Sảnh ký túc xá trường. Cao Bình Dương vừa nghe thông báo đã vội chạy đến, đang gầm lên:
“Cái tủ lạnh to đùng này là của ai mua? Muốn cho cả phòng nổ tung hay sao? Không đúng, cái tủ lạnh này lôi vào đây bằng cách nào???”
Lý Ngôn làm trưởng phòng bị Cao Bình Dương túm cổ áo, lắp bắp giải thích: “… Bọn em cho vào thùng giấy rồi mang vào.”
Cao Bình Dương: “Quản lý ký túc xá không kiểm tra à?”
Lý Ngôn: “Em lừa bác ấy là bài tập môn chuyên ngành của khoa Điêu khắc, em làm một bức tượng Venus cụt tay, thạch cao dễ vỡ nên không tiện mở ra cho bác xem.”
“…”
“Em học Điêu khắc?” Điều này không khớp với những gì Cao Bình Dương nhớ về Lý Ngôn.
Lý Ngôn: “Em đã nói là lừa rồi mà. Chuyên ngành của em tất nhiên cũng bịa ra.”
“…”
Một khoảng lặng bao trùm.
Chỉ có Lưu Tử trong giây lát quên đi lập trường địch ta, không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Đỉnh vãi, mày cũng lợi hại lắm.”
Giữa cảnh hỗn loạn, Vân Từ nhận ra thiếu mất một người.
Ngu Tầm không có ở đây.
–
Con đường từ trường về nhà, Ngu Tầm đã đi qua quá nhiều lần.
Trước kia đoạn đường này bắt đầu từ cổng trường Tây Thành.
Bức tường sau Tây Thành có thể trèo qua, giờ nghỉ trưa sẽ có học sinh lẻn ra ngoài ăn cơm, cũng có đứa ra ngoài mua đồ, nhưng hắn không bao giờ trèo tường giờ giải lao như thế. Thời gian trèo tường của hắn phụ thuộc vào lúc nào nhận được điện thoại của bác gái hàng xóm hay của đồn công an.
Cả lớp số Bảy, thậm chí thầy cô đều đã quen với việc bỗng dưng trống một chỗ ngồi trong lớp.
Nghiêm Dược cũng vì thế mà coi hắn là đối tượng quan sát trọng điểm, ngày nào cũng nhìn chằm chằm.
…
Bây giờ thì hắn đang vội vã chạy về nhà từ trường Nam Dương.
Nhưng đối với hắn, hai đoạn đường này chẳng có gì khác biệt.
Ngu Tầm không biết tình hình của Ngu Oánh, hắn cũng không nhận ra cả người mình đang căng thẳng theo thói quen.
Cho đến khi sắp xuống xe, hắn mới nhớ ra chưa nói với Vân Từ một tiếng.
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, chuẩn bị nhắn tin.
Thấy Vân Từ để lại cho hắn hai câu.
yc: [Không về kịp thì]
yc: [Mai tôi xin phép cho cậu.]
Hai câu, chẳng hỏi gì mà lại như đã nói hết.
Xuống bến xe, hắn chạy vội vào khu dân cư rồi lại lao như bay lên lầu. Mấy động tác này hắn làm chẳng cần nghĩ ngợi như một phản xạ có điều kiện, chạy mà đầu óc trống rỗng.
Đứng trước cửa nhà.
Thậm chí hắn còn ôm một tia hy vọng, lần này chắc không nghiêm trọng lắm đâu.
Bác sĩ bảo đã đỡ rồi mà.
Sắp khỏi rồi.
…
Lần cuối Ngu Oánh gọi điện cô còn khoe đang vẽ tranh, vẽ chậu hoa trên ban công. Bảo khi nào hắn về sẽ cho hắn xem.
Thế mà khi chìa khóa vừa xoay, cửa mở ra, hắn vô tình giẫm lên một tờ giấy.
Căn phòng tối om.
Không bật đèn, người phụ nữ cuộn tròn trong góc nghe tiếng động liền hét lên điên loạn, tiếng thét như xé toạc màng nhĩ kéo dài không dứt.
