Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 89



Thoáng chốc, mọi âm thanh im bặt.
Tất cả những người đang bình luận đều nín hết.
Có người còn lén lút xóa bình luận vừa nãy, bình luận về trường dạy nấu ăn New Oriental biến mất nhanh chóng.
Họ mất một thời gian dài để chuyển câu nói của Vân Từ sang dạng mà họ có thể hiểu: Đây là bạn trai của cậu ấy làm, mà Ngu Tầm cũng đăng bức ảnh này.

Kết hợp các điều kiện lại, có thể rút ra kết luận.
Có người đầu tiên phản ứng lại: [Ngu Tầm đến nhà của Vân Từ và bạn trai cậu ấy để đánh nhau đúng không.]
[Truyền tin này đi lẹ, khi Vân Từ lên đại học đã có bạn trai, Ngu Tầm đến ăn ké bữa sáng, còn chụp ảnh nữa.]
Vân Từ đợi cả buổi lại nhận được hai câu này: “…”
“Họ bị điên hả?”
Sao Ngu Tầm lại đến ăn ké?

Vân Từ thấy đau đầu.
Cậu cũng không quan tâm đây là kết quả của việc mình và Ngu Tầm đánh nhau ở Tây Thành.
Ngu Tầm ngồi đối diện bàn ăn không nói gì, gõ gì đó trên màn hình.
Sau đó dưới bài đăng của Ngu Tầm cũng xuất hiện một dòng phản hồi từ chính hắn: [Làm bữa sáng cho bạn trai.]
Lần này Khoảnh khắc của hai người chấn cmn động.

Sáng sớm hơn tám giờ.
WeChat của Lý Ngôn và Lưu Tử bị oanh tạc tin nhắn.
Hôm nay Lý Ngôn có tiết học buổi sáng, đã đặt mấy cái báo thức, kết quả không báo thức nào đánh thức được cậu ta mà là bị điện thoại của Lưu Tử gọi dậy. Vừa nhấn nút nghe thì giọng Lưu Tử đã vang lên: “Mày đang ngủ? Lý Ngôn, mẹ nó mày còn ngủ được hả???”
Lý Ngôn mơ hồ: “Tại sao tao không được ngủ?”
Lưu Tử tiếp tục hét: “Xảy ra chuyện lớn như vậy! Sao mày còn ngủ được!”
“…” Lý Ngôn chưa tỉnh ngủ, không biết chuyện gì, lúc này vẫn cố chấp nói, “Tao ngủ rất ngon, mày không ngủ được thì đừng ảnh hưởng người khác, cúp đây.”
Lưu Tử ngăn cậu ta cúp máy, chỉ dùng một câu ngắn gọn: “Hai tụi nó công khai trên Khoảnh khắc rồi.”
“…”
Vài giây sau.
Lý Ngôn bật dậy từ trên giường: “Công khai?”
Sau đó cậu ta còn ôm chút hy vọng không thực tế, nói: “Hai đứa nào, không phải hai đứa tao nghĩ đấy chứ.”
Lưu Tử: “Đúng vậy.”
Tâm trạng Lưu Tử rất phức tạp, hắn ta vốn nghĩ hai đứa này đã tan vỡ, chia tay lâu như vậy ai ngờ sẽ hợp lại. Ngôn Tình Nữ Phụ
Lý Ngôn nhanh chóng lướt Khoảnh khắc, phát hiện số lượng bình luận dưới hai bài đăng quá nhiều, kéo mãi không hết, màn hình đầy những dấu chấm than.
[Chuyện gì xảy ra thế!!!]
[Kẻ thù một mất một còn ở Tây Thành hẹn hò rồi]
[Thế giới này trở nên xa lạ với tôi quá!!!]
Kích thích vãi. Cậu ta chết lặng.
Cái sự kích thích này cậu ta đã trải qua hồi một năm trước rồi.
Là một trong những người bạn thân nhất của một trong hai nhân vật chính, cậu ta như một nhân viên hỗ trợ khách hàng trả lời tin nhắn: [Hình như có nghe nói, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.]
Tin nhắn nhiều khiếp.
Trả lời không hết.
Sau khi trả lời hàng đống người, cậu ta thấy tin nhắn của cậu họ mình trong mớ tin nhắn chưa đọc.
yc: [Tối nay đi ăn cơm.]
yc: [Gọi tất cả mọi người.]
Lý Ngôn mơ hồ trả lời “ừ”, nhận ra hai nhóm người từng đối nghịch giờ sẽ ngồi chung ăn bữa cơm công khai này.
Cậu ta không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại, ngồi trên ban công gọi lại cho Lưu Tử: “Họ Ngu có gọi tụi mày không?”
Lưu Tử: “Gọi rồi. Nó bảo tao gọi hết anh em trong nhóm, nói muốn mọi người gặp anh dâu.”
“…”
Hai người im lặng một lúc.
Hôm nay vẫn vậy.
Lý Ngôn nói: “Hơn một năm rồi, tâm lý tao vẫn chưa sẵn sàng.”
“Lẽ nào tao đã sẵn sàng?” Lưu Tử đáp lại.
“…”
Lý Ngôn lại nhìn tin nhắn Vân Từ gửi.
Trong tin nhắn của cậu họ còn có một câu: [Tụi mày là những người bạn quan trọng, cho nên muốn giới thiệu với tụi mày một lần nữa.]
Câu nói này quá chân thành.
Lý Ngôn nhìn vài lần, khó mà không xúc động.
Cuối cùng trước khi chuẩn bị cúp máy, cậu ta hỏi một câu quen thuộc: “Mày không treo băng rôn chứ? Đừng làm trò đó, nếu mày lén treo băng rôn, lúc đó tụi tao sẽ rất thiếu khí thế.”
Lưu Tử đéo muốn nói tiếp: “Mày ngốc hay tao ngốc? Đã năm ba rồi, đừng trẻ con nữa.”

