Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 97: Ngoại truyện 3 (Hết)



Ngoại truyện 3
Trường trung học Tây Thành.
Trong văn phòng giáo viên, Nghiêm Dược đang cúi đầu làm việc, bên ngoài là học sinh cười đùa, có học sinh ra vào, cuối cùng người đẩy cửa bước vào là con trai ông.
Vân Từ mặc đồng phục học sinh, mặt không vui, gõ cửa: “Báo cáo.”
Nghiêm Dược không ngẩng đầu: “Vào đi.”
Vân Từ bước vào, “bốp” một cái, ném vài tờ giấy lên bàn ông.
“Kiểm điểm,” Vân Từ nói, “một nghìn chữ, nhiều hơn năm mươi chữ.” Cậu bổ sung thêm, “coi như tặng.”
Nghiêm Dược nhìn lướt qua.
Dòng đầu tiên của bản kiểm điểm viết: Con không nên dẫn người đi cãi nhau với ai đó trong giờ ra chơi.
Nghiêm Dược: “Ai đó?”
Vân Từ thu tay lại, nhét tay vào túi áo: “Chính là ai đó, ba biết là ai mà.”
Nghiêm Dược đặt bút xuống, nghiêm túc giáo dục cậu: “Người ta không có tên hay sao.”
“…”
Dưới ánh mắt của Nghiêm Dược, Vân Từ cầm bút, cúi người sửa lại bản kiểm điểm, gạch bỏ hai từ ‘ai đó’, nghiến răng viết hai từ khác.
– Ngu.
– Tầm.
Nghiêm Dược thấy cậu nhận lỗi chân thành, phất tay: “Ra ngoài đi.”
Nhưng Vân Từ vẫn đứng đó không đi.
Cậu mím môi, mắt nhìn sang chỗ khác, giả vờ như chỉ hỏi bâng quơ: “Người đó đã nộp kiểm điểm chưa ạ.”
“Bao nhiêu chữ?”
“Con viết hay hay cậu ta viết hay?”
“…”
Giây tiếp theo cậu bị Nghiêm Dược đuổi ra ngoài, cậu đứng trên hành lang, cánh cửa văn phòng phía sau đóng sầm lại.

Vân Từ quay lại lớp.
Trong lớp 11-1, đám Lý Ngôn ngồi ở hàng ghế cuối, mượn chỗ ngồi của cậu chơi Tam Quốc Sát.
(Tam Quốc Sát là một thể loại Card Game được ra mắt vào năm 2010 của tác giả KayaK và do nhà phát hành Yoka Games phát triển tiếp. Nhưng thực sự game chỉ bắt đầu nhận được sự tán đồng và hưởng ứng từ người chơi từ năm 2015. Cũng trong năm này “Sát” đã trở thành 1 hiện tượng và đạt được danh hiệu Board Game hay nhất năm do độc giả bình chọn.)
Vân Từ ngồi vào chỗ, bộ đồng phục trên người cậu rộng hơn một cỡ, ban đầu cậu cứ nhất quyết nói mình sẽ cao thêm hai mươi centimet khi lên cấp ba, nhưng hiện tại vẫn còn cách một khoảng, cộng với giai đoạn phát triển, xương cốt còn gầy gò.
Cậu xắn tay áo lên, tay áo lỏng lẻo, khi giơ tay lên thì lắc lư, cau mày nói: “… Về chỗ mày mà chơi.”
Lý Ngôn đánh ra một lá bài, nói: “Chỗ ngồi của mày tốt, lão Nghiêm tuần tra khó phát hiện.”
Trong lúc chơi game, Lý Ngôn tiện miệng nói: “Gần trường mới mở escape room, tối nay đi xem không?”
Vân Từ lục trong ngăn bàn lấy ra một cây bút, định làm bài: “Không đi.”
Lý Ngôn: “Tao sợ.”
Vân Từ: “Vậy mày đừng đi.”
“…”
Lý Ngôn: “Tao nói tao sợ không phải để nhận được câu trả lời này.”
Vân Từ viết câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên: “Giải đề, không rảnh.”
Lý Ngôn giáng một đòn chí mạng: “Escape room đó rất kinh khủng, hơn nữa có bảng xếp hạng, người hoàn thành nhanh nhất sẽ được ghi tên lên, quan trọng nhất là nghe nói bọn lớp 11-7 cũng định đi.”
Cây bút trong tay Vân Từ khựng lại một chút.
Sau đó cậu buông tay, ném bút xuống, ngả người ra sau, hỏi: “Mấy giờ?”
“Đột nhiên có thời gian,” Cậu mặt lạnh tìm cớ, “cũng không thể cứ giải đề mãi, nên thư giãn chút.”
