Dưới ánh mặt trời chói chang, Châu Lệ Hành đặt vali xuống, hắn bước đến bên cạnh Tát Na rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ánh mắt vốn kiên định của Châu Lệ Hành giờ đây đã đỏ hoe. Khi đứng trước người thầy mà mình đã gắn bó từ nhỏ, hắn cảm thấy bản thân như đã gỡ bỏ được những xiềng xích nặng nề trong lòng.
Tát Na lại tỏ ra rất bình tĩnh. Ông cố gắng ngồi thẳng dậy, dùng bàn tay gầy gò của mình vỗ vỗ vai Châu Lệ Hành, ông vừa cười vừa nói: “Lệ Hành, con đã vất vả rồi. Khi không nhìn thấy con, thầy vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn thành được, lúc nào cũng thấy không yên.”
Châu Lệ Hành buồn bã nói: “Thầy ơi, lẽ ra thầy nên nói với con sớm hơn.”
Tát Na vỗ về hắn: “Sớm hay muộn cũng như nhau thôi. Lệ Hành, con biết đấy, từ trước đến giờ thầy không quan tâm đến những việc sống chết. Thầy chỉ lo lắng rằng, sau khi thầy đi, các bức thangka ở đây không được bảo quản tốt. Chúng là tâm huyết cả đời của thầy. Giờ con đến đây, coi như thầy cũng đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Châu Lệ Hành im lặng không nói gì, hắn giấu tay ra sau lưng, cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhưng những ngón tay run rẩy đã phản bội hắn.
Lộ Trì Vũ thở dài, anh không do dự mà tiến đến bên Châu Lệ Hành, vỗ nhẹ vào vai hắn. Anh không nói gì, chỉ muốn thể hiện rằng, hắn không đơn độc.
Tát Na lúc này mới chú ý đến Lộ Trì Vũ, ông nhìn về phía anh sau đó thân thiện mỉm cười: “Con là bạn của Lệ Hành à? Nhìn con có vẻ lạ quá, chắc không phải là người thầy từng gặp nhỉ.”
“Thưa thầy, con tên là Lộ Trì Vũ, có thể gọi con là Tiểu Lộ ạ.” Lộ Trì Vũ hơi cúi đầu, anh lễ phép thưa.
Châu Lệ Hành lập tức nắm lấy tay Lộ Trì Vũ, hắn đứng dậy, thẳng thắn nhìn về phía Tát Na rồi nói: “Thầy ơi, em ấy là người con yêu, con đưa em ấy đến để gặp thầy.”
Lộ Trì Vũ không ngờ Châu Lệ Hành lại thành thật giới thiệu anh với Tát Na như vậy. Nghe hắn nói vậy, anh cảm thấy ngạc nhiên, đứng lặng người mất một lúc.
Tuy nhiên, Tát Na lại không có phản ứng gì quá sốc. Dường như đối với ông, việc người Châu Lệ Hành yêu là nam hay nữ không quan trọng. Ông nhìn Lộ Trì Vũ một cách nghiêm túc, như đang nhìn xem người yêu của đứa con yêu quý của mình, cuối cùng, ông gật đầu nói: “Tốt, nếu là người Lệ Hành thích thì chắc chắn là một đứa trẻ tốt, thầy rất yên tâm.”
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lộ Trì Vũ theo Châu Lệ Hành đi vào bên trong nhà. Châu Lệ Hành vẫn như cũ, hắn rất ít nói, chủ yếu là dành thời gian ở bên Tát Na, giúp ông sắp xếp cũng như phân loại các bức thangka, đồng thời chăm sóc sức khỏe và bữa ăn của ông.
Vì bệnh tật nên tình trạng của Tát Na ngày càng suy yếu. Những ngày trước, ông còn có thể tự ngồi xe lăn ra sân phơi nắng, nhưng không lâu sau, vì khó khăn trong việc ăn uống nên cơ thể không được bổ sung chất dinh dưỡng, ông chỉ có thể nằm một chỗ mà thôi.
Thời tiết ở Nepal gần đây không tốt, liên tục đổ mưa nhiều ngày liền, làm cho trong nhà ngày càng ẩm ướt. Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời thoáng đảng xua tan không khí xám xịt của những ngày mưa, mang đến thời tiết đẹp đẽ hiếm có.
