Gió đêm lùa qua cổ áo, cả người như bị gió thổi bay, ánh đèn đường như tan chảy trong mắt Ngu Tầm.
Sau khi chạy nước rút, trái tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Trên đường phố không một bóng người.
Giữa Vân Từ và Ngu Tầm im lặng đến ngột ngạt.
Cậu nhất thời không tìm được lời nào để đáp lại Ngu Tầm.
Một lúc sau, Ngu Tầm lại nói: “Coi như tôi chưa nói gì đi.”
“Là tôi quá vội vàng,” Hắn nói, “muốn cậu thích tôi nhanh hơn.”
“…”
“Trước đây khi yêu thầm, chỉ cần âm thầm thích cậu là được, nhưng hình như từ khi bắt đầu theo đuổi cậu tôi lại có thêm nhiều chờ mong. Mong cậu cũng sẽ thích tôi.”
Vân Từ không thể hứa hẹn điều gì, lúc này nói gì cũng không phù hợp.
Ngu Tầm cũng hiểu rõ điều này, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, lấy ra một chiếc bật lửa và một cây nến rất nhỏ từ túi áo khoác, là loại nến thường được cắm trên bánh sinh nhật: “Chiều nay quên đưa cái này cho cậu.”
Hắn ấn nút bật lửa, ngọn lửa bùng lên: “Ước đi.”
Ngu Tầm chìa tay ra trước mặt cậu, đốt ngón tay cong lại. Trong màn đêm, ánh sáng của bật lửa rất rực rỡ, cơn gió vô tình thổi qua, ngọn lửa nến lấp lánh như một vì sao.
Vân Từ chưa bao giờ ước nguyện trong hoàn cảnh, địa điểm và hình thức như thế này.
Trước khi ngọn nến bị gió thổi tắt, cậu đã ước một điều trong lòng.
Sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá, hai người quay trở lại ký túc xá.
Trên đường đi, Ngu Tầm thuận miệng hỏi cậu: “Nãy ước gì vậy.”
Vân Từ cũng thuận miệng nói: “Họ Ngu nào đó đổi phòng.”
Đó chỉ là câu nói đùa, dù cũng có vài phần chân thành.
Nhưng tên họ Ngu nào đó hoàn toàn không có chút tự giác nào, hắn “ồ” lên một tiếng rồi tự tìm một lý do rất phi lý: “Điều ước sinh nhật của cậu có tôi.”
“…”
Vân Từ ngậm miệng lại, định bụng sẽ làm người câm điếc trên đường về, không nói thêm lời nào nữa.
Chẳng lâu sau khi về phòng, cả tòa nhà ký túc xá đã tắt đèn.
Trong phòng 608 vang lên tiếng kêu rên, Lưu Thanh chất vấn: “Giải thích đi, sao hai người không đến buổi biểu diễn của tôi?”
Vân Từ mò mẫm trong bóng tối, im lặng một lúc rồi nói: “Cháu trai lớn ốm chưa khỏi, tôi đi thăm nó.”
Ngu Tầm: “Lưu Tử cũng ốm chưa khỏi.”
“…”
Lưu Thanh tiếp tục chất vấn: “Hai người họ ốm lâu vậy à?”
Vân Từ: “Ừ.”
Ngu Tầm: “Cảm cúm, lặp đi lặp lại.”
Lưu Thanh: “Thôi được rồi, nói ra cũng lạ, hôm nay có người trong khoa tôi nói với tôi có một tên ngốc đẹp trai dùng thiết bị của bọn họ, không đuổi theo kịp, hình như có hai người, chạy nhanh lắm, may mà thiết bị không hỏng gì, hình như tên đó chỉ mượn hát một bài hát.” Lưu Thanh than vãn, “Cũng không biết là ai.”
Vân Từ chỉ nghe thôi mà sự ngượng ngùng trên sân vận động lúc nãy đã quay trở lại.
Tên ngốc đẹp trai có tố chất tâm lý rất tốt, chủ động hỏi Lưu Thanh: “Vậy thiết bị của cậu đâu?”
