Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 72



“Đem toàn bộ thịt dưới chân nó cắt hết đi.” Tạp Bố Tư mỉm cười, anh ta sờ sờ lên mái tóc bóng bẩy của anh ta, nhìn đầu tóc bóng bẩy của anh ta làm người ta buồn nôn.

Lúc Ngụy Mai nghe điều này, cô ấy thế mà còn cười: “Mày chờ đó, người Trung Quốc bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Tạp Bố Tư lập tức tát Nguỵ Mai một cái, trong nháy mắt một bên má Nguỵ Mai đỏ lên, vốn dĩ sắc mặt trắng bệch, giờ như được đánh má hồng.

“Tới đây, tao đây sợ mày chắc?” Ngụy Mai bất khuất hất cằm lên, cho dù ở bất cứ nơi đâu, cô cũng là cảnh sát Trung Quốc, cô không cho phép bất cứ người nào giẫm đạp lên uy nghiêm của tổ quốc.

Tạp Bố Tư tức giận đến mức ngứa răng, nhưng nghĩ rằng Ngụy Mai vẫn còn hữu dụng, nên tạm thời không thể giết được.

“Nhớ tiêm thuốc tê phần dưới chân cho nó, đừng để nó chết.” Nói xong, Tạp Bố Tư rời đi.

Ngụy Mai nhắm mắt lại, cô chỉ muốn nhìn thấy Vương Địch Địch và đồng đội của mình, cô không biết khi nào họ sẽ đến. Những người Trung Quốc ở trong phòng thí nghiệm, nhất định phải được đưa ra ngoài an toàn.

Lúc trước khi điều tra thông tin trong phòng thí nghiệm, cô vô tình nhìn thấy thi thể của một số người Trung Quốc, có vẻ như họ đều chết vì dùng ma túy quá liều, không biết có bao nhiêu người vẫn đang bị giam giữ.

Sau khi quan sát, cô phát hiện ra rằng những người bị giam giữ đều ở dưới phòng thí nghiệm, tức là cô đi lại trên đầu những người đồng hương của mình mỗi ngày.

Bên Hà Ngộ Ngộ đã có một phát hiện mới.

Họ phá bức tường phía sau nhà thờ và thấy bên ngoài có nhiều thi thể bên trong đó, một số đã mục nát thành bộ xương, một số trở thành người khổng lồ, và một số dường như vừa mới bị vứt xác. Thời gian ước chừng khác nhau.

“Những thi thể này nhìn qua triệu chứng đều tử vong do trúng độc.” Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho mọi người đeo khẩu trang để ngăn chặn sự phát tán của chất độc qua không khí.

Lưu Dương chịu đựng cái mùi thi thể trước mặt anh ta bung ruột ra, máu đen đông đặc lại, từ nhiệt độ bên nước T, mùi thi thể này đáng lý không nặng như thế.

“Cảnh sát Hà!”, Một nữ cảnh sát đến từ Trung Quốc hét lên. Cô ấy tên là Vân Dung, và cô ấy cũng đến từ Đội Cảnh sát Hình sự của thành phố C. Cô ấy rất ngoan và trông như một cô em gái nhà bên.

Hà Ngộ Ngộ quay đầu lại nói: “Sao vậy?”

“Trong căn phòng bên cạnh, tôi tìm thấy rất nhiều thi thể còn mới, có lẽ chúng vừa được mang đến đây. Dựa theo mức độ cương cứng thi thể ước tính chỉ trong vòng ba hoặc năm ngày.” Vân Dung nói một cách ngọt ngào.

Hà Ngộ Ngộ cảm thấy cái nghề này cực kỳ không phù hợp với cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc cô nghĩ đến những vấn đề này: “Đi.”

Sau khi đến nơi vứt thi thể, Hà Ngộ Ngộ lục lọi hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm vì không thấy xác của Ngụy Mai.

“Có người Trung Quốc ở đây.” Vân Dung cau mày, cái môi chúm chím kia nói ra làm tâm người ta ngứa.

“Đây là do thử nghiệm ma tuý gây ra, tôi không biết họ đã giết bao nhiêu người Trung Quốc.” Hà Ngộ Ngộ kéo một mảnh vải che thi thể lại. Những thi thể trúng độc này, không thể mang về Trung Quốc, vì sợ mang theo virus vào Trung Quốc.

Nói cách khác, Hà Ngộ Ngộ không có cách nào để bọn họ lá rụng về cội, chỉ có thể để bọn họ tha hương nơi đất khách quê người.

Cũng may bọn chúng đã dọn dẹp các thi thể, chứ nếu không nơi đây đã trở thành nơi phơi thây.

“Phân biệt trong những người này xem, người nào là người Trung Quốc rồi đem đi hoả táng.” Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, liếc nhìn những thi thể trên mặt đất, thực sự kinh hãi.

Vân Dung hỏi, “Còn những thi thể khác thì sao?”

