Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 34



– –

Kể từ sau khi ký hiệp ước tam chương với ba Cố, cuộc sống của Lâm Tử Tích càng thêm hài lòng —— hằng ngày ở nhà nấu cơm chơi game, lâu lâu đi ra ngoài ăn khuya với Cố Trạch Thành —— Cho đến khi Trần Vân Vân gọi video trò chuyện với hắn, vừa nhìn thấy diễn viên Lâm thì chị đã gào lên thảm thiết: “Á á á! Hai tháng nay cậu béo lên bao nhiêu kg hả?!”

“Ba… bốn… năm kg… năm kg TAT.” Dưới ánh mắt lên án của người đại diện, Lâm Tử Tích khai ra “sự thật phạm tội” của hắn, lên dần từng bậc từng bậc như nặn kem đánh răng.

Trần Vân Vân nhịn không được xổ một câu nói tục, dùng nửa giờ dành để nói các công việc sẽ làm sau này với Lâm Tử Tích và nửa giờ để nghiêm khắc phê bình giáo dục lại vị minh tinh thần tượng này.

Cho nên hôm ấy, khi Cố Trạch Thành tan làm về nhà, nghênh đón anh chính là bữa tối chia ranh giới rõ ràng trên bàn ăn —— Gần chỗ anh ngồi là một đĩa nghêu sọc xào cay* thơm nồng mùi ớt, một đĩa gà xào cay Tứ Xuyên* đỏ lòm và một tô mì chua cay* hàng thật giá thật chứ không phải đạo cụ; mà bên còn lại, trong cái tô sứ trắng muốt trang trí hình hoa đào tinh xảo xinh đẹp là hai cây cà rốt hấp, nửa cây bắp hấp, một khúc khoai lang đỏ hấp được bày biện ngay ngắn chỉnh tề, cùng với nước hầm ức gà, nước thịt bò băm.

“Cậu đây là… nóng trong người à?” Ba Cố có chút lo lắng đi đến bên cạnh Lâm Tử Tích, một tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, “Thè lưỡi ra, tôi nhìn xem.”

Lâm Tử Tích vùi đầu vào lồng ngực ba hắn, ủy khuất hu hu hu: “Không phải… là chị Trần Vân Vân bắt tôi giảm béo.”

“Giảm béo?” Cố Trạch Thành thò tay sờ soạng lên eo người trong ngực một cách cực kỳ tự nhiên, “Cậu béo chỗ nào chứ, giảm béo cái gì, nên tăng béo mới đúng?!”

Diễn viên Lâm vừa hết sức tán đồng lời ba hắn nói ở trong lòng, vừa hu hu hu giải thích cho Cố Trạch Thành biết cái gì gọi là “vào ống kính sẽ thấy béo”, giải thích việc minh tinh béo phì sẽ tăng thêm không ít lượng công việc cho chuyên viên photoshop và các trạm tỷ*.

*Trạm tỷ này cũng giống như master-nim trong fandom Hàn á quý dị, đó là các fan cầm máy cơ đi chụp hình thần tượng ấy, còn chuyên nghiệp hơn mấy ông chụp ảnh báo nữa =))

“Vậy cũng không thể nhịn ăn giảm béo, rất không tốt cho thân thể.” Ba Cố lại sờ sờ cái bụng nhỏ bị nuôi hai tháng nay giờ hơi phình ra của Lâm Tử Tích, vỗ bộp bộp nói: “Bắt đầu từ ngày mai trở đi cậu bỏ hết đồ ăn vặt đi, sau đó cùng tôi tập thể dục hằng ngày.”

“Ngài có tập thể dục hằng ngày nữa hả, sao tôi không biết?!” Ở chung với ba hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ Lâm Tử Tích cũng chưa từng thấy ba Cố đi vận động.

Cố Trạch Thành nhìn đôi mắt giật mình tròn xoe của hắn, cười cười, “Tôi thường dậy vào lúc 5 giờ sáng, sau đó đi quyền hoặc bơi lội một tiếng đồng hồ, lúc cậu “dậy sớm” làm bữa sáng thì hình như tôi đã bắt đầu làm việc hơn một giờ rồi đấy.”

Lâm Tử Tích càng hú hồn hơn, “Sh… iet… Thế mà cái vụ nói “dậy vào lúc rạng sáng 4-5 giờ” của mấy ông lão đại giới kinh doanh như ngài không phải chỉ là súp gà cho tâm hồn à?!”

“Cậu nghĩ ai cũng kiếm tiền dễ dàng như minh tinh các cậu hả? Thật là… Tiểu hoàng đế không biết nỗi khổ của dân gian.” Ông chủ Cố nói rồi, nhẹ nhàng nựng má “tiểu hoàng đế” một cái, “Quyết định vậy đi, bệ hạ cứ dùng bữa như bình thường đi…”

Ba Cố nói, nhìn thoáng qua nửa cái bàn đỏ rực của mình, “Dù chỉ chuẩn bị cơm cho một mình tôi nhưng sao cậu nấu thành đồ cay hết vậy? Để bây giờ cậu muốn ăn cũng không được.”

