Tống vừa vào phòng đã thấy hai ngươi đàn ông cao lớn đang trêu đùa thân thể xinh đẹp của mỹ nhân, y chậm rãi đi tới móc ra cây cặc bự của mình, đầu buồi từng chút đâm vào bên trong lỗ đĩ, y nhìn gương mặt người yêu mình đang mê ly đầy dâm đãng kia, không chút do dự đút cả căn cặc vào bên trong rồi thong thả rút ra đâm vào, “Mấy năm nay Ổ Ổ rốt cuộc đã ăn bao nhiêu con cặc rồi mà lại đĩ đến như này?”
Dư Ổ co rút lỗ đít, miệng nhả con cặc thô to ra một chút, vừa liếm láp đầu buồi vừa nức nở nói: “Ca ca hư.”
“Ai hư nha, em đang gọi ca ca nào?” Lộ Hoài Châu địt vào thật mạnh, “Vậy ca ca nào là người tốt đây?”
“A… a…..” Dư Ổ bị địt tới ý thức mơ hồ, nước mắt chảy dài trên mặt, “Các ca ca ai cũng hư.”‘
“A a a….” Tốc độ địt vào trong lỗ dâm càng lúc càng nhanh, căng tràn cùng kích thích khiến Dư Ổ trên dưới đều đồng loạt bắn ra, “Huhu….. không nuốt được….. không nuốt được…..”
Đêm còn rất dài, các nam nhân với dục vọng rất lớn thay phiên nhau địt vào hai cái miệng trên dưới của mỹ nhân, đụ đến đầu vú phấn nộn của cậu vừa sưng vừa đỏ, sữa tươi chảy không ngừng, cặc nhỏ mất khống chế chảy nước không ngừng.
Dâm từ lãng ngữ cũng vang cả một đêm.
Ba nam nhân bước đầu đã đạt thành hiệp nghị, mỗi ngày cần phải có một người đi theo bên cạnh Dư Ổ, vừa để bảo vệ vừa để trông chừng, giống y như bị ngồi tù, chỉ là phạm vi hoạt động lớn hơn một chút.
Khi Tống hỏi cậu mấy năm nay đã sống như thế nào, Dư Ổ liền khóc lóc nói ba mẹ cậu đột ngột phát bệnh phải đi M quốc tìm bác sĩ trị liệu, sau khi ba mẹ qua đời cậu lưu lạc tại quốc gia đó, vì ngôn ngữ không thông nên đã ở tại một nông thôn, sau khi học được ngôn ngữ nước họ mới có thể tìm cách về nước, không nghĩ tới chưa được bao lâu đã xảy ra tận thế, bởi vì không có dị năng nên không dám xuất hiện trước mặt người khác, vẫn luôn trốn đông trốn tây, sau khi cậu biết Tống ở căn cứ Hoa Thành liền muốn tới đây tìm người, thời điểm gặp thi triều trùng hợp gặp phải xe của Lộ Hoài Châu…..
Dư Ổ trộm nhìn biểu tình của Tống, đôi mắt sau kính gọng vàng vẫn sâu thẳm như trước. Thấy cậu nhìn qua, Tống dịu dàng cười, bàn tay đưa lên xoa xoa đầu cậu, y cúi xuống hôn lên nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt, “Ổ Ổ vất vả rồi.”
Vất vả cho Ổ Ổ khi phải nghĩ ra một câu chuyện xưa trăm ngàn chỗ hở như vậy.
Dư Ổ thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống: [Ta biết mà, chỉ cần mở hào quang vạn nhân mê ra thì cho dù ngươi nói có heo bay trên trời y cũng sẽ tin thôi.]
“Lát nữa Tống ca ca sẽ tới viện nghiên cứu.” Ngón tay thon dài mang theo sự ám chỉ mười phần đẩy lưng quần của cậu ra, bàn tay xâm nhập vào bên trong xoa nắn mông thịt mềm mại, đôi mắt hẹp dài lóe lên chút ánh sáng. Tống ôm Dư Ổ từ trên ghế vào trong lồng ngực, ngón tay cắm vào cái lỗ đĩ đượi.
“A…..” Dư Ổ bị ngón tay người đàn ông trêu chọc tới mềm người, cậu ghé vào ngực nam nhân thở dốc, “A…. Tống ca ca…. Ổ Ổ muốn ăn buồi lớn của anh…..”
