Lộ Trì Vũ nhìn chuỗi hạt trên cổ tay mà Châu Lệ Hành vừa quấn vào, anh cười khẽ rồi hỏi: “Anh Hành, cái này có ý nghĩa gì vậy?”
“Nó không đáng giá bao nhiêu đâu, đừng có lo lắng, chuỗi hạt này được thỉnh ở trong chùa, tặng cho cậu để nó phù hộ cậu bình an.” Châu Lệ Hành nhẹ nhàng trả lời.
“Sao đột nhiên anh lại tặng tôi cái này?” Lộ Trì Vũ nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay, dường như nó vẫn còn vương lại hơi ấm của Châu Lệ Hành.
Châu Lệ Hành lảng tránh ánh mắt của anh, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, đứng quay lưng lại với anh, hắn nói: “Không có lí do gì đặc biệt cả, chỉ là muốn tặng cho cậu.”
Lộ Trì Vũ nhìn bóng lưng của hắn, một vài suy nghĩ không thể khống chế được dâng trào trong lòng anh, chúng nổ lần lượt nổ thành pháo hoa, cuối cùng anh chỉ cười cười không nói gì.
Anh đi đến bên cạnh Châu Lệ Hành, nhè nhẹ kéo tay áo khoác của Châu Lệ Hành, anh nói: “Cảm ơn anh nhé, anh Hành.”
Châu Lệ Hành hơi khựng lại một lát, cuối cùng hắn vỗ vỗ vai Lộ Trì Vũ: “Đi thôi.”
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trên đường đến triển lãm, Lộ Trì Vũ nhờ Châu Lệ Hành lái xe đến cửa hàng hoa, anh mua một bó hoa xinh đẹp rồi cẩn thận nhờ người ta đóng gói nó.
Lộ Trì Vũ cầm hoa tiến đến hội trường, từ xa, anh đã nhìn thấy Đỗ Ngọc Lan đang mặc một bộ vest rất lịch sự, cô đang bận rộn trao đổi với một vài lãnh đạo cũng mặc vest.
Khi tất cả lãnh đạo đã vào trong, Đỗ Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, sau đó tô lại son.
Lộ Trì Vũ cầm bó hoa tiến lại gần, anh vừa đưa bó hoa cho Đỗ Ngọc Lan vừa cười nói: “Chị Lan, chúc mừng chị nhé.”
Con gái ai mà chẳng thích hoa, Đỗ Ngọc Lan cũng không ngoại lệ. Cô nhận lấy bó hoa rực rỡ kia rồi nở nụ cười thật tươi, cô nói: “Cảm ơn cậu nhé Tiểu Lộ, làm cậu tốn kém rồi.”
“Làm gì có, em ở khách sạn của chị đã lâu như vậy rồi, chị vẫn luôn giảm giá cho em, em phải là người cảm ơn chị mới đúng.” Lộ Trì Vũ nhanh chóng đáp lại.
Lời khen của Lộ Trì Vũ khiến Đỗ Ngọc Lan rất vui, cô quay sang nhìn Châu Lệ Hành đứng bên cạnh nói: “Châu Lệ Hành, đến Tiểu Lộ còn tặng hoa cho tôi, sao cậu lại đến tay không thế này, chẳng biết ý tứ gì cả.”
Châu Lệ Hành đứng bênh cạnh Lộ Trì Vũ, hắn cười cười: “Tôi đi cùng với Trì Vũ, chỉ cậu ấy tặng thôi là được rồi, tuy tôi không có hoa nhưng có hai bức thangka vừa được viện gửi tới, tôi đã nhờ đặt ở quầy tiếp tân của Tiền Sảnh Lan Sinh rồi, cậu về nhớ kiểm tra.”
Đỗ Ngọc Lan nghe vậy mới hài lòng, cô thì thầm: “Thế này cũng tạm chấp nhận được, coi như cậu có lòng.”