“…”

Chuông tan học vang lên, nhóm học sinh lớp 11-1 đi thành đoàn đến escape room.
Chỗ này mới mở, đối diện với quán net chui, mấy ngày nay làm ông chủ quán net đứng ngồi không yên, đăng trong nhóm chat quán net: [Sao nhiều người vậy, lãnh đạo trường sẽ không phát hiện ra chứ.]
Vân Từ thấy, tiện tay trả lời: [Đại ẩn ẩn vu thị.]
(“Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị” là câu nói thể hiện rằng sự thanh thản, an nhàn trong cuộc sống không nhất thiết phải tìm kiếm nơi núi non hoang dã mới có thể cảm nhận được. Một tầng bậc ẩn dật cao hơn là sống giữa chốn phồn hoa đô thị, giữ gìn tâm hồn thanh tịnh, tìm kiếm sự bình yên trong chính bản thân.)
[…]
Nhưng sau đó phát hiện ra, việc có bị phát hiện hay không là thứ yếu, lượng khách bị cướp mất, quán net vắng vẻ một thời gian dài.
Cửa escape room tối đen, đèn không bật, đẩy cửa vào vẫn là sảnh tiếp khách tối om. Khi đó không có nhiều cơ sở quảng cáo cao cấp, chủ đề của escape room được in thành áp phích dán trên tường.
Lý Ngôn bước vào: “Ông chủ, chỗ này tối quá.”
Ông chủ đeo mặt nạ, lạnh lùng và bí ẩn giải thích: “Cho có cảm giác không khí.”
“… ” Lý Ngôn phục rồi, “Bọn cháu có tổng cộng năm người, có thể bao trọn không.”
Ông chủ: “Xin lỗi, chủ đề mới mở bên chú yêu cầu ít nhất mười người, hay là các bạn ghép nhóm đi?”
Lý Ngôn: “Mười người? Thường thì chỉ cần sáu đến tám người.”
Ông chủ: “Ừ, đông người kiếm được nhiều hơn.”
“…”
Quả là rất thành thật.
Lý Ngôn làm đại diện, tiếp tục đàm phán: “Bọn cháu tan học rồi, đi đâu tìm thêm người bây giờ.”
Ông chủ chỉ tay: “Đằng kia vừa hay có năm người, các bạn ghép nhóm không?”
Vân Từ nhìn qua, mới thấy trong sảnh tối đen có một hàng người ngồi trên ghế sofa, đều mặc đồng phục Tây Thành, dường như người dẫn đầu đã nhìn chằm chằm về phía này từ lúc cậu bước vào.
Ngu Tầm ngồi giữa đám người, cả người nửa ẩn trong bóng tối.

Vân Từ tránh ánh mắt, làm như không thấy.
Thị lực người đi với cậu không tốt lắm, còn hỏi: “Năm người nào? Ai cơ?”
“Đệt, bọn lớp 11-7.”
“Chắc chắn là không thể rồi, không ghép được.”
Trong lúc nói chuyện, năm người đang chờ ghép nhóm bên kia nhúc nhích, chủ yếu là người ngồi giữa động. Ngu Tầm cầm một chai nước đi tới, ngón tay móc vào chai nước, lắc lắc trước mặt Vân Từ: “Mời cậu uống.”
Vân Từ tránh sang bên, cau mày: “Lấy lại đi.”
Ngu Tầm thu tay lại như thường lệ: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là lịch sự thôi.”
“Cần cậu lịch sự chắc?” Lý Ngôn chen vào, hùng hổ mua vài chai nước, “Bọn tôi không mua nổi hay gì.”
Ngón tay Ngu Tầm hơi cong, tự mình mở nước uống: “Ừ, coi thường lớp các cậu đấy.”
Chiến tranh hết sức căng thẳng.
Ông chủ escape room không hiểu tại sao hai nhóm này lại căng thẳng như vậy, sợ mất mối làm ăn: “Sao lại cãi nhau rồi, thế này, nếu các bạn ghép nhóm thì chú sẽ giảm giá cho. Cửa hàng mới khai trương, giảm 20%.”
Tiền tiêu vặt của học sinh cấp ba không nhiều, giảm giá 20% là một ưu đãi rất hấp dẫn.
Tuy nhiên chú ta không ngờ lòng tự trọng của học sinh cấp ba cũng cao: “Không cần giảm giá của chú!”
“…”
Ngu Tầm tách khỏi nhóm lớp 11-7, đứng bên cạnh Vân Từ như một người của lớp 11-1, trước khi Vân Từ kịp tránh đi, hắn chợt nói: “Sao, sợ rồi?”