Ngu Tầm không bước tiếp, hắn cẩn thận ngồi xuống, giọng nói cũng nhỏ dần: “Là cháu.”
Người phụ nữ hệt như không nghe thấy.
Ngu Tầm muốn đưa tay ra: “Cháu về rồi, đừng sợ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Người phụ nữ càng gào thét thảm thiết hơn.
Cô hoàn toàn mất kiểm soát, tay quờ quạng, sờ thấy món đồ trang trí nhỏ bên cạnh rồi ném loạn xạ về phía Ngu Tầm lên tiếng.
Trong bóng tối, Ngu Tầm không tránh được.
Phần nhọn của món đồ sượt qua trán hắn, nhưng hắn hệt như không cảm thấy gì, không mảy may bận tâm.
Ngu Oánh hoàn toàn không hay biết, chỉ khàn giọng lặp đi lặp lại một chữ: “… Đừng.”
“Đừng.”
Đừng lại gần.
“Đừng.”
Đừng lại gần tôi.
“…”
Có một thoáng chốc, ký ức của Ngu Tầm như thể quay ngược về nhiều năm trước.
Lúc ấy tinh thần Ngu Oánh vẫn còn bình thường, trẻ trung hơn bây giờ, vẫn còn là một thiếu nữ.
Hồi nhỏ hắn sống với bà, bà đã già yếu, sinh hoạt khó khăn, rồi sau đó Ngu Oánh xuất hiện: “Để con nuôi thằng bé, đưa nó đi học ở chỗ khác. Trường cấp hai chỗ con tốt hơn ở đây, dù sao con cũng chưa có con, sau này thằng bé sẽ phụng dưỡng con.”
Bà nằm trên ghế mây, chau mày: “Nói gì ngốc nghếch thế, con còn chưa lấy chồng, nuôi con người ta thì sau này tính sao.”
Ngu Oánh cười nói: “Thế thì tốt quá, nếu có ai vì chuyện này mà chê con, con cũng chẳng thèm.”
Rồi cô quay sang nhìn đứa trẻ cao tới eo mình: “Cháu có đi với cô không?”
Với hắn, Ngu Oánh là cô nhưng lại giống mẹ hơn.
Một cô gái trẻ nuôi đứa bé gần mười tuổi, quả thật không dễ dàng.
Thậm chí sau lưng còn bị người ta đồn thổi: “Con gái nhà người ta trẻ thế đã có con, sau lưng chắc chẳng ra gì.”
Hồi ấy Ngu Tầm vẫn chưa hiểu thế nào là giao tiếp ứng xử. Hắn không cha không mẹ, quen sống buông thả.
Ngu Oánh thường dạy hắn: “Làm việc gì cũng đừng bốc đồng.”
Ngu Tầm nghe lời không phải vì những lời dạy dỗ của Ngu Oánh có tác dụng gì, mà là vì hắn nhận ra cuối cùng người đi dọn dẹp tàn cuộc vẫn là Ngu Oánh. Người ta nói xấu sau lưng cô, nhưng cô vẫn phải nhẹ nhàng nói chuyện với họ, bởi vì người đó là chủ nhà của họ, và căn nhà này là một trong số ít những căn nhà mà Ngu Oánh có khả năng thuê được.
…
“Sau này cháu sẽ nuôi cô.”
“Cháu sẽ chăm sóc cô.”
Ngu Tư tầm thường nói với cô hai câu này.
Ngu Oánh không để tâm, cười hỏi lại: “Sau này là khi nào?”
Lúc đó Ngu Tầm tầm còn tỏ ra ngầu trước mặt cô: “Đợi cháu kiếm được tiền.”
Ngu Oánh thuận miệng đáp: “Được thôi.”
Rồi cô đưa một ngón tay ra chọc vào trán hắn, trêu chọc: “Còn nhỏ mà đã biết vẽ bánh rồi.”
Sau đó Ngu Oánh yêu đương.
Hai người nhanh chóng kết hôn.
Ban đầu người đàn ông đó tỏ ra bình thường, nói mình làm ăn kinh doanh, cũng quả thực mua cho Ngu Oánh không ít đồ.