Nơi ăn tối hẹn ở ngoài trường, quán lẩu quen thuộc.
Thực ra cũng lâu rồi họ chưa tụ họp, năm ba bận rộn với việc học nên khó mà tự do như năm nhất, nói muốn đánh nhau đã nhanh chóng rầm rộ lấp đầy cả con hẻm cổng Đông.
Vân Từ đặt xong chỗ, hỏi Ngu Tầm: “Bảy giờ tối có rảnh không?”
Ngu Tầm đang dọn bàn ăn, đặt bát đĩa dưới vòi nước, nói trong tiếng nước: “Có.”
Vân Từ nhớ lại thời khóa biểu lớp họ: “Hôm nay anh không có tiết?”
Ngu Tầm đáp: “Phải đến văn phòng luật sư.”
Vân Từ không biết gọi người đàn ông đó là gì, chửi thì sợ bẩn miệng, thế là hỏi: “… Chuyện của người đó?”
Ngu Tầm tắt vòi nước, tiếng nước ngừng lại: “Ừ.”
Qua hơn một năm, cảm xúc của hắn đối với Dương Uy đã dần trở nên bình tĩnh.
Dẫu sao ngày nào cũng phải trải qua những điều lặp đi lặp lại như vậy.
Dương Uy cứ đòi gây chuyện, nhưng đi đường pháp luật lại nhát gan, tìm cách lách luật không chịu hợp tác, vấn đề tâm thần của Ngu Oánh cũng bị gã ta lấy ra làm lá chắn.
Vụ kiện kéo dài rất lâu.
Chỉ việc khởi kiện ly hôn cũng mất gần một năm.
Hắn chưa có chứng chỉ luật sư nhưng đã tìm một luật sư ủy quyền, mỗi ngày bốn địa điểm, trường học, nơi làm việc, văn phòng luật sư, phòng trọ, chạy đi chạy lại giữa các nơi.
Ban đầu Dương Uy không đồng ý nhưng Ngu Tầm kiện gã ta lần thứ hai.
Sau khi vụ ly hôn kết thúc, Ngu Tầm cũng không có ý định tha cho gã ta, dường như còn muốn tiếp tục tính sổ. Dương Uy thì tự tin không sợ, gã ta biết không thể lập án, lúc đó không báo cảnh sát ngay tại chỗ, để cảnh sát dẫn đi kiểm tra vết thương nên mất chứng cứ quan trọng nhất.
Nhưng Ngu Tầm không từ bỏ, thậm chí vì vụ này mà theo dõi gã ta ngày đêm.

