Cuối cùng Thịnh Vọng Thư vẫn đi ăn lẩu với Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc lái xe, Thịnh Vọng Thư đi thẳng đến xe mở cửa ghế phụ bên phải ra.
Ngôn Lạc thắt dây an toàn, quay đầu liếc nhìn cô, trên môi nở nụ cười đầy vui vẻ.
“Muốn đi ăn gì?” Anh hỏi.
Thịnh Vọng Thư cúi đầu nhìn điện thoại, như một người lãnh đạo kiêu ngạo: “Không biết, gì cũng được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được thôi.” Ngôn Lạc khởi động xe, nghe thấy thế thì nói: “Để anh xem rồi sắp xếp.”
Xe đi ra khỏi khu chung cư một cách vững vàng, ánh hoàng hôn đỏ rực thiêu đốt nửa bầu trời, mang theo cả ánh sáng vàng nhạt chiếu vào trong cửa sổ xe.
Thịnh Vọng Thư bận rộn cả ngày hôm nay, dựa vào đệm mềm mại rồi ngủ thiếp đi.
Ngôn Lạc ngước mắt liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu của xe, nhanh chóng giảm nhỏ tiếng lại, hạ tấm che ở chỗ ghế phụ xuống, trùng hợp tấm che ấy ngăn cản được ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cô.
Thịnh Vọng Thư uể oải nhắm mắt lại, thật sự đã ngủ.
Đợi đến lúc cô mở mắt ra thì trời đã tối đen rồi.
Cô ngồi ngẩn ngơ trong xe, giật mình khi nghĩ rằng trời đã khuya rồi, không hiểu sao cả cơ thể như bị ném vào trong biển sâu cô đơn, cô bỗng dưng kêu lên: “Ngôn Lạc?”
Một giây sau, giọng nói trầm thấp lọt vào tai: “Anh đây.”
Trên ghế lái, người đàn ông khẽ nhúc nhích, bật đèn xe lên.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Thịnh Vọng Thư nhìn thấy góc nghiêng như đức dao gọt rìu đúc của anh.
Nhưng mà đường cong trên khuôn mặt anh không còn lạnh lùng nữa, dưới ánh đèn lóa mắt, một lớp ánh sáng mờ ảo bao phủ lên, làm cô bỗng dưng lại liên tưởng đến sự dịu dàng.
“Dậy rồi à?”
Thịnh Vọng Thư vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện họ đang ở trong một bãi đỗ xe.
“Anh đến lúc nào thế? Sao không gọi em dậy?” Lúc hỏi chuyện cô mới phát hiện giọng mình hơi khàn, mang theo sự chưa tỉnh ngủ, như đang làm nũng.
Cô mất tự nhiên hắng giọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Lạc cười khẽ: “Muốn để em ngủ thêm một lúc nữa.”
Trong xe phát một bài hát tiếng anh du dương và dịu dàng, vặn tiếng rất nhỏ.
Là bài [Keep you safe] của nữ ca sĩ Thuỵ Sĩ Eliane.
“Hey dont be afraid youll be okay
Im right by your side Ill keep you safe
Whatever may come or stand in your way
I promise you I will keep you safe.”
Nhạc nền lảm nổi bật giọng hát của Ngôn Lạc, là một kiểu im lặng lưu luyến.
Thịnh Vọng Thư nghe rõ vài câu hát, trong đầu không hiểu sao nhớ đến những lời Châu Y đã nói với cô lúc trưa.
Sau đó là lời xin lỗi mà Từ Đống đã nói với cô qua điện thoại.
“Tôi xin lỗi, tôi xin thề là tôi không dám nữa, tôi đột nhiên bị ma quỷ ám ảnh, xin cô nói với anh Ngôn, bảo anh ấy buông tha cho tôi.”
Cô không biết Ngôn Lạc đã âm thầm nói gì và làm gì với Từ Đống.
Nhưng cô biết, anh sẽ bảo vệ cô vô điều kiện.
Thịnh Vọng Thư mấp máy môi, mắt chớp chớp.