Hà Ngộ Ngộ suy nghĩ một chút: “Cùng nhau chôn đi, chẳng lẽ lúc trước bọn họ là bằng hữu?”

Vân Dung làm động tác kính lễ, sau đó bắt đầu xử lý thi thể một cách nhanh chóng.

Cô em gái này trông rất có năng lực, Hà Ngộ Ngộ nghĩ vậy.

Hà Ngộ Ngộ lần theo vết máu để lại trên tuyết và dẫn một nhóm đi đến một hang động, hang động được bao quanh bởi các con kênh, nhưng nước đã đông lại thành băng.

“Đây là cái gì?” Lưu Dương bước tới, phát hiện tấm bia phía trên giống hệt như lần đầu tiên hắn đến Thị trấn A Tác La, trên đó cũng có viết những dòng chữ tương tự.

“Vào xem đi.” Hà Ngộ Ngộ nói, cô là người đầu tiên tiến vào cửa động.

Hà Ngộ Ngộ sờ lên bụng cô, chẳng lẽ bà dì lại ghé thăm?

Sau khi đi qua hang động, họ ngay lập tức đến một khu vực bằng phẳng, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ đã nhận ra đây là thị trấn A Tác La mà bọn họ đã đến.

Nhưng mà không có dấu vết nào về việc họ đi qua nơi đây, và phía sau họ là con đường từ nhà thờ.

“Quái, cái quái gì vậy!” Lưu Dương kinh ngạc. Chẳng lẽ đây là vườn đào trong tiểu thuyết.

Nếu như Lưu Dương có thể đoán trước được tương lai, có lẽ anh không cảm thấy nơi này là vườn đào trong tiểu thuyết, mà nó chính là một cơn ác mộng.

“Yên lặng đi.” Hà Ngộ Ngộ thì thào nói, mọi người lập tức yên lặng: “Ở đây rất kỳ quái, giống hệt như ở ngoài, ngay cả những viên đá cũng giống nhau.”

A Bổn chỉnh đèn pin tối lại: “Chúng ta trước đi xem một chút?”

Hà Ngộ Ngộ tắt đèn pin của mình, và mọi người trong đội đi theo A Bổn, một tia sáng kia, giống như là cây gậy chống đỡ bọn họ đi về phía trước.”

“Cảnh sát Hà, nhìn về phía này!” Lưu Dương chỉ vào dấu chân phía đối diện.

“Đây là! -” Tim Hà Ngộ Ngộ thắt lại, và bản thân cô cũng bị sốc.

Dấu chân đằng kia đã để lại trong lần đầu tiên họ đến Thị trấn A Tác La, nhưng tại sao họ lại ở đây?

“Có lẽ nào chúng ta đã tình cờ vào Thị trấn A Tác La ở đây trước đây không?” A Bổn cau mày, anh không thể hiểu nổi, nhưng nhà thở đối diện ở Thị trấn A Tác La cũng có những dấu chân và xe bọc thép.

“Có còn nhớ khi chúng ta phát hiện xe đã biến mất không?” Hà Ngộ Ngộ quay đầu lại nói với Lưu Dương.

Lưu Dương A Xương gật đầu.

“Lúc đó, có lẽ chúng ta không phải bị hoa mắt, mà đã đi vào một cái thị trấn A Tác La khác.” Hà Ngộ Ngộ mở một cánh cửa bên cạnh, cửa vừa mở ra vừa hay lúc đèn vừa bật lên.

Quả nhiên, nhà thờ đối diện thị trấn A Tác La là giả.

“Nhưng làm thế nào mà chúng ta bị dịch chuyển đến đó?” Lưu Dương gãi đầu, khó hiểu.

Hà Ngộ Ngộ không thể hiểu được.

Và tiếng nổ trước nhà thờ trước đó, những điều này dường như đang ám chỉ điều gì đó đối với họ.

“Chúng ta đã đến một nơi không biết là cái gì nhưng đang làm đúng việc cần làm.” Hà Ngộ Ngộ tắt đèn, nhưng làm sao để vào được phòng thí nghiệm đây?

Ngay khi mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên về thị trấn A Tác La giả tạo, một chiếc xe lao ra từ cánh cổng bên cạnh.

Có một người bị trói vào xe, là Ngụy Mai!

Hà Ngộ Ngộ định chạy tới cứu Ngụy Mai: “Ngụy Mai!”

Ngụy Mai dường như đang động đậy, giống như còn tỉnh táo.

“Các ngươi nghe đây, để cho chúng tôi đi khỏi nơi đây, chúng tôi sẽ thả đồng đội của các ngươi ra, nếu không cho chúng tôi đi, vậy thì các ngươi cùng chôn xác ở đây đi.” Tiếng loa phát ra một đoạn tiếng Trung không rõ ràng lắm, còn Hà Ngộ Ngộ chỉ muốn đánh người.