Thấy phía sau có một nhóm người đang tiến lại gần, Châu Lệ Hành thấp giọng nói: “Vậy thì bọn tôi trong trước, cậu cứ làm việc đi.”
Đỗ Ngọc Lan gật đầu, cô xoay người chuẩn bị tiếp đón nhóm lãnh đạo kế tiếp.
Lộ Trì Vũ đi theo Châu Lệ Hành vào hội trường, sau đó anh mới nhận ra rằng mọi người trong đây ai nấy cũng đều ăn mặc rất trang trọng. Nếu không phải là vest thì cũng là bộ đồ giống với Châu Lệ Hành, còn anh lại mặc áo hoddie với quần jeans, anh cứ như là con nít đến đây với phụ huynh vậy.
Lộ Trì Vũ thì thầm vào tai Châu Lệ Hành: “Anh Hành, mọi người ở đây ai cũng ăn mặc rất trang trọng, nếu biết trước như vậy tôi cũng sẽ mặc vest.”
Châu Lệ Hành cười cười nói: “Không sao đâu, cậu mặc như vậy rất đẹp, rất hợp với cậu.”
Một luồng hơi nóng phà vào tai Lộ Trì Vũ, cùng với mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ Châu Lệ Hành, những thứ này làm cho Lộ Trì Vũ không khỏi đỏ mặt, anh cảm thấy nhịp tim của mình đang đập vô cùng nhanh.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn xung quanh, anh thấy nơi đây được thiết kế theo phong cách đặc trưng của người Tạng. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống làm cho các sản phẩm được đặt trong tủ kính trông rất rực rỡ.
Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành tìm một góc kín đáo để đứng, nhìn đám đông ra ra vào vào hội trường, anh thấy những người có mặt ở đây đa số điều là những người cấp cao, chức vị không thấp tí nào.
Lộ Trì Vũ vô tư nói: “Triển lãm của chị Lan đẳng cấp thật đấy.”
Châu Lệ Hành nhấp một ngụm nước rồi nói: “Cô ấy dự định thông qua triển lãm này để thiết lập quan hệ tốt với các lãnh đạo địa phương cũng như mở rộng quy mô của xưởng tạo vật Cao Nguyên.”
“Chị Lan còn mở cả xưởng chế tác nữa hả?” Lộ Trì Vũ ngạc nhiên hỏi, trước đây anh chỉ nghĩ Đỗ Ngọc Lan chỉ là một người có sở thích sưu tầm thôi, không ngờ cô lại còn thành lập hẳn một công xưởng.
“Cậu ngốc thật, cậu thật sự nghĩ chị Lan của cậu chỉ là chủ nhà nghỉ thôi à?” Châu Lệ Hành cười cười: “Công xưởng của cô ấy đã có từ rất lâu rồi, chỉ là quy mô không được lớn cho lắm cho nên không hoạt động thường xuyên, chỉ hoạt động vào mùa du lịch mà thôi. Lần này cô ấy muốn thông qua triển lãm này mà có thể hợp tác với địa phương, để dây chuyền sản xuất của xưởng được mở rộng.”
Lộ Trì Vũ nghe hắn giải thích thì chợt nhận ra trước đây mình đã đánh giá thấp Đỗ Ngọc Lan. Người phụ nữ này mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, cô là người xuất thân từ vùng Đông Bắc nhưng lại nảy nở như đóa hoa Gaesang của Tây Tạng.
Lộ Trì Vũ nhìn Đỗ Ngọc Lan đang đi đi lại lại trong hội trường, anh không khỏi ngưỡng mộ: “Chị Lan thật sự là người rất tài năng.”
Châu Lệ Hành không nói gì, hắn nhìn về phía Đỗ Ngọc Lan, ngón tay lướt qua ly nước một lượt rồi lại rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống, không biết hắn đang nghĩ gì.
Triển lãm diễn ra rất thuận lợi, sau khi Đỗ Ngọc Lan phát biểu vài câu đơn giản, cô xuống sân khấu dẫn nhóm lãnh đạo tham quan từng gian hàng. Lộ Trì Vũ không muốn đi theo dòng người đông đúc, anh chỉ đi theo Châu Lệ Hành đến những nơi ít người qua lại.
