Dù cho Dư Ổ có cố gắng nỗ lực như thế nào đi chăng nữa thì giá trị công lược của Tống cũng không đầy, lúc nào cũng duy trì 99.9%, Dư Ổ còn định dùng cái chết để đánh cược một phen xem giá trị công lược có thể đầy được hay không, thế nhưng ba người đàn ông này lại canh chừng quá gắt gao, dù cậu có giận dỗi thế nào thì bọn hắn cũng không chịu rời đi, ngay cả lúc đi vệ sinh ba tên vô liêm sỉ này cũng muốn chen vào, chỉ thiếu không đỡ trym cậu xi tiểu thôi.
Kế từ khi Đinh Sanh bị dẫn đi, Dư Ổ đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng kỳ lạ là hệ thống cũng không tra ra được tin tức của cậu ta, Đinh Sanh giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Dư Ổ đã vài lần chạy tới viện nghiên cứu dò hỏi, Tống đều nói là dính cảm nhiễm phải cách li, mà cách li ở nơi nào Dư Ổ không sao tìm được. Vốn dĩ cậu còn lo lắng bạch liên hoa này đi rồi, có khi nào có bạch liên hoa khác tới không, nhưng cậu đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì.
Trong căn cứ vẫn cứ bình an, không lo không nghĩ mà sinh hoạt, không hề có sự khẩn trương của mạt thế, viện nghiên cứu đã tuyên bố với mọi người đã chế tạo ra thuốc giải, nhưng Dư Ổ biết, thuốc giải đó thật ra là linh tuyền, không biết Tống đã làm thế nào mà linh tuyền lại lần nữa trở về trên người Đinh Độ, mà Đinh Độ cũng bằng lòng cung cấp nước suối vô điều kiện cho viện nghiên cứu, mấy ngày nay mọi người đều tất bật ngày đêm nghiên cứu thành phần trong nước suối đó.
Dư Ổ đi dọc theo hành lang của viện nghiên cứu, đằng sau, Kỳ Trạch mặc một thân đồ đen tác chiến tôn lên dáng vóc thân cao chân dài, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước chưa từng rời khỏi bóng dáng mỹ nhân đằng trước một phút giây nào.
Dư Ổ đem cặp lồng nhét vào trong tay Kỳ Trạch, cậu hừ một tiếng, “Giúp em cầm đi, hôm nay em phải cho Tống ca ca một bất ngờ! Không có phần của anh đâu nhé!”
“Tống ca ca!” Dư Ổ cười ngọt ngào đẩy cửa văn phòng ra, tiếng nghị luận bên trong lập tức dừng lại, vài nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng ngẩng lên nhìn cậu, Dư Ổ vội vàng lui ra ngoài, ngượng ngùng xin lỗi, “Thật xin lỗi, đã quấy rầy mọi người rồi.”
“Tống ca ca bận mất rồi.” Dư Ổ thở dài, cậu chuyển hướng ôm lấy eo Kỳ Trạch, “Chán quá đi.”
Một tay Kỳ Trạch vẫn cầm cặp lồng, một tay ôm lấy cậu, thấp giọng hỏi, “Canh này tôi có thể uống không?”
“Không thể!” Dư Ổ gần đây rất không vừa mắt Kỳ Trạch, cậu luôn cảm thấy người đàn ông này đã động tay động chân gì đó mới khiến cậu không thể công lược thành công, “Đây là em cố ý nấu cho Tống ca ca uống bồi bổ, không có phần của anh đâu!”
Dư Ổ giơ lấy lấy lại cặp lồng, lặng lẽ đi tới đặt cặp lồng vào trong cửa, cậu bảo Tống ca ca nhìn thấy sẽ biết đây là tâm ý của cậu, nói đi nói lại cậu vì để có được giá trị công lược mà đã liên tục mấy ngày đưa canh cho y rồi.
Cánh cửa vừa hé đã nghe thấy mấy tiếng bàn luận bên trong, nào là “kỳ quái”, “không tìm ra được”, “nghiên cứu”…. Dư Ổ cũng không hiếu kỳ, cậu đóng cửa lại, vỗ vỗ tay, nhìn về phía Kỳ Trạch, “Được rồi! Chúng ta đi tìm Lộ Hoài Châu thôi.”
