Hạ Tân Triều

Chương 48



“Thẩm đại nhân, tự tiện rời khỏi chức vị là tội lớn, người cứ nhất quyết phải về sao?” Lục Trần sốt ruột khuyên bảo, “Hơn nữa, cánh tay người còn đang bị thương, nếu như trên đường xảy ra việc gì ngoài ý muốn…”

Thẩm Nhạn Thanh thay một bộ trang phục cưỡi ngựa, dùng trâm gỗ buộc gọn mái tóc đang xoã, đáp lời: “Ta đã ghi lại mọi công việc cần dặn dò trên giấy đặt trên bàn sách, mấy ngày này làm phiền Lục đại nhân.”

Vương Linh Chi bưng chén thuốc tiến vào trong: “Thẩm đại nhân, đây là loại thuốc mới do Thái Y Viện nghiên cứu ra.”

“Làm phiền.” Thẩm Nhạn Thanh nhận lấy chén sứ, uống một ngụm hết thuốc bên trong.

Trong mắt Lục Trần lộ ra sự lo lắng: “Thuốc gì đó chưa biết có thể trị được bệnh dịch hay không, Thẩm đại nhân chớ lấy thân thể mình làm thí nghiệm.”

Thẩm Nhạn Thanh khẽ nói: “Bá tánh uống được, ta tất nhiên cũng phải uống được.”

Làm việc với nhau nhiều ngày qua, Vương Linh Chi đã dần trút bỏ hết sự bất mãn của mình đối với Thẩm Nhạn Thanh, nghe vậy vô cùng khâm phục: “Thẩm đại nhân tận tâm vì dân, ta đây tự thẹn không bằng.”

Thẩm Nhạn Thanh chẳng tạc lời khen để vào lòng, chỉ kịp dặn dò chút việc quan trọng, cuối cùng lại nói: “Ta sẽ mau chóng trở về.”

Lục Trần gật đầu, “Hạ quan biết phải làm gì.”

Thẩm Nhạn Thanh buộc chặt cổ tay áo, trịnh trọng chắp tay thi lễ, sau đó rời đi từ cổng sau trạm dịch. Lúc lên ngựa, trước mắt hắn tối sầm lại, một lát sau cũng dần dần tỉnh táo hơn. Cẩm Châu đây cách kinh đô gần trăm dặm, bản thân hắn đặt ra yêu cầu phải trở về trong khoảng thời gian ngắn nhất, bảo đảm việc Kỷ Trăn bình an vô sự, thành ra không thể trì hoãn thêm một khắc nào nữa.

Gần đây, Thẩm Nhạn Thanh bận bịu việc trị dịch cho nên không ngủ được bao nhiêu, hơn nữa cánh tay bị dân nhiễm dịch cắn bị thương, lại lấy thân thử thuốc, tinh thần không còn mạnh mẽ như mọi ngày. Thẩm Nhạn Thanh nắm chặt dây cương, cố định ổn định, quất roi chạy ra khỏi thành Cẩm Châu.

Gió rả rích, mưa chẳng ngừng, người trong lòng phương xa, thúc giục ta về lại phương nam.

Kỷ Trăn bị giam một ngày một đêm ở phủ hoàng tử, chỗ này chẳng thể so với Thẩm phủ, người canh trong sân cũng không phải nô bộc, mà là thị vệ ôm đao. Trong lòng y ấp ủ tâm tư muốn bỏ trốn khỏi đây vài lần, thế nhưng nửa cái chân vừa ló ra khỏi thư phòng, liếc mắt nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của mấy người thị vệ, chỉ đành ngoan ngoãn lui lại vào trong.

Vết thương bị nhéo trên cổ bắt đầu trở nên xanh tím, ngay cả động tác nuốt đơn giản cũng đau, đủ thấy được Lý Mộ Hồi xuống tay nặng như thế nào. Kỷ Trăn cũng chẳng lấy làm nghi ngờ, ví như nếu như không có thị vệ đến bẩm báo ngắt ngang sát ý của Lý Mộ Hồi, có lẽ y giờ đã toi mạng ngay lúc đó rồi.

