất ngờ, thấy ta không mắc câu, hắn có chút tức giận.
Sau một hồi giằng co, Tống Hạc Khanh mới miễn cưỡng buông ta ra, cuối cùng để lại một câu “Giang Thanh Nguyệt, đừng hối hận” rồi quay lưng bỏ đi.
Thật buồn cười.
Kiếp này, mọi việc ta làm, bản thân ta chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
11
Tin tức ta về trễ sau giờ tan học được người hầu Giang phủ báo cáo với phụ thân và mẫu thân.
Phụ thân tức giận muốn sai người đi đánh Tống Hạc Khanh một trận.
Ta đương nhiên không cản trở.
Để Tống Hạc Khanh bị đánh một trận, cũng chẳng chết được.
Nhưng không ngờ, vào bữa tối, Giang Dịch Tâm nói với ta, đích tỷ Giang Tùng Nguyệt đã ngăn cản người định trừng phạt Tống Hạc Khanh.
Hơn nữa, tỷ ấy đã nhận nuôi hắn.
Ta và Giang Dịch Tâm vội vàng đi tìm, thấy được cảnh Giang Tùng Nguyệt dẫn Tống Hạc Khanh đi dạo phố Trường An, chọn vải may quần áo.
Đó là loại lụa tốt nhất của vùng Giang Nam.
Hôm nay đích tỷ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, thu hút mọi ánh nhìn, thật sự có dáng vẻ của một tiểu thư nhà phú hộ.
Tỷ ấy dẫn Tống Hạc Khanh qua một cửa hàng vải, bước chân nhẹ nhàng dạo bước trên phố Trường An, ánh mắt ấm áp và trìu mến, đầy ấm áp và quan tâm.
Tỷ ấy giống như một người tỷ tỷ yêu thương đệ đệ của mình.
Khi thấy ta và Giang Dịch Tâm đ ến, Giang Tùng Nguyệt cười, đùa nghịch túi thơm trên tay, cúi người kiên nhẫn nghe những lời trêu chọc của Giang Dịch Tâm.
Sau đó, trước mặt Tống Hạc Khanh, tỷ ấy từ từ bước đến trước mặt ta, giải thích mọi chuyện một cách thân thiện và chu đáo:
“Thanh Nguyệt, trước đây chúng ta đã hiểu lầm hắn rồi. Thực ra A Hạc là một người tốt, hồi đó hắn cũng không cố ý cản trở muội về nhà.”
“Ta định sẽ dẫn hắn về Giang phủ, muốn xin phép phụ thân và mẫu thân cho hắn một cơ hội, muội có đồng ý không?”
Ta không dám tin.
Thực sự không dám tin.
Những lời không có lý, không thuyết phục này, lại được nói ra từ miệng của đích tỷ, người đã đọc rất nhiều sách vở.
Nhưng…
Khi ta chuẩn bị phản đối Giang Tùng Nguyệt, tỷ ấy đã nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay ta.
Đó là ký hiệu kiếp trước đích tỷ hứa sẽ luôn bảo vệ và yêu thương ta, là lời cam kết của tỷ ấy dành cho ta.
Cơ thể ta gần như tự động chọn tin tưởng đích tỷ.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì… kiếp trước đích tỷ đã ch/ết vì cứu ta.
Kiếp trước, đích tỷ là người đầu tiên đề xuất nhận nuôi Tống Hạc Khanh, một tên ăn mày lạc lõng trên đường phố, nhưng tiếc là bị phụ thân tức giận bác bỏ.
Sau đó, tỷ ấy tìm ta để tìm sự giúp đỡ.
Ta cảm thấy lời đích tỷ có lý, bản thân mình cũng thực sự không muốn thấy tên ăn mày đó lúc nào cũng phải chịu lạnh, đói, đi xin ăn.
Ta đã dùng một chút mưu kế, tranh thủ lòng tốt và niềm tin vào phật pháp của mẫu thân để thuyết phục người trước.
Vì vậy, người thực sự đưa Tống Hạc Khanh về nhà họ Giang, cho hắn một danh tính, chính là ta.
Nhưng Tống Hạc Khanh lại cho rằng đích tỷ là “bạch nguyệt quang” trong lòng hắn.
Sau đó, khi triều đình điều tra những người sót lại của tiền triều và con cháu họ, để cứu ta – người đã che chở cho Tống Hạc Khanh mà đích tỷ không may mắn tử nạn.
Có lẽ chính trong thời gian đó, Tống Hạc Khanh càng không ưa ta, không ưa Giang phủ, không ưa hoàng đế đương triều.
Hắn từng bước leo lên, dưới sự hi sinh của ta, ngồi lên vị trí chủ nhân của thiên hạ, sau đó quay lưng gi/ết ch/ết ta.
Như vậy.
Kiếp trước đích tỷ vì ta mà ch/ết, thân thể ta vô thức không dám nghi ngờ tỷ ấy.
Trong đầu có tiếng nói đang vang lên – tin tưởng Giang Tùng Nguyệt, tin tưởng Giang Tùng Nguyệt.
