*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phi quang phi quang, khuyến nhĩ nhất bôi tửu.
Ngô bất thức thanh thiên cao, hoàng địa hậu.
Duy kiến nguyệt hàn nhật noãn, lai tiên nhân thọ.(*)
(*) Trích từ bài thơ “Khổ Trú Đoản” của Lý Hạ.
Dịch nghĩa:
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mời ngài uống xong chén rượu này.
Ta chẳng biết trời xanh cao bao nhiêu, mặt đất dày thế nào.
Chỉ nhìn thấy ngày tháng đông hạ xoay chuyển quanh năm, làm tiêu mòn tuổi tác của người.
Thán oan năm tháng khắc nghiệt, số mệnh ngắn ngủi, đời người rồi cũng tận, mà bi thương trải bao lần.
Hắn từng bước chân vào cao đường, gầy dựng điện vàng, khéo ăn khéo nói, lấy văn chương làm kiếm, vậy mà nay đã chịu cảnh ngục tù, thấp kém nhỏ bé, suốt ngày cúi mặt bốn bức tường.
Trong ngục giam của Hình bộ ẩm ướt âm u, tràn ngập nồng nặc mùi máu tanh, một tên tội phạm đầy máu đang khổ sở khóc than vùi thân trong rơm rạ, tên canh ngục tàn ác chẳng chút chờ đợi đạp mạnh cửa gỗ. Trong thoáng chốc, tiếng gào khóc dần yếu đi, thay vào đó là thanh âm kêu la thảm thiết, qua một lúc sau, đã không còn nghe thấy tiếng động gì nữa.
Tên canh ngục chẳng mấy kinh ngạc, đẩy cửa kéo tên tội phạm tắt thở ra ngoài đi qua một hàng lang dài, khiến cho cái nơi xưa nay vốn dĩ luôn ngập trong máu tanh tưởi lại tăng thêm một vong hồn.
Kỷ Quyết ngồi thẳng lưng trên đống cỏ khô chầm chậm ngước mắt bình tĩnh nhìn canh ngục đang kéo người kia đi qua phòng mình. Xuyên qua mái tóc vương máu, hắn nhìn thấy đôi mắt tên tử tù kia đỏ ngầu trợn to, nhãn cầu nứt toác, có vẻ là đau đớn quá sức chịu đựng cho nên mới chết bất đắc kỳ tử. Một khi đã tiến vào thiên lao tối tăm ngột ngạt này, có rất nhiều người sống không được, chết cũng chẳng xong, thành ra như đối phương cũng xem như một cách giải thoát rồi.
Kỷ Quyết đã không còn mặc quan bào, giữa thời tiết rét lạnh, hắn chỉ mặc duy nhất chiếc áo mỏng manh. Thoáng có một cơn gió lạnh ngay khe tường bay đến, bất chợt thổi hết đi một thân ngông nghênh của hắn.
Tên canh ngục quen mặt kia xoay người cười đùa với đồng liêu: “Sao ngươi nhát gan như vậy, lần nào cũng bắt ta xử lý xác chết, hiện tại ngươi làm một lần chẳng lẽ sợ bản thân tổn thọ hay sao?”
Sợi dây xích sắt của tên canh ngục vòng tới vòng lui, kêu ra mấy tiếng leng keng vang vọng. Gã chợt mở khoá, cầm bánh màn thầu cùng chén cháo đặt đến trước mặt Kỷ Quyết, kế đó ló đầu ra ngoài nhìn, đợi sau khi xác nhận không có ai, mới ngồi xổm xuống rút tờ giấy trong tay áo nhét vào trong tay Kỷ Quyết.
Kỷ Quyết nhìn chăm chăm, tạm thời không động đậy.
Tên cai ngục sợ bị phát hiện, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân là thân tín bên cạnh Thẩm đại nhân, đại nhân ra lệnh cho tiểu nhân báo tin cho ngài, rằng Thẩm đại nhân chắc chắn sẽ giữ lời chuyện mình từng hứa với ngài hôm Phúc Lộc lâu.
Một câu cực kỳ ngắn gọn chợt vang lại bên tai.
“Chăm sóc tốt cho Trăn Trăn.”
“Đó là đương nhiên.”