Lưu Thanh: “Tôi chỉ có một cây đàn guitar, sao mà mua nổi thiết bị như bọn họ chứ, đắt lắm.”
…
Khó mà nói được sinh nhật tối nay và chương trình phát thanh mà Lý Ngôn từng phát cho cậu ở Tây Thành cái nào kỳ quặc hơn.
Trước khi ngủ Vân Từ mới phát hiện ra Nghiêm Dược đã nhắn tin cho mình.
Nội dung tin nhắn chủ yếu là những câu nói như “Ba cũng mong con sống tốt” cùng một số lời khuyên sáo rỗng, cuối cùng là một câu: “Mẹ con cũng nhất định mong con trân trọng thời gian, học tập tiến bộ…”
Vân Từ nhìn chằm chằm vào một chữ trong câu rất lâu, cuối cùng đặt điện thoại xuống.
Nhưng tối hôm đó lại trái với dự đoán, cậu không mất ngủ mà lại ngủ rất ngon.
Trước khi ngủ, cậu cảm thấy cơn gió lúc chạy bộ buổi tối vẫn chưa đi, như thể vẫn đang phả vào người cậu.
Ngày hôm sau.
Ngu Tầm dậy rất sớm, vuốt tóc gọn gàng rồi vội vã đến cửa tiệm.
Lưu Tử đã đến trước, hôm nay cửa tiệm cần trang trí nhiều thứ, nghe nói là hoạt động kỷ niệm ngày thành lập, hắn ta đã gọi một đám người trong nhóm đến cùng nhau làm.
Vài thanh niên vây quanh một thùng dây ruy băng và đèn lồng sặc sỡ, lóng ngóng bày biện: “Cái đồ chơi treo thế nào vậy, khó quá anh Lưu ơi, tao không biết làm.”
Lưu Tử chia đồ trong thùng cho mọi người: “Người trong giang hồ, biết nhiều nghề không bao giờ thừa.”
Lưu Tử vừa lừa vừa dỗ: “Học được cái này, sau này tán gái hoặc bố trí gì gì cho các ngày lễ, tự mình làm không phải sẽ ghi được điểm cao à, đừng lề mề nữa, mau làm đi, tao còn phải đi học.”
Anh Ngu của hắn ta vốn đang nằm gục ở quầy thu ngân, không biết nghe được câu nào lại đứng dậy đi đến chỗ họ, ngồi xổm chung với cả đám, hỏi: “… Cái đồ chơi này, làm thế nào?”
Lưu Tử: “Mày muốn làm? Không phải bảo gọi người đến làm à?”
Ngu Tầm: “Bỗng nhiên thấy cũng thú vị.”
“…”
Được rồi.
Đám người ngồi xổm loay hoay một lúc.
Tay nghề khá thô, treo lủng lẻo xiêu vẹo.
Chẳng mấy chốc trong tiệm có khách đến, Ngu Tầm đặt đồ trong tay xuống trở về quầy thu ngân tính tiền.
Đợi Ngu Tầm đi rồi có người nhỏ giọng nhắc đến một chủ đề: “Tụi mày biết chuyện tối qua chưa?”
Rõ ràng cậu ta muốn nói từ lâu rồi, nhưng nãy giờ Ngu Tầm ở đây nên mãi không tìm được thời cơ thích hợp: “Tối qua ở sân trường, anh Ngu hát bài chúc mừng sinh nhật cho người ta trước mặt mọi người, hôm qua là sinh nhật ai thì chắc không cần tao nói nhiều tụi mày cũng đều biết nhỉ — Vân Từ, đệt mẹ, hai người họ xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì trận chiến sinh nhật năm xưa ở Tây Thành mà cả khối bọn họ đều có thể thuộc lòng ngày sinh nhật của hai người này.
Mấy người khác cũng nhỏ giọng phụ họa: “Biết rồi.”
“Nãy giờ không dám nói.”
