*Hồ nước Phewa Nepal là 1 hồ nước tuyệt đẹp nằm ở Huyện Kaski, Tỉnh Gandaki, Nepal, toạ lạc trong thung lũng Pokhara. Đây là hồ nước lớn thứ 2 Nepal và là hồ nước có diện tích lớn nhất ở Pokhara.
Sáng sớm hôm sau, Châu Lệ Hành khóa chặt cửa ngôi nhà nhỏ ở góc Kathmandu bằng một ổ khóa sắt. Cái nơi trước đây từng treo đầy các bức Thangka, giờ đây đã trống rỗng, không còn gì ngoài mùi ẩm mốc của gỗ.
Trước khi rời đi, Châu Lệ Hành vuốt ve cánh cửa thêm một lần nữa, như thể đang từ biệt Tát Na, hoặc đó cũng có thể chỉ là một hành động vô nghĩa của hắn mà thôi.
Kathmandu cách Pokhara khoảng hơn 200 km. Đoạn đường dài hơn tám tiếng này chỉ có thể đi bằng xe khách. Điều kiện của xe khách tốt hơn nhiều so với chuyến xe từ Trương Mộc đến Kathmandu. Nhưng thật đáng tiếc là tình trạng đường xá ở Nepal thật sự quá tồi tệ, Lộ Trì Vũ đã nhiều lần suýt bị sặc nước, cuối cùng anh đành từ bỏ, thu người lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ, anh bị tiếng rung của điện thoại đánh thức. Mở mắt ra, anh mới nhận ra mình đang tựa vào người Châu Lệ Hành. Châu Lệ Hành đã duy trì tư thế như vậy suốt khoảng thời gian qua, hắn không hề cử động để cho anh ngủ thoải mái hơn.
Trái tim Lộ Trì Vũ mềm nhũn, anh nhẹ nhàng kéo tay áo của Châu Lệ Hành nói: “Anh dựa vào em ngủ một chút đi.”
Châu Lệ Hành lắc đầu, hắn vỗ vỗ tay anh rồi nói: “Không sao, anh không ngủ được.”
Lộ Trì Vũ nhìn hắn một cách nghiêm túc. Gần đây Châu Lệ Hành lại gầy đi nhiều, khuôn mặt vốn đã góc cạnh giờ trông còn góc cạnh hơn. Anh không thể không lo lắng cho hắn, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Châu Lệ Hành cười cười chỉ vào điện thoại của Lộ Trì Vũ nói: “Đừng lo lắng cho anh, điện thoại của em vừa mới kêu liên tục kìa, xem thử đi.”
Lộ Trì Vũ thuận tay lấy điện thoại từ túi áo ra. Sim anh đang dùng được mua ở Nepal, số điện thoại cụ thể thì anh không rõ, nhưng sau khi bật roaming* quốc tế, WeChat vẫn hoạt động bình thường.
*dịch vụ chuyển vùng
Mở điện thoại lên, quả nhiên tiếng rung trước đó đến từ WeChat. Trong phần thông báo tin nhắn mới, khung trò chuyện của Trương Tần hiện lên ngay hàng đầu.
Đột nhiên Lộ Trì Vũ chợt nhận ra, kể từ khi gặp Châu Lệ Hành, anh đã ít nghĩ đến những chuyện ở Kinh Châu và cũng ít nghĩ đến Trương Tần. Lúc này, tin nhắn của Trương Tần đột ngột xuất hiện, khiến anh cảm thấy như bị kéo trở lại thực tại, điều này khiến anh rất không vui.
Anh nhíu mày mở tin nhắn ra. Hình như là Trương Tần đã uống say, các tin nhắn gửi đến đều khá lộn xộn.
“Khi nào em về?”
“Anh muốn gặp em.”
“Anh rất nhớ em, Trì Vũ, anh có thể gọi cho em được không?”
“Lúc chia tay, em nói anh vẫn chưa biết cách yêu người khác, giờ thì anh đã biết rồi. Em còn muốn ở bên anh không?”
Lộ Trì Vũ nhìn những tin nhắn lộn xộn này, càng xem càng cảm thấy bực bội. Anh không hiểu Trương Tần lại phát điên gì nữa, chẳng phải gần đây anh ta còn có bạn gái sao, bây giờ say rượu rồi tìm anh để tâm sự là sao?