Khung cảnh xa lạ làm Kỷ Trăn đứng ngồi không yên, lại sợ cái tên Lý Mộ Hồi bất ngờ lên cơn muốn mạng mình, thế nhưng so với chuyện này, y càng quan tâm đ ến việc huynh trưởng ngàn dặm xa côi kia hiện giờ ra sao.

Vào lần thứ năm bị Lý Mộ Hồi từ chối gặp mặt, Kỷ Trăn bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Hiện tại điện hạ đang ở đâu, hắn không muốn gặp ta, thì để ta đi gặp hắn.” Kỷ Trăn siết chặt hai tay: “Các ngươi tránh ra.”

Vừa nói xong liền lao ra, hai thị vệ vung đao chặn y lại: “Kỷ công tử, người đừng làm tiểu nhân khó xử.”

Vệt sáng của đao rét căm khiến cho người ta lấy làm sợ hãi, Kỷ Trăn bị bức lùi về sau vài bước, trong lòng hối hận việc hồi bé huynh trưởng muốn dạy y học võ mà y cư bữa đực bữa cái, giờ ngay cả mấy trò võ vẽ mèo quèo cũng chưa họ được, bây giờ mới thấm cảnh đâu đâu bị người kiềm chế.

Kỷ Trăn không chịu vào phòng, song đao thị vệ cũng chầm chậm không chịu thu vào vỏ. Đang trong lúc giằng co, bất chợt có một thân ảnh cao gầy bước ra từ bóng cây, lạnh căm lên tiếng: “Muốn gặp bổn điện, không sợ bổn điện lại giết ngươi sao?”

Kỷ Trăn thấy rõ gương mặt Lý Mộ Hồi, yết hầu cảm giác như có ai đó dùng sức bóp chặt, khiến y hít thở chật vật.

Hai người trở vào thư phòng lần nữa, Lý Mộ Hồi ở trước mặt Kỷ Trăn không hề ngụy trang, một nụ cười vô ý khiến cho gương mặt có vẻ lạnh tanh hơn, đôi mắt hồ ly không chút kiêng nể dạo qua một vòng trên người Kỷ Trăn, nhìn đến mức khiến Kỷ Trăn lạnh hết sóng lưng.

“Điện hạ…”

Lý Mộ Hồi nhìn cánh cửa đóng chặt, giơ tay thăm dò: “Kỷ Trăn, bổn điện hỏi ngươi, có phải chỉ cần bổn điện phái người cứu Kỷ Quyết, chuyện gì ngươi cũng chịu làm đúng không?”

Kỷ Trăn không nghĩ tới Lý Mộ Hồi sẽ nói như vậy, bất ngờ chớp mắt nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”

Lý Mộ Hồi khẽ nâng cằm: “Ngươi tiến lại đây.”

Hai cái chân Kỷ Trăn như trời trồng, gương mặt toát đầy vẽ sợ hãi, nhưng phàm là còn có chút hy vọng cứu được huynh trưởng, thì cho dù phía trước là núi đao biển lửa y cũng sẽ chẳng chùn bước mà nhảy xuống. Y đi đến trước mặt Lý Mộ Hồi, lần này không cần đối phương ra lệnh, Kỷ Trăn đã khụy hai gối quỳ xuống trước mặt.

Kỷ Trăn ngẩng mặt lên: “Điện hạ muốn gì?”

Lý Mộ Hồi thong dong đáp: “Dù là chuyện gì ngươi cũng bằng lòng?”

Kỷ Trăn không biết đối phương sẽ đưa ra điều kiện xảo quyệt gì, đành miễn cưỡng gật đầu.

“Ví như bổn điện ta muốn cùng ngươi trải qua một đêm xuân thì sao?”

