Hạ Tân Triều

Chương 41



Trước cổng Dịch phủ hiện tại giăng đèn kết hoa, khách khứa đến chung vui vây quanh cổng phủ kín kẽ đến mức không một khe hở.

Mấy đứa bé hiếu động ưa náo nhiệt líu ra líu ríu chạy khắp nơi, khi nghe thấy tiếng kèn dần đến gần, mọi người đều vui mừng phấn khích nói: “Sắp đón tân nương rồi…”

Kỷ Trăn cũng nhìn đội ngũ rước dâu đang từ từ đi đến. Mặt mày Dịch Chấp xán lạn, hắn mặc trên người bộ hỉ phục cưỡi ngựa, kiệu phu to cao phía sau đang gánh kiệu hoa thiêu hình uyên ương, trong lúc di chuyển, bỗng nhiên có một đứa bé muốn vén màn nhìn tân nương, lại bị bà mai cầm quạt xua đi.

Quản gia Dịch phu đốt pháo, trong tiếng vang ồn ào náo nhiệt, Dịch Chấp nhẹ nhàng đạp cửa kiệu, bà mai cõng tân nương trên lưng, trong miệng thầm thì những câu chúc phúc, bắt đầu vào phủ bái đường.

Kỷ Trăn thực sự hòa vào bầu không khí của hôn lễ, y không nhịn được muốn tiến lên trên để nhìn. Vốn đang định chen lên, Thẩm Nhạn Thanh nắm lấy tay y, Kỷ Trăn nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

“Đi bên này.”

Thẩm Nhạn Thanh nắm tay Kỷ Trăn di chuyển từ phía bên trái hành lang đi về phòng lớn, chỗ này ít người sẽ tiện di chuyển hơn.

Trong thanh âm cười nói rộn ràng, Kỷ Trăn chỉ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sau đó lại nhìn lên Thẩm Nhạn Thanh, trước mắt hiện về khung cảnh hôn lễ năm nào. Hôm nay, nụ cười vẫn luôn treo bên môi Dịch Chấp chưa ngơi nghỉ phút giây nào, mà năm đó, Thẩm Nhạn Thanh cũng dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi với khách mời, chỉ keo kiệt không thèm nhìn lấy y đến một cái.

Yêu hay không yêu, bằng lòng hay ép buộc, chỉ cần nhìn sơ qua có thể phân biệt rõ ràng.

Sau khi đến phòng lớn, Kỷ Trăn rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Nhạn Thanh. Vì muốn bản thân thôi nhớ đến những ký ức kia, y cũng vỗ tay theo đám đông, trong bụng ngầm chúc phúc cho đôi tân nương cùng tân lang.

Chúc cho người có tình trên thế gian này về chung một nhà, tạo nên bức tranh chẳng thể nào hoàn mỹ hơn.

Thẩm Nhạn Thanh chợt nhìn Kỷ Trăn cố tình tránh xa mình, đột nhiên cũng nhớ tới bốn năm về trước. Nói về hôn lễ ép buộc này, tuy rằng hắn thuận theo tình thế mà hành động, nhưng khi ấy quả thực vẫn có chút oán hận Kỷ Trăn từ đâu đến làm loạn kế hoạch của mình, bao nhiêu lời chúc mừng như gió thoảng bên tai, hắn chỉ trút từng chén vào bụng, sau đó bị mọi người vây quanh đi đến trước cửa phòng tân hôn.

Kỷ Trăn mặc một thân hỉ phục rườm rà ngồi trên giường nhỏ, bởi vì y là nam thê, cho nên không cần đội khăn voan lụa hồng, Thẩm Nhạn Thanh vừa đi vào liền nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của đối phương. Ánh nến trong phòng thắp sáng rõ hơn sự ngại ngùng cùng ái mộ trong mắt Kỷ Trăn. Có lẽ là do quá căng thẳng, mười ngón tay đặt trên đùi y siết chặt, khi thấy người đến, gương mặt thoáng cũng bừng sáng.

Đôi mày thanh mảnh như lá liễu, gương mặt hồng hào tựa đào non.

Thế nhưng khi ấy Thẩm Nhạn Thanh chẳng bụng dạ đâu thưởng thức cảnh đẹp, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu “Tự lo lấy mình”. sau đó tận mắt chứng kiến biểu hiện bại trận của Kỷ Trăn, mới bỏ người ở lại đó rời đi.

Chuyện lâu như vậy, vốn hắn cho rằng chỉ là những ký ức không mấy quan trọng, hiện tại lại cẩn thận tỉ mỉ họa nên, mỗi một nét bút bên trong đều rõ ràng chi tiết.

Năm tháng dần trôi qua, chuyện cũ khó quên được.

