21.
Trưởng tỷ càng tức giận, ta càng thản nhiên: “Hôm nay ta đến là vì quan tâm trưởng tỷ, tiện thể mang đến cho trưởng tỷ một tin tốt.”
Mắt trưởng tỷ lóe lên một niềm kiêu ngạo vi diệu: “Ta biết mà, cái gọi là tứ hôn chỉ là kế khích tướng của Thái tử mà thôi, chắc chắn Thái tử làm vậy để cho ta nhìn thấy rồi sốt ruột, ngươi cũng chỉ là người đưa tin Thái tử phái tới thôi phải không?”
Trưởng tỷ ngẩng cao đầu, vô cùng thanh cao: “Ngươi cứ nói với Thái tử, trong lòng ta chỉ có mỗi An lang, ta không yêu Thái tử, bảo Thái tử đừng làm mấy trò khích tướng tốn công vô ích vậy nữa!”
“Thái tử điện hạ đồng ý để ngươi trốn đi với An Tề Minh.”
Lục Dương Vân lập tức sững sờ: “Cái gì?!”
“Điện hạ quyết định buông tay, để ngươi mang theo đứa con trong bụng đoàn tụ với An Tề Minh.”
“Đây chẳng phải là kết cục trưởng tỷ mong muốn nhất sao? Giờ Thái tử đã thành toàn cho ngươi, ngày ta thành hôn, ngươi sẽ được tự do, cùng An lang của ngươi sống cuộc sống đong đầy tình yêu thương.”
Lục Dương Vân bỗng có chút mất mát, lẩm bẩm: “Thái tử thật sự nỡ sao, ta còn tưởng Thái tử sẽ níu kéo dai dẳng…”
Ta nghe vậy, cười khẩy một tiếng: “Thái tử thích đại tiểu thư Lục gia, nhưng người đó đã ch rồi, là do ngươi gi//ết mà, trưởng tỷ!”
22.
Thái tử vì giận Lục Dương Vân nên đã cố tình tổ chức lễ thành thân với ta rất linh đình.
Nhìn từ bên ngoài, ngay sau khi trưởng nữ của Lục phủ vừa qua đời, Thái tử đã vội vàng cưới thứ nữ, ít nhiều cũng giẫm đạp nên thể diện của trưởng nữ.
Nhưng với thân phận Thái tử, thánh chỉ của Hoàng thượng, ai dám nói một câu bất nghĩa?
Trước sảnh đường đông đúc quan khách đến chúc mừng, phía hậu viện, Lục Dương Vân đã “thoát khỏi” cảnh phải đeo vàng bạc đá quý như ý nguyện, chỉ mặc bộ y phục của nha hoàn, đầu cũng chỉ cài một cây trâm bạc.
Bụng trưởng tỷ đã bắt đầu lộ rõ.
Tướng quân Lục Học nhìn thấy, lạnh lùng nhắc nhở: “Thu cái bụng của ngươi lại, sau khi ra khỏi cánh cổng này, ngươi không còn liên quan gì đến Lục phủ ta nữa!”
“Cha, sao người lại tàn nhẫn như vậy?”
“Con gái ta đã ch từ lâu, ngươi chỉ là một kẻ đã bỏ trốn, là hạng thấp kém của Lục phủ thôi! Của hồi môn cũng không có đâu!”
Nghe cha nói vậy, Lục Dương Vân lộ vẻ bi thương.
Chủ mẫu rất khó chịu, nhưng cũng không làm gì được.
An Tề Minh được thả ra, thấy Lục Dương Vân thân không một thứ gì đáng giá, thật sự bị Lục phủ đuổi đi.
Trong mắt hắn ta lóe lên cảm xúc khác lạ, nhưng không biểu lộ ra ngoài, vẫn đóng vai người chồng tốt, dìu nàng nói: “Dương Vân, chúng ta đi thôi, vàng bạc châu báu chỉ là vật ngoài thân, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Hai người đi ra từ cổng sau của Lục phủ.
Lục Dương Vân rời khỏi Lục phủ, nghe thấy không khí náo nhiệt ở cổng chính, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, thấy người muội muội vẫn luôn nghe lệnh mình hôm nay mặc áo gấm hoa lệ, đang được mọi người tung hô đi về phía kiệu hoa đến Đông cung.
Thái tử đặc biệt xuống ngựa đón, đến chỗ bậc thang thì trực tiếp ôm ta lên, khiến đám đông reo hò.
Ta phát hiện ánh mắt của trưởng tỷ, liền cố ý ghé vào tai Thái tử: “Điện hạ, tỷ ấy đang nhìn kìa, người có muốn trừng phạt tỷ ấy không?”
Thái tử hiểu ý, hắn hôn ta.
Ta chịu đựng cái hôn ghê tởm này.
Lục Dương Vân từ xa nhìn thấy cảnh này, tay xoa cái bụng phẳng lì qua lớp vải thô, mắt lộ vẻ mơ hồ và ghen tị.