Rõ ràng chỉ là nhẹ giọng một câu, lại có uy lực như muốn rung trời chuyển đất. Kỷ Trăn mở to mắt, khó tin nhìn Lý Mộ Hồi. Trong lòng y lúc này run sợ, cố gắng ép bản thân quỳ tại chỗ khàn giọng nói: “Điện hạ, ta đã thành hôn…”

Trước mắt Kỷ Trăn bất ngờ hiện lên dung mạo Thẩm Nhạn Thanh, y cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Lý Mộ Hồi cười lạnh nói: “Bổn điện tất nhiên biết việc ngươi và Thẩm Nhạn Khanh có hôn khế, nhưng không phải ngươi cũng đồng ý sẽ làm mọi chuyện hay sao? Thời gian không đợi ai, kéo dài thêm một khắc, Kỷ Quyết sẽ nguy hiểm đến tính mạng thêm một phần.” Hắn trầm giọng, dùng âm lượng đủ để cả hai nghe thấy: “Ngươi cầu xin Thẩm Nhạn Thanh cứu huynh trưởng, nhưng cũng phải nghĩ lại xem Thẩm Nhạn Thanh đang theo phe người nào…”

Câu cuối cùng tựa như hồi chuông cảnh báo vang vọng bên tai. Kỷ gia sụp đổ, sao Thẩm Nhạn Thanh không ở trong đó quạt gió thêm củi chứ, y đã sớm không còn dám ôm chút mơ mộng xa vời gì với đối phương. Lồ ng ngực Kỷ Trăn phập phồng, bàn tay siết chặt quần áo.

“Bổn điện không phải Thẩm Nhạn Thanh, cũng không đủ kiên nhẫn chờ ngươi chọn lựa, trong ba giây, chịu hay không, ngươi tự mình quyết định.”

Còn chưa kịp Kỷ Trăn phản ứng, Lý Mộ Hồi đã bắt đầu tự mình đếm ngược: “Ba…”

“Điện hạ!”

Y muốn cầu xin Lý Mộ Hồi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thế nhưng đối phương không hề có vẻ gì muốn ngừng lại: “Hai…”

Hàm răng Kỷ Trăn cắn chặt đến mức run cầm cập, trong đầu hiện lên vô vàn hình ảnh. Thẩm Nhạn Thanh thân mặc trang phục Trạng Nguyên đầy khí phách rực rỡ, phụ thân chết không nhắm mắt, huynh trưởng đứng thẳng lưng giữa trận tuyết lớn, Tưởng Uẩn Ngọc bị bắt rời kinh đóng giữ biên cương. Yêu hận tình thù, bất chợt thoáng qua chỉ trong chớp mắt.

Ngay khi số một vang xuống, Kỷ Trăn lệ nhòa đáp: “Ta bằng lòng.”

Giọng điệu chứa đầy nỗi khuất nhục cùng đau đớn.

Ngoài cửa, Thẩm Nhạn Thanh phong trần mệt mỏi rốt cuộc cũng đến. Mười ngón tay hắn siết chặt, mạch máu cần cổ hiện rõ.

Kỷ Trăn cứng còng quỳ trên mặt đất, Lý Mộ Hồi lấy một đoạn vải đen dài che mắt y lại. Kỷ Trăn giờ đây trong thế bị động, hai tay căng cứng, khung cảnh trước mắt bất chợt bị che khuất chẳng thấy gì nữa.

“Chờ ở đây.”

Lý Mộ Hồi đứng dậy, nhốt Kỷ Trăn hồn bay phách lạc vào phòng, sau đó di chuyển trước sửa, nhìn Thẩm Nhạn Thanh vì gấp gáp lên đường mà người đầy bụi đường, hạ giọng: “Ngươi cũng nghe thấy, một thê tử có nhiều tâm tính như vậy, ngươi vẫn muốn giữ lại? Thẩm Nhạn Thanh, chớ có làm người trung trinh quá rồi trở thành kẻ bị người đời cười chê.”