“Tao cũng nghe nói rồi, tối qua náo động ghê lắm.”
“…”
Cuối cùng, sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía Lưu Tử, người im lặng nãy giờ: “Anh Lưu, chắc mày hiểu rõ chuyện gì xảy ra ha?”
Lưu Tử không bộc lộ cảm xúc gì, nói: “Tao hiểu.”
Có người đoán già đoán non: “– Hai người họ làm hòa rồi?”
Lưu Tử đập cái bốp lên trán người người vừa nói: “Mày biết cái gì? Mày đã từng đi ăn ở Haidilao chưa?”
Người kia: “…”
Lưu Tử: “Cảm giác được tổ chức sinh nhật ở Haidilao như thế nào, hiểu chưa?”
Người kia: “Hiểu rồi.”
“Chiêu này của anh Ngu,” Một lúc sau, người đó lại nói, “cao tay thật. Dù sao sân vận động cũng có nhiều người, như vậy chẳng phải uy lực còn lớn hơn Haidilao à?”
Lưu Tử vừa nói vừa nhìn về phía anh Ngu của hắn ta, vừa vặn nhìn thấy anh Ngu của hắn ta tiễn khách vừa mới vào, sau đó lại giơ điện thoại lên tìm góc chụp ảnh.
yx: [/Hình ảnh]
yx: [Kỷ niệm khai trương cửa tiệm, đang trang trí.]
Vân Từ vừa thức dậy, đang rửa mặt, rửa mặt xong mới thấy tin nhắn do ảnh đại diện màu đen gửi đến.
Mở ra.
Lại một tấm selfie mới.
Đồ đạc được trang trí không thấy đâu, chắc là ở góc khuất không lọt vào khung hình.
Đã nói bao nhiêu lần là đừng gửi ảnh cho cậu, nhưng sau nhiều lần thất bại Vân Từ đành bất lực, dần dần quen với kiểu “báo cáo” này.
Cậu cúi đầu, cầm điện thoại vừa mở cửa nhà vệ sinh thì nghe tiếng gõ cửa phòng. Sau đó Lý Ngôn trực tiếp đẩy cửa thò đầu vào, câu đầu tiên cậu ta nói là: “Mày với Ngu Tầm rốt cuộc là thế nào vậy?”
Lúc này trong phòng không có ai khác, La Tứ Phương đang đeo tai nghe chơi game, bình thường coi như nửa người điếc, không nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng game.
Lý Ngôn đến phòng bọn họ cũng quen rồi, tự kéo ghế ra ngồi xuống: “Tối qua sao không gọi tao?”
Vân Từ biết Lý Ngôn đang nói chuyện gì xảy ra ở sân vận động tối qua. Cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích nào, dù sao việc Ngu Tầm hát bài chúc mừng sinh nhật cho cậu cũng khó mà giải thích từ góc độ nào.
Cậu không thể nói rằng hắn đang theo đuổi mình.
Giọng Lý Ngôn không lớn nhưng lại chói tai: “Tao nghe mấy đứa bên Lưu Tử nói, đây là ‘chiến thuật Haidilao’, thủ đoạn cũng cmn bẩn thỉu quá rồi!”
Vân Từ: “…”
Mặc dù không cần phải vắt óc tìm cách giải thích nữa.
Nhưng góc độ mà bọn Lý Ngôn tự tìm ra khiến cậu không muốn thừa nhận.
Lý Ngôn tiếp tục nói: “Cậu họ, tối qua chắc mày ngượng ngùng lắm nhỉ!”
Vân Từ tê dại: “Ừ.”. Bạn có biế𝙩 𝙩rang 𝙩r𝓾yện + TrUm𝙩r𝓾 yện.vn +
Lý Ngôn: “Có phải muốn đào hố chôn mình luôn không?”
“…” Hồi lâu sau, Vân Từ nói: “Ừ.”
“Còn hơn cả muốn chôn mình.”
Cậu lại nói: “Ngay cả chỗ chôn tao cũng chọn được rồi.”