Quần của Dư Ổ nhanh chóng bị cởi ra, cánh mông mượt mà cong vểnh ngồi trên đùi nam nhân, chỉ một lát sau dâm thủy đã chảy ướt quần y. Tống không mất thời gian chuẩn bị tiền diễn mà móc ra buồi gân đỏ tím trực tiếp địt vào, lỗ đít cắn chặt làm hai người thoải mái thở ra, “Ohhhh…..”
Trong thân thể có một con cặc thô to, cảm giác được lấp đầy khiến Dư Ổ nảy lòng tham muốn được cặc lớn hung hăng cọ xát địt vào, mông thịt kẹp chặt cặc bự lắc lư, “Ah…. nhanh lên….. nhanh lên…. khó chịu quá……”
“Đĩ nhỏ, mới buổi sáng đã vểnh mông đòi địt.” Tiếng nói của Lộ Hoài Châu từ bên ngoài truyền tới, người đàn ông cao lớn mặc quân trang đĩnh đạc ngồi trên ghế dựa bên cạnh bàn ăn, một bên nhìn mỹ nhân bị nam nhân khác đụ địt, một bên cắn mạnh bánh mì nuốt vào.
Lộ Hoài Châu vừa nhìn bộ dáng dâm đãng của mỹ nhân vừa ăn bữa sáng, giống như thứ hắn đang ăn chính là mỹ nhân vậy, cảm giác bị người khác dùng ánh mắt thị gian làm Dư Ổ kích thích dâm thủy chảy càng nhiều hơn, tiếng rên đĩ đượi càng lúc càng lớn, cậu cắn chặt cặc lớn của Tống phe phẩy mông phun ra nuốt vào, nước sướng văng khắp nơi, thậm chí có giọt còn bắn lên mặt Lộ Hoài Châu.
Tống chỉ đụ một lúc rồi rời đi, Lộ Hoài Châu cũng không cho Dư Ổ thời gian thở dốc, hắn móc ra căn cặc bự của mình trực tiếp nhét vào trong miệng cậu, “Trước tiên dùng cái miệng nhỏ này hầu hạ ca ca sung sướng chút đã.”
“A….oh…..” Dư Ổ bị bắt quỳ trên mặt đất, eo nhỏ hạ xuống, mông thịt tuyết trắng vểnh cao, trên mông thịt toàn là dấu tay đỏ tươi, hỗn hợp dâm thủy cùng tinh dịch tràn ra khỏi kẽ mông. Lộ Hoài Châu ngồi dựa vào ghế đưa tay nắm lấy gáy mỹ nhân mà nắc hông, một tay khác lại không ngừng tát lên mông thịt mật đào của cậu, xoa nắn dâm loạn, ngón tay thô ráp đâm vào trong lỗ đít đã bị rót đầy tinh dịch moi đào, “Đồ chó cái, nhiều cặc như vậy cũng không đủ cho em ăn.”
Lộ Hoài Châu địt Dư Ổ tới tận bữa trưa, khi Tống gọi điện về đốc thúc Dư Ổ ăn cơm Lộ Hoài Châu mới kết thúc trận làm tình vui sướng độc hưởng mỹ nhân một mình này, Dư Ổ được tắm rửa sạch sẽ ôm điện thoại khóc lóc mách tội với Tống, đôi mắt chút lại coi chừng Lộ Hoài Châu đang bận rộn trong bếp, ấm ức cáo trạng, “Huhu…… Tống ca ca, Ổ Ổ đói quá…..”
“Tống ca ca, anh đang ở đâu vậy, Ổ Ổ muốn đi tìm anh.”
“Dư Tiểu Ổ!” Lộ Hoài Châu cười như không cười cầm muôi đứng dựa vào cửa phòng bếp, “Em lại mách tội gì anh hả?”
Dư Ổ vội vàng thu hồi ngữ khí cùng biểu cảm ấm ức, dùng thanh âm ngoan ngoãn phản bác, “Em không có mà.”
Giọng nói của Tống từ trong điện thoại truyền tới, “Hôm nay trong viện có chút việc, không có thời gian chơi cùng em, em bảo Lộ Hoài Châu hoặc Kỳ Trạch đưa em ra ngoài chơi nhé.”
Dư Ổ không dám hỏi thêm gì nữa, nhưng cậu thực sự muốn tới viện nghiên cứu, cậu muốn xem xem Đinh Độ thế nào rồi. Cậu nhìn về phía Lộ Hoài Châu đứng ở cửa bếp, đôi mắt cong lên, vui vẻ nói, “Em cùng ca ca tới viện nghiên cứu tìm anh không phải được rồi sao, Tống ca ca…..”