Môi Thẩm Nhạn Thanh tái nhợt, đoạn vẫn bình tĩnh nói: “Y có nỗi khổ tâm.” Lại ngừng một chút, giọng điệu trở nên sắc nhọn hơn: “Nhưng điện hạ lại không giữ lời, thần thật sự thất vọng buồn lòng.”

Lý Mộ Hồi cắn răng, “Chỉ với tên hèn như Kỷ Trăn…”

“Đúng, trong mắt điện hạ, Kỷ Trăn chẳng là gì cả. Nhưng đối với thần mà nói, thế gian này chẳng ai chân thành như y, cũng chẳng ai có trái tim thuần khiết như vậy, mới khiến điện hạ bất chợt không màng đến tình nghĩa quân thần.”

Lý Mộ Hồi trợn mắt giật mình: “Ngươi biết bản thân đang nói gì không?”

Thẩm Nhạn Thanh vô cùng nghiêm túc xác nhận: “Trong lòng thần biết rõ, đừng nói hôm nay không có chuyện gì xảy ra, cho dù điện hạ ép buộc đi chăng nữa, y vẫn chính là hôn thê duy nhất của thần.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhạn Thanh làm rõ tâm ý của bản thân như thế, sau khi nói xong, hắn chẳng màng đến sắc mặt kinh hoảng của Lý Mộ Hồi, đẩy cửa đi vào.

Bóng lưng bé nhỏ đang quỳ đưa lưng về phía hắn nghe thấy tiếng vang, hệt như sắp bị dã thú ăn thịt, ngay cả bóng dáng cũng có thể khiến y hoảng sợ.

Thẩm Nhạn Thanh cúi đầu nhìn tay mình, trước tiên tìm một miếng vải trắng che kín mặt lại rồi mới chậm rãi tới gần.

Kỷ Trăn run như cầy sấy, đợi đến khi đối phương tiến cạnh, y run rẩy ngẩng mặt lên, hàm trên cùng hàm dưới va cầm cập vào nhau, tựa như dùng hết sức mình mới có thể nhẹ nhàng bật ra hai chữ: “Điện hạ…”

Người trước mắt là thê tử của hắn, ấy vậy mà nay lại gọi tên người khác. Thẩm Nhạn Thanh đau lòng, ngồi xổm xuống, muốn ôm Kỷ Trăn.

Kỷ Trăn che mắt, không biết người đến là ai, khi bị chạm một chút bắt đầu theo bản năng giãy dụa phản kháng. Y quả thực không chịu nổi sự bôi nhọ này, bèn lên tiếng: “Giết ta đi.”

Thẩm Nhạn Thanh kéo xuống tấm vải thấm đầy nước mắt, Kỷ Trăn trốn tránh nhắm hai mắt lại, trong miệng cứ lặp đi lặp lại hai chữ giết mình đi.

“Là ta.” Thẩm Nhạn Thanh nắm lấy hai vai Kỷ Trăn, ôm thân hình khóc đến thê thảm vào trong lòng: “Kỷ Trăn, là ta.”

Kỷ Trăn nghe thấy thanh âm quen thuộc, còn tưởng là ảo giác, vẫn điên cuồng đẩy ra.

Một chàng trai ngây thơ hồn nhiên bị tra tấn thành bộ dạng điên điên dại dại. Thẩm Nhạn Thanh đau đớn khôn nguôi, xoa lên tấm lưng phập phồng kia vỗ về lặp lại: “Là ta…”

Kỷ Trăn khóc đến mức toàn thân co rút, lạnh run trợn mắt, đợi đến khi y nhìn thấy được đôi mắt đào hoa lạnh lùng ngày nào, trong cổ họng chỉ còn đọng lại những âm thanh nức nở.

Thẩm Nhạn Thanh liếc mắt nhìn vết bầm trên cổ Kỷ Trăn, tim bẫng đi mấy nhịp, bế y lên: “Chúng ta về nhà.”

Kỷ Trăn rúc vào trong lồ ng ngực ấm áp, hít thở nặng nề, khi đi ra khỏi phòng thấy trời quang, lại bị ánh sáng của cảnh vật khiến cho đôi mắt không ngừng ứa nước.