Anh không trả lời tin nhắn của anh ta, trực tiếp thiết lập chế độ không làm phiền rồi tắt màn hình điện thoại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này hoàng hôn đã buông xuống, chỉ còn lại một chút ánh vàng ở phía xa xa.
Châu Lệ Hành cúi xuống xoa nhẹ giữa trán Lộ Trì Vũ, hắn cười nói: “Sắp đến Pokhara rồi, giờ là thời điểm may mắn để ngắm dãy núi ánh vàng. Đừng nhăn mặt nhé.”
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Lộ Trì Vũ gật đầu, xe khách nhanh chóng dừng lại gần bến. Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành xuống xe. Vừa xuống khỏi xe, anh đã cảm nhận rõ sự khác biệt giữa Pokhara và Kathmandu.
Nếu Kathmandu để lại ấn tượng bụi bặm, thì Pokhara, có lẽ vì nằm dưới chân dãy núi tuyết nên không khí có phần trong lành hơn.
Khách sạn mà Châu Lệ Hành đã đặt nằm gần hồ Phewa. Gần đây Nepal đang vào mùa mưa, khi đi taxi đến nơi, thời tiết bất chợt thay đổi, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách.
Ông trời như đang cố tình chào đón họ bằng một cơn mưa vậy, sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời dần quang đãng trở lại. Lộ Trì Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, anh có cảm giác bản thân như đang ở trên mây vậy.
Mặt nước hồ Phewa trong vắt, nó phản chiếu hình ảnh những ngọn núi tuyết đằng sau trông vô cùng thơ mộng. Ở bờ hồ có du khách chụp ảnh, có những nhạc công đang chơi nhạc, cũng có những người chỉ yên lặng ngồi đọc sách.
Thật yên bình. Nhịp sống của mọi người ở đây bất giác chậm lại, rời xa sự phồn hoa nhộn nhịp của thành phố.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, chắc em là đói rồi.” Châu Lệ Hành nói.
Lộ Trì Vũ lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo hoàng hôn trước mặt. Anh nhẹ nhàng nói: “Nơi này đẹp đến nỗi làm em quên mất cơn đói luôn rồi.”
Châu Lệ Hành cười cười, hắn nắm tay Lộ Trì Vũ, dắt anh đi dọc theo bờ hồ Phewa, cuối cùng cả hai dừng lại ở một nhà hàng không xa.
Nhà hàng này có phong cách trang trí chủ yếu là màu trắng, rất hợp với cảnh hồ Phewa. Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ có thể tận hưởng toàn cảnh hồ Phewa, thỉnh thoảng có gió thổi vào khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Nhà hàng Trung Quốc này do một người Trung Quốc điều hành, anh ấy đã đến Nepal từ lâu rồi.” Châu Lệ Hành đưa thực đơn cho Lộ Trì Vũ rồi giới thiệu: “Trước đây anh ấy đã từng mua một bức thangka của anh, nên bọn anh quen nhau.”
Lộ Trì Vũ nhìn thực đơn, anh không phải là người kén ăn nên chỉ gọi hai ly bia, rồi giao nhiệm vụ gọi món cho Châu Lệ Hành.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Các món ăn được phục vụ rất nhanh. Cả ngày hôm nay Lộ Trì Vũ không ăn nhiều nên giờ anh thấy hơi đó, sau nhiều ngày ăn cà ri ở Kathmandu, cuối cùng anh cũng được thưởng thức món ăn Trung Quốc chính gốc. Cảm giác thỏa mãn dần chiếm lấy anh.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn của các nhà hàng và cửa tiệm quanh hồ Phewa bắt đầu sáng lên, âm thanh của các quán bar từ xa cũng vang vọng lại.
Dưới ánh trăng trong vắt, mặt hồ như một tấm gương yên ả.
Trong môi trường thoải mái này, thần kinh và cảm xúc căng thẳng của người ta cũng dần dần được thả lỏng. Lộ Trì Vũ không kìm được mà kéo Châu Lệ Hành uống thêm vài ly bia.
Bia ở đây có hơi khác với bia trong nước, nồng độ cồn trong bia nơi đây khá cao, ban đầu uống vào thì cảm thấy rất dễ uống, nhưng sau đó bắt đầu có dấu hiệu hơi ngà ngà say.