Kỷ Quyết chậm rãi siết chặt tờ giấy, gật đầu, “Làm phiền rồi.”
Tên canh ngục lúc này mới vỗ vỗ y phục đứng dậy, chợt nhìn thấy giám ngục đang ở phía trước tuần tra, nhanh chóng giả vờ tỏ ra hung dữ: “Kỷ đại nhân, đây cũng không phải Kỷ phủ của các ngươi, có ăn là tốt lắm rồi, nếu như không muốn ăn, vậy thì nhịn đói đi.”
Giám ngục cất tiếng: “Ngươi vào đó làm gì, mau mau đi ra!”
Tên canh ngục vội vàng ra ngoài khóa cửa, bộ dạng có chút đắc chí: “Ha ha, thuộc hạ thấy hắn ta ghét bỏ cơm nước, mới vào dạy dỗ hắn mấy câu.”
Gã giám ngục cẩn thận kiểm tra phòng giam, sau khi không phát hiện ra cái gì khác lạ, mới lên tiếng xua đuổi người: “Đây là trọng phạm, bên trên vẫn chưa hạ lệnh xuống. nếu như xảy ra chuyện gì hỏi tội ngươi đó, còn không mau cút đi.”
Tiếng bước chân xa dần.
Lúc bấy giờ, Kỷ Quyết mới dựa vào chút ánh sáng yếu ớt nhìn tờ giấy mà canh ngục lén đưa cho mình, bên trong chỉ duy nhất một chữ – “Chờ”.
—
Từ đêm trở về từ Hàn Sơn Tự đến nay, Kỷ Trăn vẫn chưa gặp được Thẩm Nhạn Thanh.
Bây giờ y bị giam lỏng trong viện chính của mình, hoàn toàn không biết được những chuyện bên ngoài kia. Người hầu xem y tựa như tội phạm vậy, suốt ngày canh gác nghiêm ngặt chẳng rời, lại không chịu mở miệng nói chuyện, mỗi ngày đều đặn ba bữa bưng đồ ăn nóng đến, mặc cho y hất đổ cũng sẽ bưng khay mới đặt trên bàn.
Kỷ Trăn không biết Thẩm Nhạn Thanh rốt cuộc có dụng ý gì, ngày đêm ăn ngủ không yên.
Hôm nay đã là mười lăm, ngay từ sáng sớm, Cát An đã giả lả với đám người hầu kia. Chủ nhân lâm vào khó khăn, người hầu cũng phải chịu tội chung. Dạo trước người hầu Thẩm gia không thích Cát An, nhưng vẫn e dè quyền thế Kỷ gia mà cho đối phương chút mặt mũi, bây giờ Kỷ gia lâm nguy, thành ra chẳng ai thèm đoái hoài để người này vào mắt.
Cát An ưỡn ngực nghiêm mặt đi đến bắt chuyện: “Công tử nhà ta muốn gặp Thẩm đại nhân, làm phiền các vị thông báo giúp.”
Người hầu bên kia vênh váo đắc ý đáp: “Đã nói là không gặp, cho dù hỏi bao nhiêu lần cũng vậy thôi.”
Có một cô nàng tốt bụng không chịu được cảnh bọn họ bắt nạt người, bèn lôi Cát An đi nói: “Ngươi về phòng đi, hôm nay đại nhân có việc quan trọng ra ngoài, xe ngựa đang chờ ngoài phủ, sợ là trước khi trời tối sẽ không về đâu.”
Cát An liên tục nói cám ơn, sau đó chạy vào nhà thì thầm vài câu với Kỷ Trăn: “Thẩm đại nhân chuẩn bị ra ngoài rồi ạ…”
Kỷ Trăn sốt sắng siết chặt mười ngón tay, thấy tỳ nữ đi vào quét dọn, chủ động nói: “Ta muốn ăn phô mát sữa bò.”
Hôm trước Thẩm Nhạn Thanh có sai người đi mua một ít mang đến, đều bị Kỷ Trăn đút hết cho sàn nhà ăn.
Tỳ nữ vừa nghe thấy Kỷ Trăn chịu ăn, nhanh chóng gật đầu: “Nhà bếp vẫn còn một ít, để nô tỳ đi lấy cho ạ.”