“Được thôi, trên đường nhớ cẩn thận một chút.” Tống không chịu nổi Dư Ổ nũng nịu, thực ra y cũng rất nhớ bé cưng nhà mình, cảm thấy chỉ cần một khắc không thấy cậu thôi lòng cũng phát hoảng.
Dư Ổ: [Không dao động? Ta đã biểu đạt ta yêu y đến mức một phút không gặp như cách ba thu rồi mà?]
Hệ thống cũng rất nghi hoặc, [Đúng vậy, sao lại không dao động gì nhỉ? Dựa theo thế giới trước thì đã phải đầy 100% rồi chứ.]
Dư Ổ rũ mắt nhìn sàn nhà, cậu luôn có cảm thấy lạ ở đâu đó, loại cảm giác bị động không thể nói ra được này thật khiến người ta khó chịu, giống như ý đồ của chính mình đã bị người khác hiểu rõ hết thảy, mỗi bước đi của bản thân đều bị người khác nhìn thấy, bị người khác nắm trong tay trêu đùa.
Hệ thống: [Bạch liên hoa đã trở lại rồi.]
Dư Ổ: [Hả?]
“Nhóc không lương tâm.” Lộ Hoài Châu gắp một miếng thịt chua ngọt lên đưa tới bên miệng Dư Ổ, “Há miệng.”
Dư Ổ hé miệng ngậm vào, thuận thế ngậm luôn cả đầu đũa liếm một chút, thịt thăn chua ngọt còn chưa nuốt xuống đã bị nam nhân nắm lấy cằm, Lộ Hoài Châu hung ác hôn lên, môi lưỡi giao triền, nước bọt từ khóe miệng chảy ra ngoài. Dư Ổ bị hôn mềm nhũn người để mặc người đàn ông tùy ý trêu đùa, mãi cho tới khi Dư Ổ bị hôn sắp không thở ra hơi Lộ Hoài Châu mới chịu tha cho cậu, hắn liếm liếm đôi môi bị hắn giày vò cho đỏ lên, cười nói: “Ăn rất ngon.”
Dư Ổ: “……”
Nói thật, Lộ Hoài Châu nấu ăn rất ngon, cũng không biết sao một tên quân nhị đại như hắn có thể luyện ra một tay nghề tốt như vậy. Dư Ổ được ăn ngon hai mắt nheo lại, vui sướng khích lệ, “Ăn ngon thật đó!”
Lộ Hoài Châu nhịn không được cười, “Biết rồi, mau ăn đi, ăn xong anh đưa em tới viện nghiên cứu chơi.”
“Dạ dạ!”
Sau khi ăn cơm xong, Dư Ổ đột nhiên nhìn tới bảng lịch trình dán trên tủ lạnh, theo lý thuyết sáng ngày hôm nay Kỳ Trạch sẽ tới, cậu tò tò hỏi Lộ Hoài Châu: “Hôm nay không phải nên là Kỳ Trạch ca ca tới sao ạ?”
“Hửm?” Lộ Hoài Châu mỉm cười, “Ăn trong chén còn ngóng trong nồi, ăn cây táo rào cây sung?”
Dư Ổ: “….. Em không có!”
Kết quả là Dư Ổ bị bình dấm chua Lộ Hoài Châu đè lên giường đụ một hồi, tới khi viện nghiên cứu sắp tan tầm mới ôm cậu tới.
Dư Ổ hai chân mềm nhũn bị Lộ Hoài Châu ôm vào trong ngực nghênh ngang tiến vào viện nghiên cứu, ánh mắt nhân viên ban đầu từ khiếp sợ không thể tin giờ đây đã biến thành sùng bái Dư Ổ, không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì mà có được ba người đàn ông đỉnh cấp của căn cứ.
Đinh Sanh sắc mặt khó coi, cả người tái nhợt khô gầy đến không giống con người, cậu ta đứng trong văn phòng của Tống cuồng loạn, “Anh sao lại không cho em gặp em trai?!”
“Mấy người đã làm gì em trai tôi!”
“Nghiên cứu viên Đinh, cậu bình tĩnh trước đã.” Tiểu trợ lí bưng nước có chút sợ hãi nhìn Đinh Sanh, người cuồng loạn trước mắt cùng người lương thiện thánh khiết trong trí nhớ của hắn hoàn toàn khác nhau.