Cô nhìn phần ống quần dưới chân của Nguỵ Mai trống rỗng, có nhiều máu từ phần trên của cô ấy rỉ ra, rất nhiều máu chảy xuống đất làm ướt một vũng tuyết lớn.

Hà Ngộ Ngộ dừng lại, giơ súng lục của cô lên: “Chúng tôi là cảnh sát nhân dân Trung Quốc, các anh bị bao vây, hãy nhanh chóng bỏ vũ khí xuống và đầu hàng.”

Tiếng còi xe vẫn réo rắt.

Vân Dung vừa mới chạy đến chỗ Hà Ngộ Ngộ, thấy tình hình thế này, lập tức gọi điện thoại về sở, yêu cầu điều động lực lượng cảnh sát ở nước T, đồng thời còn phát tín hiệu cầu cứu về trong nước.

“Nếu các ngươi thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ giao con tin cho các ngươi.” Hà Ngộ Ngộ cau mày khi những lời như vậy phát ra từ loa phóng thanh. Nếu Nguỵ Mai cứ tiếp tục treo thế kia, sẽ không sống được bao lâu, hơn nữa bây giờ không xác định được Nguỵ Mai còn sống không.

Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho mọi người lùi lại, cô kết luận quân địch không còn lối thoát nào khác, hơn nữa có một căn cứ bí mật để nghiên cứu ma túy ngay bên dưới họ.

“Chúng tôi lùi lại, các ngươi giao con tin.” Hà Ngộ Ngộ đặt súng xuống, lui về phía sau một hai bước.

Quả nhiên, từ phía sau chiếc xe cột Nguỵ Mai lao lên hai chiếc, theo sau là một xe tải chở binh lính.

“Lùi về phía sau, tiếp tục lùi về phía sau.” Chiếc loa vẫn tiếp tục phát ra tiếng.

Hà Ngộ Ngộ nhân cơ hội này cẩn thận quan sát mấy chiếc xe kia, lúc trước cô ở trong xe bọc thép, chỉ cần nhìn tình hình thì xe bọc thép có thể đoán thủ lĩnh của bọn họ ở trong đó.

Cũng chính là tên trùm buôn bán ma tuý.

Có tiếng rè rè bên tai Hà Ngộ Ngộ, có lẽ chỉ huy cảnh sát muốn nói chuyện với cô.

“Cảnh sát Hà, xin hãy nghe tôi nói.” Đó là giọng của đội trưởng Trần.

Hà Ngộ Ngộ tiếp tục mặt không đổi sắc, lại lùi thêm một bước, đối phương vẫn không động thủ, có lẽ là do trong xe bọn họ vẫn còn có ma túy.

“Chúng tôi đã phái một chiếc tàu biển đến đón mọi người. Đừng để tên trùm ma tuý trốn thoát. Bọn chúng đang định đưa lô ma tuý này vào Trung Quốc, một khi tràn vào thị trường Trung Quốc, toàn bộ giao dịch ma tuý và tài chính sẽ rung chuyển, sau này sẽ càng khó xử lý hơn.” Bên cạnh đội trưởng Trần hình như còn có một người, nghe giống như đội trưởng đội phòng chống ma tuý Trương Đồng Hách.

Hà Ngộ Ngộ thì thào: “Ngụy Mai vẫn còn trên xe của họ, nếu Ngụy Mai…”

Cô chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang: “Cố gắng cứu Ngụy Mai, cô ấy bây giờ thế nào rồi.”

“Bước đầu suy đoán, vẫn chưa chết.” Hà Ngộ Ngộ liếc mắt nhìn Ngụy Mai đang bị trói ở phía trước xe, cũng không biết tình trạng hiện tại ra sao rồi, không biết cô ấy đã bị tra tấn bao lâu.

“Cẩn thận, Cảnh sát Hà, tất cả đều nhờ vào cô.” Đội trưởng Trần nói, Trương Đồng Hách hét lên, “Đừng để bọn chúng trốn thoát! Nhất định không được để chúng thoát.”

Hà Ngộ Ngộ không nói chuyện, cau mày nhìn Ngụy Mai trước mặt.

Đồng đội phía sau đã sẵn sàng, trên tay cầm chắc súng, tuỳ thời cơ mà khai chiến.

“Tiểu Ngư, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lưu Dương và những người khác cũng có thể nghe thấy lời nói của đội trưởng Trần trong tai nghe của họ, trên người bọn họ còn mang theo máy ghi hình nhỏ, ở trong nước vẫn có thể nhìn thấy được tình trạng bây giờ.

“Quân địch có khoảng 50 người. Nếu chúng ta tấn công, không có nhiều khả năng chiến thắng.” Hà Ngộ Ngộ nói, đến giờ quân địch còn chưa hành động, bởi vì sợ phá hủy thuốc. Nếu cá chết lưới rách, nhóm người Hà Ngộ Ngộ có lẽ sẽ bỏ mạng ở đây.

