Thời gian tập luyện được sắp xếp rất chặt chẽ, hội diễn Văn nghệ có nhiều tiết mục, thời gian dành cho mỗi tiết mục không nhiều.
Vân Từ hiếm khi thoát khỏi việc học, trong đầu cũng có chút suy nghĩ ngoài việc học và yêu đương.
Lý Ngôn và Lưu Tử cứ như điểm danh đến lớp, buổi học nhảy nào cũng có mặt ở hành lang.
Lý Ngôn sẽ hét lớn vào phòng học nhảy mỗi khi Lưu Tử lộ ra vẻ mặt chế giễu: “Cậu họ ơi! Tay chân cứng đờ của mày là điểm thu hút nhất toàn sân khấu, còn hơn cả cái tên ra vẻ làm màu bên cạnh mày nữa.”
“Đây là sự bình tĩnh của cao thủ, mày phải tự tin lên –!”
Lưu Tử không vui: “Mày nói ai ra vẻ làm màu? Đó gọi là điệu nhảy uyển chuyển, mày có hiểu không hả?”
“…”
Vân Từ tranh thủ lúc nghỉ giải lao, đi tìm Lý Ngôn: “Có thể đừng nói nữa không.”
Lý Ngôn: “Tao đang giúp mày đấy.”
Vân Từ: “Mất mặt quá.”
Lý Ngôn lại hỏi: “Anh bạn hướng nội đâu?”
Vân Từ không hiểu: “Anh bạn hướng nội nào?”
Lý Ngôn khai ra mục đích khác của việc ngày nào cũng canh ở đây: “Người yêu mày đó, dạo này mày bận tập luyện, sao không thấy cậu ấy đến tìm mày.”
“…” Vân Từ thầm nghĩ mày vừa mới mắng cậu ấy ra vẻ làm mày xong đấy: “Cậu ấy cũng đang luyện tập cho tiết mục.”
Lý Ngôn: “Ồ? Cậu ấy cũng lên biểu diễn?”
Vân Từ dựa vào cửa sổ sau phòng học: “Ừm, nhảy.”
Dù sao cũng có nhiều tiết mục nhảy, không chỉ riêng bọn họ.
Lý Ngôn không nhận ra điều gì, buột miệng cảm thán: “Người hướng nội như cậu ấy mà cũng tham gia nhảy, không ngờ á.”
Vân Từ ám chỉ: “Cậu ấy nhảy… cũng khá ổn.”
Lý Ngôn: “Rất giỏi?”
Vân Từ: “Coi như là vậy, uyển chuyển.”
“…”
Uyển chuyển.
Lý Ngôn bất giác nhớ đến lời khen ngợi của Lưu Tử dành cho Ngu Tầm lúc nãy.
Ngay sau đó, cậu ta xua đi ý nghĩ đáng sợ này.
Ngu Tầm uyển chuyển cái nỗi gì, mợ đáng yêu hướng nội của cậu ta mới là người thực sự uyển chuyển.
Kết thúc buổi tập luyện, Vân Từ và Lý Ngôn cùng đến căn-tin ăn trưa.
Trong lúc ăn, điện thoại đặt bên cạnh cứ reo liên tục.
Ảnh đại diện màu đen: [Sao ngày nào Lý Ngôn cũng đến vậy?]
Ảnh đại diện màu đen: [Cậu ấy không biết sao?]
Ảnh đại diện màu đen: [Người có người yêu thì nên ăn cơm với người yêu chứ.]
Ảnh đại diện màu đen: [Không có chút tự giác nào à?]
Vân Từ vừa ăn vừa lơ đãng trả lời tin nhắn của Ngu Tầm.
Quá quen thuộc, nhìn mấy dòng chữ này, cậu có thể tưởng tượng ra biểu cảm và giọng điệu của người kia lúc này.
yc: [Bảo Lưu Tử mai đừng đến nữa.]
yc: [Lưu Tử không đến, chắc Lý Ngôn cũng không ở lại lâu đâu.]
