*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì chuyện xảy ra ở Tử Vân lâu, ngay đêm đó, Thẩm Nhạn Thanh lại đến căn phòng phía đông ngủ.
Trong lòng Kỷ Trăn ấm ức lắm, nên không thèm đi theo, thế nhưng lúc chui vào chăn lại cảm thấy đơn côi gối chiếc không ngủ được.
Y chợt nghĩ tới cái vẻ lạnh lùng đeo theo Thẩm Nhạn Thanh cả ngày nay, đoạn không nhịn được nhỏ giọng hỏi Cát An đang cắt tim nến: “Có phải là ta không nên cãi lại với bọn họ đúng không?”
Cát An dốc lòng bênh chủ nhân mình: “Bọn họ miệng chó không mọc được ngà voi(*), công tử chửi vậy còn nhẹ đó.”
(*) miệng chó không mọc được ngà voi: kẻ xấu không bao giờ nói ra mấy câu tử tế.
Kỷ Trăn lẩm bẩm, “Vẫn là ngươi tốt.”
Cát An lại trấn an Kỷ Trăn vài câu, sau đó mới thả nhẹ bước chân trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tim nến cắt ngắn, chỉ qua một phút đã tắt hẳn. Thường ngày, vào lúc này Kỷ Trăn đã gặp sớm đi gặp Chu công từ lâu rồi, thế nhưng bên cạnh trống không vắng vẻ lại khiến y làm thế nào cũng không ngủ được.
Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa lưới chiếu rọi vào phòng, Kỷ Trăn giơ tay lên, một chùm tia sáng trắng loáng thoáng chốc chiếu lên lòng bàn tay, thế nhưng quơ quàng làm sao cũng chẳng bắt được.
Thẩm Nhạn Thanh cũng như ánh trăng, cho dù y có tiếp cận như thế nào, cuối cùng cũng xa tít tận chân trời.
Ngày ấy, sau buổi diễu hành trên phố kia, Kỷ Trăn hỏi thăm biết được sắp tới Thẩm Nhạn Thanh tham gia một buổi tiệc thơ ca, bèn làm nũng huynh trưởng xin cho mình một tấm thiệp mời, ước mong chỉ muốn gặp lại đối phương.
Thực ra Kỷ Trăn không thích tham gia mấy buổi thơ ca ăn nói văn nhã như thế này, thứ nhất vì kiến thức quá nông cạn, ngâm thơ cũng chẳng phải sở trường, thời gian rảnh rỗi chẳng bằng đi ngắm hồ, thứ hai, cũng không muốn bản thân lắp ba lắp bắp tự làm mất mặt mình bên trong buổi tiệc.
Kỳ thi bính hằng năm bản thân chật vật lên xuống, câu thơ trong bụng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế mà chỉ vì muốn trông thấy phong thái Thẩm Nhạn Thanh, cuối cùng vẫn nhắm mắt chiếm lấy một vé mời trong buổi tiệc.
Kỷ Trăn có thể tưởng tượng được, bản thân sẽ bị mất hết mặt mũi.
Chẳng biết người gõ trống có phải cố tình hay không, nhiều lần khi hoa hồng tới tay Kỷ Trăn, tiếng trống đúng lúc dừng lại.
Kỷ Trăn không nối được câu thơ, cũng chẳng thể ra câu đối, chỉ có thể uống rượu chịu phạt. Từng chén từng chén trút vào bụng, y uống đến hai gò má đỏ bừng, không còn nhìn rõ ai với ai nữa.
Thẩm Nhạn Thanh ngồi ở trên phía trái y, dự là cũng nhìn thấy hết trò hề này rồi. Kỳ Trăn cực kỳ xấu hổ, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Cũng may trò đánh trống chuyền hoa đối thơ không kéo dài lâu.
Kỷ Trăn uống hơi nhiều, giờ đây chỉ thấy tức ngực khó thở, bèn trốn sau gốc cây đại thụ hít thở một chút, lúc này ngờ ngợ nghe thấy có người gọi tên Thẩm Nhạn Thanh, ló đầu ra xem.