Cảnh sát nước T đã đuổi tới, họ theo sau Hà Ngộ Ngộ, và số lượng người đến vượt xa số lượng kẻ thù.

Hà Ngộ Ngộ và những người khác lùi lại một bước khi quân địch từng bước tiếp cận.

Ngụy Mai sắp đến trước mặt Hà Ngộ Ngộ.

“Hà Ngộ Ngộ, hãy cân nhắc kỹ càng.” Đội trưởng Trần nói trong tai nghe.

Hà Ngộ Ngộ biết ông ta muốn nói gì, mới vừa rồi Hà Ngộ Ngộ thiếu chút nữa chạy đến cứu Nguỵ Mai.

“Chúng tôi là cảnh sát nước T, các người hãy đầu hàng!” Cảnh sát nước T nói qua một cái loa, to hơn nhiều so với loa của trùm ma túy, tai Hà Ngộ Ngộ tê dại.

Máy bay trực thăng bay lơ lửng trên cao, với quốc kỳ của Trung Quốc in trên thân máy bay, có thể nhìn thấy trên bầu trời đêm.

“Lùi về sau! Mau lùi về sau!” Tạp Bố Tư ở trong xe nóng ruột, cầm loa thét lên, tình thế bây giờ của bọn họ rất tệ.

May mắn thay, anh ta đã chuẩn bị kỹ càng và chất rất nhiều bom vào trong chiếc xe trói Ngụy Mai, hơn nữa những bom này sẽ bắn về phía trước nên Tạp Bố Tư ở phía sau sẽ không bị thương.

Hà Ngộ Ngộ nhìn chiếc xe trước mặt, Ngụy Mai hình như có điều muốn nói, nhưng cô ấy… mắt của cô ấy!

Đôi mắt cô ấy trống rỗng, xung quanh bị đập nát, chẳng lẽ đôi mắt cô ấy đã bị đập nát?

“Tiểu Ngư, phía dưới có đồng bào bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm, rất nhiều người, rất nhiều người, cứu họ.” Ngụy Mai nói xong lời này, cúi đầu xuống, lồng ngực vẫn phập phồng, Hà Ngộ Ngộ đoán cô ấy vẫn còn thở được.

Hà Ngộ Ngộ nói vào tai nghe: “Vẫn còn con tin trong căn cứ của trùm ma túy, xin chỉ thị.”

“Đừng hành động hấp tấp, hãy bảo vệ con tin, và bắt sống trùm ma túy.”

Hà Ngộ Ngộ gật đầu: “Đã hiểu.”

Cô vứt tai nghe xuống, dùng chân đá văng khẩu súng ở dưới đất, nó văng lên cửa sổ của chiếc xe bọc thép.

Hà Ngộ Ngộ lăn đến bên cạnh Ngụy Mai, lấy ra một con dao găm trong giày, nhanh chóng cắt dây, đỡ Ngụy Mai xuống.

Khi tay cô chạm vào chân của Ngụy Mai, cô phát hiện trên chân của Ngụy Mai chỉ còn một khúc xương, các ngón tay của Ngụy Mai đã bị đứt lìa tám ngón, năm chiếc xương sườn cũng bị gãy, đôi mắt cũng bị đập nát.

“Đệt con mẹ nó!” Hà Ngộ Ngộ tức giận mắng.

“Lên!” Hà Ngộ Ngộ bất chấp tất cả, cầm súng lên khai chiến.

Cô giao Ngụy Mai cho Vân Dung và nhờ cô ấy hộ tống Ngụy Mai ra ngoài.

“Bọn mày điên à!?” Tạp Bố Tư hét lên.

“Oh my god!” Tạp Bố Tư vò đầu: “Thuốc mới của tao!

Nếu đây là một bộ phim, Tạp Bố Tư có thể giành được giải thưởng, nhưng mà nó không phải, vậy anh ta chỉ còn con đường chết.

“Hà Ngộ Ngộ! Hà Ngộ Ngộ!” Tai nghe bị Hà Ngộ Ngộ tháo ra không ngừng vang lên, đội trưởng Trần đang gọi cô, nhưng Hà Ngộ Ngộ không nghe thấy.

Trong một thời gian, cảnh sát Trung Quốc và cảnh sát T đã chiến đấu chống lại hơn 50 trùm ma túy ở thị trấn A Tác La.

Hà Ngộ Ngộ nhận thấy có điều gì đó không ổn trong chiếc xe mà Ngụy Mai bị trói, thực sự có bom. Cô lấy con dao găm ra, khi chỉ còn lại ba giây, cô nhanh chóng cắt sợi dây màu xanh lục, đồng hồ đếm ngược trên bom dừng lại.

Sau hơn hai giờ chiến đấu với tên trùm ma tuý, cuối cùng cũng đánh đổ căn cứ của trùm ma tuý.