Nếu không phải vì cãi nhau, ai lại có thể đứng ngoài phòng tập nhảy lâu như vậy chứ.
Ngu Tầm trả lời ngay: [Được.]
[Tôi bảo nó đến cửa tiệm tăng ca.]
Hôm sau hành lang quả nhiên yên tĩnh hơn, nhưng lại xảy ra một sự cố bất ngờ.
Trước giờ tập, đàn anh hớt hải chạy đến: “Tiết mục của chúng ta đang thiếu hai người, có hai bạn bị bệnh xin rút lui rồi, phải làm sao đây? Thiếu hai người thì không xếp được đội hình, không thể lên sân khấu được.”
“Tiết mục là do anh phụ trách mà,” Có người nói, “Giờ biết làm sao?”
Lại có người nói: “Hay đến khoa Múa hỏi thử xem?”
Đàn anh: “Cả khoa Múa đều có tiết mục hết rồi, không tìm được người đâu.”
Đàn anh lo lắng đảo mắt nhìn mọi người: “Các em có biết ai là ‘nhân tài nhảy’ đang lưu lạc ở khoa khác hoặc là người rất quen thuộc với điệu nhảy này của chúng ta không?
Có người giơ tay: “Thực ra có hai người.”
“?”
“Cả ngày đứng ngoài hành lang xem chúng ta tập có tính là quen không?”
Mười mấy phút sau.
Lưu Tử và Lý Ngôn bị gọi vào phòng tập nhảy, cả hai đều có phản ứng giống nhau, ngơ ngác nhìn quanh: “Hai tụi tôi? Lên sân khấu?”
Lưu Tử cố gắng trấn an đàn anh: “Không ổn, có khả năng là, em đứng ngoài xem, nhưng không có nghĩa là em biết nhảy.”
Lý Ngôn định phụ họa, nhưng nghĩ đến người nói là Lưu Tử lại bướng bỉnh ngậm miệng.
Đàn anh bình tĩnh: “Không sao, dù sao tiết mục của chúng ta cũng sắp tiêu rồi.”
Lưu Tử: “…”
Lý Ngôn: “…”
Kết quả là hai nhân vật chủ chốt của nhóm cổ vũ đã gia nhập nhóm nhảy.
Tiết mục này dần trở nên kỳ quặc.
Vân Từ và Ngu Tầm ngồi ở góc phòng, hai người trông có vẻ không gần gũi, nhưng thực tế lại liên tục có những cử chỉ nhỏ.
Vân Từ thuận miệng nói: “Tiết mục này thật sự tiêu rồi.”
Ngu Tầm đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa bên má cậu: “Lý Ngôn nhảy kém lắm à?”
Vân Từ nhớ lại cảnh Lý Ngôn nhảy: “Hạng cuối môn thể dục nhịp điệu.”
Ngu Tầm cũng nhớ lại cảnh Lưu Tử nhảy: “Hạng áp chót môn thể dục nhịp điệu.”
Hắn nói xong, lại nói: “Đây không phải trọng điểm.”
Đây còn chưa phải trọng điểm?
Ngu Tầm gợi ý: “… Cơm.”
“Không ăn được rồi.”
Hắn càng nghĩ càng thấy phiền, thậm chí muốn lật đổ kế hoạch trước đó, trực tiếp nắm tay Vân Từ công khai luôn cho xong.
Vân Từ phát hiện Ngu Tầm là người rất tùy ý trong mọi việc khác, thậm chí không có gì nóng nảy, luôn có vẻ thờ ơ, chỉ riêng trong chuyện này lại rất dễ bực bội.
Vì vậy cậu nói: “Cũng đâu nhất thiết phải ăn ở căn-tin.”
“?”
“Nếu cậu muốn ăn cơm chung,” Vân Từ lại nói: “thì trưa mang về phòng ăn.”