Chỉ thấy Thẩm Nhạn Thanh mặc một bộ cẩm bào tím nhạt được mọi người vây quanh dưới táng cây xum xuê. Gương mặt đối phương nhã nhặn, hai ngón tay thon dài kẹp một quân cờ đen, dáng vẻ siêu phàm cao quý tựa trăng trên trời, như tiên hạc trong mây, mà thân phàm phu tục tử như Kỷ Trăn chỉ có thể nhìn từ xa chứ chẳng dám làm gần, chỉ sợ kinh động tiên nhân giáng thế, vấy bẩn bụi trần.
Y chỉ lờ mờ nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến thần hồn mình điên đảo.
Chưa tới nửa nén nhang, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Thẩm Nhạn Thanh hạ một quân xuống. Quân cờ đen vừa vào bàn cờ, tử cục nhiều năm vẫn chưa có ai giải ra chớp mắt khơi thông. Sau vài giây lắng lặng như tờ, bốn phía bùng nổ ra những tiếng ngợi ca thán phục.
“Ra là như vậy, ra là như vậy!”
“Thẩm trạng nguyên quả là kỳ nghệ, chúng ta nào dám sánh bằng.”
Thẩm Nhạn Thanh không kiêu không vội, mỉm cười ra hiệu, ánh mắt chợt bắt gặp Kỷ Trăn đang ngơ ngác nhìn về phía này, cũng theo lễ tiết mà nhìn y gật đầu thay cho lời chào.
Cũng vì ánh nhìn này, khiến Kỷ Trăn đủ dũng khí độc chiếm đối phương.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, y mơ mơ màng màng được nâng vào trong xe ngựa, còn chưa ngồi vào chỗ, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người đề cập đến chuyện lão tướng quân Vương Mông có ý định cử người đến Thẩm phủ cầu hôn.
Ngay đêm đó, Kỷ Trăn mơ thấy một giấc mộng.
Trong giấc mộng đó, Thẩm Nhạn Thanh mặc hỉ phục chậm rãi đi về phía y, sau đó còn đặt một nhánh mẫu đơn vào lòng bàn tay, đến khi tỉnh giấc, tất cả chỉ còn lại khoảng không vô tận.
Không suy xét trái phải đúng sai nữa, Kỷ Trăn chấp niệm sâu như biển, thề rằng phải biến giấc mộng Nam Kha(*) trở thành sự thật.
(*) ám chỉ giấc mộng hão huyền vô thực, vượt xa tầm tay mình.
Y không màng chơi trò tuyệt thực kháng nghị, cầu xin phụ thân cùng huynh trưởng từ hôn Tưởng gia, dùng quyền thế Kỷ gia ép buộc Thẩm Nhạn Thanh thành hôn.
Phụ thân cùng huynh trưởng sợ Kỷ Trăn đau lòng, đồng ý ước nguyện của y.
Đến ngày thứ ba tuyệt thực, rốt cuộc y cũng đợi được Thẩm Nhạn Thanh vốn bị ép đến thăm mình.
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Thẩm Nhạn Thanh từ trên cao rũ mắt xuống nhìn mà hỏi: “Vì sao là ta?”
Kỷ Trăn chạm trúng đôi mắt đào hoa chẳng có chút ý cười kia, căn bản biết rõ cưỡng cầu sẽ chỉ làm Thẩm Nhạn Thanh căm ghét y, thế nhưng y vẫn không chịu dừng cương trước bờ vực.
Người mình nhớ thương khắc ghi trong lòng nay gần trong gang tấc, Kỷ Trăn kìm lòng không đặng muốn vươn tay nắm lấy y phục đối phương. Đầu ngón tay chỉ vừa đụng tới góc áo mềm mại, Thẩm Nhạn Thanh nhanh chóng lui về sau một bước, trong mắt là sự lờ mờ cùng lạnh lùng chế giễu.