Lý Ngôn bày tỏ sự thông cảm và đồng cảm sâu sắc: “Ngu Tầm chơi kiểu này, cmn đúng là quá độc ác. Đến sinh nhật nó bọn mình cũng nghĩ cách, để nó ở Nam Dương ngại đến chết.”
Lý Ngôn nói xong, lại tiếp tục: “Nhưng tai mày hơi đỏ kìa.”
Vân Từ bình thường nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, da cũng trắng nên chỗ nào đỏ lên sẽ đặc biệt rõ ràng.
Môi Vân Từ cứng ngắc, hơi kiêu ngạo thốt ra một câu: “Vẫn còn ngại, không được à?”
Lý Ngôn: “Được… Thú thật là chuyện này có thể ngại đến năm sau.”
May mắn là Lý Ngôn vội đi học, không nói được vài câu đã đi, chủ đề về sân vận động coi như kết thúc.
Hôm nay ngoài việc gửi tin báo cáo, dường như Ngu Tầm không xuất hiện nhiều.
Trong giờ học người này cũng gục xuống ngủ bù, tan học lại vội vàng đi đến cửa tiệm.
Mãi đến tối người này tắm xong, tóc còn hơi ướt, kéo một cái ghế đến bên cạnh cậu để làm bài tập: “Làm xong chưa?”
“?”
“Cho tôi chép với.”
Trước đây hai người họ là quan hệ so sánh xem ai có nhiều điểm tối đa trong bài tập nhất.
Vân Từ: “Tại sao phải cho cậu chép?”
Ngu Tầm cầm bút: “… Bởi vì tôi thích cậu?”
“…”
Sao lúc nào người này cũng mở miệng ra là “thích cậu” được vậy.
Vân Từ như ăn trộm, nhìn khắp phòng, xác nhận những người bạn cùng phòng khác đều không có mặt.
Trước khi khai giảng, cậu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày minhg sẽ ngồi làm bài tập với Ngu Tầm, cậu muốn chặn miệng Ngu Tầm, dứt khoát ném mấy quyển sách và vở bài tập bên cạnh sang.
Ngu Tầm mở ra, vừa xem vừa chép.
Tốc độ chép của hắn không nhanh lắm, bản thân cũng xem lại đề bài, kết hợp với đáp án làm bài thì rất nhanh.
Vân Từ không thích nghi được với khoảng cách này, đang định dịch chuyển ghế sang một bên, Ngu Tầm lại tới gần cậu, lòng bàn tay vừa khéo đặt trên ghế cậu, khiến cậu không thể cử động: “Hình như đáp án câu này có vấn đề.”
Vân Từ: “Có vấn đề thì đi hỏi giảng viên.”
Lần này Ngu Tầm hiếm khi không tiếp tục dây dưa, hắn buông tay, cầm điện thoại mở danh sách bạn bè trên WeChat.
Vân Từ đang định mượn cơ hội di chuyển ghế, kết quả là người chưa kịp cử động thì vô tình nhìn thấy phần ghim trong danh sách bạn bè trên WeChat của hắn.
Cậu không cố ý muốn xem, chỉ là điện thoại của Ngu Tầm dửng dưng đặt trước mặt cậu, hơn nữa ảnh đại diện của phần ghim là một mảng trắng tinh. Là cậu.
“…”
Điều quan trọng nhất không phải là ảnh đại diện mà là dòng ghi chú bạn bè bên cạnh ảnh.
[Bạn trai tương lai].
Bạn trai, tương lai.
Vân Từ suýt không nhận ra bốn chữ này.
Ngu Tầm nhận ra ánh mắt của cậu, không những không né tránh mà còn chủ động giải thích: “Mới đổi ghi chú dạo gần đây, trước đây là ‘Bé Từ’.”
Ai quan tâm đến việc cậu đổi khi nào và trước đây là gì.
Vân Từ nhìn chằm chằm hai chữ “bạn trai”.
