Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 4: Dựa vào việc ta thích nhìn người khác quỳ



Triệu Miên xa nhà lâu như vậy, đương nhiên không có khả năng chỉ mang theo hai người Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng. Thái tử Điện hạ đi tới đâu, đều có không ít ảnh vệ âm thầm đi theo tới đó để bảo vệ hắn chu toàn, tùy thời tùy chỗ sẵn sàng cho hắn sai phái.

Các ảnh vệ đều được huấn luyện kỹ lưỡng, không quá nửa ngày, chi tiết về Lý Nhị đã được bọn họ tra rõ ràng.

Trong thành Sùng Châu quả thật có một tên Lý Nhị giết cá như thế, làm tròn bổn phận giết cá hai mươi năm, cha mẹ đều đã chết, nhưng bởi vì gia cảnh bần hàn mãi không cưới được vợ, ba mươi hai tuổi vẫn còn là người độc thân —— là một bá tính bình thường không có gì để nói, thoạt nhìn tựa như không có điểm đáng ngờ nào.

Vị Triệu cô nương thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong miệng y cũng thật sự tồn tại. Con gái của gia đình bán đậu hũ, có hôn ước từ bé với Lý Nhị, năm mười sáu tuổi qua đời vì bệnh tật. Sau đó cả nhà Triệu gia dời đi, Lý Nhị cũng dần dần cắt đứt liên lạc với bọn họ.

Chu Hoài Nhượng nghe xong, có chút cảm động: “Đậu Hũ cô nương đã qua đời hơn mười năm, Lý Nhị vẫn vì nàng thủ thân như ngọc, thề chết không cưới, đã từng trải qua mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa ha.”

“Ngươi đang cảm động cái gì.” Triệu Miên nói một câu phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Chu Hoài Nhượng, “Lý Nhị vừa đen vừa nghèo, y muốn cưới cũng không có ai muốn gả.”

Chu Hoài Nhượng muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng nói: “Điện hạ nói phải.”

Ngoại trừ các chi tiết của Lý Nhị, Thẩm Bất Từ còn mang đến cho Triệu Miên một tin tức: “Điện hạ, trên dưới Lưu phủ ở Sùng Châu, tổng cộng một trăm hai mươi người, vào đêm qua, đều mất tích toàn bộ.”

Triệu Miên hơi kinh ngạc: “Mất tích?”

Thẩm Bất Từ: “Dạ.”

Triệu Miên đợi một lát, không đợi được khúc sau. Hắn mang khuôn mặt lạnh lùng nói, “Khi Cô hỏi ngược lại ngươi, ý là kêu ngươi nói thêm ra một chút. Ngươi có thể trầm mặc ít nói, nhưng không thể còn tích chữ như vàng hơn cả Cô, bởi vì như vậy mọi người sẽ thấy một hộ vệ như ngươi lại uy nghiêm cao lãnh hơn Thái tử là Cô đây —— Ngươi có hiểu được ý của Cô không?”

Thẩm Bất Từ: “Hiểu.”

Triệu Miên: “……”

Thẩm Bất Từ: “……”

Triệu Miên đỡ trán: “…… Tiếp tục đi.”

Thẩm Bất Từ nói: “Ngày hôm trước, Lưu phủ vẫn đang chuẩn bị tang sự cho Lưu cô nương, sáng sớm hôm sau, từ chủ quân chủ mẫu, xuống đến tỳ nữ gia phó của Lưu phủ, đều không thấy bóng dáng. Trong phủ không thấy bất kỳ dấu vết giãy giụa đánh nhau nào, không ai biết bọn họ đi đâu, một nhà hơn trăm người giống như biến mất vào không khí. Người dân đồn đãi, Lưu tiểu thư bởi vì tự treo cổ đã chọc cho Quốc sư tức giận, liên lụy đến toàn tộc rơi vào kết quả sống không thấy người, chết không thấy xác.”

Triệu Miên hỏi: “Tình huống trong thành Sùng Châu thế nào?”

Thẩm Bất Từ nói: “Lòng người hoảng sợ, dân chúng giận dữ mà không dám nói.”