Tham quan được một lúc thì nhóm lãnh đạo cũng đã ra về, Đỗ Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng được ngồi nghỉ một chút. Lúc này đôi chân của cô bắt đầu đau nhức, gót chân đi giày cao gót cũng bị tróc da.
“Chị Lan, này.” Trong lúc Đỗ Ngọc Lan cởi giày cao gót ra, Lộ Trì Vũ đi tới và đưa cho cô miếng băng cá nhân mà anh vừa đi mua về.
Đỗ Ngọc Lan nhận lấy rồi cười nói: “Cảm ơn cậu nhé Tiểu Lộ, cậu chu đáo thật đó, không ngờ cậu lại mang theo băng cá nhân đấy.”
Lộ Trì Vũ sờ sờ đầu: “Không phải đâu, bởi vì em thấy chị mang giày cao gót cao quá nên sợ chị không thoải mái. Trước đây mẹ em cũng hay mang giày cao gót khi tham gia các hoạt động của cục, phần gót chân cũng thường xuyên bị tróc da nên em đã tranh thủ kéo anh Hành đi mua băng keo cá nhân cho chị đó.”
Đỗ Ngọc Lan mở băng keo cá nhân ra rồi dán lên vết thương. Sau đó cô ném đôi giày cao gót đó đi rồi xỏ đôi dép xỏ ngón vào, cô tức giận nói: “Sự tồn tại của giày cao gót chính là thứ phản lại nhân loại mà, giống như bọn lãnh đạo ngốc nghếch kia vậy, tất cả nên bị tiêu diệt hết.”
Châu Lệ Hành nghe thấy thì cười nhẹ một tiếng, một lúc sau hắn mới hỏi: “Đã nói chuyện xong chưa?”
Đỗ Ngọc Lan nhếch môi, tự tin trả lời: “Dễ như trở bàn tay, chuẩn bị liên hệ với Lhasa.”
“Không tệ.” Châu Lệ Hành gật đầu: “Nếu dây chuyền sản xuất này thành công thì đây sẽ là một lối đi tốt cho những người phụ nữ Ajia ở vùng thảo nguyên.”
Đỗ Ngọc Lan không nói gì thêm, cô nhìn vào bộ quần áo tuyệt đẹp trong tủ trưng bày bên cạnh, cô khẳng định: “Phải thành công, tôi còn rất nhiều việc muốn làm, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.”
Số người ra vào hội trường lúc ngày càng ngày càng ít, Đỗ Ngọc Lan đang giới thiệu từng món đồ trong tủ cho Lộ Trì Vũ.
“Con rối này là của một người phụ nữ Ajia 60 tuổi, sống ở Hải Bắc tự trị*, chồng bà mất sớm, bà một mình nuôi hai đứa con. Lần đầu tiên chị gặp bà ấy là lúc bà ấy đang bán khoai trong một con hẻm nhỏ, và bây giờ bà ấy đang là người hướng dẫn tạo hình búp bê trong xưởng của chị.”
* là một châu tự trị tại tỉnh Thanh Hải
“Cái thảm lông cừu bên đây là của một cô gái 17 tuổi làm ra. Con bé khá thông minh, hơn nữa còn rất chịu tìm tòi học hỏi, chị đã đưa con bé đến Thượng Hải học kỹ thuật nhuộm màu từ một thợ lành nghệ vô cùng nổi tiếng, sau này khi con bé trở về, chắc chắn sẽ dạy lại được cho rất nhiều người kĩ thuật nhuộm màu đó.”
Lộ Trì Vũ lắng nghe cách Đỗ Ngọc Lan hào hứng giới thiệu, anh nhẹ nhàng nói: “Chị Lan, chắc chị sẽ thành công lắm.”