“Em đói rồi, đi ăn cơm đi.” Cô không nghĩ nữa, mở cửa xuống xe.
Sau khi vào thang máy để đi vào trung tâm thương mại, Thịnh Vọng Thư phát hiện Ngôn Lạc đã đưa cô đến nhà hàng lẩu Trùng Khánh mà hai người từng đến lúc trước.
Lúc trước cô nghịch ngợm nên đã cố ý chọn một nồi rất cay, kết quả là đêm đó anh bị chảy máu dạ dày phải vào bệnh viện gấp.
Tuy nhiên anh vẫn luôn nhấn mạnh rằng là vì đêm đó anh uống rượu, nhưng Thịnh Vọng Thư vẫn không tin lắm.
Hai người vào phòng riêng, Ngôn Lạc đưa ipad cho Thịnh Vọng Thư theo thói quen, để cô tự chọn món mà cô muốn ăn.
Thịnh Vọng Thư chọn vài món thịt và rau trước, sau đó đưa ipad lại cho Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc không nhận: “Anh ăn gì cũng được, chọn món mà em muốn ăn là được.”
Thịnh Vọng Thư đành chọn tiếp, sau một lúc, cô đưa ipad cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nhắc nhở: “Cô vẫn chưa chọn nồi.”
Thịnh Vọng Thư đưa tay, ngón giữa lướt qua nồi lẩu trâu siêu cay, sau đó lại chọn nồi lẩu uyên ương hơi cay bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh ăn với nhau một bữa trong năm nay, không làm như không thấy nhau, cũng không châm chọc khiêu khích.
Nhưng cũng chẳng có bầu không khí nhiệt tình nói chuyện với nhau.
Nhưng nói chung là bầu không khí cũng bình yên mà thoải mái.
Giữa chừng, điện thoại Ngôn Lạc kêu lên vài lần, sau khi ăn hết, anh đi ra ngoài để nghe điện thoại.
Chờ đến khi anh nghe điện thoại về thì Thịnh Vọng Thư đã ăn xong rồi.
Cô cầm khăn giấy lau miệng, nói: “Nếu anh bận thì cứ đi trước đi, em tự gọi xe về được.”
Ngôn Lạc cau mày, dường như nghe thấy gì đó không đúng.
“Không sao, anh xử lý xong rồi.”
Anh cong môi: “Đi thôi.”
Sau khi vào thang máy xuống tầng hầm, chân dài của Ngôn Lạc bước nhanh hơn một chút, mở cửa ghế phụ ra.
Thịnh Vọng Thư đang muốn đi đến bên cạnh cửa, thấy thế thì dừng bước, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của anh.
Anh hơi nghiêng người qua, một tay để lên mui xe theo thói quen như phòng ngừa việc cô đụng đầu.
Thịnh Vọng Thư chớp mắt, cúi đầu ngồi vào ghế phụ.
Cô thắt dây an toàn, Ngôn Lạc đi vòng qua đầu xe, rồi lên xe.
Đóng cửa xe lại, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Mệt rồi à?”
Thịnh Vọng Thư: “Vẫn ổn.”
Sau khi im lặng một giây Ngôn Lạc nở nụ cười: “Dẫn em đi chơi nhé?”
Có lẽ vì anh nói những lời đó mà tiếng cười khẽ không thèm để ý của anh, không biết vì sao Thịnh Vọng Thư dừng lại một lát.
Đợi đến khi đầu óc cô không còn trên mấy nữa thì đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để đáp lại.
Ngôn Lạc lái xe ra khỏi hầm, nhanh chóng lái xe về hướng ngược với hướng trở về Quốc tế Phong Cảng.
Thịnh Vọng Thư không ngờ Ngôn Lạc lại đưa cô đến quán bar.
Ký ức lúc trước của cô về anh về bar đều không tốt lắm.
Không phải vì anh đưa cô từ bar ra, mà là anh lạnh lùng đuổi những người muốn nói chuyện với cô đi, hoặc cũng sẽ dạy dỗ cô rằng không nên uống rượu bên ngoài.