Hai chữ này khiến cậu nhận ra vô cùng rõ ràng Ngu Tầm đang mong chờ điều gì.
Trước khi Ngu Tầm tỏ tình với cậu, từ “thích” đối với cậu rất xa lạ, sau khi vào đại học, một thế giới mới vừa mở ra, trong kế hoạch cuộc đời của cậu chưa bao giờ có mục “yêu đương”.
Chuyện tình cảm không giống như giải bài tập, có bước giải và đáp án cụ thể, đáp án cũng không cố định. Hiện tại cậu không biết làm thế nào mới được coi là thích một người.
Chuyển sang một mối quan hệ khác với Ngu Tầm là điều cậu càng không thể tưởng tượng.
Bởi vậy cậu thậm chí không chắc tình cảm của Ngu Tầm dành cho mình rốt cuộc là gì.
Tình cảm của thiếu niên quá mức tùy hứng và nồng nhiệt, nồng nhiệt đến mức khiến người ta không dám tin và không dám đến gần.
Vân Từ há miệng, định nhân cơ hội này nói rõ ràng: “Có phải vì trước đây tôi luôn để ý tới cậu không?”
“Cái gì?”
“Lúc học ở Tây Thành, với tư cách kẻ thù, tôi ở quá gần cậu, tranh giành mọi thứ với cậu, thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu.”
Lúc nói chuyện giọng Vân Từ hơi lạnh, cố gắng để Ngu Tầm tỉnh táo lại, đưa hai người trở lại quỹ đạo: “Mới làm cậu cảm thấy cậu thích tôi.”
Người im lặng đổi thành Ngu Tầm.
Lần này, Vân Từ không né tránh ánh mắt của Ngu Tầm. Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Vân Từ tiếp tục nói: “Có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau một chút, sau một thời gian cậu sẽ phát hiện ra…”
“Phát hiện ra cái gì?”
Ngu Tầm vừa tắm xong, người còn vương hơi nước. Giọng hắn khàn khàn, cắt ngang lời Vân Từ, “Phát hiện ra rằng tôi không thích cậu nữa, rằng sự thích trước đây chỉ là ảo giác.”
“…”
Ngu Tầm cũng không né tránh ánh mắt của Vân Từ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Vân Từ, một lúc sau hắn cầm bút nói: “Tôi thích cậu, không phải nhất thời hứng khởi.”
“Không phải ảo giác.”
“Cũng không phải như cậu nói, do ở quá gần tôi, luôn xuất hiện bên cạnh tôi nên nảy sinh cảm giác mơ hồ.”
“Hay là cậu cho rằng,” Ngu Tầm đặt bút xuống, chống một tay lên mặt bàn, nửa người nhích lại gần Vân Từ. Tư thế này mang theo áp bách mãnh liệt, hắn phơi bày mối quan hệ giữa hai người và suy nghĩ của mình một cách trần trụi, “– Có ai vì ảo giác mà nảy sinh ý định muốn hôn một người khác không?”
Hôn.
Hôn.
Đm.
Não Vân Từ như muốn bốc khói.
Ngay lúc này đám người La Tứ Phương tan học, vừa nói chuyện vừa cười đùa, đẩy cửa bước vào: “Tôi bảo rồi, giảng viên lớp đó bình thường hay…” Tiếng cười đùa bỗng chốc im bặt, “Hai người đang làm gì thế?”
Vân Từ đẩy Ngu Tầm ra, do dùng lực quá mạnh nên chiếc ghế của cậu cũng “rít” một tiếng trượt về phía sau.
“Giảng bài,” Ngu Tầm ung dung ngồi lại, như thể chuyện vừa rồi không hề xảy ra, nói, “Tôi đang khiêm tốn hỏi bài.”
Tác giả:
Cậu chọc người ta làm gì!!!
Qua tác giả vừa cập nhật ngoại truyện, theo thông tin thì bộ này có 3 ngoại truyện hu heo, tui vừa đọc xong, siêu đáng iu luôn!!!!! huhuhuhu đáng iu s1tg