Một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, thời gian dài dằng dặc, Dương Uy phát hiện lần này không phải gã ta đang bám lấy Ngu Tầm mà là tên điên này muốn đưa gã vào tù.
Gã cũng không biết tại sao mình lại hoảng sợ, có lẽ vì bị Ngu Tầm theo dõi quá lâu: “Mày có bệnh đúng không? Mày không kiện được tao đâu, đừng phí công vô ích nữa.”
“Anh không kiện được ông ta,” Ngu Tầm nói với Vân Từ, “nên anh chỉ đang theo dõi gã thôi.”
“Bởi vì một kẻ nghiện cờ bạc sẽ không chỉ đánh bạc một lần.”
Trong hơn một năm này, hắn đang chờ cơ hội đó.
Cơ hội có thể danh chính ngôn thuận kiện ngược Dương Uy.
Vân Từ thường hay cảm thấy khoảng thời gian một năm kia, thỉnh thoảng xuất hiện dưới một số hình thức nào đó, nhắc nhở cậu trong thời gian hai người không ở bên nhau Ngu Tầm đã trải qua như thế nào.
“Ở bên tôi sẽ rất mệt mỏi.”
Cho nên hắn tự mình gánh vác mọi thứ.
Hôm nay Vân Từ cũng không có tiết học, nên trước khi Ngu Tầm ra ngoài cậu cũng đi theo.
Ngu Tầm tưởng cậu muốn đến cửa hàng tạp hóa dưới lầu: “Muốn mua gì, lúc về anh mua cho.”
Nhưng ngoài dự đoán của hắn.
Khi Vân Từ đang đợi thang máy, cậu đưa tay nắm lấy tay hắn.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, tim lại đập lỡ một nhịp giống như lần đầu tiên nắm tay.
Vân Từ thản nhiên nắm tay hắn, nói: “Em đi với anh.”
Văn phòng luật sư cách đây không xa.
Luật sư họ Chu, khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính trông rất hiền hòa.
Sau khi vào, hai người trò chuyện một lúc trong văn phòng.
Luật sư Chu phân tích tình hình vụ án trước, nói: “Chú cũng không giúp gì nhiều, phần lớn đều là cháu tự sắp xếp cho chú. Hiện tại Dương Uy nghĩ chúng ta muốn kiện gã bạo hành gia đình, gã không ngờ thứ cháu thu thập không phải là chứng cứ về bạo hành gia đình.”
Ngu Tầm là một trong những vụ án chú ấy nhớ nhất.
Lúc khách hàng này mới đến vẫn còn là sinh viên năm nhất, trong quá trình ấy hầu như tất cả nội dung đều do hắn tự sắp xếp.
Không ít lần chú muốn hỏi cậu sinh viên này khi lên năm tư có muốn thực tập tại văn phòng luật của họ không.
“…”
Cuối cùng luật sư Chu còn tò mò hỏi hắn: “Hôm nay không đến một mình?”
Trong ấn tượng của luật sư Chu, cậu thiếu niên này luôn đơn độc, cũng rất ít nói.
Nhưng hôm nay thì không.
Cậu thiếu niên khác đứng ở hành lang chờ hắn, thỉnh thoảng cúi đầu xem điện thoại, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại khóa chặt lên người hắn không dời đi.
Cả hai đều mặc áo phông cùng màu, như thể đã hẹn trước.
Gầy và cao, độ tuổi tràn đầy sức sống.
“Vâng,” Ánh mắt Ngu Tầm lóe lên một tia sáng, “người yêu cháu.”
Luật sư Chu: “Cùng ngành à?”
Ngu Tầm: “Đúng vậy.”
Luật sư Chu: “Thành tích tốt không?”
Hồi đó Ngu Tầm luôn tranh giành vị trí số một với Vân Từ, nhưng trước mặt người ngoài lại nói không ngần ngại: “Tốt hơn cháu.”
Luật sư Chu tính toán, định chiêu mộ cả hai: “Giỏi hơn cháu, năm tư cùng nhau đến đây thực tập đi. Nếu bị cáo có đến quấy rầy thì chú sẽ gửi thư luật sư cho ông ta.”
Chú cũng đã đối đầu với Dương Uy hơn một năm rưỡi rồi.
Luật sư Chu: “Cháu thấy sao, chú và bị cáo đó đều là người quen cũ.”
Ngu Tầm đáp: “Cảm ơn luật sư Chu.”
“Đợi đến lúc đó rồi tính tiếp,” Hắn lại nói, “phải xem cậu ấy có muốn không.”
Vân Từ chờ ở ngoài hơn nửa tiếng, vừa chờ vừa quan sát môi trường làm việc và trạng thái chung của văn phòng luật, một lúc sau thấy dường như hai người này đã chuyển đề tài, cứ nhìn về phía cậu.
Ra khỏi văn phòng luật, Vân Từ hỏi: “Lúc nãy nhìn em làm gì.”
Lần này Ngu Tầm chủ động nắm tay cậu: “Khen em đẹp trai.”
“Còn gì nữa?”
“Khen anh có mắt nhìn.”
“…”
Trong lúc chuyện, hai người đi xa dần.
Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, cây cối hai bên đường xanh um.

