Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 54: 54: Chương 52



Hà Ngộ Ngộ vẫn còn sửng sốt trước sự động đậy đột ngột này.
“Thi thể” bị treo: “Cứu tôi với…”
Hà Ngộ Ngộ lập tức gọi xe cấp cứu, lúc đầu cô nghĩ rằng tất cả những thi thể kia đều đã chết.
Sau khi Tống Như Ca giải tán những người có mặt, cô lập tức đến hiện trường vụ án và thấy Hà Ngộ Ngộ đang chuẩn bị tháo sợi dây trên đầu của nạn nhân vẫn còn sống.
“Cô đi trước?” Hà Ngộ Ngộ đang đặt tay lên đầu nạn nhân, cô không mang găng tay, vừa mới chạm vào sợi dây thừng thì đã bị dính máu.
Tống Như Ca lắc đầu: “Tôi sẽ giúp cô.”
Người thường khi nhìn thấy cảnh tượng này, hầu hết đều kinh hãi, làm sao Tống Như Ca lại dám đến giúp cô?
“Được rồi!” Hà Ngộ Ngộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Rốt cuộc, việc cứu sống mới là vấn đề quan trọng.
Họ vừa cởi xong sợi dây quanh cổ nạn nhân thì hơi thở nạn nhân rất yếu.
“A!” Nạn nhân hét lên, da sau đầu bị xé ra.
Hà Ngộ Ngộ nhìn những cái xác khác thì phát hiện chỉ có người vừa la mặc quần áo, còn lại bốn cái xác không mảnh vải che thân, là hai nam hai nữ.
Da trên cơ thể họ bị xé ra từng mảnh và đóng đinh trên mặt đất, như thể chúng vẫn còn dính lại với nhau.
Ngay khi nạn nhân cử động, phần da sau đầu bị xé toạc.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ chảy máu đến chết.” Hà Ngộ Ngộ hai tay ôm đầu nạn nhân, anh ta gần như tắt thở.
Tống Như Ca nhìn quanh, nhưng không tìm thấy thứ gì có thể cầm máu.
Cô lao ra, gạt đám đông sang một bên, xé chiếc khăn trải bàn màu trắng trong nhà hàng rồi lập tức lao lại buộc chiếc khăn trải bàn quanh cổ nạn nhân để cầm máu.

Nhưng đó chỉ là muối bỏ vào trong biển, không biết khi nào xe cấp cứu sẽ đến.
Sau khi cả hai chuyển nạn nhân ra ngoài, Tống Như Ca đã chăm sóc anh ta, còn những người xem giơ điện thoại di động lên và tiếp tục quay phim.
Hà Ngộ Ngộ bước vào căn phòng nơi xảy ra tội ác.
Cô phát hiện ra rằng nạn nhân đã bị lột da ngay ngắn từ đầu đến chân, và các vết cắt vát của vết thương cũng rất gọn gàng.

Một số bị vết xé không chỉnh tề, có lẽ lúc đó nạn nhân chưa chết, đến khi năm lớp da bị xé toạc chảy máu đến chết, trước khi chết có biểu hiện giãy giụa.
“Cảnh sát Hà!” Pháp y Lưu và A Bổn chạy đến, đội y tế cũng mang nạn nhân còn thoi thóp đi.
“Các người tới vừa đúng lúc,” Hà Ngộ Ngộ lập tức cầm lấy găng tay do Pháp y Lưu đưa ra: “Tôi vừa chỉ mới quan sát những người chết này.”
Pháp y Lưu nhìn thấy người chết đứng: “Đây là cái gì?”
“Động bàn tơ.” Hà Ngộ Ngộ buông tay ra và tiếp tục, “Da của bọn họ bị đinh đóng chặt lên nhau, có lẽ bọn họ giãy giụa cho nên mới bị rách.”
Pháp y Lưu ngồi xổm xuống để quan sát bàn chân của người nạn nhân và dùng tay chạm vào họ.
“Đánh giá mức độ trương phình thi thể, thời gian chết của những người này gần như giống nhau.” Pháp y Lưu đứng lên nói.
Anh ta cực kỳ cẩn thận khi đi lại, vì sợ chạm vào da rách.
“Ở đây có máy điều hòa trung tâm, sai số thời gian chết sẽ rất lớn.” Hà Ngộ Ngộ nhìn điều hòa trên đầu, nói.
Pháp y Lưu đồng ý với cách nói của Hà Ngộ Ngộ: “Đúng vậy, hiện tại vẫn chưa thể xác định được thời gian, kết quả sẽ có sau khi khám nghiệm thêm.”
“Máu trên mặt đất có thể cho biết những người này đã chết sau khi xé da.” Hà Ngộ Ngộ kể lại những gì cô vừa quan sát được.
“Phương thức giết người của tên hung thủ này rất độc đáo.

