Đã thích ứng với giờ học buổi sáng, đúng bảy giờ Vân Dã theo thói quen thức dậy, lúc đi ngang qua phòng bếp, bên trong đã loáng thoáng bóng người chạy tới, chạy lui.
Vân Dã: “Sao chị dậy sớm thế?”
Vân Ly: “Chuẩn bị cơm trưa.”
Những ánh nắng ban mai đầu tiên vừa rọi đến bệ cửa sổ, khoác lên thân hình Vân Ly một tấm voan dệt từ nắng dịu dàng, thanh thoát lại có nét mơ hồ, mờ ảo.
Vân Dã ngáp một cái, vò vò tóc: “Không phải mới sớm tinh mơ thôi sao?”
“Chị định nấu cháo.
Nhanh cũng phải mất mấy tiếng.”
“À đúng rồi.” Vân Dã vừa đánh răng, vừa ngó vào phòng bếp nói: “Hôm nay em định đi tìm anh rể.”
Vân Ly: ???
Vân Ly: “Đổi xưng hô cũng nhanh quá rồi đấy.”
“…”
Vân Dã không chút xấu hổ nói về việc định mượn Phó Thức Tắc một chiếc máy bay không người lái.
Vân Dã: “Hôm qua em hỏi anh rể rồi, nay đến chỗ anh ấy cầm về.”
Vân Ly nhíu mày: “Hôm qua lúc em đi từ phòng chị ra, không phải rất muộn rồi sao?”
Vân Dã liếc nhìn điện thoại một cái, mới đáp: “Khi đó mới hơn hai giờ chút, anh rể vẫn còn thức.”
“Đi đánh răng nhanh lên.” Vân Ly đuổi cậu em khỏi phòng bếp, cầm muôi khuấy đều cháo trong nồi đất.
Những vòng tròn cứ hiện lên lại biến mất, nồi cháo sánh mịn, thơm phức.
Vân Ly vừa khuấy vừa thoáng ngẩn người.
Từ khi hai người ở bên nhau đến nay, trước mặt cô Phó Thức Tắc luôn giữ một phong thái cực kì ổn định, điềm tĩnh.
Khi ở cùng bạn học, hay đồng nghiệp anh cũng vẫn giữ được vẻ ung dung, tự tại.
Cũng vì lẽ đó Vẫn Ly chưa từng có ý nghĩ cố chấp tìm hiểu đến cùng chuyện quá khứ của anh.
Trước kia lúc mới yêu, cô cũng từng vài lần hỏi thử anh nhưng dường như Phó Thức Tắc không thích đề cập tới, cũng giống như việc cô không muốn người khác nói đến việc hai người chia tay.
Vân Ly luôn cảm thấy bất kể là chuyện gì đến lúc cần thiết và cần biết Phó Thức Tắc sẽ tự chủ động nói với cô.
Anh không chủ động nói, có lẽ vì bản thân anh cũng chưa nghĩ thông, chưa sẵn sàng để chia sẻ.
Ba mẹ cô cũng đã thức dậy, tựa hồ đã quen với việc cô con gái cứ sáng sớm lại dậy bận bịu bếp núc nên chẳng hỏi nhiều.
Vân Dã và đôi phụ huynh yên lặng ngồi ăn sáng, thi thoảng lại liếc cô con gái một cái, đương nhiên với tần suất không nhỏ.
Một lát sau, mẹ cô dịu dàng mở lời: “Ly Ly, ba con nói con đã có bạn trai.
Hay con mời cậu ấy qua nhà mình ăn cơm đi…”
“Vâng, để chút con hỏi anh ấy xem.” Vân Ly lơ đễnh đáp.
Vẫn Dã đã thay xong quần áo, đang định ra ngoài, thì trông thấy bà chị nhà mình đã sắp sẵn hai chiếc túi giữ nhiệt lớn ra: “Tí đi picnic ạ?”
“Ừ.
Đồ này để trưa ăn.” Vân Ly thuận miệng đáp.
Vân Dã đã nghiện còn ngại, tỏ vẻ: “Ờ, nhưng em không thích ăn.”
“Có ai nói làm cho em đâu.” Vân Ly nhét chiếc túi giữ nhiệt vào tay cậu em: “Chị đưa em qua đó, tí nữa em lấy được máy bay rồi thì tự đi về nhà nhé.”
