Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 39



Màn hình điện thoại tối đen, ánh sao trên bầu trời lấp lánh ẩn hiện.
Lại là một khoảng im lặng dài đằng đẵng.
Không biết Ngu Tầm đã đi đâu, Vân Từ nghe thấy tiếng cửa mở kêu “kẽo kẹt”, có lẽ hắn đã trở về ký túc xá.
Sau khi vào ký túc xá, camera lại được xoay ngược về, tập trung vào khuôn mặt của Ngu Tầm.
“Lúc nãy sợ cậu không về phòng nên mới muốn gọi điện thoại nói chuyện.”
Vân Từ lại nghe thấy một câu nói: “Cậu bắt đầu ghét tôi rồi à?”
Phải đến khi Ngu Tầm hỏi câu này, Vân Từ mới nhận ra dường như cậu có đủ mọi cung bậc cảm xúc, có sự bực bội quen thuộc, nhưng lại không thể tìm ra chút cảm xúc nào liên quan đến ‘ghét’.
Vân Từ muốn nói “không”.
Nhưng chẳng bao lâu, giọng nói của Ngu Tầm lại thấp xuống như thỏa hiệp: “… Cậu không trả lời tin nhắn của tôi cũng được.”
Trong cuộc gọi video, Ngu Tầm trước ống kính không thể hiện sự tự tin như trong tin nhắn, sự lo lắng không thể che giấu vẫn hiện lên trong giọng nói, trong ánh mắt và trong từng cử chỉ nhỏ.
“Chỉ cần đừng ghét tôi nhé, bé Từ.”
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Vân Từ đứng ngẩn người trong hành lang một lúc, vô thức nhéo nhẹ tai mình.
Cho đến khi Lý Ngôn đi ra ngoài lấy nước: “Mày đứng đây làm gì? À, tối nay mày ngủ ở đâu?”
Vân Từ thường xuyên đến phòng của họ, Lý Ngôn đã rút ra được quy luật. Theo thời gian lề mà lề mề này, tối nay có khả năng cao Vân Từ sẽ ngủ lại phòng bọn họ.
Lý Ngôn: “Trời lạnh thế này, gần đây cảm cúm hoành hành, tao nghĩ mày nên…” Vẫn nên đuổi họ Ngu ra ngoài, về phòng mình ngủ đi.
Cậu ta chưa nói hết câu thì thấy Vân Từ cất điện thoại, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng có vẻ không được tự nhiên nói: “Tao về phòng mình ngủ.”

Khi cậu quay lại, Ngu Tầm đã rửa mặt xong, vừa từ phòng tắm đi ra. Vân Từ không ngờ bên trong có người, lúc vào vừa hay chạm mặt.
Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.
Là khuôn mặt này nửa giờ trước xuất hiện trong cuộc gọi video.
Mái tóc mái trước trán bị dính nước một chút, khi nhìn thấy cậu cũng ngẩn ra.
“Nhường đường.” Vân Từ lên tiếng.
Ngu Tầm nghiêng người sang một bên.
Sau khi nghiêng người, hắn nói: “Máy nước nóng có chút vấn đề, chỉnh nhiều lần mới được.”
“?”
“Chưa rõ,” Ngu Tầm lại nói, “Trưởng phòng đã báo lên rồi, có lẽ ngày mai sẽ có người tới sửa.”
Vân Từ “ồ” một tiếng.
Một cuộc trò chuyện bình thường.
Không có gì vượt quá giới hạn.
Vân Từ bước vào, vừa điều chỉnh máy nước nóng vừa tự nhủ: Giống như người này vừa nói trong điện thoại, họ chỉ là mối quan hệ bình thường, là người quen, là kẻ thù không đội trời chung, là bạn cùng phòng mà thôi.

Ngay cả khi người này đang theo đuổi mình.
Khi cậu đánh răng xong, Ngu Tầm đang cặm cụi làm bài tập trên bàn dài, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi bâng quơ: “Có nước nóng không?”
Vân Từ càng sợ người khác nhìn ra cậu và Ngu Tầm có gì khác thường, trả lời ‘đàng hoàng’: “Có, tôi đã điều chỉnh rồi.”
Ngu Tầm lại giơ quyển sách trong tay lên nói: “Làm xong chưa, cho tôi mượn chép với.”
“Dựa vào việc tôi ngủ giường dưới cậu,” Ngu Tầm chủ động nhắc lại chuyện cũ, lần này đổi câu trả lời mới, “cho tôi chép cũng không quá đáng chứ.”
Vân Từ lục tung đống sách của mình, ném quyển sách cho hắn.
Ngu Tầm: “Cảm ơn.”
La Tứ Phương nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, gật đầu mỉm cười, có chút vui vẻ: “… Hôm nay không khí giữa hai người tốt nhỉ, bạn cùng phòng chính là phải như vậy, hài hòa ở chung.”
“…”
Vân Từ không nói gì.
Nhưng nói “hài hòa” cũng không có gì sai.