Tôi đã làm trong ngành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phương pháp giết người này.” Pháp y Lưu mở mắt của một thi thể nữ, đôi mắt của cô ta giống như bị cái gì đó đính lại.
Hà Ngộ Ngộ đang quan sát một người khác bên cạnh người phụ nữ đã chết, đó là một người đàn ông.
Da của họ được dán lại với nhau, và da của hai người phía sau họ cũng được dán lại với nhau.
“Những người này trước khi chết đều khóc.” Pháp y Lưu vừa kiểm tra mắt của những người này thì phát hiện xung quanh đều có nước mắt, hơn nữa là chính nước mắt của bọn họ.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
Cô nhìn kỹ những vị trí này, bắt đầu từ vị trí của nạn nhân chưa chết, xếp theo thứ tự thành hình ngũ giác, nạn nhân chưa chết đứng ở góc trên cùng của hình ngũ giác, bốn người phía sau xếp thành hàng.

một hình vuông.

Đứng ở bốn góc.
“Em cũng nhìn vị trí này à?” A Bổn tiếp tục đi bên cạnh khi nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy hung thủ đang thực hiện một loại nghi thức nào đó.” Hà Ngộ Ngộ nhìn vị trí kỳ lạ này.
Nhưng đây không phải là hình bát quái, cũng không phải hình thái cực.

Có thể là các mẫu ma thuật khác mà họ không biết?
A Bổn cũng có cảm giác như vậy, khi mới bước vào, anh đã cảm thấy không khí trong phòng rất kỳ lạ, một loại lạnh lẽo khó tả.
Không sai, rất lạnh lẽo.
Nó giống như một người đàn ông hoặc phụ nữ đã chết nhiều năm đang quay lại để trả thù.
Tuy nhiên, là một cảnh sát nhân dân thì phải vững tin vào thuyết vô thần và luôn ghi nhớ những giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa.
“Cảnh sát Hà!” Lưu Dương cầm trong tay một thứ gì đó, một con vật màu đen.
Nhìn không ra được cái gì, nó trông hơi giống con voi nhưng không phải là con voi.

Hai cái sừng mọc trên lỗ mũi và đôi mắt của nó không biết phải nhìn vào đâu.
Hà Ngộ Ngộ bước nhanh đến và mang đồ vật kia qua.
“Đây có phải là trang trí của khách sạn không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Lưu Dương cũng không biết.
Căn phòng tại hiện trường vụ án là một nhà kho ở trong góc, thường không có ai đến, thậm chí không có một cái bàn tử tế ở đây và hoàn toàn trống rỗng.
Nguỵ Mai đến gặp người quản lý khách sạn để lấy tất cả CCTV mà cô có thể xem, cô ấy cũng đang tìm kiếm những người gần đây đã vào khách sạn.
“Ban đầu cái này được đặt ở đâu vậy?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Lưu Dương chỉ vào cửa sổ.
Cửa sổ là loại cửa sổ đẩy ra và chỗ đó vừa đủ đặt cái mô hình này.

Đây là tầng năm mươi mấy đó, thứ này nếu từ tầng trên rơi xuống, nếu có người ở dưới, nhất định sẽ bị đụng trúng chết.
“Những sợi dây này, mới được đóng đinh lên.” Hà Ngộ Ngộ trả lại đồ cho Lưu Dương.
Cô nhìn trần nhà, ai có thể đóng đinh vào trần nhà mà thần không biết quỷ không hay, còn thuận lợi sát hại những nạn nhân này?
“Cảnh sát Hà, tôi thấy rằng những người này có một điểm chung.” Pháp y Lưu ngẩng đầu lên khỏi thi thể.
“Cái gì?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Pháp y Lưu nuốt nước miếng: “Những người này có một nốt ruồi trên vai.”
“Nốt ruồi?” Hà Ngộ Ngộ khi nghe thấy những lời này, càng ngày càng tin vào suy đoán mà mình vừa mới bắt đầu.
Có thể là ai đó đang thực sự làm ma thuật?
Pháp y Lưu gật đầu, và anh ta yêu cầu các cảnh sát khác cởi dây trói cho nạn nhân.
“Tôi vẫn chưa rõ liệu có phải do chảy máu đến chết hay không, nhưng cảm xúc của họ có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của chính họ.” Pháp y Lưu nói.
Hà Ngộ Ngộ nhìn những thi thể kia đang được cảnh sát mang xuống, cô nhắm mắt lại và suy nghĩ.
Nguỵ Mai đang kiểm tra CCTV với quản lý khách sạn.
Khó mà tra xong trong một lúc.
Sau khi khám nghiệm tử thi phải xác định thời điểm tử vong, để sàng lọc phạm vi tìm kiếm.
“Sau khi thu thập xong dấu vân tay ở hiện trường, chúng ta về sở trước.” Hà Ngộ Ngộ cởi bao tay ra.
Cô cảm thấy rằng tên hung thủ sẽ quay lại hiện trường gây án.
Rốt cuộc vẫn có người còn chưa chết và chưa cởi quần áo.
Nói cách khác, nghi lễ của hung thủ có thể vẫn chưa được hoàn thành.
“Tại sao lại đi về?” A Xương hoàn toàn không hiểu, vẫn chưa thu thập được bằng chứng và cũng không có ai bị thẩm vấn tại hiện trường.
Hà Ngộ Ngộ liếc anh ta một cái, sợ tai vách mạch rừng, cô nói: “Bây giờ chúng ta phải đi khám nghiệm tử thi trước để xác định thời điểm tử vong rồi mới lên kế hoạch tiếp theo.”
Mọi người gật đầu, Pháp y Lưu dường như hiểu ý Hà Ngộ Ngộ và không nói gì.
Tống Như Ca vẫn đang đợi bên ngoài, còn những người khác vây quanh xem đã bị bảo vệ giải tán.
Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy Tống Như Ca ở bên cạnh, trên người cô ấy dính máu, nhưng gương mặt vẫn sạch sẽ.
“Hôm nay, cảm ơn cô.” Hà Ngộ Ngộ bước tới, đám người bên cạnh vẫn đang dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Tống Như Ca cũng hào phóng để cho bọn họ chụp.
“Không cần cảm ơn, cô có cần đi trước không?” Tống Như Ca hỏi.

Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn những người khác đang thu dọn về sở, cô lắc đầu: “Bữa cơm còn chưa ăn xong, ăn một lát đi?”
Tống Như Ca có chút kinh ngạc, nhà hàng vốn đã chuẩn bị đóng cửa, bởi vì sự cố này, chắc chắn sẽ không mở cửa một thời gian nữa.
Nhưng Hà Ngộ Ngộ luôn có lý do của cô ấy.
“Được rồi, tôi cũng đói.” Tống Như Ca mỉm cười.
Hà Ngộ Ngộ nói với nhóm người trong đội rằng cô và Tống Như Ca ở lại nhà hàng, sau đó cô yêu cầu pháp y Lưu tiến hành khám nghiệm tử thi.
Hiện trường vụ án được bao quanh bởi một sợi dây cảnh giới, Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn về phía đó.
Những người khác đã được nhân viên khách sạn cho về nhà rồi, bởi vì Tống Như Ca là khách VIP, bên cạnh còn có cảnh sát hình sự, hơn nữa chỗ các cô cách hiện trường vụ án rất xa nên cũng không có gì khó xử.
Hai người vẫn ngồi bên cửa sổ, Tống Như Ca vừa đi vào nhà vệ sinh để sửa sang lại, nhưng vết máu trên người cô vẫn chưa thể rửa sạch.
“Ăn trước đi.” Tống Như Ca cầm dao nĩa lên và chuẩn bị cắt miếng bít tết trước mặt cô.
Hà Ngộ Ngộ cười nhưng không nói, nhấp một ngụm nước chanh.
“Sao cô không ăn?” Tống Như Ca cắn một miếng bít tết, độ chín vừa phải.
“Vừa rồi cô không sợ à?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Tống Như Ca nhìn vào mắt cô: “Tại sao tôi phải sợ? Tôi đâu phải là hung thủ.”
Hà Ngộ Ngộ một lần nữa thay đổi cách nhìn về con người Tống Như Ca, người phụ nữ này lá gan rất lớn.
Mới vừa rồi còn nhìn thấy cảnh ám ảnh kinh hoàng kia, bây giờ vẫn còn nuốt trôi được.
Sau khi Hà Ngộ Ngộ cắt miếng bít tết của cô ra từng miếng, cô đưa chiếc đĩa đến trước mặt Tống Như Ca.
“Hửm?” Tống Như Ca có chút khó hiểu, Hà Ngộ Ngộ đây là làm sao vậy?
“Tôi cắt cho cô, tôi không ăn được.” Hà Ngộ Ngộ quay mặt đi không nhìn Tống Như Ca, trong lòng có chút sợ, Tống Như Ca ghét cô sao?
Ngay khi cô quay mặt đi, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen ở cửa đi về phía hiện trường vụ án.
Lập tức vứt dao, nĩa trên tay rồi chạy đến.
“Không được động đậy! Cảnh sát.” Hà Ngộ Ngộ lấy ra một khẩu súng lục từ phía sau, cây súng này lúc nãy đồng đội đã đưa cho cô.
Người đàn ông quay lưng về phía Hà Ngộ Ngộ và giơ hai tay lên.
Cao khoảng một mét tám.
“Quay người lại.” Hà Ngộ Ngộ lạnh lùng nói, giọng nói đầy uy lực..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.