Kỷ Trăn thất vọng thu tay về, rũ đầu, ngượng ngùng nói vòng vo: “Ngày ấy, đóa hoa ngươi tặng đã được ta nhờ một thợ thủ công chuyên chế, có thể tồn tại trăm năm.”
“Hoa gì?”
Trong lòng Kỷ Trăn khẽ run, ngơ ngác nhìn Thẩm Nhạn Thanh.
Thẩm Nhạn Thanh cau mày, dường như chuyện này đối với hắn mà nói chẳng có ấn tượng mấy.
Thì ra cuộc gặp gỡ mà y dùng hết lòng mình nâng niu trân quý, Thẩm Nhạn Thanh đảo mắt đã không còn nhớ gì nữa.
Thấy Kỷ Trăn im lặng, Thẩm Nhạn Thanh lạnh giọng nói: “Chuyện đến nước này, ta cũng không còn hơi sức đâu tìm tòi chuyện từ khi nào ngươi nảy sinh tâm tư. Phụ thân cùng huynh ngươi nhiều lần bức ép ta và người nhà, chính vì vậy, ta mới cố hết sức tới gặp ngươi, bây giờ ngươi và ta gặp mặt, chi bằng hôm nay nói mọi chuyện cho rõ ràng.”
“Đời ta ghét nhất người chỉ dựa vào gia tộc, dù gia thế Kỷ Trăn ngươi hiển vinh, dung mạo đẹp đến đâu, những chuyện tình cảm, căn bản phải xuất phát từ trái tim, ép buộc người khác chỉ có kết cục phản tác dụng.”
Sắc mặt Kỷ Trăn vốn trắng bệch nay lại càng trắng hơn.
“Thừa dịp mọi chuyện chưa thành, đừng bất chấp u mê không chịu tỉnh.”
Kỷ Trăn sao mà không biết những lời đối phương nói có lý, nhưng chính đối phương cũng nói: “Những chuyện tình cảm, xuất phát từ trái tim mình” cơ mà, trong lòng của y chỉ hướng về Nhạn Thanh, sao có thể bắt mình moi tim róc tình, từ bỏ tâm nguyện?
Y không chịu nổi việc Thẩm Nhạn Thanh cùng người khác kết hôn sinh con, bạc đầu giai lão.
Cứ xem như y cố chấp cứng đầu, không biết liêm sỉ đi.
Kỷ Trăn im lặng mất một lúc, ngẩng cặp mắt đỏ ngầu lên mà nói: “Vậy nếu ta cứ khư khư cố chấp thì sao?”
Thẩm Nhạn Thanh khuyên lơn không có kết quả, gương mặt lạnh như sương tuyết kia chỉ đành ném cho đối phương bốn chữ: “Ngu muội vô tri.”
Từ ngày hôm đó đến ngày thành hôn gần nửa tháng, nhưng suốt khoảng thời gian đó, Kỷ Trăn không còn nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh, còn bản thân không thôi trông ngóng đến ngày cưới.
Cũng trong lúc đó đã xảy ra một chuyện làm Kỷ Trăn mất hồn mất vía.
Y không màng đến việc bị huynh trưởng ngăn cản mà ra ngoài tự đặt mua vòng long phụng(*), chẳng biết làm sao khi ngồi trong xe ngựa rong ruổi trên một phố thưa người, bất ngờ có một mũi tên dài bắn thẳng vào bên trong xe.
Cung tên dài sượt qua ngay bên tai Kỷ Trăn, mang theo tiếng gió vang rầm như sấm chớp.
Chỉ một tấc nữa thôi, mũi tên sắc bén kia xuyên thủng đầu Kỷ Trăn, khiến y mất mạng tại chỗ.
Y không biết chuyện này là vô ý hay có người cố ý, song bản thân lại sợ trước ngày thành hôn xảy ra chuyện, cho nên không dám nói chuyện này cho Kỷ Quyết nghe, cũng bắt Cát An phải giữ mồm giữ miệng. Ban đầu Cát An không đồng ý, nhưng lại không chịu được dáng vẻ cầu xin tha thiết của công tử mình, cuối cùng đành phải giấu kín.