Nàng vừa ra khỏi sân, đúng lúc gặp người hầu phụ trách báo cáo sinh hoạt hằng ngày của Kỷ Trăn, vẫy tay nói: “Thiếu phu nhân chịu dùng bữa rồi..”
Đối phương gật đầu, nhanh chóng chạy đi báo cho Thẩm Nhạn Thanh.
Một loạt đồ ăn ngon dọn lên bàn, chúng đều là những món Kỷ Trăn yêu thích, thế nhưng y có ăn sao cũng không thấy ngon. Ngay cả món phô mát sữa bò bản thân đang thèm, nay khi ăn vào trong miệng chỉ thấy vừa ngọt vừa ngán, cảm giác muốn nôn, thành ra cắn một miếng nhỏ cũng bỏ xó, sau đó chọn chút thức ăn chay ép buộc bản thân nuốt vào bụng, cuối cùng uống hơn nửa bình trà dằn xuống dầu mỡ, mới phất tay kêu người hầu dọn đồ ăn đi.
Địa long(*) nóng hổi, cảm giác mình cứ như bị đảo qua đảo lại trên một chiếc chảo dầu vậy.
(*) một phương pháp sưởi ẩm thời xưa, hiểu nôm na là người ta sẽ đốt than, hay nhóm lửa, sau đó khí nóng sẽ truyền qua con đường dưới lòng đất vào phòng. Hình minh họa:
Lúc mới vào Thẩm phủ, Kỷ Trăn đã từng liên tục năn nỉ Thẩm Nhạn Thanh xây địa long trong phòng cho mình, tiếc là lần nào cũng bị bác bỏ. Bây giờ y không cần, Thẩm Nhạn Thanh mới bắt đầu để tâm đ ến.
Đốt than thôi thì lạnh, mà dùng địa long lại quá nóng, dường như giống hệt y và Thẩm Nhạn Thanh, chưa từng có lúc nào thích nghi bên nhau.
Vì mấy hôm trước khóc hơi nhiều, cho nên đôi mắt Kỷ Trăn hơi sưng đau, thế nhưng dù cho đau như thế nào, đã không còn ai đau lòng cho Kỷ Trăn, cũng tròn một ngày một đêm y không khóc nữa. Hiện tại bất chợt nhớ đến đối phương, chóp mũi tự dưng cay nồng, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ nắm lấy ống tay áo dụi mắt, ra vẻ như bản thân không thấy buồn nữa.
Việc khẩn cấp trước mắt chính là rời khỏi Thẩm phủ gặp mặt Tưởng Uẩn Ngọc.
Ngôi miếu đổ nát mà Kỷ Quyết đề cập trong thư chính là miếu Quan Âm từ tiền triều, nó nằm ở một nơi hẻo lánh tại kinh thành. Ban đầu nhang khói nơi đây vô cùng hưng thịnh, sau này kinh thành xây dựng một tòa miếu mới, bức tượng Quan Âm được tạc bằng ngọc thạch, thành ra khách hành hương cũng dồn dập đến đây cúng viếng, ngôi miếu cũ dần dần suy tàn, dần dà chẳng còn ai đến nữa – thế gian này từ xưa đến nay đều như vậy, cho dù là chuyện cầu thần bái phật cũng có mới nới cũ.
Kỷ Trăn cùng Tưởng Uẩn Ngọc cũng trong lúc vô tình mới phát hiện ra tòa miếu đổ nát này. Lúc còn bé, cả hai xem như đây là nơi để chơi đùa, từng ngồi trước tượng Quan Âm uống rượu, ăn qua đồ ăn mặn. Khi đó Kỷ Trăn vẫn còn học trong Quốc Tử Giám, thậm chí có lần còn cả gan bò lên đài cao, bám vào tượng quan âm mà cầu xin người ban cho mình một công danh.
Bây giờ ngẫm lại, đúng là không có hành động nào bản thân từng làm là không mạo phạm thần linh. Kỷ Trăn hiện tại cũng không dám to gan làm loạn như vậy.
Còn chưa đến giờ thân, mây ráng chiều rực rỡ, chuẩn bị bước vào hoàng hôn.
(*) giờ thân: từ 15h-17h, giờ dậu: 17h-19h.