Trước kia cậu không dám đi tìm Lộ Hoài Châu bởi cậu sợ ba hắn không thích mình, nhưng tiếp xúc rồi mới biết Lộ tướng quân là người rất hòa nhã, từ đó cậu cũng thường xuyên tới tìm hắn hơn.
Kỳ Trạch nhìn đôi mắt trong suốt xinh đẹp không có chút hình bóng nào là của mình ở trong đó, anh rũ mắt, mím môi, sau đó mở miệng: “Em không muốn đi gặp Đinh Sanh sao?”
Dư Ổ “A” một tiếng, nghi hoặc nhìn Kỳ Trạch, “Anh biết cậu ta ở đâu sao?”
Kỳ Trạch gật đầu, anh giữ chặt cổ tay Dư Ổ đi về phía thang máy xuống tầng hầm.
Nhìn thang máy đi xuống từng tầng, từng tầng, Dư Ổ đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, lúc trước cậu làm thế nào cũng không được gặp, sao bây giờ lại có thể dễ dàng đưa cậu đến gặp như thế chứ? Dư Ổ thông qua cánh cửa trơn bóng quan sát kỹ biểu cảm của Kỳ Trạch, vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt sắc bén sâu không thấy đáy.
“Em muốn hỏi cái gì?” Kỳ Trạch quay đầu nhìn người đang không ngừng dò xét mình, “Em nghĩ là tôi đang lừa em?”
“Không có không có, ca ca sao có thể lừa em chứ.” Dư Ổ vội vàng ôm lấy eo Kỳ Trạch, cảm nhận được thân thể ấm áp rắn chắc của người đàn ông, trong lòng cậu khẽ kêu meo meo. Mỗi lần cậu ở riêng một mình với Kỳ Trạch đều có cảm giác rất hỗn độn, nhất là thời gian gần đây khi cậu vắng vẻ anh, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn, cậu rõ ràng đã mặc quần áo đầy đủ, thế nhưng khi đứng trước Kỳ Trạch lại luôn cảm thấy mình trần trụi bị anh nhìn thấu tất cả.
Kỳ Trạch xoa xoa người trong ngực, bình tĩnh nói: “Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Trong lòng Dư Ổ càng lo lắng hơn.
Thang máy dừng lại dưới tầng cuối cùng mà Dư Ổ chưa từng tới bao giờ, dọc đường đi có vô số trạm kiểm soát, cũng có vô số dị năng giả cầm súng đứng canh, bọn họ kiểm tra giấy chứng nhận của Kỳ Trạch rất kỹ rồi mới cho anh vào, càng đi vào trong, trái tim Dư Ổ đập càng mạnh.
Hai bên đường đi không phải là cửa kính mà là mặt tường rắn chắc, Kỳ Trạch nắm tay Dư Ổ đẩy cánh cửa cuối cùng ra, cửa vừa đẩy ra tiếng gào tê tâm phế liệt đã truyền ra ngoài, Dư Ổ sợ hãi nắm chặt tay Kỳ Trạch, nhỏ giọng kêu, “Ca ca~”
Đôi mắt hồ ly mềm mại ngoan ngoãn nhìn thẳng vào đôi mắt đen của người đàn ông, sau khi thấy trong đó không có sát ý mới dám tiếp tục đi theo.
Giọng nói của hệ thống cũng đã bắt đầu run rẩy, [A…. Ổ… Ta….. Ngươi, ngươi đừng đi….. đừng đi….. Ta cảm nhận được, được sức mạnh của quy tắc thế giới…..]
Bước chân Dư Ổ dừng lại một chút, cậu nuốt nước bọt, hàng mi dài run rẩy, không, không thể nào, chẳng lẽ gần đây cậu đã làm hơi quá khiến Kỳ Trạch mất kiên nhẫn sao……
“Ca….. ca ca.” Dư Ổ lôi kéo tay Kỳ Trạch, giọng nói mềm mại lấy lòng, “Ca ca, em, em không muốn thấy cậu ta nữa, em muốn, muốn về nhà.”
“Được thôi.” Kỳ Trạch liếc nhìn khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch của Dư Ổ, “Em cảm thấy sợ cũng là bình thường.”
“Vậy đứng ở chỗ này xem đi.”