Thế là Lý Ngôn vừa mới tiêu hóa xong tin dữ phải tham gia biểu diễn, lại bị Vân Từ bỏ rơi: “Không phải chứ, mày không ăn trong căn-tin à? Mang về phiền phức lắm.”
Vân Từ: “Có việc.”
Lý Ngôn: “?”
Vân Từ thuận miệng bịa: “Gọi điện cho người yêu, ăn ở căn-tin không tiện.”
Giờ ăn trưa, trong phòng không có ai, tất cả đều ở căn-tin. Nửa tiếng này trở thành thời gian hẹn hò của riêng Vân Từ và Ngu Tầm.
Nói là hẹn hò nhưng cũng chẳng khác gì ngày thường.
Họ trao đổi đồ ăn trong hộp cơm của nhau, trò chuyện đôi ba câu rồi mỗi người cắm mặt vào điện thoại xem video.
Dạo này Vân Từ rất chăm chỉ.
Cậu ấy đã biến mình từ một khúc gỗ cứng đờ thành một khúc gỗ… hơi bớt cứng một chút.
Ngay cả khi ăn cơm xem video, cậu cũng xem video ghi hình buổi học nhảy, cố gắng tìm ra những động tác mình chưa làm tốt.
Video kết thúc lần phát đầu tiên, màn hình dừng lại.
Vân Từ đang xé gói dấm, không rảnh tay nên Ngu Tầm rất tự nhiên giúp cậu tua video, nhưng lại tua nhầm.
Video không phát lại mà chuyển sang một video khác trong lịch sử xem: “30 ngày có cơ bụng nhanh chóng”.
Tay Vân Từ đang rót dấm khựng lại: “…”
Ngu Tầm hỏi thẳng: “Cậu xem cái này làm gì?”
“Không có xem,” Vân Từ cố giữ bình tĩnh: “Ai lại xem mấy thứ này chứ.”
Ngu Tầm “ồ” một tiếng.
Hắn lùi video lại, xem ‘số lần phát’: “Phát mười mấy lần rồi, cậu còn bảo không xem?”
“…”
Ngu Tầm lại nói, “Lén tôi tập luyện đấy à?”
Nếu là trước đây, lén hắn tập luyện cũng chẳng sao, điện thoại là thứ Ngu Tầm không có cơ hội thấy được.
Nhưng giờ đây khoảng cách giữa hai người quá gần, làm gì cũng bị phát hiện.
Vân Từ thầm chửi thề một tiếng, mím môi: “Đàn ông tập cơ bụng chẳng phải rất bình thường sao.”
“Bình thường,” Ngu Tầm đặt đũa xuống không ăn nữa, cụp mắt: “Vậy thì mười mấy ngày qua bé Từ của chúng ta tập luyện thế nào rồi. Cho tôi xem thử được không?”
Nói rồi tay hắn cũng lần xuống.
“…”
Cuối cùng bữa cơm ăn được một nửa đã thay đổi hương vị.
–
Họ tập duyệt lần cuối rồi bước vào hội diễn văn nghệ.
Hội trường rộng hơn hồi cấp ba nhiều, khi đèn tắt, ánh sáng từ điện thoại học sinh dưới khán đài như biển sao lấp lánh.
Nữ MC mặc bộ lễ phục lộng lẫy, tay cầm micro cất giọng: “Mở đầu chương trình, xin mời các bạn thưởng thức màn trình diễn nhạc cổ điển đến từ khoa Âm nhạc…”
Tiết mục của nhóm Vân Từ xếp thứ ba, nên họ tranh thủ ra phía sau sân khấu chuẩn bị.
Lưu Tử mặc chiếc sơ mi trắng theo kiểu rất vô lại, chân gác lên ghế nói: “Tuy chẳng hiểu gì về nhạc cổ điển nhưng phải công nhận đại học tổ chức văn nghệ hoành tráng hơn cấp ba nhiều.”
Trong lúc chờ đợi, Vân Từ cúi đầu trả lời tin nhắn.