Triệu Miên khó hiểu: “Nếu thật sự là Quốc sư hạ thủ, thì có thể trực tiếp huyết tẩy Lưu phủ, hiệu quả giết gà doạ khỉ sẽ tốt hơn.”

Thẩm Bất Từ nói: “Có người nói, mọi người của Lưu phủ bị dẫn đến Nam cung, dùng thân nuôi cổ.”

Tuy nói là chuyện của nước khác, nhưng Triệu Miên nghe vậy vẫn không khỏi nhíu mày: “Quốc sư một nước coi thường tính mạng con người như vậy, lại thêm Thái hậu dung túng vô độ, chưa cần Bắc Uyên ra tay, Đông Lăng sớm muộn gì cũng mất nước.”

Thẩm Bất Từ nói: “Dạ.” Y suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Điện hạ nói rất đúng, không cần Bắc Uyên ra tay, Đông Lăng sớm muộn gì cũng mất nước.”

“Khoan đã, ” Triệu Miên chợt nảy ra ý nghĩ, tự nói với mình, “Bắc Uyên sao.”

Triệu Miên nhớ rõ, Thừa tướng từng dạy hắn, để phán đoán người nào đứng sau một sự việc, thì phương pháp đơn giản nhanh chóng nhất chính là xem nếu việc đó thành công, ai sẽ có lợi ích lớn nhất.

Nếu Vạn Hoa Mộng trở nên tồi tệ hơn, khơi dậy sự oán thán của dân chúng, dẫn đến quần thần can ngăn, cuối cùng khiến Thái hậu không thể không ra mặt ngăn cản. Sư huynh đệ trở mặt, Đông Lăng nội loạn, phe được lợi lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Bắc Uyên, quốc gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lãnh thổ Đông Lăng.

Triệu Miên ngàn dặm xa xôi đi tới Đông Lăng, là để lấy một thứ từ trong tay Vạn Hoa Mộng. Hắn tin tưởng thứ như vậy cũng có sức hấp dẫn đối với Bắc Uyên, chắc chắn không có gì ngạc nhiên khi gián điệp của Bắc Uyên có hành động ở Sùng Châu.

Đông Lăng, Vạn Hoa Mộng, Thư hùng song cổ, người bán cá da đen thoạt nhìn cũng không đơn giản… Hiện tại đã đủ hỗn loạn rồi, nếu Bắc Uyên lại xen vào, muốn khống chế cục diện sẽ chỉ càng thêm khó khăn.

“Phái người đi điều tra chuyện cả nhà Lưu phủ mất tích.” Triệu Miên nói, “Việc này chưa chắc đã là Vạn Hoa Mộng ra tay.”

Thẩm Bất Từ: “Dạ.”

“Đúng rồi Điện hạ,” Chu Hoài Nhượng nói, “Lý Nhị đã tắm rửa xong, y nói y còn muốn nói chuyện với ngài.”

Triệu Miên thu lại tinh thần, nhận lấy mũ trùm đầu từ trên tay Thẩm Bất Từ đội lên: “Truyền.”

Lý Nhị bị ép buộc tắm rửa suốt một canh giờ, cho đến khi trên người không còn mùi tanh mới thôi, da cũng bị chà rớt đi một lớp. Lúc này y thay một thân quần áo sạch sẽ, cả người đĩnh đạt hẳn ra, nhưng nhìn mặt vẫn là xấu.

Triệu Miên ngồi trên ghế gỗ đàn, ngước mắt nhìn y một cái: “Chuyện gì.”

Lý Nhị tiến lại gần một bước, tò mò hỏi: “Ngươi đội mũ che trong phòng làm gì?” Để thể hiện sự tôn trọng, y lại thêm một câu: “Công tử?”

Triệu Miên lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi tại sao lại biến mình thành da đen.”

Lý Nhị ngơ ngơ ngác ngác: “Cái này sao có thể giống nhau, ta là trời sinh nha.”

Triệu Miên lười nhiều lời vô nghĩa với tên giết cá: “Có chuyện mau nói.”

“Ồ, là như vầy, ta…..”

“Quỳ xuống nói.”

Lý Nhị nghiêng đầu, đánh giá thiếu niên công tử trước mắt.