“A?” Dư Ổ ngơ ngác ngẩng đầu, sự hoảng loạn trong mắt còn chưa kịp tan đi, Kỳ Trạch nâng tay chạm vào nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt của mỹ nhân, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, anh cúi xuống khẽ hôn lên khóe mắt cậu, “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Mặt tường trước mặt cậu dần biến đổi, nó trở nên trong suốt, Dư Ổ sợ hãi nhắm mắt ôm chặt eo Kỳ Trạch, cả người đều rúc trong lồng ngực anh, cánh tay cường tráng của người đàn ông vòng qua ôm lấy eo cậu, ôm người vào lòng.
Bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt đang nhắm chặt mắt, Kỳ Trạch nhàn nhạt lên tiếng: “Mở mắt ra.”
Dư Ổ nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ, hệ thống trong đầu giống như đã chết dí ở đâu đó, mặc cho cậu gọi thế nào cũng không ló đầu ra, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt hồ ly vừa mở ra đã bị cảnh tượng máu me trước mặt làm cho sợ tới mức thét lên, “A a a a…..”
“Ca ca, ac ca…..” Giọng nói kiều mị ngày trước giờ đây lại tràn ngập sợ hãi, là thật sự sợ hãi chứ không phải giả vờ để có được lòng thương nữa.
Chỉ vừa thoáng nhìn một cái, Dư Ổ đã thấy một người mặc áo blouse trắng trói một người trên bàn rồi mổ bụng…… Hơn nữa, có một cảm giác kỳ lạ nói cho cậu biết người nằm trên đó là một ký chủ.
“Tiểu Ổ.” Kỳ Trạch mang theo tư thái bảo vệ tuyệt đối ôm lấy cậu, bàn tay lạnh lẽo sờ lên sườn mặt Dư Ổ, dù biết rõ vẫn cố tình hỏi, “Em rất sợ hãi sao?”
“Em, em sợ…… huhu ca ca, ca ca đừng giết em.” Dư Ổ gắt gao ôm lấy eo nam nhân, dùng cái cớ sứt sẹo xin tha, “Ca ca, em gần đây học nấu canh, ăn rất ngon, còn chưa kịp nấu cho ca ca mà.”
Đột nhiên vách tường trong suốt biến đổi, không gian kỳ quái, hệ thống biến mất cùng vô số khổ hình vây quanh khiến cơ thể Dư Ổ nhũn ra, cậu lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy, không phải sợ chết, mà sợ sống không bằng chết.
“Thật à?” Kỳ Trạch thấp giọng hỏi, “Tiểu Ổ phải nấu canh cho tôi nhé.”
Dư Ổ chôn trong ngực anh “vâng vâng” liên hồi, nghe được lời nói của nam nhân, Dư Ổ biết cái lí do sứt sẹo của mình cũng không phải không có tác dụng, nhưng Kỳ Trạch đây là đang cảnh cáo cậu.
“Ngoan lắm.” Ngón tay Kỳ Trạch len vào trong tóc cậu nhẹ nhàng vuốt ve, “Người kia không phải Đinh Sanh.”
“Nhưng mà…. Đinh Sanh có ở đây, em có muốn gặp cậu ta không?”
Dư Ổ lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lăn dài trên má, cái gì cũng không dám làm, “Không cần, không cần, ca ca, em không muốn nhìn.”
“Lá gan sao lại nhỏ như vậy chứ.” Kỳ Trạch không nhịn được mà mỉm cười, bàn tay khẽ đánh lên mông cậu, “Cái gan trêu chọc tôi lúc trước giờ bay đi đâu rồi?”
Dư Ổ vừa sợ hãi vừa tủi thân vùi mặt vào người Kỳ Trạch không nói được gì, bên tai cậu toàn những tiếng kêu thảm thiết làm cậu không dám ngẩng đầu lên.
“Đây đều là những ký chủ ở thế giới khác.” Kỳ Trạch thong thả ung dung giải thích, “Bọn họ muốn phá hủy thế giới bị quy tắc phát hiện.”
“Nếu bị quy tắc thế giới phát hiện thì sẽ có kết cục gì, Tiểu Ổ có biết không?”