Sau đó biểu hiện của Ngu Tầm rất bình thường, bình thường hơn nhiều so với trước, sự đối đầu và thẳng thắn nồng nhiệt trước đây dường như chỉ để làm cậu tin tưởng và buộc cậu phải đối mặt trực tiếp. Mọi không gian có thể để cậu trốn tránh, không suy nghĩ sâu xa đều bị tước đi.
Sáng chủ nhật.
Ngu Tầm ra ngoài sớm, trước khi ra ngoài dựa vào cửa hỏi: “Có ai muốn mua cơm không, gọi anh đại đi, anh đi mua giúp các cậu.”
Những người khác trong phòng ngủ tích cực hưởng ứng.
Bành Ý Viễn: “Tôi, anh đại, tôi muốn một phần mì xào.”
La Tứ Phương: “Sáng sớm ăn nhiều dầu mỡ như vậy à. Tôi không giống vậy, tôi gọi trực tiếp ba–“
Vương Tráng đang ngáy khò khè trực tiếp tỉnh dậy từ trong giấc ngủ: “Cái gì mua cơm, ai mua cơm?”
Ngu Tầm ghi chép từng người một, tầm mắt lướt qua những người khác, lặng lẽ nhìn về phía Vân Từ: “Cậu thì sao.”
“Không cần.”
Vân Từ vừa ngồi dậy, đang ngồi trên giường, nói xong lại lo cậu nghĩ mình né tránh điều gì nên bổ sung thêm lời giải thích: “Tôi đi ăn với Lý Ngôn.”
Cuối cùng buổi hẹn đi ăn với Lý Ngôn vẫn không diễn ra.
Chẳng hiểu sao từ khi về từ phòng của Lý Ngôn, đầu óc cậu cứ mê man, sau khi tỉnh dậy lần đầu vào buổi sáng, đến trưa vẫn không muốn dậy.
Mãi đến buổi chiều mới tỉnh một lần ngắn ngủi, tiện tay trả lời tin nhắn của Lý Ngôn.
Lý Ngôn: [Mày không đi ăn à??]
Lý Ngôn: [Không thoải mái là sao, bị cảm rồi hả, tối qua tao không khuyên mày ngủ lại phòng của bọn tao là vì trong phòng có người đang bị bệnh.]
Lý Ngôn: [Mày đâu rồi]
“…”
Vân Từ áp tay lên trán đang hơi nóng, nhìn dòng chữ ‘có người bị bệnh’ mà im lặng.
Cậu không đến nỗi xui xẻo như vậy chứ.
yc: [Ngủ]
yc: [Vừa ngủ dậy]
Nhưng cậu thực sự không có cảm giác ngon miệng, trong phòng không có ai, cuối tuần đám này chắc lại đi tụ tập quán net. Sau khi xuống giường cậu ngồi ở bàn học một lúc, cũng không tỉnh táo nổi nên dứt khoát nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Lần tiếp theo cậu tỉnh lại là do một bàn tay.
Bàn tay đó nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, hắn vừa từ ngoài về, mu bàn tay rất lạnh.
Rồi bàn tay đó khẽ động đậy, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên trán cậu, khẽ gọi cậu dậy: “Sao vậy?”
Tiếp theo là hai chữ quen thuộc.
“Bé Từ.”
Vân Từ mở nửa con mắt.
Ngu Tầm đang đứng đó, cúi xuống nhìn cậu: “Sốt à?”
Vân Từ cố gắng ngồi thẳng dậy, cậu vò đầu, thầm nghĩ ở chung phòng cái gì cũng không tốt, mọi động tĩnh đều diễn ra trước mắt người khác: “Cảm, chắc vậy.”
Gần đây, cảm cúm thực sự bùng phát, dưới ký túc xá trường học đều được dán thông báo đặc biệt. Làng đại học có mật độ dân số cao, rất dễ lây lan lẫn nhau.
Nói xong cậu nhìn Ngu Tầm quay người lục tung tủ, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo.
Chiếc hộp đựng đồ được mua riêng, nhìn kích thước và thời điểm lấy ra có lẽ là hộp thuốc.
Nhưng nhìn hoa văn rườm rà sặc sỡ trên hộp, Vân Từ lại chìm vào nghi ngờ trong giây lát: “… Đây là cái gì vậy?”
Ngu Tầm: “Hộp thuốc.”
Vân Từ chê bai: “Cậu mua hộp thuốc lòe loẹt như vậy làm gì.”
Vừa dứt lời Ngu Tầm đã mở hộp, bên trong xếp ngay ngắn mấy hộp thuốc trông quen quen.
“Hạ sốt”, “Chống ho”.
Ngoài hai loại thuốc này, trong hộp không còn loại thuốc nào khác.
Ngu Tầm: “Đều là thuốc lần trước cậu mua cho tôi.”
Vân Từ: “…”
“Không biết có trị cảm cúm không,” Ngu Tầm cầm một hộp, xem hướng dẫn sử dụng, “Cái này không được.”