Sau khi buổi lễ kết thúc, bà mai mới dẫn tân nương đến phòng tân hôn, khách khứa bắt đầu vào buồng trong bắt đầu buổi tiệc. Kỷ Trăn đi được vài bước, chợt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Nhạn Thanh đứng tại chỗ không biết suy tư gì, giữa đôi mày cũng lộ ra nét ưu sầu hiếm thấy.

Vào ngày vui như vậy, Thẩm Nhạn Thanh lại u sầu vì chuyện gì?

Kỷ Trăn còn chưa nghĩ xong, Dịch Chấp đã nhanh chân tiến lên vỗ vai Thẩm Nhạn Thanh: “Còn ngây ra đó làm gì, mau theo ta vào bàn, hôm nay hai chúng ta phải uống một bữa no nê.” Lại nhìn về phía Kỷ Trăn cười nói, “Tẩu tẩu đừng để bụng, uống một vò xong ta sẽ cho hắn về.”

Lần trước khi nghe Dịch Chấp gọi hai tiếng “tẩu tẩu” cũng là ngày xuân năm ngoái.

Hiện tại đã qua một năm, trời cũng gần vào tiết xuân, nhưng y chẳng còn lấy làm vui khi nghe thấy chúng. Kỷ Trăn nghe vậy chỉ cười cười, theo dòng người tiến vào bữa tiệc.

Đợi đến khi thân ảnh Kỷ Trăn biến mất ngay ngã rẽ, Thẩm Nhạn Thanh vẫn đứng tại chỗ không đuổi theo. Dịch Chấp thấy vậy, bèn nói đùa, “Đừng nói là Kỷ Trăn đoán đúng, ngươi có “tâm ý” với ta, cho nên ta thành hôn khiến ngươi buồn đúng không?”

Nói xong cũng không rét mà run, Thẩm Nhạn Thanh phủi tay hắn đi: “Đi uống rượu.”

Trên bàn tiệc, mọi người trò chuyện rôm rả xôn xao, Kỷ Trăn ngồi với Thẩm mẫu, thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Thẩm Nhạn Thanh bị Dịch Chấp kéo đi uống rượu, sau đó ngồi ăn, cũng không lên tiếng nói gì.

Một đứa bé nghịch ngợm chẳng biết từ đâu chạy loạn nhào vào đùi Kỷ Trăn, suýt chút nữa đấy Kỷ Trăn té xuống đất, cũng may y phản ứng nhanh vội vã đỡ bàn ngồi vững lại, song còn chưa kịp nói gì, đứa bé kia đã òa khóc.

Tay chân Kỷ Trăn luống cuống cả lên, hoàn toàn không biết xử lý như thế nào. Cũng may tổ mẫu của đứa nhỏ chạy tới, vừa thấy Thẩm mẫu mới cười nói: “Thẩm phu nhân đó sao…”

Nói xong liền ôm cháu mình lên dỗ dành, Thẩm mẫu cũng đứng lên chơi cùng nhóc con.

“Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi?”

“Vừa tròn sáu tuổi, nhóc con tuổi này cực kỳ nghịch ngợm quậy phá.”

Thẩm mẫu nhéo chóp mũi của đứa nhỏ: “Hoạt bát chút mới tốt, không giống con ta, lúc nhỏ đã trầm tĩnh…”

Tiếp tục có người đi lên trò chuyện, hầu như đều là mấy chuyện vui thú tuổi già xoay quanh con cháu.

“Tuổi tác của Thẩm đại nhân cũng không còn nhỏ, ta nghe nói dạo trước cũng có người đến mai mối, nếu Thẩm phu nhân muốn ôm cháu, chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?”

“Đúng vậy ” Có người phụ họa theo: “Thẩm đại nhân chính là hạc giữa bầy gà, sao lại lo không có…”

Nói được một nửa mới phát hiện Kỷ Trăn đang ở bên cạnh dùng bữa, âm thanh bất ngờ im bặt đi, lúng túng che miệng cười giả lả: “Ta phải về bàn rồi.”

Thẩm mẫu lưu luyến không rời âu yếm gương mặt đứa bé, sau đó cũng ngồi vào chỗ, tiếp tục thầm thì trò chuyện cùng mọi người.

Kỷ Trăn ngờ ngợ nghe mấy từ “cháu trai cháu gái” gì đó, miếng thịt bò như mắc nghẹn trong cổ họng không sao nuốt trôi nổi. Lúc Kỷ gia còn chưa ngã ngựa, Kỷ Trăn nhớ đến việc mình bắt ép Thẩm gia mà thấy thẹn trong lòng, y cũng kính trọng Thẩm phụ mẫu bao năm qua, chỉ có đúng vào lúc Thẩm mẫu muốn nạp thiếp cho Thẩm Nhạn Thanh mới lỡ lời nói nặng.