Không biết có phải là do quanh năm sống ở dưới mặt đất, nên sức chiến đấu của quân địch có chút yếu, hay là do cảnh sát Trung Quốc quá lợi hại.

Vân Dung hét lên Hà Ngộ Ngộ từ xa: “Cảnh sát Hà!”

Hà Ngộ Ngộ vừa thu giữ một khẩu AK47 từ tay trùm ma túy, và cô bước đến chỗ Vân Dung.

“Cảnh sát Ngụy Mai nói rằng có người Trung Quốc ở dưới lòng đất, vì vậy cô mau chóng đi cứu họ!” Vân Dung có chút lo lắng, dù sao thì cô ấy cũng chỉ mới ở đồn cảnh sát chưa được ba tháng, kỳ thực tập của cô ấy cũng vừa mới kết thúc.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu rồi dẫn một nhóm người vào trong.

Trước tiên, cô đi tìm tên trùm may tuý, đó là Tạp Bố Tư. Tính khí của Hà Ngộ Ngộ hoàn toàn bùng nổ, cô cầm súng chỉa thẳng vào thái dương của Tạp Bố Tư: “Nói! Làm sao để đi vào trong đó.”

Tạp Bố Tư không hề hoảng sợ, anh ta biết Hà Ngộ Ngộ sẽ không dám làm gì anh ta.

“Cô hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho cô.” Tạp Bố Tư lúc này cũng không quên nói đùa, anh bật cười, hàm răng hút thuốc không biết bao năm rồi đến giờ có chút ố vàng khiến người nhìn rất phản cảm.

“Fuck.” Hà Ngộ Ngộ đá mạnh vào bụng Tạp Bố Tư, và người đàn ông kia vẫn giữ một nụ cười.

Hà Ngộ Ngộ không thể làm gì anh ta, cho nên cô mang theo một nhóm người đi về hướng anh ta đi ra.

Vừa bước vào cửa, phát hiện bên trong có khói.

“Không hay rồi, ở dưới đó cháy rồi!” Lưu Dương ngửi thấy, trên mặt anh ta dính đầy lọ đen do chiến đấu, trông rất buồn cười.

Hà Ngộ Ngộ xông vào ngay lập tức, vừa vào cửa đã đi xuống cầu thang, những phòng thí nghiệm này đúng là được xây dựng dưới lòng đất, nếu tên trùm ma túy không lộ diện thì có lẽ Hà Ngộ Ngộ cũng không tìm được chỗ của bọn họ, vẫn là thiếu quyết đoán.

Lúc này, thì Tạp Bố Tư bắt đầu hoảng loạn, vì anh ta biết anh ta không còn nhiều thời gian,

“Cứu người!” Hà Ngộ Ngộ vừa chạy vừa cảm giác được bản thân đổ máu, bây giờ không quản được nhiều việc như vậy.

Vừa xuống dưới lòng đất, phòng thí nghiệm đã bốc cháy, bọn họ phải dùng thời gian nhanh nhất để tìm kiếm những người bị giam giữ, nếu không nhanh chóng tìm ra, có lẽ những người đó sẽ không sống sót.

Ngọn lửa trong phòng thí nghiệm lan rộng, nhóm người Hà Ngộ Ngộ đẩy từng cánh cửa.

Cuối cùng, đằng sau một cánh cửa, tìm thấy một đám người bị trói, da đen, da trắng, và có cả người Trung Quốc.

Hà Ngộ Ngộ lau mồ hôi: “Đừng sợ, chúng tôi đưa các bạn về nhà.”

Cô ấy nói một lần bằng tiếng Trung và một lần nữa bằng tiếng Anh.

“Cô là người Trung Quốc!” Một cô gái khoảng mười tám tuổi vô cùng kinh ngạc, cô ấy nghĩ mình sẽ chết ở đây, nhưng không ngờ có người khác đến cứu họ.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu: “Chúng tôi là cảnh sát nhân dân Trung Quốc.”

Bọn họ cứu người Trung Quốc ra đầu tiên, còn những người nước khác thì hâm mộ, cuối cùng những người Trung Quốc đã được cứu ra khỏi biển lửa.

Theo tốc độ lan rộng của ngọn lửa, nếu nhanh hơn thì có thể cứu được những người còn lại.

“Tôi cũng muốn đi.” Một đứa nhỏ run rẩy nói, hai mắt rưng rưng, nghe trọng âm, hẳn là đến từ nước T.

Cậu ta vươn bàn tay nhỏ bé ra, Hà Ngộ Ngộ nghiến răng bế cậu ta ra khỏi đống lửa.

Lưu Dương cũng cõng những người khác ra khỏi đám cháy, tới lui hai lần, cuối cùng cũng giải cứu được những người còn lại.

Hà Ngộ Ngộ nhìn lửa cháy lan từ nơi cô vừa bước vào, cô không biết có ai còn ở trong không, cô muốn vào cứu người nhưng A Bổn đã ngăn cô lại.