Dọc đường Dư Ổ nghe thấy rất nhiều nghiên cứu viên nghị luận Đinh Sanh thay đổi quá lớn, như là đã đổi thành một người khác vậy, Dư Ổ càng nghe càng thấy vui vẻ.
Hệ thống: [Cậu ta bị cắn rồi, đã biến thành nửa tang thi, nhưng mà cậu ta có linh tuyền mà, theo lý mà nói thì sẽ không bị tang thi hóa chứ?]
Dư Ổ: [Như vậy có thể chứng minh một điều.]
Hệ thống: [Điều gì?]
Dư Ổ: [Linh tuyền mà cậu ta cướp được cũng không ổn định, chắc phải có điều kiện riêng nào đó mới có thể sử dụng.]
Cái đầu dưa của hệ thống chợt lóe, [Ý ngươi nói….. là Đinh Độ!]
Dư Ổ híp mắt cười, [Ngươi còn chưa ngốc đến mức không thuốc chữa đi.]
Đẩy cửa ra, Dư Ổ chạy về phía Tống, cậu nhào vào trong ngực nam nhân, cọ cọ cổ y ngọt ngào kêu, “Tống ca ca!”
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ phía sau, đôi mắt Dư Ổ càng cong lên.
Tống ôm lấy người trong ngực, đôi mắt vốn lạnh lùng lại trở nên dịu dàng, y thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”
“Chỉ là nhớ anh thôi!” Đôi mắt hồ ly cong cong, Dư Ổ ôm cổ nam nhân mềm mại đáp, không thèm để ý ánh mắt phía sau chút nào.
Lộ Hoài Châu ôm cánh tay hừ lạnh, “Không thấy Tống ca ca của em đang bận sao, lại đây.”
“Không sao, việc của tôi cũng sắp xong rồi.” Ngón tay Tống đặt trên lưng Dư Ổ thong thả ung dung vuốt ve, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Đinh Sanh, “Tuy rằng không kiểm tra ra điều gì bất thường, nhưng tôi thấy trạng thái của cậu không được ổn lắm, vì để an toàn, tôi yêu cầu cậu cách ly ít nhất 14 ngày.”
“Dựa vào đâu chứ!?” Bàn tay dưới tay áo của Đinh Sanh nắm lấy gắt gao, gặp đối thủ vượt mặt mình làm cậu ta không nghĩ tới việc ngụy trang nữa, ghen ghét cùng oán hận khiến gương mặt tái nhợt của cậu ta trở nên dữ tợn đáng sợ, Đinh Sanh nhấc chân muốn xông tới, tiểu trợ lí thét chói tai, “Người đâu, người đâu, cản lại!!!”
Lộ Hoài Châu tay nhanh mắt lẹ chặn lấy Đinh Sanh, xúc cảm lạnh băng không giống người sống khiến mày hắn nhăn lại, một chân đá vào đối phương, Đinh Sanh bị đá quỳ mạnh xuống đất, điên cuồng kêu, “Buông tao ra! Mày buông tao ra! Mày biết tao là ai không hả? Tao là nghiên cứu viên từng nghiên cứu ra thuốc giải, chúng mày sao dám đối xử với tao như vậy hả?!”
Cửa “phanh” một cái bị đạp ra, nhóm dị năng giả vọt vào, Lộ Hoài Châu lạnh lùng nói: “Người này có khả năng đã bị cảm nhiễm rồi.”
Tống vỗ vỗ mông người trong ngực ý bảo cậu đi xuống, Dư Ổ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.
“Học trưởng, học trưởng, anh cứu em đi, em không bị cảm nhiễm mà.” Đinh Sanh khóc lóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt, cậu ta nhìn về phía Tống đang đi tới, “Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, em là người như thế nào chẳng lẽ học trưởng không hiểu rõ sao, anh đã quên những ngày đêm chúng ta cùng nhau vui vẻ ở phòng thí nghiệm rồi sao?”
Lời nói của Đinh Sanh tuy chứa đựng một tầng ý nghĩa khác, nhưng thật đáng tiếc Tống lại không nghe ra, y đang tự hỏi lại những lời mà cậu ta nói, mấy năm qua y luôn cảm thấy cậu ta rất kỳ quái, dù là ở trong trường học trước tận thế hay trong viện nghiên cứu sau tận thế, người ngoài đều khen Đinh Sanh không dứt miệng, nhưng y nhìn trước nhìn sau cũng không thấy trên người cậu ta có điểm gì đặc biệt, đối với những người điên cuồng theo đuổi cậu ta y cũng cảm thấy kỳ quái không thôi.