Sáng hôm đó, Châu Lệ Hành mang lô thangka cuối cùng đã được đóng gói gửi về nước. Trong nhà chỉ còn Lộ Trì Vũ, anh pha cho Tát Na một cốc trà rồi mang vào phòng.
Lúc này ông đang dựa lưng vào giường, ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, hoặc chỉ đơn giản là ông đang thất thần.
“Thầy, thầy uống chút nước đi.” Lộ Trì Vũ đưa cốc nước đến tay Tát Na.
Tát Na nhận lấy cốc, ông nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lộ, hôm nay thời tiết rất đẹp. Thầy muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
“Được ạ.” Lộ Trì Vũ vui vẻ đồng ý, anh đẩy xe lăn lại gần, giờ đây Tát Na gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, Lộ Trì Vũ không tốn nhiều sức để bế ông lên xe lăn.
Đẩy xe lăn ra sân, không khí trong lành sau cơn mưa hòa quyện với mùi đất tươi mới, ánh nắng mềm mại phủ lên cơ thể, khiến người ta cảm giác như đang được quấn trong một chiếc chăn ấm áp vậy. Lộ Trì Vũ cảm thấy tâm trạng u sầu nhiều ngày qua dường như đã dần tan biến.
“Tiểu Lộ, bọn con đã ở bên nhau bao lâu rồi?” Tát Na híp mắt, ông từ từ hỏi.
“Dạ…” Lộ Trì Vũ ngập ngừng một chút, anh xấu hổ đáp: “Thật ra chúng con chưa ở bên nhau lâu ạ. Bọn con chỉ mới quen nhau năm nay.”
“Nhưng tình cảm của con người không phải được quyết định bởi thời gian quen biết.” Tát Na mỉm cười, ông nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ Lệ Hành đã sống khép mình, mọi cảm xúc thằng bé đều giữ trong lòng, nhưng thầy hiểu rõ thằng bé, thầy có thể thấy thằng bé rất quan tâm đến con.”
“Con biết.” Lộ Trì Vũ kiềm chế cảm xúc, anh buồn bã nói: “Con chỉ cảm thấy anh ấy lúc nào cũng đè nén rất nhiều cảm xúc trong lòng, như vậy rất vất vả.”
Tát Na có hơi bất lực, ông lắc đầu nói: “Cũng không thể trách thằng bé được, vì từ nhỏ Lệ Hành đã lớn lên trong một môi trường khác biệt với người khác. Từ khi 13 tuổi, thằng bé đã theo thầy học vẽ thangka, trong khi những đứa trẻ khác đang được cha mẹ nâng niu, thì thằng bé đã học cách trở thành người lớn, không ai dạy thằng bé cách bày tỏ cảm xúc cả.”
Lộ Trì Vũ cố gắng tưởng tượng hình ảnh của Châu Lệ Hành khi còn nhỏ, khi biết rằng ở tuổi 13, Châu Lệ Hành đã phải học cách kiểm soát cảm xúc để trở thành người lớn, điều đó khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
“Tiểu Lộ, lần này Lệ Hành có thể đưa con đến gặp thầy, thầy thật sự rất vui.” Tát Na nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói càng ngày càng yếu: “Có thể coi đây là tâm nguyện cuối cùng của thầy, thầy hy vọng sau khi thầy ra đi, vẫn sẽ có người quan tâm thằng bé, lo lắng cho thằng bé, như vậy thầy mới yên tâm được.”
Lộ Trì Vũ cảm thấy trong lòng chua xót, anh cúi người xuống, nghiêm túc nắm lấy bàn tay gầy guộc của Tát Na: “Thầy yên tâm, cho dù bọn con có đi đến đâu đi chăng nữa, con vẫn sẽ chăm sóc anh ấy.”
Một cơn gió thoảng qua, bức thangka nhỏ treo trước cửa va vào cánh cửa, phát ra âm thanh trong trẻo như đang báo hiệu điều gì đó.
Tát Na mỉm cười gật đầu. Trước khi chìm vào giấc ngủ cuối cùng, Lộ Trì Vũ nghe thấy Tát Na nói khẽ: “Học cách chấp nhận chia ly cũng là một phần của tu hành. Giờ đây, sự nghiệp tu hành của thầy cuối cùng cũng đã hoàn tất.”
Tối hôm đó, Tát Na ra đi trong giấc ngủ yên bình.