“Hà Ngộ Ngộ! Đừng vào! Không có ai ở đó, chúng tôi đã kiểm tra!” A Bổn hét lên, nghĩ đến khi Hà Ngộ Ngộ lao vào lửa cứu bà cụ, thực sự còn hơn cả đàn ông.

Chẳng qua, đã là một cảnh sát thì không phân biệt giới tính.

Đối mặt với sự sống chết, không phân biệt chủng tộc.

Những tên lính trong băng nhóm ma tuý đã được áp giải đến nhà tù ở nước T, lúc này Hà Ngộ Ngộ vất vả chạy đến chỗ Nguỵ Mai.

Chân cô còn chưa đến chỗ Nguỵ Mai, Nguỵ Mai ở bên cạnh Vân Dung, đầu đã nổ tung.

“Ngụy Mai—!” Hà Ngộ Ngộ gần như xé toạc cổ họng mình.

Ngụy Mai ở ngay trước mặt Hà Ngộ Ngộ, ở ngay trong tay Vân Dung, đầu đã nổ tung, chỉ còn lại một thi thể không đầu.

Hà Ngộ Ngộ vội vàng chạy tới, nằm trên người Ngụy Mai, cô nhìn thấy bàn tay trái đã bị mất bốn ngón tay của Ngụy Mai đặt trên ngực cô ấy, ngón tay cái bấm chặt lòng bàn tay cô ấy, cô ấy nắm chặt lá quốc kỳ nhỏ, dưới quốc kỳ, là tấm ảnh chụp cô ấy và Vương Địch Địch ở học viện cảnh sát.

Vân Dung ở bên cạnh cô cũng rất hoảng sợ, lúc nãy Ngụy Mai vẫn nằm trong tay cô giờ chỉ còn là một thi thể không đầu.

Đầu óc cô bị tiếng nổ trên người Nguỵ Mai làm cho choáng váng.

Hà Ngộ Ngộ lập tức ngất đi.

Một lần nữa tỉnh lại, Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường bệnh khóc, Tống Như Ca cúi đầu không nói gì, cô lặng lẽ lau nước mắt cho Hà Ngộ Ngộ.

“Ngụy Mai chết rồi.” Hà Ngộ Ngộ nghẹn ngào.

Tống Như Ca gật đầu và nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

“Tất cả đều là lỗi của tôi.” Hà Ngộ Ngộ nhìn chằm chằm trần nhà với đôi mắt vô hồn.

Tống Như Ca đứng dậy điều chỉnh giường của Hà Ngộ Ngộ.

“Ngộ Ngộ, đừng sợ, em vẫn còn có tôi.” Tống Như Ca ôm Hà Ngộ Ngộ vào lòng.

Lúc Hà Ngộ Ngộ được đưa vào bệnh viện, dưới thân chảy máu rất nhiều, cánh tay trúng đạn, trên người cũng có nhiều vết thương, vốn dĩ cơ thể chưa hồi phục lại còn thêm vết thương mới.

Tống Như Ca cũng rất buồn, cô sẽ không bao giờ nhìn thấy Ngụy Mai, người luôn mang theo Coca và ăn những miếng que cay, vùi đầu vào máy tính và gõ bàn phím.

Trong phút chốc có chút hoảng hốt.

Hà Ngộ Ngộ vòng tay ôm Tống Như Ca, cô ấy bắt đầu khóc rống lên.

“Như Ca, không ai đấu võ mồm với tôi nữa, không ai phá án cùng tôi nữa.” Hà Ngộ Ngộ vừa nói vừa nức nở.

Tống Như Ca vỗ lưng an ủi Hà Ngộ Ngộ, “Ngộ Ngộ, em vẫn còn có tôi, tôi sẽ đấu võ mồm với em, mỗi ngày đến thăm em, được không?”

“Ngụy Mai, khi Ngụy Mai hy sinh, trên tay em ấy đang cầm quốc kỳ và ảnh của Vương Địch Địch. Làm sao tôi có thể giải thích cho Vương Địch Địch đây?” Nước mắt của Hà Ngộ Ngộ rơi hết trên vai Tống Như Ca.

Tống Như Ca cũng không chê, cô ôm Hà Ngộ Ngộ, nhân lúc này còn cháy nhà hôi của.

“Ngộ Ngộ đừng buồn nữa, ngoan. Chúng ta về nhà, em còn có tôi.” Tống Như Ca vỗ đầu Hà Ngộ Ngộ, giống như đang an ủi một đứa trẻ.

Thật ra, Tống Như Ca cũng sắp rơi nước mắt, nhưng trước mặt Hà Ngộ Ngộ, cô cần phải mạnh mẽ lên. Cô sợ sau khi cô khóc, Hà Ngộ Ngộ sẽ cảm thấy khó chịu hơn.

Tống Như Ca hiểu tâm trạng của Hà Ngộ Ngộ, một người đồng đội kề vai sát cánh đã chết trước mặt cô ấy, một cái chết bi thảm đến mức không ai có thể chịu đựng được.