Châu Lệ Hành có khả năng uống rượu rất tốt, nên hắn không trông mơ mơ màng màng như Lộ Trì Vũ.
“Hình như hôm nay em có hơi khó chịu thì phải?” Châu Lệ Hành mở miệng hỏi anh.
Lộ Trì Vũ uống một ngụm bia, phản ứng không còn nhanh nhạy như bình thường nữa. Anh nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Vì… một người dễ khiến em cảm thấy khó chịu đã liên lạc với em.”
“Bạn trai cũ à?” Dù là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của Châu Lệ Hành lại rất chắc chắn.
“Đừng nói trực tiếp như vậy chứ.” Lộ Trì Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh bất lực nói: “Cảm giác như ở trước mặt anh, em không thể giấu được gì cả.”
“Em không cần phải giấu giếm điều gì với anh đâu.” Châu Lệ Hành nghiêm túc nhìn anh, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Em biết đấy, anh luôn chấp nhận tất cả những gì thuộc về em.”
Nghe hắn nói vậy, Lộ Trì Vũ không thể diễn tả được cảm xúc của mình, như thể trái tim chỉ vừa có một vết thương là lập tức bị ôm lấy, thổi bay tất cả những đau đớn.
Anh đột nhiên rất muốn tâm sự.
Lộ Trì Vũ vẫy tay gọi phục vụ đến, yêu cầu rót đầy ly bia, nét mặt anh vẫn bình tĩnh. Anh uống một ngụm bia rồi bắt đầu nói: “Anh Hành, trước khi gặp anh, em thật sự chỉ thích một người duy nhất, anh ta tên là Trương Tần, là bạn cùng lớp của em ở trường cảnh sát.”
“Chúng em học cùng một chuyên ngành, học cùng một lớp, thậm chí phòng ngủ cũng đối diện nhau. Khi đó, em là lớp trưởng, còn anh ta là bí thư. Bọn em cứ thế mà quen biết nhau rồi trở nên thân thiết hơn.”
“Trong bốn năm đại học, mỗi năm trường điều tổ chức thi đấu võ thuật, một là anh ta đứng đầu, hai là em đứng đầu, bọn em lúc nào cũng chạy đua với nhau, vừa là đối thủ mà cũng vừa là bạn bè.”
“Không biết từ khi nào mà em nhận ra em không chỉ muốn làm bạn bè với anh ta nữa, có thể là khi anh ta có bạn gái, cũng có thể là khi anh ta say rượu rồi dựa vào em ngủ. Em thích anh ta, là loại thích mà muốn hôn nhau, lên giường rồi yêu đương với nhau ấy.”
“Thích bạn thân là điều rất đau khổ phải không?” Châu Lệ Hành đau lòng nhìn Lộ Trì Vũ, hắn không cảm thấy ghen tị, hắn chỉ suy nghĩ về việc Lộ Trì Vũ lúc đó mới chỉ hai mươi tuổi, đã phải từng bước chấp nhận xu hướng tình dục của mình để rồi yêu phải bạn thân của mình.
Lộ Trì Vũ nở nụ cười chua chát, anh tự giễu nói: “Đúng là em đã trải qua một khoảng thời gian dài dằn vặt. Trong khoảng thời gian đó, em còn cố tình lạnh nhạt với anh ta. Nhưng sau đó em nhận ra rằng em thật sự yêu anh ta, em không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Vì vậy, vào một đêm mùa đông, em uống rượu rồi chạy đến dưới nhà anh ta để tỏ tình.”
“Chắc là cậu ta rất khó chấp nhận.” Châu Lệ Hành nhẹ nhàng nói.
“Lúc đó anh ta đã rất sốc.” Lộ Trì Vũ cười cười: “Anh ta lập tức từ chối em, từ đó chúng em không liên lạc gì nhiều.”
“Sau đó, anh ta chia tay bạn gái, em không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ biết là sau khi chia tay, anh ta đến tìm em, bọn em cùng nhau uống rượu, ăn cơm, chơi game.”
“Lúc đó em rất khó chịu, nó làm em cảm thấy mình như là lốp xe dự phòng vậy. Em vốn là người thẳng thắn nên em đã nói hết suy nghĩ của mình cho anh ta, em bảo, một là chúng ta yêu nhau, hai là chúng ta không làm bạn nữa, em không thích cảm giác này.”