Hắn đặt hộp đó xuống, đi lấy hộp khác.
Xem qua vài hộp đều không trị cảm cúm.
Nhưng trong góc có một hộp thuốc hạ sốt, người này vẫn không hề chạm đến.
Vân Từ lặp đi lặp lại trong lòng bốn chữ ‘bạn bè bình thường’, chỉ vào hộp trong góc: “Cái này thì sao?”
Ngu Tầm thuận miệng nói: “Trống không.”
Vân Từ: “?”
Ngu Tầm: “Uống hết rồi, hộp thuốc vẫn chưa vứt.”
Đầu óc Vân Từ có chút mơ hồ, buột miệng nói: “Vậy sao cậu không vứt đi?”
Ngu Tầm cất hộp thuốc đi, hỏi ngược lại cậu: “Đoán xem?”
“…”
Đáp án không cần nói cũng hiểu.
Mặc dù người này không nói thẳng, nhưng Vân Từ rất rõ câu trả lời thực sự là gì, bởi vì chính cậu là người đã mua cho hắn.
Đúng như dự đoán, giọng Ngu Tầm lười biếng vang lên: “Vì một người tạm thời coi tôi là bạn bè bình thường đã mua cho.”
Hắn lại nói: “Tôi là người khá coi trọng tình cảm, người khác mua thuốc cho tôi khi tôi bị bệnh, tôi sẽ trân trọng.”
Cách nói chuyện này của hắn rất giống như đã trở lại trước đây.
Vân Từ vừa bực bội, vừa cảm thấy người này thiếu đánh làm ai nấy cũng ngứa tay.
Hắn cầm hộp thuốc trong tay rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, sau khoảng mười phút lại quay lại, lúc này tay đã cầm thêm vài thứ.
“Đoán cậu chưa ăn cơm,” Hắn đặt những thứ trong tay xuống, “Ăn cháo trước rồi uống thuốc.”
Cháo vẫn còn nóng, là cháo trắng, dù không có cảm giác thèm ăn nhưng cũng có thể miễn cưỡng ăn vài miếng.
Sau đó bên cạnh lại xuất hiện thêm một cốc nước ấm.
Ngu Tầm giống như đã từng chăm sóc cậu rất nhiều lần, vô cùng thuần thục, mọi thứ đều vừa vặn, không hề mất đi sự tinh tế: “Ăn xong ngủ thêm một lát.”
Vân Từ chậm rãi nhớ lại, đúng là hắn thường xuyên chăm sóc cô của mình như vậy.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, Vân Từ mơ màng lên giường trên, chỉ là cậu ngủ được khoảng hơn một tiếng, nửa mơ nửa tỉnh, mở mắt nhìn xuống từ khe giường trên, phát hiện Ngu Tầm đã kéo một chiếc ghế ngồi ở vị trí rất gần cậu.
Hắn cúi đầu, đang gấp thứ gì đó.
Là một tờ giấy hình vuông.
Ngón tay vuốt tờ giấy, như để giết thời gian, tùy ý gấp lại.
Vân Từ không nhìn rõ lắm những thứ khác, cậu nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ một mạch đến chiều tối, bị giọng nói của Vương Tráng đánh thức: “– Cái này là tặng tôi sao?”
Tiếp theo là giọng của Bành Ý Viễn đầy ngạc nhiên: “Tôi cũng có? Mỗi người trong phòng đều có à?”
La Tứ Phương: “Có vẻ vậy, lãng mạn quá, tôi suýt ngượng ngùng.”

Cái gì đây?
Vân Từ chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mê choáng váng sau giấc ngủ, không biết họ đang bàn tán chuyện gì.
Cậu chống lòng bàn tay lên giường, ngón út chạm vào một vật gì đó, hơi cứng và mỏng.
Cậu nghiêng đầu, nhìn thấy bên giường đặt một bông hồng được gấp bằng giấy.
Màu đỏ.
Gấp rất ngay ngắn.
Bỗng nhiên có người ngẩng đầu nhìn lên giường trên, tất cả mọi người đều ngước nhìn Vân Từ, Bành Ý Viễn cầm bông hồng màu xanh hỏi: “Nhưng tại sao hoa của anh Từ lại khác chúng ta, chúng ta đều màu xanh, chỉ có cậu ấy là màu đỏ.”
Mặc dù đầu óc Vân Từ còn mơ màng, nhưng tim vẫn đập mạnh một cái, nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Giọng Ngu Tầm bình tĩnh: “Hết giấy rồi.”
“Gấp hết nên đổi màu khác.”
La Tứ Phương cũng cầm một bông hồng giấy màu xanh, gật đầu: “Hợp lý.”
Cậu ta lại nói: “Nhưng tại sao đột nhiên tặng chúng tôi thứ này?”
Ngu Tầm: “À, vì hôm nay là –“
“…”
“Kỷ niệm 110 năm thành lập trường,” Hắn nhìn giường trên, nói, “muốn chúc mừng.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.