Vân Từ vốn định không nói thêm một lời nào với người này.
Nhưng như một phản xạ có điều kiện, cậu chưa kịp phản ứng thì lời đã nói ra: “Tôi sợ gì chứ.”
Ngu Tầm: “Sợ giải đố không bằng tôi, đến lúc đó mất mặt lắm.” Nói xong hắn còn thở dài nhẹ, cố tình lại gần cậu, nghiêng đầu dựa sát tai cậu: “… Tôi hiểu mà.”
Cậu hiểu cái quái gì.
Vân Từ mặt lạnh, trong khi Lý Ngôn vẫn đang cãi nhau với người lớp 11-7 “Hôm nay có miễn phí thì lớp chúng tôi cũng không thể ghép nhóm với lớp các cậu”, xong quay đầu lại thấy bạn mình rút điện thoại ra, quét mã trả tiền: “…”
“Lạy hồn,” Lý Ngôn ngớ người, “mày muốn ghép nhóm?”
Vân Từ cất điện thoại, tay lại nhét vào túi áo, hơi ngẩng đầu, nói mà không nhìn Lý Ngôn mà nhìn về phía người vừa khiêu khích mình: “Xem thử ai mới là người mất mặt.”

Mười người bắt đầu, trước khi vào phải lấy thẻ nhân vật.
Vân Từ rút được một thẻ nhân vật nữ, tên là ‘Tiểu Lệ’, câu đầu tiên trên thẻ ghi: Tiểu Lệ và anh trai trở lại ngôi trường quái dị này…
Lại rút trúng thẻ con gái.
Vân Từ cảm thấy hơi đau răng.
Thời gian để họ xem thẻ nhân vật không nhiều, không kịp đối chiếu thân phận, dựa theo hướng dẫn bịt mắt, xếp hàng vào trong.
Tất cả mọi người ngay lập tức rơi vào bóng tối sâu thẳm.
Có người không nhịn được nói: “Đệt mẹ, tối vãi, âm thanh này nghe rợn người quá.”
Lý Ngôn quát: “Nói gì vậy, lớp chúng ta mà sợ???”
Lưu Tử lớp 11-7 đáp: “Thừa nhận đi, lớp tụi mày nhát thật, chỉ có chút can đảm vậy thôi.”
“…”
Lần đầu Vân Từ chơi trò này, khác với xem phim kinh dị, âm thanh vây quanh quá mức chân thật, khi cậu theo hướng dẫn bước vào một căn phòng, tháo bịt mắt thì phát hiện đây là một phòng chứa đồ.
Bốn bề đều là tủ, không biết trong tủ đựng gì, trần nhà cũng bị chia thành từng ô, mỗi ô chứa một cái đầu giống như thật.
Âm thanh bên tai dần thay đổi, truyền đến tiếng cười trong trẻo mà quái dị của nữ sinh: “Hì hì… cậu đến rồi, tôi đợi cậu lâu lắm rồi, cuối cùng cậu cũng đến.”
Mặt Vân Từ bĩnh tĩnh, trong lòng thầm chửi một câu.
Cậu đứng chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích. Ngôn Tình Cổ Đại
Dường như ‘điểm xuất phát’ của mỗi người không cùng một chỗ, trong phòng chứa đồ này chẳng có động tĩnh gì.
Chắc không phải chỉ có mình cậu.
Lúc này phía bên kia phòng chứa đồ truyền đến chút động tĩnh.
Dường như người đó không sợ chút nào, tiếng bước chân thong thả, từ từ lại gần.
Vân Từ lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Trong bóng tối, giọng nói kia đáp lại: “Anh của em đây.”
“…”
Khoảnh khắc đó, cảm xúc khác bất ngờ dâng trào, trong chốc lát lấn át nỗi sợ hãi. Vân Từ quay người lại, quả nhiên đối diện với khuôn mặt của Ngu Tầm.
Người này mặc đồng phục học sinh, nhìn cậu với vẻ mặt bất cần: “Sao, không nhận ra anh mình à?”
“…”
Cho đến khi đột ngột vang lên tiếng gào thét của nữ quỷ, Vân Từ mới hoàn hồn.
Đáng lẽ cậu không nên ghép nhóm này.
Vân Từ có một bộ đàm, có thể giao tiếp với các thành viên khác trong trò chơi.
Một lát sau, bộ đàm “xẹt” một tiếng truyền đến giọng của Lý Ngôn: “Tụi mày đang ở đâu?”
“Phòng tụi mày có manh mối,” Lý Ngôn nói tiếp, “có một mật mã, tìm được thì đưa cho bọn tao, bọn tao mới mở cửa được.”