Một thân y phục lụa là sang trọng đẹp đẽ, khuôn mặt ẩn giấu sau tấm màn che mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét mờ mờ ảo ảo.

Nhưng mặc dù không thấy rõ mặt, cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của thiếu niên lúc này —— là loại biểu tình như thể thế nhân đều phải quỳ xuống nói chuyện với hắn.

Triệu Miên nói, “Không muốn à.”

“Ngược lại cũng không phải.” Lý Nhị cười cười, “Chỉ là ngươi cũng không phải mẹ vợ ta, ta dựa vào cái gì quỳ xuống với ngươi.”

“Dựa vào việc ta thích nhìn người khác quỳ.” Triệu Miên nói với vẻ đương nhiên, “Cũng dựa vào cái mạng nhỏ của ngươi hiện giờ ở trong tay ta, ta có thể tùy ý xử trí.”

Lý Nhị làm như không bị dọa sợ: “Nhưng ngươi có thể xử trí ta như thế nào đây? Ta lại không sợ chết, hơn nữa ngươi và ta bây giờ là trên cùng một chiếc thuyền, nhỡ tìm không được thuốc giải, ngươi giết ta rồi vẫn là phải một mình phát độc, đến lúc đó ngươi chết chỉ có thể thảm hơn ta.”

“Ngươi dường như bỏ qua một điểm. Ta tuy rằng không tiện lấy tính mạng của ngươi vào lúc này, nhưng ta có thể chậm rãi tra tấn ngươi.” Triệu Miên nói thật nhẹ nhàng, “Ví như túm tóc ngươi đập vào tường, lại ví như treo ngươi lên xà ngang, chờ ngươi sắp chết rồi mới cứu ngươi, cứ lặp lại như thế.”

Lý Nhị trầm mặc một lát: “Thực xin lỗi công tử, ta thừa nhận thái độ vừa rồi của ta hơi kém một chút, nhưng……”

“Nhưng ngươi vẫn không muốn quỳ, đúng không?” Triệu Miên tỏ vẻ ám chỉ, “Cũng không biết phong thái kiêu ngạo này của ngươi từ đâu ra.”

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Lý Nhị cười nói, “Một người giết cá như ta có thể có phong thái gì, chẳng qua là lớn tuổi, chân không linh hoạt, có thể không quỳ đương nhiên không muốn quỳ. Nhưng đã bị ngươi uy hiếp đến thế này, ta cũng rất sợ nha. Nếu ngươi thực sự thích nhìn người khác quỳ, ta quỳ là được chứ gì.”

Nói xong, liền quỳ xuống.

Triệu Miên vừa sinh ra đã là Thái tử, thấp là lê dân bá tính, cao là quan lớn quyền thần, từlâu hắn đã không thể đếm được có bao nhiêu người quỳ trước mặt hắn. Hiện giờ người quỳ gối trước hắn lại có thêm một Lý Nhị, nhưng không biết vì sao, hắn cũng không cảm thấy mình cao cao tại thượng được bao nhiêu.

Lý Nhị cứ thế quỳ gối trước mắt hắn, không cố tình giữ thẳng lưng, nhằm bày tỏ sự không phục trong lòng y, nhưng cũng không qua loa lấy lệ. Y quỳ gối tùy ý như thế, như thể căn bản không hề để tâm đến chuyện này, lấy đâu ra khuất nhục với không cam lòng gì đó.

Lý Nhị ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Có thể nói chuyện được chưa.”

Triệu Miên đè nén bất mãn trong lòng, không lộ vẻ từ chối: “Nói.”

Lý Nhị nói: “Hiện giờ chúng ta hẳn là phải đi Kinh Đô tìm Quốc sư đúng không, ta muốn hỏi một chút về kế hoạch của chúng ta.”

Triệu Miên nói: “Không có kế hoạch.”

Lý Nhị thở dài, bày ra giọng điệu “Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết trời cao đất dày”: “Quốc sư hộ quốc của Đại Đông Lăng ta, một trong tứ đại tông sư, thiên hạ lớn như vậy, cũng chỉ có ba người có thể gặp được ông ấy một lần. Chúng ta là cần cướp lấy thuốc giải từ tay ông ấy, không phải đến Kinh Đô  để đi chợ bán cá, không có kế hoạch làm sao được.”