“…”
Xe dừng lại ở trước cửa Học viện Điều khiển, Vân Dã theo Vân Ly lên lầu.
Phó Thức Tắc mở cửa cho hai người.
Trong phòng tất cả cửa sổ mở toang, thân thể anh đắm chìm trong biển nắng, thần sắc bình tĩnh, nét mặt nhu hoà.
“Anh rể.” Vân Dã hồ hởi chào hỏi.
Phó Thức Tắc chỉ về phía một chiếc tủ đã mở sẵn, bên trong đặt cơ man không biết bao nhiêu là máy bay không người lái: “Chọn một cái đi.”
Hai mắt Vân Dã sáng lên, hớn hở bước tới, nhưng bản thân cậu không phải kiểu người không biết chừng mực: “Em mượn dùng xong nhất định sẽ trả lại ngay.”
“Vô tư đi.” Phó Thức Tắc thoải mái đứng tựa một bên, “Bọn nó để ở chỗ anh cũng lãng phí tài nguyên mà thôi.”
Dù “anh rể tương lai” nói thế, Vân Dã vẫn biết giữ ý giữ tứ, không dám cầm cái mới nhất, cân nhắc một hồi nhấc một con máy bay tương đối cũ kĩ lên.
Phần thân có chút sờn tróc nhưng vẫn nhìn ra ký tự viết bằng sơn kia là một chữ U.
Vân Dã: “Em mượn cái này được không?”
Phó Thức Tắc thoáng dừng lại, Vân Ly có thể nhìn ra, trong vài giây vô cùng ngắn ngủi, đáy mắt anh thoáng gợn lên thứ cảm xúc phức tạp khó diễn đạt thành lời, nhưng ngay tức khắc anh đã dùng sự bình tĩnh đè xuống tất cả, chậm rãi gật đầu.
“Đi thôi.” Phó Thức Tắc cầm mũ lưỡi trai trên bàn lên, đội lên đầu Vân Ly, vành mũ rất lớn nhanh chóng chặn lại tầm nhìn của cô.
Anh đứng phía sau cô, ngón tay cái ngẫu nhiên áp lên xương chẩm (1) của Vân Ly, âm thầm xoa dịu sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng cô.
Bên ngoài trời trong, mây trắng, Đại học Bách khoa Tây Phục có một khu vực thi thoảng sinh viên tụ tập dã ngoại hoặc chơi các hoạt động ngoài trời.
Hai người tìm một gốc cây lớn, tán lá rậm rạp.
Phó Thức Tắc nghiêng đầu tỉ mỉ hướng dẫn Vân Dã cách điều khiển máy bay không người lái.
Thân hình hai người con trai cao lớn, Phó Thức Tắc lại mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi, đứng cùng Vân Dã tựa như hai thiếu niên ở tuổi tươi đẹp, rực rỡ nhất.
Ý tưởng của Vân Dã cực kì đơn giản.
Dùng máy bay không người lái đem bưu thiếp đến lầu mà Doãn Vân Y ngồi học.
Đối với hai người mà nói bưu thiếp có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, lúc trước cả hai trong quá trình gửi bưu thiếp cho nhau mà tỏ tường tâm ý, nỗi lòng của đối phương.
Cách tỏ tình này dù chẳng có tình tiết kinh thiên động địa nào.
Nhưng mà Vẫn Dã nghĩ, chắc chắn Doãn Vân Y sẽ rất cảm động.
Sau khi dạy Vân Dã những thao tác cơ bản nhất, Phó Thức Tắc lập tức qua ngồi hóng mát với Vân Ly dưới tàng cây.
Suy nghĩ giây lát, chờ thời điểm thích hợp, Vân Ly mới từ tốn mở lời, hỏi: “Hôm nay Vân Dã nói với em, tối qua hơn hai giờ anh vẫn còn thức…”
Ban ngày tinh thần anh có vẻ không tệ chút nào.
Bình thường anh đều vậy, không bao giờ để cho ai mảy may hoài nghi anh có bất kì cảm xúc bất ổn nào.
Nhưng mà Vân Ly cũng từng nghe các đàn anh, đàn chị rỉ tai nhau, rằng trong một năm trước khi lấy bằng tiến sĩ sẽ cực kỳ áp lực, vì thế mất ngủ là chuyện bình thường.