Vân Từ bấm nút nói chuyện, đáp: “Biết rồi.”
Giọng cậu nghe vẫn bình thường.
Nhưng thực tế cậu không thể nhúc nhích.
Trước khi vào còn mạnh miệng với họ Ngu, bây giờ không phải vấn đề ai giải đố nhanh hơn mà là cậu không thể nhìn thấy câu đố.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây trôi qua.
Vân Từ giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Hơi tối.”
Cậu lạnh lùng bổ sung: “Chỉ là tôi không nhìn rõ thôi.”
Không phải vì cậu sợ đâu.
Ngu Tầm không nhân cơ hội chế giễu mắt cậu kém, hiếm khi quyết đoán nói: “Được, để tôi xem.”
Phản ứng đầu tiên của Vân Từ là muốn hắn đừng đi.
So với ma, cậu miễn cưỡng chấp nhận độ đáng ghét của Ngu Tầm.
Nhưng cậu không thể nói ra nên giả vờ bình tĩnh đáp một tiếng “Ừ.”
Ngu Tầm bước ra một bước, rồi dừng lại, quay đầu nói: “Nhưng thế này, dường như không phân được ai giải nhanh hơn.”
Trong phòng thi thoảng có ánh sáng trắng kỳ lạ, nhưng ánh sáng này chiếu lên người hắn, khiến hắn trông rất đẹp.
Ngu Tầm nói rồi đưa tay ra, ý bảo cậu nắm tay áo mình: “Đi cùng chứ?”
Nội tâm Vân Từ đấu tranh kịch liệt, cuối cùng lợi dụng bóng tối, bỏ qua cảm giác vải đồng phục dính chút nhiệt độ của người kia trong lòng bàn tay. Không hiểu sao ngay khi chạm vào cậu không còn sợ hãi nữa.
Cậu và Ngu Tầm đoán mật khẩu rất nhanh: “Mật khẩu 63718, thử xem.”
Mật khẩu đúng.
Cánh cửa ngăn giữa hai phòng mở ra, hai đội người thành công hội hợp.
Người đông đúc, bầu không khí đáng sợ giảm đi nhiều.
Trong đám đông có một nam sinh lớp 11-7 chen đến chỗ Ngu Tầm.
Cậu ta nhỏ giọng: “Anh Ngu…”
“Hay trả lại thẻ nhân vật cho tao đi?”
“Hình như nhiều nhiệm vụ của mày đều phải làm với…” lớp trưởng lớp 11-7. Thậm chí còn là anh em.
Mười mấy phút trước.
Khi phát thẻ nhân vật, anh Ngu giơ tay từ phía sau rút tấm thẻ anh trai trong tay cậu ta, rồi đổi thẻ trong tay mình.
Cậu ta quay lại, chỉ thấy Ngu Tầm giơ tay ra hiệu im lặng.
“Không có gì,” giọng Ngu Tầm nhẹ nhàng, “chỉ là tên trên tấm thẻ nhân vật của tao… không hợp mắt lắm, đổi với mày.”
Tuy nhiên khi cửa vừa mở, cậu ta lại thấy hình như lớp trưởng lớp 11-1 nắm lấy tay áo của anh Ngu bước ra?
Đây có phải nhiệm vụ cá nhân của họ không?
Ngu Tầm từ chối: “Không cần.”
Dường như hắn rất hài lòng với vai trò này, ở vòng tiếp theo cần ’em gái’ đi vào phòng học đối diện lấy đồ, hắn đã đứng trước cửa phòng chứa đồ, giơ tay ra với Vân Từ: “Muốn anh trai đi chung không?”

Nam sinh đó hiểu ra ngay lập tức.
Hiểu rồi.
Đây là trò đùa.
Mặt mày Vân Từ xám xịt, không nói gì, trong câu “anh trai” đó vượt qua nỗi sợ hãi đối với căn phòng kín, đi thẳng về phía trước.
Ngu Tầm không được đáp lại nhưng vẫn không nhanh không chậm theo sau.
Hành lang tối đen như mực.
Hai thiếu niên, một trước một sau.
Một người nói: “Đừng theo tôi.”
Người kia: “Tôi đi dạo.”
“…”
Ngu Tầm đi dạo đến phòng học Vân Từ làm nhiệm vụ, đợi cậu lấy đồ xong.
Hắn cúi đầu nhìn tấm thẻ nhân vật đổi được tay người mình.
Trong lòng tự nhủ muốn tìm một lý do để bảo vệ cậu khó khăn thật chứ.
Khi nào hắn và Vân Từ mới có thể ở bên nhau mà không đối địch đây.