Triệu Miên hỏi ngược lại: “Ngươi có cao kiến gì.”

Lý Nhị khoát tay áo: “Không có, ta cứ động não là đau đầu.”

“Vậy ý nghĩa của việc tìm ta là cái gì.” Triệu Miên lạnh lùng nói, “Nói nhảm thì thứ cho takhông thể phụng bồi. Người đâu, xách đi.”

Dứt lời, Thẩm Bất Từ đã đi tới trước mặt Lý Nhị.

Lý Nhị vội vàng kêu: “Đừng đừng đừng, ta tự đi, xách lên làm cánh tay ta đau.”

Đợi Lý Nhị đi tới cửa, Triệu Miên bỗng nhiên gọi y lại: “Người trong lòng ngươi, Trương cô nương.”

“Triệu cô nương,” Lý Nhị nghiêm túc sửa lại, “Là Triệu cô nương.”

Triệu Miên “À” một tiếng, “Nàng bệnh qua đời lúc mấy tuổi?”

Lý Nhị cúi đầu, tinh thần suy sụp: “Lúc nàng đi, mới vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi. Ta còn nhớ rõ ngày đó, ta giết cá xong về nhà, nàng……”

“Đủ rồi.” Triệu Miên không vui ngắt lời, “Ngươi trái lại nhớ rất rõ ràng.”

Lý Nhị mở to hai mắt, không thể hiểu nổi nhìn Triệu Miên: “Đó là người trong lòng ta, ta làm sao có thể không nhớ rõ.”

Triệu Miên lạnh lùng nói: “Mong là ngươi cái gì cũng nhớ rõ.”

Sáng sớm hôm sau, nhóm người Triệu Miên thu thập xong hành trang, mang theo Lý Nhị rời khỏi Sùng Châu, đi tới Kinh Đô của Đông Lăng.

Chuyến đi này tổng cộng có hai chiếc xe ngựa, một chiếc xa hoa lộng lẫy, Triệu Miên ngồi cùng Chu Hoài Nhượng; Chiếc kia bình dân mộc mạc, để hành lý và Lý Nhị, do Thẩm Bất Từ trông coi.

Càng gần đến Kinh Đô, càng phải thật cẩn thận, chú ý che giấu hành tung. Khi cách Kinh Đô của Đông Lăng còn năm mươi dặm, đoàn người Triệu Miên rẽ vào một con đường mòn vắng bóng người.

Địa thế không phải chủ yếu là đồng bằng giống như Nam Tĩnh, Đông Lăng núi non trùng điệp, ngoài nơi hoang dã có không ít đầm lầy và rừng rậm, nhiều chướng khí, vô số loài bò sát và côn trùng có cánh, không ít loài còn có độc tính, đi lại bên ngoài phải đặc biệt cẩn thận.

Nam Tĩnh chuộng văn, căn cơ thâm hậu, là vùng đất của văn nhân mặc khách. Bắc Uyên mê võ, mười vạn quân thiết kỵ có thể chạy ngàn dặm đột kích. Còn Đông Lăng sở dĩ thích chơi với cổ độc, có liên quan rất lớn đến địa thế.

Chạy nửa ngày đường, Triệu Miên lệnh cho mọi người ở bên bờ sông nghỉ ngơi một chút, thuận tiện dùng bữa trưa.

Thái tử Điện hạ cho dù dùng bữa ở vùng núi hoang vu cũng tuyệt đối không thể qua loa đại khái. Chu Hoài Nhượng lấy nồi niêu xoong chảo từ trên xe ngựa Lý Nhị ngồi, cùng với rau thịt trứng cá mua trước ở Sùng Châu, cuối cùng do Thẩm Bất Từ, người duy nhất trong đội ngũ biết nấu cơm, phụ trách nấu ăn.

Thẩm Bất Từ thân là ám vệ của Đông Cung, vốn chỉ cần bảo đảm mình sẽ không chết đói khi ra ngoài làm nhiệm vụ là được, tài nấu ăn chỉ giới hạn ở việc nướng chín nguyên liệu. Nhưng một tháng trước khi Điện hạ rời khỏi kinh thành Nam Tĩnh, bệ hạ cố tình triệu kiến y, cười tủm tỉm nói: “Bất Từ, ngươi đi Thượng Thực Cục bồi dưỡng một tháng có được không, trẫm tăng bổng lộc cho ngươi.”