Thịnh Vọng Thư đứng ở cửa quán bar, trong khoảng thời gian ngắn chân không di chuyển.
Ngôn Lạc đi đến bên cạnh cô, nghiêng đầu liếc nhìn cô, trên môi vẫn nở nụ cười như có như không: “Đi thôi.”
Khuôn mặt anh bị ánh đèn nhấp nháy chiếu vào, hiện ra sự mê ly hợp với hoàn cảnh trước mắt, Thịnh Vọng Thư mấp máy môi, đi vào.
Đây là một quán bar kiểu club.
Ánh đèn trong quán lập loè, trên sân khấu có dàn nhạc đang biểu diễn, bầu không khí náo nhiệt mà chán nản, so với màn đêm bên ngoài cửa sổ như hai thế gioiws.
Thịnh Vọng Thư chọn hàng ghế dài gần nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, Ngôn Lạc ngồi xuống đối diện cô.
Nhân viên đi đến đưa danh sách rượu và hỏi họ định uống gì.
Thái độ của Ngôn Lạc khác với bình thường đưa danh sách rượu cho cô: “Em chọn trước đi.”
Thịnh Vọng Thư nhận lấy, trong lòng xuất hiện cảm giác lạ lẫm.
Hồi trước khi đi đến bar với anh, anh rất ít khi hỏi cô, toàn tự ý chọn loại có nồng độ cồn thấp hợp với nữ cho cô, vị chẳng khác rượu trái cây là mấy.
Cũng chẳng để cô tuỳ ý lựa chọn.
Thịnh Vọng Thư phát hiện, hình như anh cũng không giống như lúc trước.
Thịnh Vọng Thư chọn một ly Negroni, sau đó đưa menu rượu cho Ngôn Lạc, nụ cười như có như không nhìn anh, trong mắt như có ý đánh giá.
Đây là một loại cocktail làm từ rượu gin, rượu campari, rượu vermouth trộn với đá viên, có hương vị của thực vật, nhưng đây cũng là một loại rượu mạnh, nồng độ cồn lên đến 40 độ.
Hồi trước nếu như cô chọn loại này, sẽ bị Ngôn Lạc không thèm để ý đổi loại khác.
Nhưng đêm nay, anh chỉ bình tĩnh liếc nhìn nó và không nói gì.
Ngồi im lặng một lát, nhân viên đưa rượu ra.
Thịnh Vọng Thư khẽ mím môi, vị đắng xộc lên, sau đó trong miệng mới có vị ngọt rất nhẹ.
Cô nhìn chằm chằm vỏ cam tươi trong ly, không nhịn được mở miệng: “Anh bị đổi rồi à?”
Ngôn Lạc hơi giật mình: “Sao thế?”
“Nếu không thì chắc chắn là đầu óc của anh có vấn đề.” Thịnh Vọng Thư hừ khẽ: “Nếu không thì sao anh lại chủ động dẫn em vào bar?”
Vẻ mặt Ngôn Lạc hiểu rõ, ngón tay sạch sẽ thon dài vuốt ly thuỷ tinh, cười nhẹ: “Không bị gì cả.”
Anh nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ: “Anh chỉ muốn dỗ em vui thôi.”
“…”
Thịnh Vọng Thư mấp máy môi, đột nhiên không nói nên lời.
Cúi đầu uống thêm một ngụm rượu nữa, sau đó mạnh miệng lẩm bẩm: “Em không cần anh dỗ.”
Ngôn Lạc bình tĩnh cười, từ chối cho ý kiến.
Anh lười nhác ngồi dựa vào ghế sô pha, hơi nghiêng đầu, nghe ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu.
Thịnh Vọng Thư cũng quay đầu nhìn lên sân khấu, nghe một lúc, không biết từ lúc nào đôi mắt lại bỗng dưng nhìn về phía ngón tay khớp xương rõ ràng của Ngôn Lạc.
Lại nhìn lên trên, dọc theo xương cổ tay đến cánh tay nhẵn nhụi, nhìn đến góc mặt tuấn tú của anh, ngay một giây trước khi anh nghiêng đầu nhìn qua lại làm như không có gì quay đầu lại.