Tuy rằng Kỷ Trăn không bị thương chỗ nào, nhưng vì quá mức kinh sợ đổ bệnh mấy ngày liền, người sốt cao mê man bất tỉnh nhân sự. Kỷ Quyết tưởng đệ đệ mình bị cảm lạnh, vất vả ngày đêm chăm sóc bên cạnh, cuối cùng mới có thể khỏe lại.
Sau khi thành hôn chưa được ba tháng, Cát An đến chỗ Kỷ Quyết báo cáo sơ ý lỡ miệng nói ra, cuối cùng phải thành thật khai báo mọi chuyện diễn ra ngày hôm đó.
Kỷ Quyết nổi trận lôi đình, tức giận dạy dỗ Kỷ Trăn một trận, khiến cho y phải xin lỗi rất nhiều ngày, huynh trưởng mới bằng lòng tha lỗi cho.
Hiện tại, khi Kỷ Trăn nhớ lại, cảm thấy mũi tên kia cứ như nhắc nhở việc làm sai trái của y phải trả một cái giá thật đắt, thế nhưng may mắn thay Kỷ Trăn vẫn lành lặn sống tốt, có lẽ ngay cả trời cao cũng thương hại phần chân tâm cuồng dại này của y.
Ánh trăng bị mây đen che khuất, Kỷ Trăn lăn lộn không tài nào ngủ được, thế là chẳng sợ Nhạn Thanh châm biếm mình, ngồi dậy khỏi giường đi ra ngoài.
Kỷ Trăn chỉ mặc trung y, lần theo những luồng sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồ ng dọc bên hành lang tìm đến căn phòng phía đông của đối phương, nhẹ nhàng nâng tay đẩy một cái, cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt mở ra.
Thẩm Nhạn Thanh vậy mà lại không khóa.
Kỷ Trăn vô cùng vui vẻ, y len lén chui vào đóng chặt cửa, sau đó lần theo màn đêm rón ra rón rén đi tới trước giường. Còn chưa kịp đợi Thẩm Nhạn phát giác đuổi người, y đã nhanh chân vén chăn lẻn chui vào, sau đó ôm trọn lấy vòng eo thon gầy mạnh mẽ của đối phương..
Động tác thuần thục nhanh nhẹn, thoạt nhìn rõ đã từng làm rất nhiều lần.
Thẩm Nhạn Thanh tựa như sớm đoán được đối phương sẽ đến, giọng điệu cực kỳ thong dong: “Quấy nhiễu giấc ngủ người khác.”
Kỷ Trăn ôm ai kia chẳng chịu buông tay, gò má cạ vào cổ Nhạn Thanh, vì quá xấu hổ, âm thanh lèo nhèo bên tai: “Thẩm Nhạn Thanh, ta ngủ không được.”
Ý muốn được “yêu thương” của ai kia quá rõ ràng, thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh vẫn không chút hỗn loạn, thậm chí còn đẩy bàn tay đang lộn xộn bên hông mình ra: “Nhưng ta buồn ngủ.”
Kỷ Trăn thất vọng “ò” một cái, suy nghĩ gì đó, đoạn ngập ngừng nói: “Vậy ta ngủ cùng ngươi.”
Thẩm Nhạn Thanh hơi rũ đôi mi dài xuống, đối diện với đôi mắt sáng như gương trong bóng tối của đối phương: “Ngủ cùng như thế nào?”
Chỉ gần thêm chút nữa Kỷ Trăn đã có thể chạm đến đôi môi mềm mại của người trước mặt. Y rướn người lên, nhưng động tác của Thẩm Nhạn Thanh nhanh hơn, kết quả chỉ hôn trúng hàm dưới. Trong lòng Kỷ Trăn cảm thấy mất mát không thôi, không thể làm gì khác hơn li3m láp lên hầu kết đang nhấp nhô của hắn.
Thẩm Nhạn Thanh mím chặt môi, xoay người đè y xuống giường.
“Hành vi ph óng đãng, không biết chừng mực.”