Anh không nhanh không chậm, bình thản nói: “Có hơi khó vào giấc.”
Cô không hỏi, kiên nhẫn chờ đợi anh nói nốt vế tiếp theo, Phó Thức Tắc nắm bàn tay Vân Ly, nghịch nghịch ngón tay cô, thuận miệng bổ sung thêm: “Có lẽ áp lực viết luận án tiến sĩ quá lớn.”
“Ồ… Thế em giúp anh sửa luận án tiến sĩ nhé?” Vân Ly cảm thấy mình tương đối nhàn rỗi.
Nhưng nghĩ lại, cô chỉ là thạc sĩ của một trường đại học bình thường, sao có thể sửa giúp luận án của một nghiên cứu sinh từ một trường top đầu được, nghe đã thấy có vẻ hơi quá sức.
Suy nghĩ hồi lâu, Vân Ly vẫn không cam tâm, hỏi dò: “Em có thể giúp anh vẽ.”
Thấy anh không đáp, Vân Ly tiếp tục gợi ý: “Hay là em giúp anh kiểm tra lại số liệu?”
“Hay em giúp anh đánh máy nhé?”
“Dầu gì em cũng có thể giúp anh soát lỗi chính tả mà.”
Vân Ly còn bổ sung thêm điều kiện: “Chỉ cần luận án của anh không phải bằng tiếng Anh.”
Phó Thức Tắc nghe bạn gái để xuất đủ các hình thức hỗ trợ mình hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi lại cô: “Thế em đã làm xong luận án của mình chưa?”
“…”
Vân Ly rất thành thật: “Mặc dù mỗi lần em mở luận án ra đều không gõ được thêm mấy chữ, hầu hết thời gian đều ngồi nghệt mặt nhìn màn hình laptop.”
“Nhưng mà em cũng chưa từng vì luận văn mà bị mất ngủ.”
Cô tự tin chỉ ra ưu thế của mình.
Vân Ly không nói quá, dù mấy tháng sau phải nộp luận văn thạc sĩ nhưng hiện tại cô vẫn ăn ngon, ngủ tốt, trạng thái tinh thần và cơ thể đều tốt hơn Phó Thức Tắc nhiều.
Phó Thức Tắc biết tình hình hiện tại của cô, không mặn không nhạt hỏi ngược lại: “Thật sự không cần anh giúp?”
Vân Ly chém đinh chặt sắt, quả quyết đáp: “Anh cứ viết xong luận án của anh đi đã.”
Cô còn cẩn thận bổ sung thêm: “Anh xong việc của mình thì có thể toàn tâm toàn lực giúp em rồi.”
Phó Thức Tắc dựa vào thân cây, ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô: “Sao anh cứ có cảm giác mình mình viết đến hai bài luận thế nhỉ.”
“No no no.” Vân Ly dựa vào vai anh, “Rõ ràng là hai chúng mình cùng nhau viết mà.”
Vân Dã thử điều khiển máy bay được một lúc thì tự giác thu dọn đồ đạc rút lui, không muốn làm cái bóng đèn đứng đây nuốt cơm chó.
Vân Ly đưa chìa khóa cho cậu em, bất chấp sự phản đối kịch liệt của Vân Dã, cô vẫn làm theo ý mình dán tấm biển người mới tập lái lên.
…
Tới Học viện Điều khiển rất nhiều lần, đây là lần đầu cô chào hỏi đàn em trong cùng phòng thí nghiệm với Phó Thức Tắc.
Đám thanh niên gặp cô ai cũng ngượng ngùng, bối rối.
Vân Ly xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Phó Thức Tắc.
Bàn làm việc của anh tương đối rộng rãi, kéo hai cái ghế dựa ngồi chung cũng không thành vấn đề.
Phó Thức Tắc rót một ly nước, bật điều hoà xong lại quay về ngồi bên cạnh Vân Ly.
Anh chậm rãi cầm một tập tài liệu lên, sau đó vô cùng tập trung bắt đầu viết những công thức tính toán.
Anh cũng đưa cho cô một cái laptop để Vân Ly làm việc của mình.
Cô mở luận văn thạc sĩ ra, mới chú tâm làm không bao lâu, lực chú ý đã bị đám người đi tới đi lui trong phòng phân tán.
Trong vô thức cô nhìn về phía Phó Thức Tắc.