Ta đứng yên tại chỗ một lúc, chọn tạm thời tin tưởng Giang Tùng Nguyệt, yên lặng quan sát mọi thay đổi.
Ta nháy mắt với đích tỷ, làm ra vẻ nghịch ngợm không quan tâm.
“Thanh Nguyệt nghe lời tỷ.”
12
Cuối cùng, Đích tỷ cũng không cho phép Tống Hạc Khanh bước vào cổng lớn Giang phủ.
Chỉ đơn giản là tốt với hắn, nhẹ nhàng “dụ dỗ” hắn, để hắn đắm chìm trong sự phồn hoa của thành Trường An này.
Đường Thần Võ đông đúc người qua lại, xe cộ như nước, hàng quán trang sức đủ loại không kể xiết.
Nghe nói Giang Tùng Nguyệt thích dẫn theo đệ đệ mới nhận nuôi A Hạc, lựa chọn các loại trang sức tinh xảo và lụa là tại phố Thần Võ.
Trong lúc chọn lựa, Đích tỷ sẽ kiên nhẫn giải thích nguồn gốc và quy trình làm ra mỗi món hàng, cố gắng mang đến cho hắn kiến thức và niềm vui mới.
Thực sự quá chu đáo.
Hai người cùng nhau thưởng thức đặc sản ven đường, thử qua tất cả món ngon trên phố Thần Võ.
Ta đứng từ xa nhìn họ cùng nhau thưởng thức món ăn, gương mặt tươi cười, lúc này bản thân tự nghi vấn.
Liệu sự tin tưởng không điều kiện của ta vào đích tỷ trước đây, liệu có đúng hay không?
Có lẽ thấy ta đứng yên tại chỗ, Giang Dịch Tâm bên cạnh khua khua tay trước mặt ta, sau đó vỗ nhẹ vào vai ta.
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?”
Ta gật đầu, không muốn hắn lo lắng cho mình.
Đích tỷ dịu dàng và ân cần, sự chăm sóc và bảo vệ cho Tống Hạc Khanh quá rõ ràng.
Cảnh tượng này ấm áp và hòa hợp đó thực sự khiến ta cảm thấy giống như lúc Giang phủ mới nhận nuôi hắn ở kiếp trước – gia đình hạnh phúc và ấm áp, tình cảm sâu đậm, hỗ trợ lẫn nhau.
Thật đáng tiếc.
Đây là kiếp này, Tống Hạc Khanh không được nhận nuôi.
Dù sao… người như Tống Hạc Khanh, thực sự không đáng nhận được tình yêu thương từ hơn sáu mươi người trong nhà họ Giang.
13
Giang Tùng Nguyệt đối xử tốt với ta, ta thấy rõ.
Giang Tùng Nguyệt đối xử tốt với Tống Hạc Khanh, ta cũng thấy rõ.
Không biết tự bao giờ, sắc lệnh của triều đình điều tra người sót lại của tiền triều cũng đến nhanh hơn.
Ta vốn tưởng rằng Tống Hạc Khanh không dễ dàng bị bắt được như vậy…
Nhưng kết quả là, ngay trong ngày sắc lệnh được ban hành, hắn đã bị quân lính bắt đi thẩm vấn.
14
Trong khoảnh khắc, mọi hành động trước đây của đích tỷ đã liên kết lại được với nhau.
Ta muốn hỏi Giang Tùng Nguyệt, liệu dự đoán của mình có đúng không, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
Dù ta không nói ra, nhưng không có gì có thể giấu được đích tỷ.
Tỷ ấy biết hết những suy nghĩ trong lòng ta, và đã kể cho ta nghe tất cả những gì mình biết.
Hóa ra đích tỷ Giang Tùng Nguyệt thực sự là người đã tái sinh.
Lần này tỷ ấy trở lại, là để cho Tống Hạc Khanh trả giá, sống không bằng chết.
Lý do tỷ ấy cố tình tốt với hắn, là để trong khi lừa dối hắn cũng thu thập được bằng chứng cứng, chứng minh Tống Hạc Khanh là con cháu của tiền triều.
Kiếp trước, ta không rõ đề xuất điều tra người sót lại của tiền triều và những người còn lại là từ ai, nhưng kiếp này, người đề xuất chính là đích tỷ của ta, Giang Tùng Nguyệt.
Đích tỷ đã lên kế hoạch từ trước, mọi chuyện đều được tính toán kỹ lưỡng.
Đây là một cuộc báo thù do Giang Tùng Nguyệt tự mình sắp đặt.
Xứng đáng là đích tỷ mà ta yêu mến nhất.
15
Tống Hạc Khanh sống lại kiếp này, dĩ nhiên cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Số người sót lại của tiền triều không ít, dưới sự lãnh đạo của hắn, họ đã đối đầu trực diện với quân đội của triều đình.
Hắn đã sử dụng lợi thế thông tin giữa hai kiếp để khiến hoàng đế đương thời tổn hại nặng nề.
Trong cơn giận dữ, hoàng đế đã sai người vây bắt Tống Hạc Khanh, cố gắng loại bỏ hắn triệt để.
Giữa cuộc chiến tiền triều và đương triều, những người chịu khổ cực chính là bách tính thiên hạ.