Hà Ngộ Ngộ ôm chặt Tống Như Ca, cô đau buồn, cô khổ sở, cô rất đau lòng.

Tất cả những thứ mà cô đã cùng làm và trải qua với Ngụy Mai, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Lưu Dương, A Bổn, A Xương ở ngoài cửa, và còn Vân Dung đang ngồi trên ghế, không ai không rơi nước mắt.

A Xương càng khóc dữ dội, bác sĩ đến cảnh cáo nhiều lần vẫn không ngừng khóc, ba người đàn ông, một người âm thầm rơi nước mắt, một người tim đau thấu tâm can, người còn lại đau đứt từng đoạn ruột gan.

Cái tên Ngụy Mai này, đã từng xuất hiện không biết bao lâu, về sau chỉ còn lại cái tên, người đã không còn nữa.

Hà Ngộ Ngộ ở lại bệnh viện hai ngày và được xuất viện để trở về Trung Quốc.

Hung thủ trong vụ án xé da vẫn chưa được tìm ra, nhưng Tạp Bố Tư và Văn Lâm đã bắt được. Hà Ngộ Ngộ không thể gục ngã, cô không thể để Ngụy Mai, để công sức của mọi người thành lãng phí, cô đành chịu đựng nỗi đau buồn và tiếp tục xử lý vụ án.

Tống Như Ca đã biến mất rất lâu, người quản lý đã hủy không biết bao nhiêu hợp đồng, bồi thường hơn mấy chục triệu tiền vi phạm, nhưng mà bây giờ Tống Như Ca không thấy tăm hơi, không nói một tiếng mà mất tích.

Bản thân Nguỵ Mai cũng là một tác giả viết truyện trinh thám, người đọc gần đây không thấy có chương mới, điên cuồng thúc giục, nhưng mà bọn họ không được hồi âm.

Bọn họ không biết, truyện của Nguỵ Mai còn dang dở, sau này sẽ không có bài mới.

Sau khi Hà Ngộ Ngộ trở về Trung Quốc, cô nhìn thấy Vương Địch Địch đang ngồi vào chỗ của Ngụy Mai.

Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng Vương Địch Địch là Ngụy Mai.

“Tôi xin lỗi.” Hà Ngộ Ngộ bước tới và cúi đầu nói với Vương Địch Địch.

Vương Địch Địch không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Ngụy Mai không còn nữa, tôi phải làm sao đây?”

Khi Hà Ngộ Ngộ nghe những lời này, cô gần như không cầm được nước mắt, cô cũng muốn hỏi, mình phải làm sao để thay đổi!

“Tôi và cậu ấy còn nói, chờ cậu ấy về chúng tôi cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi gặp phụ huynh, còn nghỉ phép đi du lịch, nhưng mà….” Vương Địch Địch chưa nói xong thì đã nằm trên bàn khóc.

Hà Ngộ Ngộ cắn chặt lưỡi để kìm chế không cho mình thổn thức.

“Cậu ấy có để lại cái gì cho tôi không?” Vương Địch Địch nước mắt lưng tròng nhìn Hà Ngộ Ngộ.

Cô muốn lấy một chút thông tin của Ngụy Mai từ miệng Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu.

“Vậy câu cuối cùng cô ấy nói là cái gì? Có nhắc đến tôi không?”

Hà Ngộ Ngộ vẫn lắc đầu: “Câu cuối cùng của cô ấy, là bảo tôi đi cứu người.”

“Không nhắc đến tôi một lời sao?” Vương Địch Địch đứng dậy nắm lấy vai Hà Ngộ Ngộ, như không tin những gì Hà Ngộ Ngộ nói.

Hà Ngộ Ngộ cắn môi lắc đầu, hồi lâu mới kìm lại được: “Cô ấy cầm trên tay quốc kỳ và ảnh của cô.”

“Không một lời nào?” Vương Địch Địch lặp lại câu này.

“Ừm.”

Vương Địch Địch đã hoàn toàn nản lòng, lẽ ra ngay từ đầu cô ấy nên gia nhập đội cảnh sát hình sự cùng với Ngụy Mai, để có thể bảo vệ cô ấy.

Hà Ngộ Ngộ không đành lòng khi thấy Vương Địch Địch đau buồn như vậy, cô lấy tay áo lau nước mắt, bởi vì mùa đông cho nên khuôn mặt bị tróc da, hai má ướt đẫm nước mắt chảy ra rất đau, nhưng mà có nỗi đau còn hơn cả nỗi đau trong lòng.

Ngụy Mai không có đám tang, không có hoa, không có quan tài, cô ấy chỉ có một hộp đựng tro và được đặt trong nhà riêng của cô ấy.

Bởi vì sợ người nhà Nguỵ Mai đi cúng tế, sẽ bị những tên buôn bán ma tuý chưa bắt được trả thù, tạo thành thương tổn thứ hai.