Mấy tháng gần đây, những người tới cửa làm mai không ít, Kỷ Trăn cũng biết trong lòng Thẩm mẫu chưa từng từ bỏ ý định nối dõi tông đường, nhưng nghĩ trong bụng là một chuyện, tận tai nghe thấy lại là chuyện khác. Kỷ Trăn biết rõ bản thân không nên có bất cứ suy nghĩ khác với Thẩm Nhạn Thanh, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Nhạn Thanh cùng người khác thành hôn, thậm chí sinh con đẻ cái, y cũng chẳng kìm được cảm thấy đau lòng.

Kỷ Trăn cố dùng sức nuốt xuống miếng thịt bò, cũng như dằn xuống tâm tư sớm nên trừ khử nhét hết vào trong bụng.

Chờ đến khi Thẩm Nhạn Thanh uống xong trở về, Kỷ Trăn không tỏ ra bất thường gì.

Y ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người đối phương, có chút kinh ngạc. Trong trí nhớ của Kỷ Trăn, Thẩm Nhạn Thanh là một người khắc chế mọi lúc, ngay cả uống rượu cũng chỉ vài chén xã giao.

Thế nhưng lần này lại uống đến say mèm, trên đường về phủ còn dựa vào người Kỷ Trăn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mạc dù Thẩm phụ mẫu không lên tiếng nói gì, nhưng thân mật như vậy ở trước mặt trưởng bối vẫn có chút không tự nhiên, Kỷ Trăn âm thầm đẩy Thẩm Nhạn Thanh một cái. Cũng chẳng biết có phải do rượu hay không, đối phương chẳng hề nhúc nhích, Kỷ Trăn thấy vậy cũng đành thôi.

Trên đường về viện chính, Thẩm Nhạn Thanh bước đi đều vững vàng, cứ như lúc trên xe ngựa là do hắn diễn trò.

Kỷ Trăn rớt lại phía sau tiến nhanh theo Thẩm Nhạn Thanh, đối phương lúc này cũng đi chậm lại, qua vài giây sau, cả hai cùng sóng vai. Chờ đến khi về phòng chính, Kỷ Trăn muốn về lại căn phòng phía tây, Thẩm Nhạn Thanh kéo y vào trong phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, Kỷ Trăn bị đè lên tường hôn môi.

Mùi rượu cùng mùi thơm trên người Thẩm Nhạn Thanh phả vào trong chóp mũi, y túm lấy y phục đối phương hơi ngước cổ lên, lúc này, hơi rượu bắt đầu toả ra thiêu đốt hừng hực, khiến cho ánh mắt của y bị hun đến nóng hổi.

Thẩm Nhạn Thanh không nói lời nào, chỉ âm trầm hôn đối phương. Hắn ngậm lấy hai cánh môi, đầu lưỡi luồn vào bên trong tìm kiếm hàm răng cùng hàm trên, nhưng có vẻ như vậy vẫn chưa đủ, lại muốn kéo lưỡi y ra ngoài m út mát. Kỷ Trăn bấu y phục đến nhăn nheo, cuống họng khát khô liên tục nuốt, lúc sau bị ôm ngồi lên bàn trang điểm.

Đột nhiên vang lên tiếng động mở chốt hộp gỗ, trong thoáng chốc, Kỷ Trăn phát hiện trên cổ tay mình có gì đó lành lạnh.

Lúc này, Thẩm Nhạn Thanh rốt cuộc cũng chịu buông Kỷ Trăn ra. Y thở gấp cúi đầu nhìn, trên cổ tay mình đã mang chuỗi châu ngọc gia truyền lấp lánh kia.

Kỷ Trăn vội hoàn hồn, theo bản năng muốn tháo ra, thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh lại giữ tay y lại không cho cởi bỏ.

Hai người cứ phân tranh cao thấp không ai nhường ai.

Cuối cùng, Kỷ Trăn không đấu lại, nhục chí rũ tay xuống: “Ta không muốn đeo nó.”

Thẩm Nhạn Thanh bình tĩnh nhìn y: “Vậy ngươi muốn….”

Không cần nói cũng biết đáp án — Kỷ Trăn muốn rời khỏi Thẩm Nhạn Thanh, rời khỏi Thẩm phủ, rời khỏi kinh đô này.

Trong phòng nhất thời lặng im không chút tiếng động, Thẩm Nhạn Thanh vòng hai tay sau lưng vững vàng ôm trọn Kỷ Trăn, trầm giọng nói: “Đại hôn hôm nay của Dịch Chấp khiến ta nhớ tới ngày thành hôn của chúng ta. Đúng, là ta từng hận em ép buộc ta, thế nhưng mọi chuyện đã thành, ta cũng không phải người như em nghĩ…”

Tròng mắt Kỷ Trăn lấp lóe, nhìn thẳng về phía trước.