Cằm Dư Ổ bị nam nhân nắm chặt bắt nâng lên, Kỳ Trạch nhìn vào đôi mắt chứa đầy nước mắt kia, cười nói, “Bọn họ sẽ chết, nhưng thật ra chết chỉ là suy đoán của mọi người thôi, bọn họ sẽ bị quy tắc buộc vào thế giới này, biến thành đồ chơi cho quy tắc thế giới, ý thức của bọn họ sẽ bất diện, bọn họ sẽ nhận hết tra tấn, cho tới khi thế giới luân hồi lại một lần nữa.”
“Giống như thế giới của chúng ta hiện nay, chỉ cần trăm năm là có thể luân hồi, trải qua trăm năm tra tấn là có thể hồn phi phách tán rồi…..”
“Huhuhu…..” Dư Ổ cắn mội chảy nước mắt, cậu lắc đầu không ngừng, đôi mắt đỏ lên nhìn mà thương, cậu nghẹn ngào mở miệng, “Em, em không phá hỏng….. phá hỏng thế giới…..”
Cậu chỉ ngáng chân bạch liên hoa, ngủ ngủ với nam nhân…..
Kỳ Trạch, “Em quyến rũ nhiều SSR như vậy, còn dám nói không phá hỏng?”
Dư Ổ nước mắt lưng tròng, “Em…. em…..”
“Được rồi.” Kỳ Trạch cũng không nghĩ sẽ đem người dọa hỏng, anh buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cậu ra, ôm cậu vào trong lòng, “Không dọa em nữa.”
Không gian nháy mắt khôi phục nguyên dạng, vô số thanh âm thét gào biến thành một thanh âm duy nhất, Dư Ổ lần này đã nghe ra đây là tiếng thét của Đinh Sanh.
Kỳ Trạch ngồi xổm xuống, nửa quỳ trước mặt Dư Ổ, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo mỹ nhân, sau đó anh cầm tay Dư Ổ nâng lên chỉ về phía cánh cửa đang không ngừng truyền tới tiếng la hét.
“Đinh Sanh vì cướp lấy linh tuyền của nguyên trụ dân nên bị quy tắc thế giới phát hiện, bởi thế cậu ta phải ở đây.” Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn chóp mũi hồng hồng, khóe mắt vẫn treo giọt nước mắt của mỹ nhân, “Dư Ổ, em có hai lựa chọn.”
“Một là đi vào cánh cửa này, bị quy tắc thế giới phát hiện.”
Dư Ổ cúi đầu nhìn nam nhân nửa quỳ trước mặt đã trở nên lạnh lùng dị thường, trong cặp mắt đen ẩn chứa lạnh lẽo làm cậu run rẩy, cậu nhấp môi, tủi thân nhưng không dám phản kháng nói, “Em chọn cái thứ hai.”
“Đúng là một lựa chọn sáng suốt,” Kỳ Trạch hôn lên mu bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, mặt mày nhiễm chút ý cười, “Tôi thấy nhân loại đều làm như này để vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Em bằng lòng gả cho tôi không?”
Dư Ổ: “…… Em bằng lòng…..”
Dư Ổ cảm thấy ngón tay mình bị nhiễm một chút điện gì đó, Kỳ Trạch nhìn về phía cậu, “Trong lòng em vẫn còn kháng cự.”
Dư Ổ: “……”
“Em có bằng lòng không?”
“Em bằng lòng.”
“Em bằng lòng không?”
“Em bằng lòng.”
“…………”
Dư Ổ không biết mình đã bị người đàn ông này bắt nói bao nhiêu câu bằng lòng, cuối cùng cậu giống như hỏng mất mà quát lớn, “Em bằng lòng!!!!”
Ngón áp úp đột nhiên truyền tới một chút ngứa ngáy, Dư Ổ cúi xuống nhìn liền thấy trên ngón tay áp út bị phủ lên một vòng văn án thật nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được.
“Được rồi, đi thôi.” Kỳ Trạch nhìn trên ngón tay mỹ nhân đã đính khế ước vừa lòng cười, Dư Ổ ngoan ngoãn theo anh ra ngoài, lại nhịn không được hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
“Là đồ vật có thể bảo vệ em.” Chỉ là phải cần một chút thời gian mới có thể ổn định được.
