Bokhara đã đổ mưa nhiều ngày liền, đến cuối tuần trời mới quang đãng trở lại, những dãy núi tuyết cũng dần hiện rõ hơn.
Nhân dịp có thời tiết tốt như vậy, Châu Lệ Hành và Lộ Trì Vũ chọn đi thuyền ra đến hòn đảo giữa hồ Phewa, nơi thờ phụng nữ thần Shakti*.
*Shakti là khái niệm hoặc nhân cách hóa sức mạnh sáng tạo nữ tính thần thánh, đôi khi được gọi là “Người mẹ thiêng liêng vĩ đại” trong Ấn Độ giáo. Là một người mẹ, Shakti được biết đến với cái tên ” Adi Shakti ” hoặc ” Adi Parashakti “.
Đảo giữa hồ Phewa không lớn, vừa đặt chân lên đảo, bọn họ đã thấy rất nhiều chim bồ câu bay lượn trên quảng trường trung tâm, xung quanh có nhiều trẻ em địa phương đang cho chim ăn, tạo nên một cảnh tượng rất nhộn nhịp.
Đền nữ thần có diện tích không lớn, với mái hiên hai tầng màu trắng, treo đầy các đồ trang trí màu sắc. Đền thờ nữ thần Shakti, thần bảo vệ phụ nữ của Nepal, nhiều phụ nữ mặc sari sặc sỡ đến để cầu nguyện cho thần linh bảo vệ mình.
Lộ Trì Vũ không tin vào thần, tuy nhiên anh vẫn cầu nguyện theo bản năng, anh đã cùng với dòng người đông đúc mua một bó nhang rồi cầu nguyện cho cha mẹ và Châu Lệ Hành phải thật khỏe mạnh.
Anh luôn tin rằng, con người không nên tham lam, nếu muốn tất cả thì cuối cùng sẽ chẳng có gì cả.
Vì vậy, chỉ cần sức khỏe là đủ rồi, dù ở đâu, bên cạnh ai, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất, còn sống mới có thể có hy vọng.
(truyện chỉ đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trên đường trở về, Lộ Trì Vũ nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ có thể tự chèo, nên anh kéo Châu Lệ Hành đi thuê một chiếc thuyền gỗ nhỏ rồi tự chèo thuyền trở lại hồ.
Đến chiều, gió trên mặt hồ khiến người ta cảm thấy khá dễ chịu, không khí cũng rất trong lành. Lộ Trì Vũ nghe thấy âm thanh lách cách của mái chèo khi chạm vào mặt nước, anh quay sang Châu Lệ Hành nói: “Anh Hành, tiếp theo anh có định về Đồng Nhân không?”
“Không chắc nữa.” Châu Lệ Hành dựa vào cạnh thuyền, hắn vừa chèo vừa trả lời: “Có thể anh sẽ đến Tây Ninh, cũng có thể sẽ ở Lhasa một thời gian trước.”
“Ừm…” Lộ Trì Vũ không biết mình hỏi câu hỏi này để tìm kiếm câu trả lời là gì, ngay cả khi có được câu trả lời thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất cả đều vô nghĩa.
“Ngày mai anh sẽ đưa em đến sân bay Bokhara, em bay đến Kathmandu rồi chuyển sang chuyến khác. Anh không thể đi cùng em được nữa.” Châu Lệ Hành nhìn anh, hắn dịu dàng nói: “Trên đường về nước, nhớ tự chú ý an toàn.”
“Anh quên em làm nghề gì rồi sao?” Lộ Trì Vũ cảm thấy không khí hiện tại có hơi buồn bã, nên anh cố ý trêu đùa: “Ở cuộc thi võ thuật toàn thành phố Kinh Châu năm ngoái, em là quán quân đấy, em có thể đánh ba người cùng lúc lận đó.”
“Anh biết.” Châu Lệ Hành cười cười, hắn đưa tay xoa mái tóc dựng đứng của Lộ Trì Vũ: “Chỉ là từ khi quen biết em, anh vẫn luôn xem em là một đứa trẻ, chỉ muốn chăm sóc em nhiều hơn.”
“Trên suốt hành trình này, anh đã chăm sóc em rất nhiều rồi, anh Hành.” Lộ Trì Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, anh chân thành nói.
“Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.” Châu Lệ Hành có vẻ bình thản, nhưng lời nói của hắn khiến Lộ Trì Vũ cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Anh Hành, sau khi về nước, chúng ta có thể thường xuyên liên lạc không?” Lộ Trì Vũ lại hỏi.
“Chỉ cần em cần, bất cứ lúc nào em cũng có thể liên lạc với anh.” Châu Lệ Hành không kìm được mà véo nhẹ tai của Lộ Trì Vũ: “Nhưng Trì Vũ này, sau khi về nước có thể em sẽ nhận ra rằng em không còn cần anh nữa.”
Lộ Trì Vũ theo bản năng phản bác hắn: “Sẽ không đâu.”
Châu Lệ Hành chỉ cười nhẹ giải thích: “Bây giờ em cần anh vì anh có thể cho em không gian để tránh né thực tại, nhưng khi trở về rồi, sớm muộn gì em cũng sẽ nhận ra rằng gia đình và bạn bè quan trọng hơn, lúc đó, em sẽ không cần anh nữa.”
“Châu Lệ Hành.” Lộ Trì Vũ nghe đến đây, anh nghiêm giọng nói: “Đừng nói những lời như vậy nữa. Đối với em, anh, gia đình và bạn bè của em quan trọng như nhau. Em cần anh, dù chúng ta có thể… rất lâu, rất lâu mới gặp lại, nhưng em vẫn luôn cần anh.”