Ngôn Lạc nhìn về phía Thịnh Vọng Thư, cô cúi đầu, miệng nhỏ uống rượu.
“Uống chậm thôi.” Cuối cùng anh vẫn không nhịn được mở miệng, dặn dò: “Uống nhanh quá sẽ say đấy.”
Cuối cùng Thịnh Vọng Thư cũng nhân cơ hội liếc nhìn anh: “Xem thường người khác ít thôi.”
“Được thôi.” Ngôn Lạc không thèm quan tâm cong môi: “Vậy em cứ uống đi.”
“Cùng lắm nếu uống say thì anh cõng em về nhà.”
Cách một cái bàn, anh nhìn cô chằm chằm, sự bao dung không hề che giấu.
Thịnh Vọng Thư trừng mắt, không uống nữa.
Không biết là vì ánh mắt dõi theo của anh hay vì câu nói: “Cõng em về.”
Hai người ngồi trong bar hơn một tiếng, Thịnh Vọng Thư uống xong ly Negroni, sau đó lại chọn thêm một ly Margaret.
Khi đứng dậy để đi, cô mới bỗng dưng cảm thấy đầu bị choáng váng.
Nhớ tới lời khuyên lúc nãy của Ngôn Lạc, lòng tự trọng của cô tăng vọt, mạnh mẽ bình tĩnh chống đỡ.
Lúc đi đường có hơi chóng mặt, vì để giữ thăng bằng, không khiến Ngôn Lạc nhìn ra, mỗi bước cô đi đều rất chậm.
Cũng may hình như Ngôn Lạc không để ý, chẳng qua vẫn chậm rãi, ung dung đi sát bên cạnh cô.
Vì hai người có uống rượu nên Ngôn Lạc đã bảo tài xế đến đây từ sớm.
Tài xế lái xe đến cửa quán bar, sau khi Ngôn Lạc mở cửa xe ra, Thịnh Vọng Thư quay người lên xe.
Chờ cửa xe đóng lại, cô mới lén thở phào nhẹ nhõm.
Im lặng cả đường đi, trong đầu Thịnh Vọng Thư rối loạn, sợ bị Ngôn Lạc nhìn ra, nên cô nhắm mắt lại để chợp mắt.
Đi thẳng một đường, sau khi đến khu chung cư Quốc tế Phong Cảng, xe dừng lại dưới chung cư của Thịnh Vọng Thư.
“Đi đây.” Cô mở cửa, quay đầu xuống xe.
Ngôn Lạc cũng đi từ bên khác nhanh chóng xuống xe, đi đến bên cạnh cô.
Thịnh Vọng Thư đứng vững rồi mới liếc mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Ngôn Lạc hơi nhướng mày, giọng điệu rất có lý: “Đưa em lên nhà.”
Thịnh Vọng Thư: “Em đến nhà rồi.”
“Đưa em lên tầng.”
Anh không hề cho cô cơ hội từ chối, một tay anh đút vào túi quần, cười liếc nhìn cô, ung dung đi về phía trước.
Thịnh Vọng Thư vuốt thái dương hơi đau, chậm rãi đi theo sau.
Ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà, cô nhấn khóa vân tay, tiếng ‘ting’ nhẹ nhàng vang lên, cửa được mở ra, Thịnh Vọng Thư vẫy tay với anh, vào nhà.
Ngôn Lạc đứng ngoài cửa, như muốn vào cùng, cũng chẳng biết anh nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên dừng lại.
Thịnh Vọng Thư đóng cửa lại, đá giày xuống, lúc đưa tay trái về phía tủ theo quán tính, thấy không có gì, cô mới bỗng dưng nhìn về phía tay mình.
Ôi không, cô bỏ quên túi trong xe rồi.
Thịnh Vọng Thư ảo não đập vào trán, chậm rãi ngồi xổm xuống, lại đi giày vào.
Đợi đến khi cô mở cửa thò người ra, phát hiện Ngôn Lạc vẫn còn đang đứng ngoài cửa.