Dạo này thi thoảng Nghiêm Dược lại nhắn tin cho cậu, toàn là những thông tin về ngành nghề, hướng dẫn xin việc và cả những câu hỏi về việc cậu có tham gia hoạt động nào không.
Cậu trả lời qua loa.
[yc: Tiết mục nhảy.]
Hôm nay Nghiêm Dược chắc rảnh nên nhắn lại một tràng dài.
Vân Từ lướt qua, thấy một câu: [Ba đã nói hết rồi, cái cuộc thi game hôm trước…]
Cậu vừa đọc vừa quên, rồi tiếng thông báo lại vang lên.
Lần này là Ngu Tầm.
[yx: Hồi hộp không?]
Từ phòng chờ, tiếng ồn ào của sân khấu bên ngoài vọng lại rõ mồn một. Chương trình đã đến tiết mục thứ hai: “Kính mời quý vị thưởng thức tiết mục tiếp theo, vở kịch ‘Romeo và Juliet’ do các bạn sinh viên khoa Diễn xuất trình bày.”
Vân Từ khẽ ngước mắt.
Ngu Tầm ngồi tựa lưng vào ghế, chiếc áo sơ mi trắng buông lơi vài chiếc cúc để lộ xương quai xanh gợi cảm. Hắn cụp mắt, vẻ thờ ơ vẫn không hề thay đổi.
Thực ra cậu chẳng hề hồi hộp, nhưng vẫn trả lời hai chữ.
yc: [Hơi hơi.]
Ngu Tầm nhắn lại ngay tắp lự.
yx: [Vào phòng thay đồ]
yc: [Thay đồ?]
yx: [Hôn nhau.]
[…]
Vốn dĩ Vân Từ chẳng hồi hộp gì, nhưng vừa thấy hai chữ ấy thì khóe môi khẽ cong lên.
Tiếp theo là đến lượt bọn họ.
Đừng mong lúc lên sân khấu chính thức lại làm tốt hơn được, cả nhóm diễn y như lúc tổng duyệt, tệ không để đâu cho hết.
Nhảy tập thể loạn xạ, mỗi người một kiểu.
Nhất là Lý Ngôn và Lưu Tử, chẳng biết vị trí đâu mà lần, động tác thì vặn vẹo đến thảm thương.
So với trên sân khấu, dưới khán đài còn náo nhiệt hơn nhiều.
Vân Từ vừa gắng gượng nhảy xong đoạn đầu, dưới khán đài bỗng có một dãy ghế sáng bừng đèn, rồi lại có một tấm bảng đèn siêu to khổng lồ hiện lên, ghi rõ: Anh Từ đỉnh của chóp! Anh Ngôn cũng không tồi!
Ngay sau đó ở một dãy ghế khác cũng giơ cao một tấm bảng đèn: Sinh ra để làm vua sân khấu, Ngu Tầm Liễu Tri.
Hai bên thi nhau giơ bảng đèn càng lúc càng cao, chẳng ai chịu nhường ai.
“…”
Đàn anh làm người phụ trách, ngồi hàng đầu dưới sân khấu, lặng lẽ lấy tờ chương trình che mặt.
Mặc dù tay chân còn hơi cứng đờ, nhưng nhờ luyện tập đủ nhiều, Vân Từ đã hoàn thành trọn vẹn màn biểu diễn mà không mắc một lỗi nào.
Cậu và Ngu Tầm đứng ở vị trí trung tâm, những tiếng hò reo của các cô gái vang lên từ phía dưới sân khấu.
Nghe thấy tiếng reo hò, đàn anh mới từ từ bỏ tờ chương trình đang che mặt xuống.
…
Đến lúc hạ màn, toàn bộ ánh đèn vụt tắt.
Không biết từ lúc nào, Ngu Tầm đã cố ý đổi vị trí, đứng sát bên cậu. Giữa hàng ngàn người phía dưới, hắn nắm lấy tay cậu trong bóng tối.