Tuy cũng có người nhắc nhở: “Vẫn nên quan sát thêm, cô còn có con nhỏ, anh ta thật sự không có ý kiến gì sao? Đừng trách tôi nói khó nghe, nhưng người bình thường đều sẽ để ý, gặp người không để ý thì ngược lại… Chuyện này tôi luôn cảm thấy kỳ lạ.”
Lời nói thành sự thật.
…
Không biết mấy tiếng trôi qua, cuối cùng Ngu Oánh cũng kiệt sức.
Ngu Tầm tìm cách lại gần cho cô uống thuốc, cô mới yên lặng.
Hắn thở dốc.
Trong khoảng thời gian dài vừa rồi, hắn cảm thấy mình cũng đang gào thét, chỉ là những tiếng kêu ấy bị nghẹn lại nơi cổ họng, không thể phát ra âm thanh nào.
Rồi hắn mới đứng dậy bật đèn và dọn dẹp phòng.
Căn phòng bừa bộn, đồ đạc bị ném lung tung khắp nơi.
Hắn cúi xuống nhặt bức tranh trên sàn nhà.
Bức tranh trên giấy cho thấy nó được vẽ trong những khoảng thời gian khác nhau. Lúc đầu nó được vẽ bằng bút màu, từng nét một rồi đến giai đoạn sau những mảng màu đen lớn bị gạch xóa một cách hỗn loạn.
Một đường, một đường, rồi lại một đường.
Như những vết thương chồng chất.
Theo những nét bút đen này, những mảnh ký ức khác chợt lóe lên trong đầu hắn.
Cấp hai, sau khi Ngu Oánh kết hôn thì hắn bắt đầu ở ký túc xá.
Dù Ngu Oánh đã nói với hắn rằng hắn có thể ở nhà, không sao cả, nhưng hắn vẫn kiên quyết chuyển ra ngoài.
Sau khi chuyển đi, hắn và Ngu Oánh ít liên lạc hơn.
Đến khi phát hiện tinh thần cô có vấn đề thì hắn đã tốt nghiệp cấp hai, chuẩn bị lên cấp ba.
“Ông ta đánh cô, sao cảnh sát không can thiệp?”
“Rõ ràng đã báo cảnh sát rồi, bọn họ đều… tại sao lại không bắt ông ta?”
Đáp lại hắn là tiếng thét kinh hãi của Ngu Oánh.
Hắn chợt nhận ra, có lẽ đây chính là điều mà kẻ đó mong muốn.
Trong tình trạng này, cô không thể đi đâu được nữa.
Cuối cùng Ngu Tầm nhìn cô nói: “Cháu đưa cô đi.”
Sau này cháu sẽ nuôi cô.
Cháu sẽ chăm sóc cô.
Ngày từng hứa hẹn ấy đến thật bất ngờ, không phải sau khi hắn trưởng thành, cũng không phải là đưa Ngu Oánh đi hưởng phúc, mà là vào năm hắn mười lăm tuổi, mang theo cô ‘bỏ trốn’.
Giờ nghĩ lại, lúc đó hắn đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.
Nghĩ chỉ cần đưa Ngu Oánh tìm một nơi khác để sống, chăm sóc cô thật tốt, để kẻ kia không tìm thấy là được.
…
Hai năm đầu ở Tây Thành quả thực hắn đã sống như vậy.
Ngu Tầm lặng lẽ cất bức tranh đi, ánh mắt mơ hồ của Ngu Oánh dần dần tập trung lại, cuối cùng cô cũng hỏi ra câu hỏi đã đè nén trong lòng bấy lâu: “Gã ta… rốt cuộc đã đi đâu?”
“Bây giờ gã ta đang ở đâu?”
Ngu Tầm khựng lại: “Tại sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Ngón tay Ngu Oánh bấu chặt vào áo hắn, vô tình kéo cả sợi dây chuyền màu đen trên cổ hắn, ngón tay cô càng lúc càng siết chặt: “… Năm cháu học cấp ba, cháu nói với cô, gã ta tự gây chuyện, bị chủ nợ tìm đến tận nhà, gã ta rời khởi chúng ta rồi, sẽ không quay lại nữa. Có thật không?”