Tóm lại, hết thảy đều là vì Thái tử Điện hạ vô cùng tôn quý, được nhận hết muôn vàn sủng ái.

Thành quả Thẩm Bất Từ học được ở Thượng Thực Cục thật đáng hài lòng. Gà nguyên con bọc lá sen được nướng chín trong đất sét, chỉ lát sau, trong khu rừng đã thơm lừng bốn phía, khiến ngón trỏ người ta nhúc nhích.

Chu Hoài Nhượng mở lá sen ra, nghiêm túc bày biện, thậm chí còn dùng rau quả tươi điểm xuyết, “Công tử mời từ từ dùng.”

Triệu Miên nói, “Chia làm ba phần, cùng nhau ăn.”

“Ba phần?” Lý Nhị ánh mắt mong chờ hỏi, “Vậy ta ăn cái gì?”

Triệu Miên cũng không ngẩng đầu lên: “Ta chỉ nói dẫn ngươi đi Kinh Đô, cũng không nói sẽ lo cơm cho ngươi.”

Chu Hoài Nhượng có lòng tốt nhắc nhở: “Bên kia có một dòng sông, ngươi có thể ăn cá mà.”

Lý Nhị nói: “Ta chỉ là người giết cá, cũng không phải là người bắt cá.”

Tuy nói như vậy, Lý Nhị vì sinh kế vẫn phải xuống sông.

Nước sông đầu xuân mang theo cảm giác mát mẻ vừa ấm áp vừa còn hơi lạnh, trong veo nhìn thấy đáy, có thể thấy được đá sỏi dưới đáy sông. Lý Nhị bơi trên bãi cạn, nước sông không qua bắp chân của y. Chỉ thấy y cúi người mò mẫm một hồi lâu, một thân da đen cũng không có dấu hiệu phai màu.

Triệu Miên thu hồi ánh mắt khỏi người Lý Nhị, hỏi Thẩm Bất Từ: “Gần đây có tin tức Phụ Tuyết Lâu của Bắc Uyên không?”

Phụ Tuyết Lâu ở Bắc Uyên, giống như Nam Cung của Vạn Hoa Mộng ở Đông Lăng, Thiên Cơ Viện ở Nam Tĩnh. Những cao thủ hàng đầu của Bắc Uyên hơn một nửa đều đang dốcsức làm việc cho Phụ Tuyết Lâu, những người này mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng, trốn trong bóng tối, âm thầm lặng lẽ ẩn mình nơi đất khách quê người – Tây Hạ, Đông Lăng, thậm chí là Nam Tĩnh đều có thể có bóng dáng của bọn họ.

Không có Phụ Tuyết Lâu nắm tin tình báo trong thiên hạ, Tây Hạ cũng không đến mức bị Bắc Uyên diệt quốc chỉ trong hai năm ngắn ngủi.

Thẩm Bất Từ nói: “Không có.” Y dừng một chút, “Gần đây không có tin tức Phụ Tuyết Lâu của Bắc Uyên.”

Triệu Miên hừ lạnh một tiếng: “Giấu cũng đủ sâu.”

Lúc này, Lý sư phụ bận rộn hồi lâu rốt cục cũng có thu hoạch. Chỉ nghe một loạt tiếng bì bõm vang lên, Lý Nhị từ trong dòng sông trồi lên, trong ngực còn ôm một con cá chép lớn đang giãy giụa, điên cuồng vẫy đuôi, nhìn qua ít nhất phải năm sáu cân (khoảng 3kg).

Lý Nhị mang con cá chép lớn đi về phía Triệu Miên, cả người ướt sũng. Quần áo ướt sũng dính vào ngực y, hiện ra làn da đen cứng cáp săn chắc. Y vẫy vẫy đầu, vẫy cho nước bắn tung tóe: “Ta có thể dùng lửa của các ngươi một chút không.”

Triệu Miên không có trả lời, xem như ngầm đồng ý.