Anh nghiêng đầu dựa vào bức tường bên cạnh cửa nhà cô, ngón tay thon dài, một đốm sáng đỏ bừng cháy, anh đang hút thuốc.
Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn vàng, trông chán nản mà lười biếng.
Thịnh Vọng Thư ngoài ý muốn nhìn anh, nhíu mày: “Sao anh vẫn chưa đi?”
Ngôn Lạc liếc mắt, thấy cô, nhanh chóng dập thuốc đi.
Vứt mẩu thuốc lá vào thùng rác, anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Sao em lại ra ngoài?”
Thịnh Vọng Thư mấp máy môi: “Hình như túi của em để quên trong xe anh rồi.”
Ngôn Lạc “ừm”: “Về chờ đi, anh cầm lên cho em.”
Thịnh Vọng Thư: “Không cần…”
Nhưng từ “đâu” chưa nói ra khỏi miệng thì Ngôn Lạc đã nhanh chóng đi về phía thang máy.
Dáng người cao gầy kéo dài trong hành lang.
Thịnh Vọng Thư chớp mắt, rụt đầu về sau cánh cửa, xoay người lại.
Khoảng mấy phút sau, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Thịnh Vọng Thư đi dép lên bước ra ngoài, mở cửa ra, Ngôn Lạc đưa túi cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy túi, tay còn lại vẫn còn nắm tay nắm cửa.
Ngôn Lạc đứng cạnh cửa, chặn ngọn đèn chiếu vào khe cửa ở bên ngoài.
Anh rũ mắt, không nói gì đánh giá cô, gò má vì uống rượu mà ửng hồng, anh chậm rãi hướng mắt lên, đến chóp mũi kiêu ngạo cong lên rồi đến mí mắt, rồi lại sang đôi mắt ngà ngà say.
Trên người cô vẫn còn đang mặc chiếc váy màu mận chín, thiết kế thắt eo làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh được ôm chặt của cô, đường cong được phơi bày rõ ràng, hai chân gầy nhỏ của cô để lộ dưới ánh đèn, trong dép lê là mười ngón chân cái được sơn màu mận chín, làm nổi bật làn da trắng nõn đẹp mắt.
Mái tóc dài tuỳ ý xõa ra, ánh mắt cô mờ mịt, chẳng có cảm xúc, bị ánh sáng trên hành lang bao phủ, như một trái táo chín mọng.
Mí mắt Ngôn Lạc khẽ nhúc nhích, mũi chân trong lúc lơ đãng di chuyển vào trong một bước.
“Anh có thể vào nhà uống một cốc nước không?” Anh trầm giọng nói: “Lúc nãy đi nhanh quá nên anh hơi khát.”
Thịnh Vọng Thư liếc mắt nhìn anh, không biết đang suy nghĩ gì, lại giống như chẳng nghĩ gì cả, sau một lúc, cô thả tay ra.
Ngôn Lạc đi vào, tự mở tủ giày đi dép lê một lần vào.
Thịnh Vọng Thư lười biếng đi đến chỗ ghế sô pha, đưa lưng về phía anh vẫy tay: “Trên quầy bar có nước ấm, anh tự lấy đi.”
Ngôn Lạc: “Được.”
Thịnh Vọng Thư ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại trong túi ra, kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Cố gắng chống đỡ để trả lời một số tin nhắn tuỳ theo mức độ quan trọng, Ngôn Lạc cầm cốc nước đi ra.
Cô đang để chân trần trên chiếc ghế sô pha đơn màu trắng, anh đứng sau lưng cô, bóng người thon dài của anh đổ bóng xuống trước mặt cô.
Một lúc sau, đột nhiên bóng người ấy động đậy, anh cúi người từ phía sau, đưa cốc nước ra trước mặt cô.
“Uống nước đi.”
Thịnh Vọng Thư nhận lấy theo phản xạ có điều kiện, vừa gõ vừa nhận rồi uống một ngụm.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc tràn vào cổ họng, cô nếm được vị mật ong hoa quế.