Tống nghe không ra nhưng Dư Ổ lại nghe hiểu, rốt cuộc thì sau khi có hệ thống hắc liên hoa cậu cũng đã đối phó được mấy tên bạch liên hoa rồi, cậu cười tủm tỉm đi qua, sau đó lại bị Lộ Hoài Châu kéo vào trong ngực, “Em đi qua đó làm gì, bộ dáng của cậu ta giống như đã bị cảm nhiễm, không cẩn thận lại làm em bị thương.”
Dư Ổ: “…..”
“Ca ca, em không sao đâu.” Dư Ổ nhón chân, bám vào vai Lộ Hoài Châu nhỏ giọng nói, “Em có thể uống sữa….. Ô ô….” Lộ Hoài Châu đột nhiên che miệng cậu lại, mắt đen nhìn lướt qua nhóm dị năng giả.
Đinh Sanh nhìn nam sinh bị người đàn ông cao lớn ngăn lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, đều do tiện nhân này phá hủy kế hoạch của cậu ta, dám thừa cơ mà công lược Lộ Hoài Châu của cậu ta. Đinh Sanh nhìn Tống mà mình công lược nhiều năm vẫn không thành, cắn răng nói: “Học trưởng, anh để em gặp em trai một lần thôi được không? Chỉ cần gặp em ấy một lần rồi mọi người kiểm tra thế nào cũng được.”
Thấy Tống bên này có chút do dự, Đinh Sanh thừa thắng xông lên, “Gần đây em đã nhớ lại được một chút thông tin của thuốc giải lần trước, có hi vọng sẽ chế ra được một lần nữa, nhưng nếu như không gặp được em trai em sẽ không thể nào yên lòng….”
Hệ thống: [Ngọc bội treo ở trên cổ cậu ta!]
Dư Ổ không thể thoát ra, tức giận cắn Lộ Hoài Châu một cái, trên cánh tay cường tráng của nam nhân lại chỉ lưu lại được một dấu răng nhàn nhạt, Lộ Hoài Châu cười, “Ăn cơm rồi mà, sao sức lực vẫn như mèo con vậy, dùng lực hơn chút đi.”
Dư Ổ: “……”
Thấy Tống sắp trả lời, Dư Ổ vội vàng gọi y lại, “Tống ca ca!”
Tống nghi hoặc quay đầu nhìn cậu, Dư Ổ trong cái khó ló cái khôn, “Nghiên cứu viên Đinh nếu như thế này đi gặp em trai thì sẽ dọa em ấy sợ mất, nếu nghiên cứu viên Đinh lo lắng cho an nguy của em trai mình đến như vậy thì chi bằng chúng ta lấy một đồ vật trên người cậu ấy cho em trai xem, nghiên cứu viên Đinh có thể ngồi trước máy tính theo dõi, vậy chẳng phải một công đôi việc sao?”
Dư Ổ đẩy hào quang vạn nhân mê lên mức lớn nhất, sau đó liều mạng chớp mắt với Tống, sau đó nhìn về phía Đinh Sanh, “Nha! Khối ngọc bội cậu đeo trên cổ kia chắc là em trai cậu sẽ nhận ra được đúng không? Vậy lấy cái này đi!”
Tầm mắt của Lộ Hoài Châu cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía Đinh Sanh đang ngồi trên mặt đất, nhưng đối phương che giấu rất kín, không thấy được chút manh mối gì, Dư Ổ cười ha ha, càng nói càng thuận miệng, “Trước đây chúng ta còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn đó, lúc ấy nghiên cứu viên Đinh đã nói khối ngọc bội cậu ấy đeo trên cổ kia là em trai tặng cho cậu ấy, vậy thì em trai chắc chắn sẽ nhận ra được.”
Tròng mắt Đinh Sanh co rút lại, sắc mặt hoảng loạn, “Cậu, cậu nói bậy! Tôi khi nào nói mình có ngọc bội, tôi nói với cậu khi nào chứ?! Cậu vì sao lại muốn hãm hại tôi?!!!”
“Phiền chết đi được.” Lộ Hoài Châu ôm người trong ngực không buông tay, “Chuyện của viện nghiên cứu còn muốn Ổ Ổ của chúng ta phí tâm tư gì chứ?”
“Ổ Ổ?” Đinh Sanh đột nhiên ngẩng đầu, “Cậu là Dư Ổ?”
Dư Ổ: “……” Danh tiếng của cậu đã lớn đến mức tất cả bạch liên hoa đều biết rồi sao?