Đầu óc Vân Từ lúc ấy chỉ toàn là suy nghĩ ‘Vừa rồi chắc mình không làm sai đâu’.
Thế nhưng khoảnh khắc Ngu Tầm nắm lấy tay cậu, trong đầu cậu bỗng trống rỗng.
Không ngờ giữa nơi đông người như thế này.
Mười ngón tay đan vào nhau, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Kết thúc buổi biểu diễn, họ men theo bậc thang bên cạnh chạy thẳng về phòng chờ.
Cả nhóm hơn mười người ồn ào đi qua hành lang tối om. Lý Ngôn muốn quay lại tìm Vân Từ, nhưng trong lúc xô đẩy, cậu ta đã không thấy bóng dáng Vân Từ đâu nữa.
Vân Từ và Ngu Tầm nắm tay nhau như ‘bỏ trốn’, băng qua hành lang, rẽ vào lối thoát hiểm không người gần sân khấu.
“Ở đây không có ai cả.” Ngu Tầm dừng lại.
Cả hai đều thở hổn hển.
Vân Từ chống tay lên đầu gối, mồ hôi lạnh túa ra, không ngờ Ngu Tầm lại đột ngột nói.
Ngu Tầm buông tay cậu ra: “Hôn không?”
Hắn lại nói: “Lúc nãy trên sân khấu đã muốn hôn cậu rồi.”
Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Lý Ngôn và Lưu Tử đang hẹn nhau đi đánh nhau.
Lý Ngôn đi ngang qua hành lang thì bị ai đó xô đẩy. Quay đầu lại, hóa ra là tên tóc xoăn bím nhỏ: “Đi đứng kiểu gì thế hả?” Cậu ta lôi chuyện cũ ra: “Lúc nãy trên sân khấu cậu cũng đụng trúng tôi đấy.”
Lưu Tử định nói “Ai thèm cố ý đụng mày, chỉ là tao không nhớ động tác thôi”, nhưng nói thế thì ngu quá, bèn đáp: “Đúng là đụng mày đấy, làm gì được nhau?”
Lý Ngôn: “Làm gì à, bố đây ngứa mắt cậu lâu rồi.”
Lưu Tử: “Được thôi, tìm chỗ nào vắng người, hôm nay để tao cho mày biết thế nào là đại ca Tây Thành.”
Hai người vừa chửi vừa tách khỏi đám đông.
Lý Ngôn nhìn xung quanh, phát hiện một lối thoát hiểm kín đáo, cả hai lủi về phía đó: “Ai sợ ai, nắm đấm của tôi cũng không phải để trưng đâu.”
Vừa đẩy cửa lối thoát hiểm, trong góc khuất không người, hai người lập tức nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc – áo sơ mi trắng, cao ráo chân dài, hôm nay hai người này còn mặc quần kiểu dáng khá giống nhau, đều là quần jean sẫm màu.
Hai người này còn…
Đứng rất gần nhau.
“Quả nhiên là hai người bọn họ,” Lý Ngôn hoạt động cổ tay, sự ngạc nhiên thoáng qua nhanh chóng chuyển thành thấu hiểu: “Không ngờ hai người họ cũng đánh nhau ở đây.”
Lưu Tử cũng gật đầu: “Bọn họ đã ra chiến trường trước rồi, trận này chúng ta cứ hai đánh hai…”
Nhưng Lưu Tử chưa nói hết câu.
Ngay giây tiếp theo.
Hai bóng dáng đang đứng sát nhau bỗng cử động – người có mái tóc hơi dài, đôi mắt đẹp và dáng người cao hơn một chút đã ấn chàng trai còn lại vào tường.
Tư thế này không giống đánh nhau, tuy có dùng sức nhưng rất mờ ám.
Tiếp đó Ngu Tầm cúi đầu, thuần thục hôn lên môi đối phương.
Lý Ngôn đang khởi động trước khi đánh nhau: “…”
Lưu Tử vừa xắn tay áo: “…”
Tác giả: Hôn mạnh dô!