Lý Nhị chắp hai tay khom người về phía Triệu Miên, tỏ vẻ cảm tạ. Y ném con cá chép lớn sang một bên, vắt quần áo ướt của mình và nói, “Trên thực tế, ta không thích cá. Ăn mỗi ngày, ăn mỗi bữa, sớm đã ăn ngán rồi.” Hắn chuyển hướng sang Chu Hoài Nhượng, vừa nhìn là biết tính tình tốt hơn chủ tử rất nhiều, nói: “Tiểu huynh đệ, ta có thể dùng cá để đổi cánh gà trong bát của ngươi không?”

Chu Hoài Nhượng cũng không phải ngốc: “Ai biết cá ngươi nướng có ngon không.”

“Ngươi không thử sao biết được.” Lý Nhị bắt đầu thuần thục mổ bụng cá chép, “Đúng rồi, ngươi có ăn cay hay không?”

Triệu Miên vẫn coi như biết khẩu vị của Chu Hoài Nhượng. Chu Hoài Nhượng có khẩu vị điển hình của người ở kinh thành Nam Tĩnh, thích hương vị của bản thân nguyên liệu hơn, không thích món ăn nhiều dầu nhiều ớt. Mà phần lớn người Đông Lăng thì vừa khéo ngược lại, thích tê lại thích cay, giống như rời xa vị cay sẽ không nấu ăn được.

Câu hỏi này của Lý Nhị… trái lại hỏi rất bâng quơ.

Chu Hoài Nhượng vừa định trả lời, Triệu Miên liền nói: “Ăn cá cái gì, gà không đủ thỏa mãn ngươi sao?”

Điện hạ đã lên tiếng, Chu Hoài Nhượng nào dám không nghe: “Đúng, ta không ăn cá, chỉ ăn gà!”

Lý Nhị nhún nhún vai, làm như cũng không thèm để ý: “Ờ.”

Dùng xong bữa trưa, mọi người cơm no rượu say tiếp tục lên đường. Triệu Miên ở trong xe ngựa đọc sách, Chu Hoài Nhượng ngồi ở một bên hầu hạ trà nước.

Bên trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, thậm chí có thể bày một cái bàn nhỏ và một tủ sách nhỏ. Trên bàn có đặt mứt trái cây, Triệu Miên ngồi ở phía sau, một tay chống lên má, một tay cầm cuốn binh pháp nghiên cứu.

Chu Hoài Nhượng đưa táo hồng đã rửa sạch đến bên tay Triệu Miên, hỏi: “Điện hạ, sao vừa rồi ngài không cho ta đổi cá với Lý Nhị vậy?”

Triệu Miên lật qua một trang sách: “Ngươi cảm thấy thế nào —— Cô không ăn táo.”

Chu Hoài Nhượng bèn tự mình cầm về ăn, cân nhắc: “Chẳng lẽ là bởi vì y sẽ hạ độc?”

“Bởi vì khẩu vị của ngươi quá đặc trưng Nam Tĩnh, có thể sẽ bại lộ thân phận của chúng ta,” Triệu Miên tức giận không thể kềm chế, nhịn không được nữa, “Ngươi thật ngu ngốc.”

Chu Hoài Nhượng bị mắng vẫn cười hì hì: “Thì ra là như vậy, Điện hạ thật thông minh. Nhưng ta không phải là bản thân muốn ăn cá, ta biết Điện hạ thích ăn cá, ta đòi là để cho Điện hạ ăn.”

Phụ hoàng từng dùng ba chữ “ngốc bạch ngọt” để mô tả Chu Hoài Nhượng, còn nói loại người này có sức quyến rũ đặc thù, dù gì Triệu Miên cũng không nhìn ra tí xíu nào. Nhưng đối với khuôn mặt tươi cười vô tâm vô phế của Chu Hoài Nhượng, cơn tức giận của hắn phát ra nửa chừng vẫn là xẹp xuống một cách không thể giải thích.

Chu Hoài Nhượng tuy rằng ngốc bạch ngọt, nhưng chưa bao giờ gây cản trở cho hắn, một lần cũng không có.