Dư Ổ: [Cậu ta sẽ không mang tin tức ta ở thế giới này truyền ra đó chứ?]
Hệ thống: [Ta sẽ kiểm tra kỹ càng.]
“Tiện nhân! Cái đồ tiện nhân này!” Đinh Sanh giãy giụa bò về phía Dư Ổ, đôi mắt ngập tàn sự oán độc, “Tiện nhân nhà mày, mày hại chết biết bao nhiêu người của bọn tao, bọn tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!!!!”
Tống nhíu mày, “Xem ra khả năng nghiên cứu viên Đinh bị cảm nhiễm là rất lớn, dẫn đi quan sát kỹ càng.” Người vừa bị kéo đi được vài bước, y lại gọi lại, “Từ từ.”
Tống bước tới trước mặt Đinh Sanh, ngón tay vạch cổ áo cậu ta xuống, ngọc bội ngay lập tức hiện ra, đôi mắt sau kính tối lại, không để ý tới Đinh Sanh giãy giụa mà lấy đi ngọc bội trắng khắc mây.
“Trả cho tôi! Trả lại cho tôi!” Đinh Sanh điên cuồng giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra ngoài, cậu ta nỗ lực kéo hào quang tới mức lớn nhất nhìn về phía các nghiên cứu viên cầu cứu, “Tôi không bị cảm nhiễm, tôi không bị cảm nhiễm, là tên tiện nhân Dư Ổ kia hại tôi!”
Mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận, “Dư Ổ là ai?”
“Không biết nha.”
“Chẳng lẽ là bảo bối kia của Tiến sĩ Tống?”
“Trong lòng nghiên cứu viên Đinh nảy sinh bất mãn cũng là bình thường, nhưng bị cảm nhiễm hay không, không phải kiểm tra một chút, theo dõi nửa tháng là được rồi sao? Phòng cách li vừa ăn ngon uống tốt lại không cần đi làm, sướng thế còn gì.”
Dư Ổ cùng hệ thống trao đổi: [Thế giới này có phải còn có rất nhiều bạch liên hoa đúng không? Nghĩ tới liền thấy kích động, có thể một lưới bắt hết.]
Hệ thống: [Mỗi một thế giới không thể thừa nhận hai người có cùng một loại hệ thống tồn tại, trừ khi một người rời đi hoặc đã chết thì người khác mới có thể tiến vào.]
Dư Ổ: [Chậc, tiếc ghê.]
Hệ thống: [Thật ra ta không bạch liên hoa, người ta sợ chính là….. Khương Vũ.]
Dư Ổ: [A? Đã lâu như vậy rồi, hắn chắc là đã sớm quên ta luôn rồi.]
Hệ thống lo lắng sốt ruột, [Nghe nói ở diễn đàn cao cấp truyền tin, Khương Vũ tới thế giới bạch liên hoa náo động tới long trời lở đất vì muốn tìm một người gọi là ký chủ hắc liên hoa Dư Ổ, tiếc là cấp bậc của ta không đủ, không vào được diễn đàn xem xét, tin tức này cũng là do một hệ thống quen biết nói cho ta, tin tức vừa được gửi tới đây ta còn chưa xem hết đã bị quy tắc thế giới xóa đi.]
Phản ứng đầu tiên của Dư Ổ là: [Vì sao hắn không tới thế giới hắc liên hoa tìm ta?]
Nói đến vấn đề này, hệ thống liền tự hào, [Bởi vì ngươi mua máy che chắn nha~]
Dư Ổ: [Nhưng máy che chắn chỉ dùng được trên người hai ta, những ký chủ hắc liên hoa khác đâu?]
Hệ thống nghẹn giọng.
Dư Ổ cười, [Chỉ có một mình ta là ký chủ hắc liên hoa?]
Hệ thống ho khan hai tiếng, [Thật không dám giấu diếm, yêu cầu của chúng ta đối với ký chủ hắc liên hoa quá cao, trước mắt người phù hợp chỉ có một mình ngươi. Nhìn xem, ngươi là người hoàn mỹ cỡ nào cơ chứ, dung mạo này…..]
Dư Ổ: [Ngươi câm miệng đi.]
Hóa ra là một mình cậu mần một cái, trách không được cái hệ thống này hỏi một cái thì hết ba cái không biết, hỏi ba cái là lắc đầu chín cái, nhiều bạch liên hoa như vậy là muốn cậu lao lực chết sao.