Giữa trưa hai người đến quán lẩu.
Bọn họ đã đến quán lẩu này vài lần hồi năm nhất, cũng là hai nhóm người từng ngồi ở chỗ này ‘nâng cốc làm hiệu’ nơi sau buổi biểu diễn văn nghệ.
Họ đến muộn nhất, khi vào quán Lưu Tử và Lý Ngôn đã sắp xếp chỗ ngồi xong.
Cũng không thể gọi là sắp xếp xong, vì hai cái đám vẫn đang cãi nhau: “Ngồi riêng vẫn tốt hơn, ngồi xen kẽ thế này lúng túng lắm.”
Lưu Tử ngồi đối diện Lý Ngôn đập bàn, ra hiệu anh em mình yên lặng: “Có gì đâu, tao còn có thể miễn cưỡng chịu đựng ngồi cạnh Lý Ngôn, tụi mày ngồi xen kẽ thì sao!”
Lý Ngôn cũng tức giận: “Mày nghĩ tao muốn à? Mày dùng một hơi ba thành ngữ, sao, điểm ngữ văn bao nhiêu?”
Lưu Tử: “Ngữ văn của mày giỏi lắm sao?”
Lý Ngôn nghĩ trước mặt một học sinh kém như Lưu Tử, cậu ta không thể không tự tin: “Tao thi đại học được 115 điểm.”
Lưu Tử lắc chân: “Tao thi được 113, nếu cộng thêm hai điểm trình bày thì tao cũng không thấp hơn mày đâu.”
“…”
Cuộc tranh cãi ngớ ngẩn này đột nhiên im lặng khi cửa phòng được mở ra.
Sau đó là một trận lộn xộn.
Lưu Tử đứng dậy trước, kéo ra một băng rôn tạm thời dán bằng giấy A4, viết: Chào mừng chị dâu.
Ngay sau đó Lý Ngôn tức giận: “Cmn mày ngu thật hả? Đã nói chỉ có đồ ngu mới làm thế này mà!”
Nhưng dù nói vậy cậu ta cũng lấy ra một máy tính bảng chuẩn bị sẵn, sau khi bật máy lên trên màn hình hiện ra dòng chữ lớn xinh đẹp: Gửi lời thăm tới chị dâu Ngu.
Lưu Tử: “Mẹ kiếp, mày độc ác lắm.”
Lý Ngôn: “Mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa.”
Lưu Tử lại nói: “Ai là chị dâu? Tụi mày viết sai chữ rồi.”
Lý Ngôn: “Tụi mày mới viết sai chữ, không biết viết chữ anh hả?”
“…”
Vân Từ dựa vào cửa, hối hận vì đã đề nghị ăn một bữa này.
Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại rồi ngẩng lên nói: “Bây giờ giải tán vẫn kịp đến căn-tin ăn.”
“Giải tán gì chứ,” Ngu Tầm theo sau cậu, lắc lư đi vào, sợi dây đen trên ngực vốn giấu trong áo không biết từ lúc nào đã được hắn cố ý kéo ra ngoài, treo ở cổ rất rõ ràng, “Náo nhiệt lắm mà.”
Ngu Tầm vừa nói vừa đặt tay lên vai Vân Từ.
Hắn lại nói: “… Anh làm chị dâu cũng được. Gọi sao cũng được.”
Người này không mấy quan tâm đến những thứ danh nghĩa.
Nói xong hắn khẽ áp sát tai Vân Từ, nói với âm lượng chỉ mình cậu nghe thấy: “Dù sao tối nay anh ở trên.”
“…”
Khuôn mặt lạnh lùng của Vân Từ tức khắc đỏ bừng.
Sau khi ngồi xuống.
Lý Ngôn không biết mình phát huy thế nào, chị dâu Ngu có hài lòng không, thế là hỏi: “Cậu ấy vừa nói gì vậy.”
Đầu Vân Từ vẫn đang nóng: “Khen chữ mày đẹp.”
Lý Ngôn nhắc: “… Đây là máy tính bảng, công nghệ điện tử.”
“Ồ,” Vân Từ cầm đũa ngược, bĩnh tình nói, “khen chữ trên máy tính bảng của mày đẹp.”
Lời tác giả:
(Nghề nghiệp liên quan không chuyên nghiệp orz quỳ trước)
Nhân tiện nói sắp hoàn rồi ~ Đại khái khoảng sáu, bảy chương nữa là kết thúc, cảm ơn mọi người rất nhiều vì sự ủng hộ và góp ý, còn nhiều thiếu sót, mình sẽ tiếp tục cố gắng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.