Tiếng nói của Triệu Miên không mặn không nhạt: “Cô cũng không thích ăn cá đến vậy. “

Bên ngoài xe ngựa, Thẩm Bất Từ cưỡi một con tuấn mã màu đen, vững vàng không gấp gáp phi trên đường, không chỉ phải nhìn chằm chằm hai chiếc xe ngựa, còn phải chú ý tình hình xung quanh, cho dù chỉ là động tĩnh rất nhỏ cũng không thể bỏ qua.

Buổi chiều trên con đường mòn chỉ có đoàn người bọn họ. Không có gió cây cối yên tĩnh, dọc trên đường đi chỉ nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe nghiền qua.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, thổi cho lá cây kêu xào xạc. Vành tai Thẩm Bất Từ khẽ động, mơ hồ bắt được một tia khí tức không bình thường trong gió.

Y ghìm ngựa dừng lại, hơi nhìn xéo qua, lặng lẽ nhận biết nguồn gốc của sự khác thường, để tránh đả thảo kinh xà. Cho đến khi y xác định suy nghĩ trong lòng, mới quay đầu ngựa, bẩm báo với Thái tử Điện hạ: “Công tử, có người theo dõi chúng ta.”

Chu Hoài Bảo “phụt” phun hạt táo trong miệng ra: “Hả!”

Triệu Miên trong lòng khẽ động, hỏi: “Ngươi chắc chắn?”

Thẩm Bất Từ gật đầu nói: “Thuộc hạ chắc chắn, ít nhất có hai người. Hai người này thân thủ không tầm thường, bộ pháp nhẹ nhàng, rất có khả năng là nữ tử.”

“Là thích khách!” Chu Hoài Nhượng hốt ha hốt hoảng bảo vệ trước người Triệu Miên, “Hộ giá! Nhanh hộ giá! Lão Thẩm ngươi còn sững sờ làm gì, gấp rút đi gọi ảnh vệ đang dò đường ở phía trước trở về đi!”

“Đừng hoảng.” Triệu Miên gạt đầu Chu Hoài Nhượng sang một bên, bình tĩnh nói, “”Thích khách” này chưa chắc đã tới nhằm vào ta.”

Hắn rời nhà đã nửa năm, từ Nam Tĩnh đến Đông Lăng, chưa bao giờ gặp thích khách gì cả—— Lão già Vạn Hoa Mộng âm hiểm kia không tính, bởi vì hắn không thể loại trừ khả năng trùng hợp.

Cho dù hắn bại lộ thân phận, người Nam Tĩnh sẽ không động đến hắn, Đông Lăng và Bắc Uyên càng không dám động đến hắn. Thích khách sớm không đến muộn không đến, hắn vừa mang theo tên giết cá thì lại tới, cũng đủ nói rõ một số vấn đề.

“Không phải là tới nhằm vào điện hạ sao?” Chu Hoài Nhượng cả người đều ngốc rồi, “Vậy là đến nhằm vào ta hả?”

Triệu Miên biểu tình phức tạp: “Khó trách lúc trước phụ hoàng cho ngươi làm thư đồng, Thừa tướng cực lực phản đối, hai người còn thiếu chút nữa vì chuyện này mà cãi nhau.”

Chu Hoài Nhượng lần đầu tiên nghe kể chuyện này, cả mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Sao cơ? Thần thế mà lại phạm phải tội lỗi lớn như vậy……”

Thẩm Bất Từ nói: “Ý của điện hạ là, “thích khách” có thể đến vì Lý Nhị.”

Chu Hoài Nhượng càng thêm mờ mịt: “Nhưng hành thích một tên giết cá như y thì có ích lợi gì?”

Thích khách nếu như không phải muốn mạng của Lý Nhị, vậy rất có khả năng là muốn bảo vệ Lý Nhị.

Triệu Miên quyết định: “Có một phương pháp đơn giản để phán đoán ý định của người đến.”Hắn nhìn về phía Thẩm Bất Từ, “Nhìn ánh mắt của ta mà hành động.”

Thẩm Bất Từ nói: “Dạ, vất vả cho Điện hạ.”

– ———————————————————

Tác giả có điều muốn nói:

+

Mẹo từ chức hàng ngày của lão Thẩm: Khi lãnh đạo hỏi, ta trả lời “Dạ”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.