“Vậy em sẽ nhớ anh chứ?” Châu Lệ Hành cười cười, hắn sát lại gần Lộ Trì Vũ, cố ý làm dịu không khí.
Lộ Trì Vũ nghiêm túc nói: “Em sẽ nhớ anh.”
Có vẻ như sợ Châu Lệ Hành không tin, anh vội vã bổ sung thêm: “Em sẽ rất nhớ anh.”
Chiếc thuyền gỗ trôi dạt cuối cùng cũng cập bến, chuyến hành trình điên cuồng của bọn họ sắp kết thúc. Trước khi xuống thuyền, Châu Lệ Hành đưa tay nắm tay Lộ Trì Vũ. Có lẽ vì vô tình dính nước hồ nên tay Lộ Trì Vũ hơi lạnh, anh nắm chặt lấy tay Châu Lệ Hành, cảm nhận hơi ấm từ tay hắn.
Châu Lệ Hành nắm chặt tay anh, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh biết rồi.”
Biết em sẽ nhớ anh, biết em sẽ đặt anh trong tim, biết mỗi khoảnh khắc chúng ta trải qua cùng nhau rất hạnh phúc.
Biết em cũng yêu anh.
Châu Lệ Hành không nói những ra, bởi vì hắn biết, nếu hắn nói ra, hắn sẽ bị sự chia ly này làm cho dao động. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói hai chữ “biết rồi.”
Lộ Trì Vũ đến đây không mang theo nhiều đồ lắm nên việc sắp xếp đồ đạc cũng khá nhanh. Trên đường đến sân bay Bokhara, anh và Châu Lệ Hành không ai nói với ai câu nào.
Lộ Trì Vũ không biết nên nói gì, anh có thể nói gì nữa đây?
Một cuộc gặp gỡ vội vã, một tình yêu chân thành và mãnh liệt, cùng chia sẽ cuộc sống cho nhau, đối với một cuộc “gặp gỡ lãng mạn” thì nhiêu đây là đủ rồi, thậm chí là còn hơi thừa.
Nhưng đối với một mối quan hệ nghiêm túc và chân thành, những điều này vẫn còn quá ít, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Chỉ là bọn họ vẫn chưa bắt đầu mà đã phải kết thúc.
Sân bay ở Pokhara rất nhỏ, thậm chí có cảm giác giống như một bến xe hơn. Tổng cộng chỉ có ba cổng lên máy bay, phần lớn các chuyến bay hàng ngày đều từ Kathmandu đến Pokhara.
“Em sắp đi rồi.” Lộ Trì Vũ kéo theo chiếc vali nhẹ tênh, bên trong chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân.
Châu Lệ Hành im lặng nhìn Lộ Trì Vũ. Dường như hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng hắn chỉ ôm anh một cái rồi nói: “Đi đường bình an, Trì Vũ.”
“Nhớ chăm sóc bản thân.” Lộ Trì Vũ cảm thấy mũi mình cay cay, anh sắp không kìm được nước mắt tới nơi rồi. Anh cố gắng chớp mắt thật nhanh, không muốn để cảnh chia ly trở nên ảm đạm: “Gần đây anh gầy quá, về nhà phải ăn uống đầy đủ.”
“Biết rồi.” Châu Lệ Hành gật đầu, hắn kéo khóa áo khoác của Lộ Trì Vũ lên, rồi nhẹ nhàng xoa đầu anh, hắn khẽ nói: “Trì Vũ, anh sẽ luôn cầu nguyện cho em, mong em luôn khỏe mạnh và bình an.”
Lộ Trì Vũ nhìn đồng hồ, thời gian lên máy bay ngày càng gần.
Anh bỗng nghĩ, cuộc đời thật vô thường. Nếu lần chia ly này là lần cuối cùng họ gặp nhau, thì phải chia tay với những tiếc nuối chưa nói hết.
Lộ Trì Vũ đưa tay lấy từ túi áo của Châu Lệ Hành nửa hộp thuốc lá Nepal còn lại, anh nhìn thẳng vào mắt Châu Lệ Hành rồi bình tĩnh nói: “Em mang bao thuốc lá này đi, lần sau gặp lại, em sẽ trả lại anh một hộp tốt hơn.”
Lộ Trì Vũ lấy nửa hộp thuốc lá, như thể để lại một lối thoát cho cả hai, một hy vọng nhỏ nhoi cho lần gặp gỡ tiếp theo.
Cuối cùng, cuộc đời vốn không có gì là chắc chắn, hầu hết những người bình thường đều chỉ sống với một ước vọng mơ hồ như vậy.
Châu Lệ Hành hiểu ý, hắn ngẩng đầu mỉm cười. Dù biết đó chỉ là hy vọng nhỏ nhoi, nhưng hắn vẫn vui vẻ đáp: “Được, vậy thì lần sau nhé.”
Lời editor:
Khoảng cách từ Đồng Nhân đến Kinh Châu là 1.523km. Với sự nghiệp của cả hai rất khó để có thể vì đối phương mà lựa chọn ở lại hay không. Nếu các bạn đọc đến đây lại có suy nghĩ như “nếu đã yêu thì phải sẵn sàng từ bỏ, vì yêu mà bất chấp” hay những ý nghĩ tương tự thì mình thấy các bạn nên thay đổi suy nghĩ. Vốn dĩ cả hai đều đã là những người đàn ông thành đạt. Bọn họ có ước mơ, có sự nghiệp riêng, có sứ mệnh khác nhau. Để có thể vì một người mà mình mới yêu mà từ bỏ thành phố sự nghiệp của mình là một điều rất khó khăn. Hi vọng các bạn đọc đến đây sẽ thấu hiểu cho 2 nhân vật chính.