“Bây giờ nghĩ lại, lúc đó em thực sự rất trẻ con, vừa trẻ con vừa bảo thủ, đối với các mối quan hệ giữa người với người, chỉ có A và B, không có lựa chọn thứ ba. Em đã ép anh ta quá mức, em tưởng anh ta sẽ từ chối em lần nữa, không ngờ ngay sau đó, anh ta đã hôn em. Anh ta nói, anh ta chưa bao giờ thích con trai, nhưng nếu là em, anh ta sẵn sàng thử.”
Châu Lệ Hành không nói gì, hắn chỉ nhìn Lộ Trì Vũ, người đang say rượu và hồi tưởng về quá khứ. Trong ánh mắt của hắn, anh vừa có sự ngây thơ vừa có sự trong sáng của thanh thiếu niên, trông rất dễ thương.
Lộ Trì Vũ nói tiếp: “Bọn em đã ở bên nhau như vậy, từ lúc học đại học đến lúc đi làm, khi tốt nghiệp, anh ta thi vào hệ thống công an tốt nhất của thành phố, còn em lại không nghe lời gia đình mà chọn làm lính cứu hỏa. Vì việc này mà Trương Tần cũng nổi giận với em mấy lần.”
Châu Lệ Hành có hơi không hiểu, hắn hỏi: “Tại sao? Đây là lựa chọn của em, nếu cậu ta yêu em thì sao không ủng hộ quyết định của em?”
Lộ Trì Vũ bình tĩnh nói: “Anh Hành, trên thế giới này không phải ai cũng có thể yêu người khác một cách vĩ đại và bao dung như anh cả. Anh cũng biết đấy, công việc của lính cứu hỏa rất bận, yêu cầu phải luôn sẵn sàng trong mọi tình huống, thời gian nghỉ ngơi trong năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trương Tần không thích cuộc sống như vậy.”
Châu Lệ Hành vẫn không hiểu lắm, hắn hỏi tiếp: “Vậy cuối cùng các em chia tay vì lý do gì? Chẳng lẽ chỉ là vì công việc?”
Lộ Trì Vũ quay đầu sang một bên, anh nhẹ nhàng nói: “Anh ta đã phản bội em.”
Châu Lệ Hành không ngờ câu trả lời lại như vậy, hắn lặng người không biết nên nói gì.
“Ngày hôm đó em đã xin nghỉ, định về tạo cho anh ta một bất ngờ, ai ngờ người nhận được bất ngờ lại là em.” Lộ Trì Vũ nói đến đây không thể không bật cười: “Khi em mở cửa ra, trong phòng nồng nặc mùi nước hoa, phòng khách vứt đầy quần áo và mỹ phẩm của phụ nữ.”
“Em lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thậm chí em còn không có tâm trạng để vào phòng ngủ bắt quả tang anh ta, vì em cảm thấy khi ấy thật sự rất lộn xộn. Em chỉ ra ngoài, đứng dưới lầu hút hết một hộp thuốc lá, sau đó gọi điện cho anh ta nói rằng chúng em nên gặp mặt để nói chuyện về việc chia tay.”
“Thật ra em không trách anh ta, nghe có vẻ buồn cười phải không.” Lộ Trì Vũ châm một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bay ra: “Là do lúc đầu em cố chấp theo đuổi, nếu không có em, anh ta vẫn sẽ thích con gái, là em tự làm khổ bản thân mình.”
“Không đúng.” Châu Lệ Hành lập tức ngắt lời anh: “Là cậu ta đã phụ lòng em, phụ những năm tháng của hai người, em đừng tự trách mình.”
Lộ Trì Vũ cúi đầu nói: “Có lẽ vậy, nhưng chuyện tình cảm làm gì có ai phân định được đúng sai? Em vẫn thường hay nghĩ, nếu ngày đó em nghe lời anh ta, chọn thi vào công an, bọn em có thể cùng đi làm rồi cùng về nhà, nếu như vậy có lẽ bọn em đã không đi đến bước này.”
“Nhưng nếu em lựa chọn như vậy, đó sẽ không phải là em.” Châu Lệ Hành nhẹ nhàng nắm tay Lộ Trì Vũ, hắn nghiêm túc nói: “Trước tiên hãy là chính mình rồi mới có thể yêu người khác, em không làm sai điều gì cả.”