Dây chuyền siết chặt, cổ họng Ngu Tầm dần bị thắt lại. Yết hầu hắn khẽ động đậy, ánh mắt thoáng nét u tối: “Là thật.”
Câu nói không hề giả dối.
Chỉ là chưa nói hết mà thôi.
Ngu Oánh là người nuôi nấng hắn từ nhỏ, tính cách hắn thế nào cô hiểu hơn ai hết. Tưởng chừng như chẳng màng thế sự nhưng một khi đã nghiêm túc thì chuyện gì cũng dám làm.
“…”
Cô lắc đầu: “Có phải cháu còn điều gì chưa nói với cô không?”
Ngu Tầm im lặng.
Ngu Oánh tiếp tục truy vấn: “Nói đi, trả lời cô.”
Căn phòng im ắng đến lạ thường, không còn tiếng la hét hỗn loạn như vừa rồi. Tiếng tích tắc của kim giây như được khuếch đại lên gấp bội.
Kim giây lướt qua một vòng, Ngu Tầm mới lên tiếng: “Cháu đã liên lạc với đám người đòi nợ.”
“…”
Ngu Tầm nói tiếp: “Là do gã ta gây ra, bọn chúng vốn không tìm được gã, cháu đã gọi điện cho bọn họ.” Hắn ngừng lại rồi nói tiếp: “Cháu còn nói với bọn họ Dương Uy có rất nhiều tiền.”
Lúc đó hắn nhanh chóng nhận ra, hắn không thể cứ mãi trốn chạy như vậy cùng Ngu Oánh, suy nghĩ ban đầu quá ấu trĩ, chẳng hề cân nhắc điều gì.
Trừ phi… để kẻ đó biến mất.
Tốt nhất là kẻ đó nên biến mất khỏi thế gian này.
…
Nợ nhiều như vậy, nếu bị tìm thấy rất có thể sẽ không thể quay về.
Hắn mua một cái thẻ điện thoại, đến trạm điện thoại gần trường gọi điện.
Hắn làm tất cả những việc này một cách bình thản, sau khi trở về lớp, thậm chí còn thản nhiên chơi bài với bọn Lưu Tử, chỉ là những ngón tay đang nắm bài cứng đờ.
Hắn cảm thấy mình dần dần hòa nhập với thực tại, ngón tay dần lấy lại tri giác, bắt đầu từ lúc cửa lớp số Bảy bỗng trở nên náo nhiệt.
“Vân Từ lớp số Một dẫn người qua kìa!”
“Nó đến làm gì vậy??? Lại gây chuyện à?”
“Hình như là bình chọn lớp văn minh, tuần này đến lượt lớp số Một của bọn họ.”
“…”
Hôm đó Vân Từ đeo một tấm băng đỏ trên tay áo, biểu tượng của bình chọn viên của Tây Thành. Cậu dẫn một đám người vào lớp, không giống đến để kiểm tra vệ sinh mà giống như đến để đánh nhau.
Vân Từ đút tay vào túi áo đồng phục, dáng vẻ có chút ngạo nghễ, bước đến trước mặt hắn.
Rồi đưa tay ra rút lấy quân bài đang nằm trong tay Ngu Tầm: “Vật cấm, trừ một điểm.”
Lưu Tử lập tức nổi đóa: “Cái quái gì mà vật cấm?”
Vân Từ: “Bài, sản phẩm giải trí. Tự lật sổ nội quy mà xem.”
Lưu Tử cực kỳ bất mãn: “Lớp tụi mày không chơi à???”
Vân Từ mân mê lá bài nhìn về phía hắn ta, giọng nói lạnh nhạt: “Chơi chứ.”
Rồi nói tiếp: “Nhưng lớp tôi giấu kỹ.”
“…”
Bàn tay Ngu Tầm bỗng chốc trống không, cảm xúc bị ngắt quãng kéo về thực tại. Hắn hoàn hồn, bẻ nhẹ các khớp ngón tay, lúc này mới cảm thấy trạng thái dần dần bình ổn trở lại.
Thấy người kia phản ứng bình thản như vậy.
Vân Từ không quen lắm, lại cố ý hỏi riêng Ngu Tầm: “Cậu không có ý kiến gì à?”