Đuôi mắt Dư Ổ vẫn còn hồng, nước mắt vẫn còn tràn trong hốc mắt, cậu cảm thấy đời mình xong rồi, không bao giờ được ngủ với nam nhân mà không kiêng nể gì nữa, Kỳ Trạch dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng cậu, anh nhàn nhạt mở miệng, “Em có thể tiếp tục công lược khí vận SSR, SSR là nhân vật cao nhất của thế giới, họ không có quỹ đạo nhân sinh cố định, cũng không bị thế giới trói buộc, công lược bọn họ đối với em chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Em hiện giờ vẫn còn quá yếu.”
Dư Ổ nhỏ hoan hô trong lòng!
Người không ngăn cản cậu ngủ với nam nhân thì đều là người tốt! Nói sớm thì không phải cậu sẽ nguyện ý từ đáy lòng rồi sao. Nỗi sợ vừa qua đi cậu đã suy nghĩ lại cẩn thận, Kỳ Trạch đây là muốn bảo vệ cậu. Dư Ổ vui vẻ không thôi, đôi mắt vừa đong đầy nước mắt giờ đây đã nhiễm ý cười, cậu nguyện ý nguyện ý rất nguyện ý!
Đại lão muốn gì cứ tìm Ổ Ổ nha!
“Được rồi, chúng ta phải về thôi.” Ngón tay Kỳ Trạch đặt trên then cửa, anh nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Dư Ổ, “Lúc nào cũng phải ghi nhớ, em là nguyên trụ dân của thế giới.”
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, Dư Ổ thấy được phân cách trên cửa, vừa bước ra, một lực lượng đầy áp bức ập đến ép cậu không thở nổi.
“Ổ Ổ! Em đi đâu vậy?!” Giọng nói của Tống truyền tới, áp lực trên người bỗng nhiên biến mất, Dư Ổ đổ cả mồ hôi lạnh, cậu chậm rãi ngước nhìn Tống đang bước nhanh tới đây, suy yếu hô, “Tống ca ca.”
Dư Ổ biết, đây là quy tắc thế giới, đây không phải lần đầu tiên cậu cảm nhận được.
Hoa văn trên ngón tay tỏa nhiệt, màu sắc cũng trở nên đậm hơn một chút.
“Hai người đi đâu vậy hả?” Tống cau mày nhìn Kỳ Trạch, “Cậu đưa Ổ Ổ xuống dưới làm gì?”
Tống giơ tay nắm chặt tay Dư Ổ lôi cậu rời đi, Dư Ổ vội vàng túm lấy Kỳ Trạch, thanh âm mềm mại, đôi mắt chớp chớp, “Ca ca, đi thôi.”
Có lão đại bảo kê, cậu nghe lão đại nói, yêu lão đại đụ mình.
“A….” Dư Ổ mặc tạp dề tình thú màu hồng phấn, dưới tạp dề trống không, hai tay cậu chống lên bàn, eo nhỏ lõm xuống nâng mông thịt lên, hai chân thẳng tắp thon dài mở rộng làm lộ ra lỗ dâm trong kẽ mông đang chảy dâm thủy ròng ròng. Trong lỗ đít là thanh âm tiếng nước quấy, trên bệ bếp là tiếng sôi trào.
“A…. ca ca.” Dư Ổ khó nhịn cong mông về phía sau, muốn đưa con cặc đang đứng cách cậu 10cm vào trong lỗ dâm của mình.
Kỳ Trạch đỡ lấy cặc bự “bạch bạch” đánh trên mông mỹ nhân, đầu buồi cọ xát cửa lỗ xong lại rời đi, anh nhất định không đâm vào.
Lỗ đít Dư Ổ co rút lại, dục vọng đã khiến ý thức cậu trở nên mơ hồ, trứng rung trong lỗ đĩ chỉ khiến cậu thêm ngứa ngáy, cánh tay vô lực trượt xuống, Dư Ổ mềm người mở rộng hai chân ngồi trên sàn nhà, sau đó cậu đổi tư thế thành quỳ bò căng hai cánh mông mình ra để lộ lỗ đít đói khát đang không ngừng chảy ra nước sướng, dâm dịch theo bắp đùi chảy xuống, chỉ chốc lát đã làm ướt mặt sàn.
Căn cặc nóng hổi đánh trên mặt, Dư Ổ mê muội mở miệng ngậm lấy nó liếm láp, đầu buồi lấp đầy khoang miệng, đâm vào yết hầu cậu, phía trên được lấp đầy nhưng phía dưới lại tịch mịch khó chịu, mỹ nhân “a a” chảy nước mắt, ngậm lấy con cặc và trong miệng càng sâu hơn.