“Tiểu hoàng đế” THẬT của gia tộc nhà họ Cố cười gượng, “Không phải là vì tôi… tự giúp mình dằn xuống dụ hoặc, nghiêm chỉnh ăn cơm giảm béo sao!”

“Bệ hạ… thật đúng là có tiền đồ.” Cố Trạch Thành thở dài, lại lấy áo khoác vừa rồi tiện tay treo ở phòng giữ quần áo xuống, “Cậu đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

Nhìn ra Lâm Tử Tích do dự, anh lại bồi thêm một câu, “Tôi từng nghe cô con gái của tổng giám đốc sáng lập nói qua, cái gì mà… không ăn no, nào có sức giảm béo!”

Vì thế Lâm tiểu hôn quân vốn định giãy giụa giả lả vài cái, nghe vậy lập tức bị nhiếp chính vương nhà hắn thuyết phục, vui rạo rực xách đít đi thay đồ.

Tạm thời không đề cập tới chuyện sau đó – chuyện mà Lâm Tử Tích dựa vào suy nghĩ “quất bữa tiệc lớn cuối cùng trước khi giảm béo” để rồi chỉ một bữa cơm lại mọc ra thêm mấy kg thịt ấy.

Đến lúc sắp sửa đi ngủ hắn mới ngẫm lại được một điểm bất thường —— Ba hắn… chính là… 5 giờ sáng rời giường đi tập thể dục.

…………

Cứu mạng! Bây giờ hắn bỏ nhà trốn đi có còn kịp không?!

Hiển nhiên là không kịp rồi.

Vì thế 6 giờ rưỡi sáng hôm sau, Lâm Tử Tích bị ba hắn đào lên từ ổ chăn.

Cố Trạch Thành nghiêng người tựa vào khung cửa phòng tắm, nhìn con người còn buồn ngủ vật vờ bên trong đánh răng rửa mặt, anh có chút bất đắc dĩ, “Tôi đã cố tình điều chỉnh thời gian rồi, trước làm việc sau vận động, sao cậu còn dậy không nổi vậy?”

“Dậy sớm thì không thể nào, cả đời này cũng không thể nào dậy sớm.” Lâm Tử Tích nói rồi, ngáp một cái, sau đó mơ mơ màng màng theo đuôi ba Cố đi ra bể bơi trên tầng cao nhất của tòa cao ốc này.

Cơ mà, lúc Lâm Tử Tích đang đứng ở mép bể bơi, giây đầu tiên khi nhìn thấy Cố Trạch Thành bước ra từ phòng thay quần áo, hắn lập tức tỉnh ngay và luôn.

Lần trước Lâm Tử Tích đã chứng kiến dáng người cách lớp áo sơ mi trắng của đối phương rồi, nhưng việc đó và việc tận mắt nhìn thấy cái body vai rộng eo thon chân dài trần trụi mà ngày thường bị che lấp ở bên dưới lớp vải thì hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Là một gay bẩm sinh, Lâm Tử Tích không thể nào ức chế nổi ánh mắt mình, cứ liếc liếc vờn vờn quanh cơ bụng và đường nhân ngư* của ông chủ Cố, khi “cây hormone biết đi” ấy đến gần, hắn thậm chí có loại xúc động muốn xịt máu mũi nữa kìa.

“Má ơi, con sắp biến thành fan xác thịt* của ba!” Khi ba Cố cách hắn còn một mét, Lâm Tử Tích vừa kêu thảm ở trong lòng, vừa nhảy ùm vào bể bơi.

*Đó là thể loại fan chỉ mê đắm mê đuối body của thần tượng, hoặc là thiên vị body hơn những phần khác như khuôn mặt hay giọng hát.

Hắn cần phải bình tĩnh một chút!

Cơ mà còn không đợi hắn bình tĩnh xong, người nào đó cũng theo sau nhảy tùm vào bể bơi, bơi vài phát đến phía sau đối phương.

Thân thể rắn chắc mạnh mẽ kia dán hờ ngay sau lưng Lâm Tử Tích, như có như không, giọng nói trầm thấp mang theo hơi nóng vang lên bên tai hắn, “Sao không làm nóng người trước hửm?”

Còn Lâm Tử Tích lại lập tức ngây ngẩn cả người —— Cái chỗ nào đó hắn giấu ở dưới nước… theo sự tiếp cận và lời nói của đối phương… ấy thế mà… ấy thế mà… không chút khách khí, thức tỉnh rồi.

Cho dù loại hiện tượng sinh lý như “chào cờ buổi sáng” này rất bình thường, có điều là sáng sớm tinh mơ đi động dục với chính ba ruột của mình… diễn viên Lâm cũng muốn tự vẫn.

Hắn cứng đờ quăng xuống một câu “Bụng tôi hơi khó chịu!” Sau đó tức tốc lấy tốc độ còn quả quyết hơn cả lúc nhảy vào bể bơi ban nãy để mà xông ra ngoài, lung tung thay quần áo rồi lập tức vọt về nhà —— đi tắm nước lạnh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.