Cát An phủ một chiếc áo khoác dày lên người chủ nhân mình, liếc mắt nhìn nô bộc đang ngủ gà ngủ gật ngoài phòng: “Công tử, sắp đến giờ rồi.”
Kỷ Trăn hít sâu một hơi, “Cát An, ngươi theo ta cùng đi được không?”
“Công tử dẫn ta theo sẽ gặp nhiều bất tiện. Ta sẽ tìm một chỗ trốn trước, chờ mai này có cơ hội sẽ gặp lại nhau.” Cát An buộc dây chắc lại: “Bên ngoài gió lớn, công tử phải cẩn thận.”
Cổ họng Kỷ Trăn nghẹn lại, rối ren gật đầu.
Hai người chủ tớ ra khỏi phòng chính, nô bộc đang ngủ còn tưởng rằng Kỷ Trăn như mọi hôm muốn ầm ĩ náo loạn, thành ra lười dứng dậy mà ngăn.
Chẳng ngờ lại xảy ra biến cố. Kỷ Trăn cầm lấy cành cây sắc bèn giấu trong tay áo nhắm thẳng yết hầu, run giọng dọa: “Tất cả các ngươi tránh ra.”
Chúng người hầu nhìn thấy cảnh này kinh hoảng không thôi, dồn dập muốn bước lên trước, Kỷ Trăn giữ chặt cành cây kề sát da thịt mình lui về sau. Cát An bên cạnh hét lớn, “Các ngươi phụng mệnh trông giữ công tử, nếu như công tử bỏ mạng tại đây thì ai cũng đừng mong tránh khỏi liên lụy, còn không mau chóng thả công tử đi.”
Hộ vệ trông chừng nhìn cảnh tượng này chia hai ngã chạy đi, một người gọi Thẩm mẫu, người còn lại ra ngoài phủ báo cho Thẩm Nhạn Thanh.
Trong sân vừa giằng co được một lúc, Thẩm mẫu đã đến nơi.
Cần cổ Kỷ Trăn bị cành cây ma sát rách da, Thẩm mẫu thấy thế vội khuyên nhủ: “Trước hết thả đồ vật xuống đi.”
“Mẫu thân.” Tay Kỷ Trăn run lẩy bẩy, giọng điệu cũng thay đổi:”Ngay cả mẫu thân ruột con còn chưa có cơ hội gặp mặt lần nào, xưa nay con chỉ gọi mình người, hôm nay, con cầu xin người cho con rời khỏi nơi này, sau này con sẽ không chọc người tức giận nữa.”
Mấy ngày nay bà dĩ nhiên biết chuyện Thẩm Nhạn Thanh giam lỏng Kỷ Trăn trong viện, bản thân cũng cảm giác chuyện này không hợp lẽ, hiện tại nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi, đoạn suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng:”Cứ thả thiếu phu nhân đi, nếu Nhạn Thanh có hỏi, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Lão phu nhân….”
Thẩm mẫu giơ tay nói với Kỷ Trăn nói: “Ngươi đi đi.”
Kỷ Trăn vô cùng cảm kích, “Đa tạ…” Hai chữ “mẫu thân” kẹt trong cuống họng, đôi mắt nóng hổi gọi: “Thẩm lão phu nhân.”
Nói xong, y cùng Cát An ra khỏi phủ.
Một con ngựa bị buộc ngoài phủ cách đó không xa, Kỷ Trăn nhìn thấy nó, không chút nghĩ ngợi tháo bỏ dây thừng nhảy lên lưng, cũng tiện tay ném một thỏi bạc như tiền đền bù.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của y không tốt, lúc nắm dây cương nhìn xuống thoáng có chút e dè, thế nhưng nhớ đến việc huynh trưởng là người dạy mình, trong lòng chợt dũng cảm lạ thường. Cho dù té vỡ đầu chảy máu, y nhất định cũng phải đi chuyến này cho bằng được.
Kỷ Trăn ngồi trên trên lưng ngựa, đôi mắt đỏ hoen mỉm cười nhìn Cát An, sau đó vung roi vỗ đùi ngựa ngạo nghễ rời đi.