Kỷ Trăn xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng cả lên. Y nằm bẹp trên giường nhỏ giơ mấy ngón tay đếm, sau đó giơ tám đầu ngón tay lên cho Thẩm Nhạn Thanh xem, lầm bầm: “Tám ngày rồi…”
Lòng bàn tay Thẩm Nhạn Thanh luồn vào mái tóc dài rối tung của đối phương, giọng điệu khó dò: “Chỉ như vậy đã không chịu được tĩnh mịch?”
Mặt Kỷ Trăn kề sát trong đệm, xấu hổ không nói nên lời, chỉ đành nằm úp sấp bất động, bộ dạng dịu ngoan như mặc cho người tới “hái”.
Thẩm Nhạn Thanh lại nói: “Quân tử ít h@m muốn, ngươi cứ suồng sã như vậy, làm trái gia huấn tổ tiên.”
Kỷ Trăn nghe đối phương hết trái một câu nói mình ph óng đãng, lại đến phải một câu bảo mình suồng sã, bèn xấu hổ đáp trả: “Ta cũng không phải quân tử.”
“Vậy là gì?”
Trong lòng Kỷ Trăn giận lắm, nhoi nhoi muốn ngồi dậy: “Ngươi muốn nói gì thì là cái đó đi.”
Thẩm Nhạn Thanh híp mặt, vững vàng đè người xuống, hỏi ngược lại: “Vậy cái ta nói là cái gì?”
Kỷ Trăn tức giận không thèm trả lời.
Thẩm Nhạn Thanh bật ra một tiếng cười nhỏ đến mức không ai nghe thấy, hơi dùng sức nắm lấy mái tóc của Kỷ Trăn, ngay lúc ba chữ cực kỳ khó nghe sắp bật ra khỏi miệng, hắn mới bừng tỉnh ra, ý thức được bản thân vô tình bị Kỷ Trăn tác động tâm thần, ánh mắt hơi trầm xuống.
Quân tử biết mình nên nói gì, không nên nói gì, thế nhưng Kỷ Trăn luôn có biện pháp để hắn đánh mất sự kiềm chế cùng lý tính mà bản thân lấy làm kiêu ngạo.
Kỷ Trăn mãi không thấy Nhạn Thanh nói năng hay làm gì, định quay đầu lại nhìn một chút, trường khố thoáng chốc bị cởi ra.
Ngón tay Thẩm Nhạn Thanh thon dài trắng nõn hơi lạnh, bởi vì quanh năm cầm bút, cho nên lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, đốt ngón tay linh hoạt.
Kỷ Trăn phát ra những tiếng hừ rất nhẹ, hệt như chú báo gọi xuân, ngón chân mượt mà dần cuộn tròn…
Thậm chí, Thẩm Nhạn Thanh không cần dùng đến “đao thật súng thật” cũng có thể khiến “binh lính” Kỷ Trăn tan rã, lần lượt tước vũ khí đầu hàng.
Xong hai lần, Kỷ Trăn thỏa mãn nhũn thành một cục bông mềm, ướt át làm nũng Thẩm Nhạn Thanh dừng tay.
Gương mặt thâm trầm Thẩm Nhạn Thanh chìm vào bóng tối, bờ môi căng thẳng, ngàn vạn tâm tình cũng giấu sâu trong màn đêm.
Hăn lau bàn tay ướt sũng của mình, vừa nằm xuống, Kỷ Trăn đang mơ mơ màng màng chủ động chui vào trong lòng.
Trong lúc chờ cho cơ thể hỗn loạn của mình ổn lại, Kỷ Trăn đã ngủ say.
Thẩm Nhạn Thanh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn ngủ, bờ môi bất ngờ hơi mấp máy, cuối cùng lại đem ba chữ khó nghe ban nãy nói cho Kỷ Trăn ngủ say trước mặt mình nghe.
“Đồ kỹ nữ.”
Lời tác giả:
Thẩm đại nhân: đây là tình thú giữa phu thê trên giường thôi, không có ý mắng chửi bà xã ~