“A… a….” Một tay Dư Ổ nắm lấy buồi gân của nam nhân liếm láp, một tay đem bốn ngón cắm vào trong lỗ đút chính mình, nhét trứng rung vào càng sâu hơn.
“Nha.” Lộ Hoài Châu dựa vào cánh cửa bếp, vật dưới háng đã chống quần đứng thẳng, tràn đầy ghen tuông âm dương quái khí nói, “Tạp dề play cơ đấy.”
Lộ Hoài Châu đi vòng về phía sau, nhìn thấu mỹ nhân tự mình cắm ngón tay làm dâm thủy chảy ròng liền cười nói, “Lỗ đít đã đói khát như vậy mà không thèm địt vào, đúng là thứ đầu gỗ, Ổ Ổ chơi play cùng cậu ta làm gì, chơi với ca ca này, ca ca đảm bảo địt chết em.”
Ngón tay thô ráp vòng qua ngực mỹ nhân đặt trên đầu vú sưng đỏ, Lộ Hoài Châu bóp mạnh một cái, sữa tươi văng ra khắp nơi, Lộ Hoài Châu nắm lấy eo mỹ nhân, nhìn về phía Kỳ Trạch, “Sàn nhà phòng bếp rất lạnh nha, đi ra bên ngoài chơi, cậu không đau lòng em ấy nhưng tôi đau lòng.”
Lộ Hoài Châu ôm Dư Ổ lên, căn cặc đỏ tím chậm rãi rút ra khỏi miệng nhỏ, hai nam nhân nhìn đến mà càng nứng hơn.
Tống đẩy cửa vào thấy mỹ nhân ăn mặc rách nát bò trên sô pha, phía trước ngậm cặc Kỳ Trạch, phía sau nuốt buồi Lộ Hoài Châu, dâm không chịu được.
“Ổ Ổ ăn cơm chưa?” Tống vừa cởi áo khoác vừa bước lại đây.
Lộ Hoài Châu nắm lấy eo nhỏ của cậu hung hăng địt vào, hắn bất mãn quay đầu lại nói, “Ăn ăn ăn, cậu mẹ nó chỉ biết quan tâm Ổ Ổ có ăn cơm không, không thấy Ổ Ổ chỉ muốn ăn cặc à?”
Tống sờ sờ mặt Dư Ổ, khuôn mặt xinh đẹp bị cặc bự làm cho căng ra, dâm đãng vô cùng khiến cặc y cương cứng, nhưng y vẫn xoay người vào bếp, “Trước để Ổ Ổ ăn cơm đã.”
Nếu không lại địt đến nửa đêm, đến lúc đó đói cũng chỉ có thể ăn tinh dịch của bọn họ.
Thời gian ăn cơm cũng là thời gian nghỉ ngơi đầy quý báu của Dư Ổ, bởi vì cậu biết, ăn cơm xong ba nam nhân này sẽ thật sự không tha cho cậu, dù cho cậu khóc, xin tha như thế nào, mấy người đàn ông này chỉ biết đút cho cậu từng luồng tinh dịch, khiến cậu không thể bắn ra được nữa, dù mất khống chế cũng không buông tha cho cậu.
Dư Ổ sống rất nhiều năm ở tận thế, ba người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh cậu, giá trị công lược của Tống trước sau vẫn chỉ ở mức 99.9%, dù Dư Ổ tính toán rời bỏ thế giới này thì Kỳ Trạch cũng không cho cậu rời đi, hoa văn màu xám ở ngón áp út dần dần đậm hơn, cuối cùng biến thành hoa văn màu đen tinh tế giống như đánh dấu mà khắc trên người cậu, cậu tận mắt chứng kiến thế giới nhân loại từ tận thế tiêu điều tới phát triển lớn mạnh, hơi thở sinh mệnh phá vỡ tử khí mù mịt trên mặt đất, khi công lược Tống thành công, cậu sẽ tự nhiên mà chết đi. Khi rời khỏi thế giới kia, Dư Ổ đột nhiên cảm nhận được một lực lượng ấm áp thoải mái mà trước nay chưa từng có tràn vào trong thân thể mình.
——————————————————————————————————————————–
Thế giới này hết rồi á, nói chung là HE nghen🎊🎊🎊