Tuy nhiên, không biết báo chí đưa tin và công khai sự việc từ đâu, sở cảnh sát thành phố C không còn cách nào khác là phải xác nhận sự việc có sự việc này.

Mặc kệ là tài khoản chứng thực hay người nổi tiếng, tất cả đều tỏ lòng biết ơn sự hy sinh anh dũng của Ngụy Mai, đồng thời công khai vụ đánh chặn thành công hàng tấn ma túy và tiêu diệt hai ổ ma túy.

Cư dân mạng nhiệt tình tag những nhân vật hút ma tuý, và vụ án mạng ở khách sạn vẫn còn chưa phá.

Sau đó, Ngụy Mai cuối cùng cũng được chôn cất trong hoa viên của các chiến sĩ. Nhưng đó là sau này.

Hà Ngộ Ngộ đang ngồi trong phòng làm việc, cô ấy đang quan sát manh mối do Lý Hoằng Văn để lại, báo cáo khám nghiệm tử thi của Pháp y Lưu đã sớm có, nhưng vì lúc đó Hà Ngộ Ngộ chưa quay về, cho nên gác qua một bên.

“Anh nói rằng Lý Hoằng Văn đã tự sát?” Hà Ngộ Ngộ hỏi trong khi xem xét các bằng chứng mà Lý Hoằng Văn để lại.

Pháp y Lưu rất chắc chắn rằng gần đây anh không tiếp nhận một vụ án nào, vì vậy anh đã nhiều lần khám nghiệm nạn trong vụ lột da ở khách sạn, đồng thời cũng nhiều lần khám nghiệm thi thể của Lý Hoằng Văn.

“Đánh giá từ dấu vết của tử thi, khả năng giết người là rất nhỏ.” Pháp y Lưu đang uống nước nóng, sự hy sinh của Ngụy Mai cũng đả kích anh ta, anh ta đã nhốt mình ở trong phòng nghiệm thi mười mấy giờ, vẫn là bị A Bổn và A Xương kéo ra.

Hà Ngộ Ngộ hít một hơi thật sâu và xoa lông mày của cô: “Vậy thì nghi ngờ về Vương Địch Địch sẽ được loại trừ.”

Trước đây cô đã thảo luận với Ngụy Mai, nhưng Ngụy Mai tin chắc rằng Vương Địch Địch sẽ không làm chuyện như vậy.

“À, nạn nhân tự tử bằng cách sử dụng ma túy. Trong dạ dày của anh ta phát hiện ra ma tuý. Uống trực tiếp những loại thuốc này sẽ gây tổn thương não và tắc nghẽn mạch máu, dẫn đến tử vong.” Pháp y Lưu uống nước bị sặc, anh ta vừa nói vừa ho khan.

Khi Hà Ngộ Ngộ nghĩ về điều đó, cô phải lấy lại tinh thần.

Hiện tại cô không có Ngụy Mai là người trợ giúp nên cô không biết phải làm thế nào.

“Không phải đội nói rằng một người khác sẽ được cử đến thế chỗ Ngụy Mai sao?” Hà Ngộ Ngộ thở dài. Dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng phải tập trung vào tình hình chung, lấy đại cục làm trọng, bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, trong lòng có bao nhiêu đau đớn cũng phải nhịn lại.

Pháp y Lưu đóng nắp ly lại: “Tôi nghe nói là có, nhưng không biết khi nào mới tới”.

Hà Ngộ Ngộ nhướng mày và tiếp tục đọc thông tin trên máy tính của Lý Hoằng Văn.

“Xin chào.” Có tiếng gõ cửa: “Tôi là cảnh sát công nghệ cao mới đến.”

Hà Ngộ Ngộ ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người phụ nữ ngược sáng — Vương Địch Địch.

“Cô? Cô không phải…” Hà Ngộ Ngộ kinh ngạc mở miệng.

Miệng Hà Ngộ Ngộ mở ra có thể nhét đủ vừa trái dừa.

“Đúng vậy, tôi là cảnh sát công nghệ cao do sở phái đến. Trong tương lai, tôi sẽ thay thế Ngụy Mai hoàn thành những nhiệm vụ mà cô ấy chưa hoàn thành.” Vương Địch Địch đã mặc đồng phục cảnh sát.

Cô ấy tốt nghiệp học viện cảnh sát, nhưng sở cảnh sát không thể tuỳ tiện vớ lấy một người về làm cảnh sát công nghệ cao đúng không?

Trương Đồng Hách từ phía sau Vương Địch Địch bước vào: “Vương Địch Địch là người đưa tin của tôi, tức là người cung cấp thông tin mà chúng tôi dùng để điều tra trùm ma túy. Bây giờ cá đã bị bắt, thân phận của Vương Địch Địch cũng vô dụng.”

Người đưa tin?

Người đưa tin cho Trương Đồng Hách?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.