Đỗ Ngọc Lan nghe thế thì cười nhẹ, cô bình thản trả lời: “Chị không cần phải quá thành công đâu, khi chị quyết định sẽ ở lại đây, chị đã nghĩ chị phải làm gì đó cho nơi đây, chị phải giữ gìn và phát huy những truyền thống vốn có của nơi này.”
“Cậu đã làm được rồi.” Châu Lệ Hành chúc mừng cô: “Cậu đã làm rất tốt, chúc mừng cậu, Ngọc Lan.”
Đỗ Ngọc Lan nhìn lên chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà, ánh sáng chói lóa làm mắt cô cay cay, suýt nữa là cô đã bật khóc.
Cuối cùng, cô nhìn Châu Lệ Hành, cố gắng bình tĩnh nói: “Lệ Hành, xin lỗi, những gì cậu nói ngày hôm đó là rất đúng, đúng là tôi đã thật sự tự nhốt mình lại, cũng đã làm cho cậu không được thoải mái.”
“Đều qua cả rồi.” Châu Lệ Hành nhẹ nhàng đáp, dường như hắn thật sự không để ý đến chuyện này lắm: “Nếu cậu có thể nghĩ thoáng hơn là được rồi.”
Đỗ Ngọc Lan mấp máy môi, cô do dự một lúc mới nói: “Vài ngày trước Tiểu Tả có gọi điện cho tôi, nói là mới về nước nên muốn đến Tây Ninh ở một thời gian, cậu nghĩ sao?”
“Không liên quan gì đến tôi cả.” Sắc mặt của Châu Lệ Hành tối sầm lại, giọng nói cũng nhỏ đi: “Đây là chuyện của hai người, ngày mai tôi sẽ quay lại Đồng Nhân.”
Đỗ Ngọc Lan im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Lộ Trì Vũ đứng bên cạnh im lặng nghe cuộc trò chuyện của hai người, mặc dù cả hai đều đang nói tiếng Trung nhưng Lộ Trì Vũ lại không thể hiểu được. Anh cảm thấy có hơi mông lung.
Anh không hiểu tại sao Đỗ Ngọc Lan lại xin lỗi Châu Lệ Hành, cũng như anh không hề biết gì về người vừa về nước mà cả hai đề cập, cái đêm mà ba người bọn họ đi ăn với nhau Đỗ Ngọc Lan cũng nhắc đến người này và mỗi khi người này được nhắc đến, Châu Lệ Hành đều khá khó chịu.
Anh thầm đoán liệu người này có phải là bạn trai cũ của Châu Lệ Hành không? Hay là người bạn cũ đã từng xảy ra xung đột với hắn?
Nhưng anh lại bất ngờ hơn khi nhớ lại câu cuối cùng mà Châu Lệ Hành vừa nói, hắn có ý định quay lại Đồng Nhân? Ngày mai hắn sẽ đi?
Tâm trạng tốt của Lộ Trì Vũ bỗng chốc tan thành mây khói, vẻ mặt của anh trở nên u sầu hẳn. Anh cảm thấy duyên nợ giữa con người quá mong manh, chỉ chốc lát là đã đến lúc phải chia ly.
Nhưng hai người bọn họ vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm, anh vẫn chưa mời Châu Lệ Hành ăn cơm, chưa để Châu Lệ Hành dẫn mình đi vòng quanh Tây Ninh, chưa có cơ hội nói chuyện và uống rượu với Châu Lệ Hành thêm lần nữa.
Lộ Trì Vũ tự hỏi tại sao giờ phút chia ly lại đến nhanh như vậy, tâm trạng của anh càng ngày càng tệ.
Châu Lệ Hành cảm nhận được sự u sầu của Lộ Trì Vũ, hắn nhìn Đỗ Ngọc Lan một cái sau đó kéo tay Lộ Trì Vũ ra ngoài.
Lộ Trì Vũ mờ mịt để Châu Lệ Hành nắm tay mình đến bãi đỗ xe.