Thẩm Nhạn Thanh dường như đã chuẩn bị thật lâu, hiện tại mới trịnh trọng nói: “Chuyện triều đình rắc rối phức tạp, dăm ba câu chẳng thể tường tận, chuyện của Kỷ gia, là ta hổ thẹn với em.”

Một đại học sĩ biện luận sắc bén không ngờ lại tỏ ra chật vật vào ngay lúc này. Sợ nói nhiều lỡ lời, lại sợ nói quá ít không đủ diễn ý.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Kỷ Trăn, em chuyển về đây đi.”

Câu từ vụn vặt chẳng thể nào diễn tả được hàng ngàn tâm tư lênh đênh trong lòng.

Kỷ Trăn rũ mi mắt, câu từ rõ ràng như thế, nhưng y chẳng dám đặt vào trong lòng. Y sợ Thẩm Nhạn Thanh lừa mình, sợ rằng bản thân lao đầu tin tưởng sẽ bị giáng thêm một cú đánh mạnh vào đầu – Bốn năm qua, Thẩm Nhạn Thanh chưa từng để mắt đến y, trong ký ức của Kỷ Trăn, khi nhớ đến đối phương cũng chỉ toàn gương mặt lạnh lùng cùng khiển trách, tại sao bây giờ lại nói những câu khuấy động tâm trí như vậy?

Y rụt người, cố kìm lại sự bất an: “Ta…”

Thẩm Nhạn Thanh giương mắt nhìn.

“Ta vẫn muốn ở căn phòng phía tây kia.”

Thẩm Nhạn Thanh nhắm mắt lại, cố giấu đi nỗi âu sầu. Một lúc sau, hắn buông Kỷ Trăn ra, dường như cũng hết cách, đành chấp nhận: “Được.”

Kỷ Trăn sờ chuỗi châu ngọc trên cổ tay.

Thẩm Nhạn Thanh giữ y lại, câu từ nghẹn trong cổ họng: “Đây là của em, giữ nó đi.”

Giọng điệu của đối phương cứ như không cho cơ hội từ chối, Kỷ Trăn nghĩ đến việc sau này vẫn còn phải dựa vào Thẩm Nhạn Thanh mới có thể nghe ngóng tin tức huynh trưởng, thành ra cũng không cứng đầu tháo thứ kia ra nữa.

Y cẩn trọng di chuyển bước chân, khi đi tới trước cửa, chợt nhớ tới lúc trước đều là mình dõi theo nhìn Thẩm Nhạn Thanh rời đi, bây giờ cuối cùng cũng xem như đến lượt đối phương nhìn lại bóng lưng của y.

Chút bản tính đắc ý bất chợt nổi dậy, đồng thời cũng có cả sự chua xót mỉa mai chẳng thể nói thành lời.

Trong ván cờ vừa nhìn có thể phân định thắng thua, tuy rằng Kỷ Trăn ngu ngốc thua thảm hại, đánh cược hết tình ý mình, sau đó táng gia bại sản, nhưng cuối cũng cũng đi đúng được một nước cờ.

Y không hề xoay đầu lại mà thẳng thừng đi về phía căn phòng phía tây.

Gió lạnh gào thổi phả vào gò má, nhưng y chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Tới khi đến trước cửa căn phòng, Cát An định đi ra châm nước nhìn thấy y kinh ngạc thốt lên, “Công tử, mắt người sao đỏ vậy, Thẩm đại nhân lại làm khó làm dễ công tử sao?”

Kỷ Trăn lắc đầu, suy nghĩ muốn giấu chuỗi ngọc đi, dùng tay áo lau mặt qua loa, tươi cười: “Chắc do gió lớn quá…” Lại nhỏ giọng thì thầm: “Không phải đồ của ta, ta không cần.”

Anh anh bạch vân phù tại thiên, hạ vô căn đế bàng vô liên.

Tây phong lai xuy dục tiêu tán, lạc nhật khởi vọng tâm du nhiên.

(*) Trích từ bài thơ “Bạch Vân” (Mây Trắng) của Vương An Thạch.

Dịch nghĩa: Những vầng mây trắng trôi nổi giữa trời, chẳng có gốc rễ cũng không có mối liên kết nào. (ám chỉ một mình trôi nổi, nó chẳng có rễ, cũng chẳng dính dáng liên kết với ai, có thể tự do tung tăng đi muôn nơi)

Thời cơ đã đến, nhưng không biết có thể nắm chắc nó hay không, người ngay thẳng không kiêng dè gì đến chính trị mới khiến người ta cảm thấy cảm phục.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.