Ngu Tầm dựa người ra sau: “Không ý kiến. Lớp bọn tôi vốn cũng chẳng văn minh gì.”
…
Kim giây vẫn tích tắc xoay vòng.
Nhận được câu trả lời, đến lượt Ngu Oánh im lặng, cô trầm mặc thật lâu sau đó, bấu chặt lòng bàn tay rồi đột ngột nói: “Hình như cô nhìn thấy gã ta rồi.”
“…”
“Gã ta đã trở về.”
“Ngay sáng nay,” Cô nhìn về phía bậu cửa sổ, “bên ngoài cửa sổ, dưới lầu.”
Một cơn ớn lạnh bắt đầu từ đầu ngón tay lan ra tỉ mỉ, dày đặc như kim châm.
“Ting.”
Là tiếng tin nhắn điện thoại.
Dường như Ngu Tầm có dự cảm chẳng lành, mí mắt phải giật giật.
Mở điện thoại, vẫn là số lạ kia.
Tin nhắn lạ.
Đối phương gửi liền ba tin.
[Có phải]
[Tưởng tao chết rồi?]
[Mày tưởng mày giết được tao.]
Giọng điệu này quá quen thuộc, giống hệt vô số tin nhắn từng nhận được năm nào.
– Tụi mày đang ở đâu.
– Mày tưởng tao không tìm được tụi mày à.
…
Hai năm đã trôi qua thật lâu rồi.
Lâu đến mức hắn gần như quên mất.
Bỗng nhiên Ngu Tầm thấy khó thở, hắn đưa tay kéo cổ áo ra một chút, đầu ngón tay dừng lại khi chạm vào sợi dây chuyền màu đen trên cổ.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời u ám nhiều ngày bị tiếng sấm xé toạc.
Ầm một tiếng.
Những hạt mưa sắc nhọn rơi thẳng xuống.
–
Cùng lúc đó. Trường trung học Tây Thành.
Trong phòng giáo viên.
Lưu Gia Vũ cúi đầu đứng trước mặt Nghiêm Dược: “Thầy ơi, điện thoại của em.”
Nghiêm Dược: “Gần đây đang ôn thi giữa kỳ, mọi người đều bận rộn ôn tập, em còn chơi điện thoại trong giờ.”
Lưu Gia Vũ có nỗi khổ không nói nên lời: “Em nói em học bài thì thầy có tin không.”
Nghiêm Dược nhìn đồng hồ: “Còn tám phút nữa vào lớp.”
Lưu Gia Vũ: “?”
Nghiêm Dược bình tĩnh nhìn cậu ta: “Vẫn còn kịp bịa ra một lý do nữa.”
Lưu Gia Vũ: “…”
Một học sinh cá biệt như cậu ta, lần đầu tiên bắt đầu học hành nghiêm túc, cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi, ba giờ rưỡi sáng đã bò dậy làm bài tập, dậy sớm hơn cả gà, cậu ta không chịu nổi sự hiểu lầm này.
Lưu Gia Vũ đột ngột đưa tay, với tay rất dài lấy lại điện thoại trước mặt Nghiêm Dược.
Vừa né tránh ‘công kích’ của Nghiêm Dược, vừa mở khóa điện thoại với tốc độ cực nhanh, rồi mở khung chat với gia sư ra: “Em thật sự đang học bài mà! Mỗi ngày em dậy lúc ba giờ rưỡi để làm bài tập! Em nói một câu dối thì kỳ thi cuối kỳ này em đứng cuối bảng tiếp!”
Nghiêm Dược vừa gọi tên Lưu Gia Vũ vừa đưa tay lấy cây thước giảng bài bên cạnh: “Em bỏ điện thoại xuống cho thầy…”
Chưa nói xong.
Vì Lưu Gia Vũ đã đưa màn hình điện thoại vào trước mặt ông.
“Gia sư của em,” Lưu Gia Vũ khẩn thiết chứng minh mình, “Thầy tự xem đi.”
Nghiêm Dược nhìn chăm chú, thấy ảnh đại diện màu trắng quen thuộc.
Còn có tên WeChat của gia sư: yc.