Châu Lệ Hành dẫn anh đến trước cửa xe rồi nhẹ nhàng hỏi anh: “Có chuyện gì sao Trì Vũ?”
Lộ Trì Vũ hoàn hồn, anh lấy thuốc lá ra châm lửa rồi rít vài hơi, cuối cùng anh cũng đã bình tĩnh lại, anh thấp thỏm hỏi: “Anh định đi ư?”
“Ngày mai tôi sẽ quay lại Đồng Nhân.” Châu Lệ Hành trả lời.
“Sao đột ngột quá vậy?” Lộ Trì Vũ bị hơi thuốc làm sặc mà ho vài tiếng: “Tôi còn nghĩ là anh sẽ ở lại thêm một thời gian nữa.”
Châu Lệ Hành nhìn Lộ Trì Vũ, ánh mắt hắn rất phức tạp: “Công việc đã xong rồi nên phải về thôi.”
“Ừ…” Lộ Trì Vũ cắn đầu thuốc, cảm xúc anh bây giờ vô cùng lẫn lộn: “Tôi hiểu, chỉ là… quá bất ngờ mà thôi.”
Lộ Trì Vũ nhìn hắn, anh gượng cười, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi còn nợ anh một bữa ăn, tối nay tôi sẽ bù cho anh.”
Châu Lệ Hành không nói gì, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn xé đi lớp vỏ bọc của anh vậy.
Lộ Trì Vũ không chịu thua mà nhìn lại hắn, Châu Lệ Hành đối xử tốt với anh muốn rời đi, để lại anh một mình trong kỉ niệm.
Châu Lệ Hành đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của Lộ Trì Vũ, hắn vứt điếu thuốc của anh đi, sau đó dùng sức mở cửa xe, xô anh ngã vào ghế sau.
Trong không gian chật hẹp, Châu Lệ Hành áp sát nửa người vào anh, hắn nắm lấy cổ áo anh, áp anh vào trong xe, làm cho anh không thể kháng cự được. Biểu cảm trên mặt Châu Lệ Hành vẫn không thay đổi, dù đang ở trong tư thế thô bạo nhưng trông hắn vẫn không hề hung ác, mà còn rất dịu dàng.
Hắn thở dài một hơi, sau đó bất lực hỏi: “Trì Vũ, cậu có muốn tôi ở lại không?”
Lộ Trì Vũ im lặng cúi đầu.
Giọng nói của Châu Lệ Hành trầm thấp hơn, hắn tiếp tục ép buộc anh: “Nói đi! Cậu có muốn tôi ở lại không?”
Lộ Trì Vũ đột ngột nhìn chăm chăm vào mắt Châu Lệ Hành, anh nhanh chóng nói: “Có!”
Lộ Trì Vũ co rút người, anh chán nản nói: “Tôi cảm thấy tâm trạng của mình bây giờ rất khó giải thích, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chia tay anh thì trong lòng tôi cứ như có một tảng đá lớn đè xuống vậy.”
Lộ Trì Vũ nhẹ giọng nói với hắn: “Đừng đi, hãy ở lại với tôi thêm vài ngày nữa đi, anh vẫn chưa hoàn thành những gì mà anh đã hứa với tôi mà.”
Châu Lệ Hành nhìn chằm chằm Lộ Trì Vũ, người dưới thân hắn giờ đây đã lột bỏ vỏ bọc cứng cáp bên ngoài, giờ đây chỉ còn lại một vẻ ngoài mềm yếu. Trái tim của hắn không thể cưỡng lại sự mềm mại này, đã lâu rồi hắn không có được cảm giác này, mỗi khi nhìn Lộ Trì Vũ, hắn vẫn luôn cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết phải làm thế nào, hắn giờ đây cứ như một cậu nhóc 17 – 18 mới biết yêu vậy.
Cuối cùng hắn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Lộ Trì Vũ, hắn vừa vuốt vừa nói: “Tôi sẽ đưa cậu đến Đồng Nhân, đó là quê nhà của tôi.”