Lúc đó hắn không nghĩ rằng, vài năm sau thật sự sẽ có một ngày như thế.
Lời kết Tàng Phong
Ngoại truyện đã xong, cảm ơn mọi người. Cuốn thứ ba về chủ đề học đường, thực ra cảm thấy mình càng ngày càng xa “học đường” hơn rồi. Có thể cảm nhận được bản thân đang không ngừng thay đổi, rất nhiều độc giả cũng đã trưởng thành. Tóm lại khi còn có thể viết, tôi đã lưu lại thêm một câu chuyện nữa.
Là cuốn thứ ba, tôi rất muốn tạo sự khác biệt so với hai cuốn trước. Việc xây dựng nhân vật khiến tôi đau đầu, cũng cố gắng suy nghĩ nhiều tình tiết mới, bao gồm cả cách hai người gặp gỡ, phát triển, mọi tình huống đều mong muốn có sự khác biệt, đồng thời thoát khỏi khuôn mẫu nội dung, tập trung hơn vào sự phát triển của bản thân cảm xúc, cũng tạo ra một số mâu thuẫn và thăng trầm.
Thực ra tôi rất sợ mâu thuẫn, rất né tránh, trước khi viết cũng không biết mình có bỏ cuộc không, dù sao cũng đã có bài học kinh nghiệm, trước đây lúc dựng thiết lập đôi khi cũng có mâu thuẫn về tình cảm, nhưng khi viết lại né tránh, hơn nữa khi đó áp lực bên ngoài của họ đã đủ rồi nên tuyến tình cảm nội bộ không thay đổi. Cho nên khi bắt đầu viết, tôi cũng không thể gán cho Giấu Gió một nhãn mác chính xác, nếu né tránh có thể hai người họ chỉ nói hai câu là xong, nhưng cuối cùng khi viết vẫn không nhịn được né tránh một phần, một số thiết lập ban đầu đáng lẽ phải nặng nề hơn, nhưng vẫn không nỡ ra tay, đã có chút thay đổi. Nhưng việc thay đổi lại dẫn đến một số vấn đề khác, tất cả đều là sự đánh đổi.
Vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi luôn tin rằng hoàn thành quan trọng hơn hoàn hảo, hơn nữa chỉ khi làm mới có kinh nghiệm thực sự.
Về việc cập nhật, tôi dự định sẽ lưu trữ nhiều bản thảo trước, hy vọng khi đăng nhiều kỳ, trạng thái sẽ tốt hơn, nhưng đối với tôi cuốn này vẫn khó có thể làm tốt một cách hoàn hảo, rất xin lỗi vì đã xin nghỉ phép vài lần trong quá trình viết ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, sau khi đăng tải, độc giả và bình luận đã cho tôi rất nhiều động lực!
Trong quá trình đăng nhiều kỳ, đúng vào dịp kỷ niệm một năm hai tác phẩm học đường khác, có một đêm tôi cảm thấy rất mơ hồ, nhớ lại cái lúc “Ngụy Trang Học Tra” suýt đã mở Vip vào giai đoạn cuối đăng nhiều kỳ(???), lúc đó tôi đã khóc nức nở với bạn cùng phòng, cảm thấy sao lại có nhiều người xem đến vậy, đột nhiên được đặt kỳ vọng lớn nên không dám viết tiếp.
Cho nên nhìn lại những năm qua, từ khóa luôn xoay quanh tôi có lẽ là “lo lắng”. Lo lắng trình độ của bản thân còn lâu mới đủ, rất mong có thể đáp lại sự yêu thích và mong đợi của mọi người.
Bộ này cũng bắt đầu từ giai đoạn lo lắng kéo dài, đến giai đoạn chuẩn bị rồi vượt qua giai đoạn đăng nhiều kỳ đầy lo lắng. Mỗi lần chuẩn bị, tôi luôn phải dự bị một kết cục tồi tệ nhất, nghĩ nếu kết quả không tốt thì phải làm sao, nếu không viết tốt thì phải làm thế nào, rồi lại lo lắng trước, nhưng cuối cùng đều cảm thấy không sao cả, tôi vẫn muốn viết câu chuyện này.
Hẹn gặp lại các bạn, chúc mọi người sức khỏe dồi dào, vui vẻ hạnh phúc
Editor: Trong quá trình edit mình vẫn còn nhiều thiếu sót, rất cảm ơn các bạn đã đồng hành và góp ý, thế là kết thúc truyện rồi, các bạn có thể fl pếc mình để xem thêm về fanart/đồng nhân khúc nhé (Nếu có =))))). Chúc các bạn ngủ ngonnnnn
Kết thúc truyện


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.