Cát An ở phía sau đuổi theo mấy bước, lớn tiếng gọi: “Công tử, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, đừng trở về…”
Kỷ Trăn không dám quay đầu lại, cơn gió lạnh thổi phần phật lau khô đi gò má hơi ướt của y.
—
Trước Tử Vân Lâu, khách khứa ồn ào nhộn nhịp.
Người phục vụ trong quán đưa phần phô mát sữa bò mới ra lò cho Thẩm Nhạn Thanh, vênh váo nói: “Thẩm đại nhân đúng là có mắt, tại kinh thành chỉ có chừng bảy, tám cửa hàng bán món này thôi, Tử Vân lâu chúng ta luôn luôn dùng sữa bò tươi mới, chắc chắn là ngon nhất…”
Sau khi Kỷ gia suy tàn, mọi người trong kinh thành bắt đầu bàn tán xôn xao chuyện liệu Thẩm Nhạn Thanh có nhân cơ hội này mà đuổi Kỷ Trăn năm đó dám bức hôn mình ra khỏi Thẩm phủ hay không, thế nhưng đã qua gần một tuần, Thẩm phủ ấy vậy mà chẳng có chút động tĩnh nào. Có kẻ tò mò tới mức đi dò hỏi cả vị bạn tốt của hắn – Dịch Chấp, thế nhưng đối phương cái gì cũng nói không biết(*), chỉ cười cười cho qua.
(*)一问三不知: ý là khi hỏi một chuyện, đối phương không biết bắt đầu, phát triển, kết thúc, nôm na là hỏi gì cũng không biết.
Có người còn to gan hơn dám nói bóng gió trước mặt Thẩm Nhạn Thanh, thế nhưng hắn không cười thì cũng nhanh chóng đổi đề tài, phải nói là kín kẽ không chút lỗ hổng, không có một ai nhìn ra được tâm tư thật sự của mình.
Người phục vụ tiễn Thẩm Nhạn Thanh ra cửa: “Thẩm đại nhân đi thong thả, sau này trong phủ cần gì thì ngài cứ sai người đến đây dặn dò một tiếng là được, tiểu nhân sẽ đưa đến phủ cho ngài.”
Thẩm Nhạn Thanh khẽ gật đầu, Dụ Hoà đang định tiến lên bỏ thức ăn vào hộp gỗ, thế nhưng y lại tránh tay ra: “Không cần.”
Đã gần đến giờ dậu, nên về lại phủ. Thẩm Nhạn Thanh đang bước lên ghế chuẩn bị vào xe, phía xa bất chợt có tiếng vó ngựa tiến gần.
Dụ Hoà nói: “Là hộ vệ trong phủ.”
Thẩm Nhạn Thanh đứng lại, bàn tay cầm hộp gỗ thoáng nắm chặt.
“Đại nhân!” Hộ vệ nhảy xuống ngựa, thở hồng hộc nói, “Thiếu phu nhân dùng mạng mình uy hiếp, thuộc hạ sợ người bị thương không dám ngăn cản, hiện tại thiếu phu nhân đã rời khỏi phủ đi về phía đông.”
Thẩm Nhạn Thanh nghe xong yên lặng vài giây, sau đó chỉ ném lệnh bài cho Dụ Hoà, cực kỳ điềm tĩnh: “Cầm lệnh bài của ta đi đến cổng thành, kính xin Hiệu úy đại nhân chú ý một chút.”
Dụ Hoà tiếp nhận lệnh bài rồi quan sát vẻ mặt chủ nhân mình, nhưng không nhìn ra đang vui hay giận.
Thẩm Nhạn Thanh lại quay sang hộ vệ nói: “Đi tìm thiếu phu nhân, bằng không xử trí theo lệnh.”
Hộ vệ chắp tay: “Thiếu phu nhân cưỡi ngựa, hiện tại có thể lần theo dấu chân, đại nhân cứ yên tâm.”
Lúc này, Thẩm Nhạn Thanh mới thong thả vén rèm vào trong xe, đặt hộp gỗ sang bên cạnh.
Phu xe hất roi, chiếc xe ngựa dần dần hòa vào dòng người nhộn nhịp.
Bàn tay đẹp đẽ khẽ buông hộp gỗ ra, mà phần tay cầm ban đầu vốn nguyên vẹn, chẳng biết từ khi nào nứt ra một khe hở.