Y nhìn thấy Lý Mộ Hồi đang đứng dưới mái hiên bị che khuất gương mặt, sợ hãi qua đi, bắt đầu lên tiếng: “Thẩm Nhạn Thanh, huynh trưởng ta…”

Có tiếng bước chân vội vàng tiến đến, là thám tử của Lý Mộ Hồi.

“Điện hạ, Lại bộ thị lang Kỷ Quyết trên đường lưu đày bị nhiễm dịch bệnh đã bỏ mạng, thi thể vứt ra sau núi bị bọn linh cẩu cấu xé.”

Một tiếng “Rầm” xẹt qua.

Kỷ Trăn nghe xong tin tức, cơn đau thấu ruột thấu gan ập tới, Thẩm Nhạn Thanh phải đỡ bằng hai tay mới có thể đứng vững. Y ngẩng đôi mắt đỏ hoen lên: “Hắn ta nói bậy bạ gì đó?”

Thẩm Nhạn Thanh muốn ôm Kỷ Trăn, nhưng y đã hoang mang đẩy hắn ra, sau đó ngước nhìn Lý Mộ Hồi, lại nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn Thanh, đau đớn lắc đầu: “Mấy người cùng một giuộc cả thôi, ta không tin các ngươi, ta không tin… Ta muốn đi Ninh Châu tìm huynh trưởng.”

Kỷ Trăn lảo đảo tiến về trước, Thẩm Nhạn Thanh túm chặt cổ tay của y.

Hận cao bằng trời, oán sâu tựa biển.

Kỷ Trăn chịu đả kích đã không còn suy xét đến lời nói nữa, y bất lực đặt câu hỏi: “Vì sao không phải là ngươi?”

Câu nói kia hệt như mũi tên nhọn đâm thẳng vào Thẩm Nhạn Thanh, vì sao không phải là ngươi? Vì sao không phải là hắn bị nhiễm dịch bệnh, vì sao người chết không phải là hắn?

Hắn cố dằn cơn nhức nhối trong lòng xuống, dùng tay điểm huyệt sau cổ Kỷ Trăn đang dần mất bình tĩnh.

Thẩm Nhạn Thanh ôm lấy Kỷ Trăn, đáy mắt lạnh tanh nhìn về phía Lý Mộ Hồi, giọng nói vô cùng đúng mực không chút xua nịnh: “Thần chưa từng hối hận đi theo điện hạ, nhưng từ nay về sau, thứ cho thần không thể đồng hành cùng điện hạ.”

Để quấy loạn mặt hồ yên ả chẳng cần bao nhiêu sức gió, chỉ bằng một viên đá bé nhỏ không đáng kể cũng sẽ khiến mặt nước nổi lên cơn sóng gợn li ti.

Thẩm Nhạn Thanh kiên định ôm Kỷ Trăn ra khỏi phủ tam hoàng tử, sau đó đặt người lên ngựa, dùng áo choàng bọc thật cẩn thận. Một trận gió lạnh ập đến, hắn quay mặt đi ho một trận, tim phổi trong lồ ng ngực như bị lửa thiêu đốt, trước mắt dần dần mờ ảo.

Thẩm Nhạn Thanh rút dao găm ra, cắn môi cắt sâu vào lòng bàn tay mình, kiệt sức nắm chặt sợi dây cương thô ráp, muốn dùng cơn đau duy trì sự tỉnh táo.

Thẩm Nhạn Thanh nhẹ nhàng ấn đầu Kỷ Trăn vào lồ ng ngực, cưỡi ngựa rời đi, câu nói “Về nhà” tản theo làn gió.

Dường như cả cuộc đời này quá mức thận trọng, một khi nảy lòng tham, nói chẳng tận, tình cũng không thành.

– –

Lời tác giả: Tam hoàng tử đúng là có ý với Trăn Trăn, nhưng so với việc có ý thì đối phương lại muốn giết Trăn Trăn hơn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.