Bình mật ong đó được cô từ công quán Tư Bắc đến, luôn đặt trên quầy bar không mở ra, đã lâu lắm rồi cô không uống nước mật ong khi say rượu.
Lông mi Thịnh Vọng Thư khẽ run, ngón tay đang gõ cứ như thế dừng lại.
“Không phải anh nói khát à? Sao lại đi rót nước cho em?” Mắt cô vẫn đang nhìn màn hình điện thoại, nhỏ giọng hỏi.
Hơi thở của Ngôn Lạc như có như không phả bên cạnh cô: “Lúc đó lại hết khát rồi.”
“Tìm cớ để vào là muốn lấy nước mật ong cho em à?” Cô khẽ “xì” dường như không có ý gì cả.
Ngôn Lạc từ chối cho ý kiến: “Uống rượu nhiều quá sẽ đau đầu.”
Sau đó lại im lặng.
“Cạch.” điện thoại của cô trượt xuống, rơi xuống thảm.
Một tay của Thịnh Vọng Thư vẫn còn đang cầm cốc nước, bất ngờ quay người lại.
Cô duỗi thẳng người, nửa quỳ trên ghế sô pha nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.
Vì vậy cô đã bực bội kéo cổ áo anh.
Ngôn Lạc phối hợp cúi thấp người xuống, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Đôi mắt như chứa đầy nước của anh đã trầm xuống khi thấy động tác tuỳ ý của cô, anh nhìn cô không chớp mắt.
Lúc làm động tác ấy, Thịnh Vọng Thư hất nước vào tay anh nhưng anh không thèm để ý.
Thịnh Vọng Thư nghiêng đầu, sau khi nhìn anh nửa ngày, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Lúc trước anh lén cầm bản thảo của em gửi cho chị Y qua email, chị ấy đã nói cho em biết rồi.”
Ngôn Lạc nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Em không trách anh.” Thịnh Vọng Thư khẽ hừ: “Tuy nhiên có đôi lúc anh rất thích tự làm theo ý mình đấy.”
“Anh không có ý khác, chỉ muốn đi làm chuyện em thích thôi. Anh xin lỗi.”
Ngôn Lạc hơi mím môi, tự giễu nói: “Lúc trước đúng là anh rất hay tự cho là đúng.”
“Đã bảo không trách anh rồi mà.” Thịnh Vọng Thư hơi cau mày, nâng tay uống một ngụm.
Cô hơi ngửa đầu, cái cổ trắng nõn dưới ánh đèn sáng lên như ngọc lạnh, cổ họng hơi động đậy, trông rất khát.
Ngôn Lạc nhìn động tác của cô, ánh mắt không thể chịu đựng được nổi nữa mà rũ xuống, không hiểu sao cổ họng thấy khô rát.
Thịnh Vọng Thư liếm đôi môi đỏ mọng ướt át, làm dịu cơn khát, cũng dũng cảm hơn một chút, lúc này mới ghé sát vào tai anh.
“Cảm ơn anh về chuyện của Từ Đống và cả chuyện Châu Y nữa.”
Cô hơi dừng lại, hô hấp của Ngôn Lạc cũng hơi cứng lại.
Một tay anh chống lên ghế sô pha, tay kia để xuống một bên, đầu ngón tay vẫn còn có giọt nước đang nhỏ giọt xuống dưới.
Trên người Thịnh Vọng Thư có mùi rượu thoang thoảng cùng với hương thơm nhẹ nhàng ấm áp ập vào mũi anh, làm cổ họng anh càng thấy khô hơn.
Cô lại lên tiếng lần nữa: “Cảm ơn anh, Ngôn Lạc.”
Giọng điệu khi nói chuyện của cô như đang cười khẽ, như một cơn gió nhẹ mang theo hơi nóng phả vào vùng da nhạy cảm sau tai anh, như mưa rơi trên sa mạc.
Ngôn Lạc nặng nề rũ mắt xuống, che đi dụ.c vọng mãnh liệt như thuỷ triều dưới đáy mắt.
Cổ họng chuyển động rõ ràng, anh kiềm chế nuốt xuống.