Lần đầu tiên Vân Ly cảm nhận được, mình thực sự có một anh người yêu học xuất sắc.
Thỉnh thoảng mấy cậu thanh niên trong phòng lại đứng dậy đi lấy nước, rồi vài người khác đi đến chỗ nhau thảo luận vài vấn đề gặp phải trong lúc nghiên cứu, Vân Ly nhìn họ, mỉm cười rồi lại ngượng ngùng cúi đầu.
Phó Thức Tắc như thể chẳng để ý gì, đáy mắt anh phản chiếu các kí tự trên màn hình máy tính.
Bị lan toả sự tập trung cao độ này, Vân Ly cũng quyết tâm chấn chỉnh lại bản thân, cố gắng tập trung tinh thần làm việc thật hiệu quả trong một tiếng, nhưng chẳng được bao lâu sự chú ý lại dán lên tài khoản WeChat của Phó Thức Tắc trên màn hình.
Cô ấn mở, có một group chat của phòng thí nghiệm, cứ mấy giây lại có một tin nhắn được gửi đến.
[Ôi con mẹ nó! Ông anh chúng ta mang bạn gái tới thật nè anh em ơi!]
[Đàn anh có người yêu rồi! Ông trời ơi cuối cùng chúng ta cũng tìm được đường sống rồi!]
[Moá! Nhanh tay chụp tấm ảnh làm bằng chứng đi!]
[Điên à! Lộ liễu thế sao được.
Bạn gái đàn anh đang ngồi ngay bên cạnh anh ấy.]
[Chị dâu đẹp quá anh em ạ, yên lặng ngồi một chỗ nhìn chẳng khác nào minh tinh.]
Thấy câu này, mặt Vân Ly thoáng phiếm hồng.
[Thôi đừng dài dòng nữa đi bạn ơi! Chụp kiểu ảnh gửi qua đây xem nào!]
[Vãi nhái, tự mấy ông qua đây mà xem.
Cứ giả bộ lấy đồ gì đó hoặc thảo luận vấn đề gì là được.]
“…”
Lúc này Vân Ly mới ý thức được rằng, mấy hành động nhỏ vừa rồi của đám thanh niên trong phòng đều là vì muốn qua xem mặt cô.
Sau khi biết được chuyện này, Vân Ly cảm thấy bồn chồn, không tự nhiên như đang ngồi trên bàn chông, mỗi lần có người đứng dậy cô đều căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.
Đột nhiên vị giỏi giang đang tập trung làm việc bên cạnh ngẩng đầu lên, khẽ giọng hỏi cô: “Sao thế?”
“…”
Miệng Vân Ly như bị ghim, cô ra hiệu cho Phó Thức Tắc cầm điện thoại lên, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh: [Em thấy ở đây không tiện lắm.]
Phó Thức Tắc: [Không tiện…]
Vân Ly còn chưa kịp nhắn lại, anh đã gửi tiếp nửa vế sau: […làm cái gì?]
Nối liền hai câu này lại, Vân Ly tựa vào ghế dựa, lẳng lặng nhìn về phía Phó Thức Tắc.
[Vậy chúng ta qua phòng trống sát vách bên cạnh?]
Kết hợp với bối cảnh hiện tại, toàn bộ câu chuyện đột nhiên mang một ý vị mập mờ khó tả, Vân Ly không khỏi thoáng bối rối.
Đồng ý thì lại giống chủ động nói: Hôm nay em đến đây không phải để ngồi học với anh.
Mà là có ý đồ khác.
Phó Thức Tắc lập tức đứng dậy, kéo ngăn tủ phía sau rút tập ghi chép thí nghiệm ra, đứng cạnh Vân Ly với ánh mắt đầy trêu chọc.
Vân Ly chậm rãi đứng lên, ôm laptop ngượng ngùng theo sau lưng anh.
Vì không muốn gây chú ý, cô còn cố tình duy trì khoảng cách nhất định với Phó Thức Tắc.
Người con trai phía trước đột ngột dừng bước, tựa như vừa nhớ ra điều gì, nghiêng người nắm lấy tay cô, Vân Ly xấu hổ định tránh né, kết quả vẫn bị anh tóm được.
Mười đầu ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Anh nắm tay cô đi thẳng ra ngoài.
Vân Ly biết cách âm ở đây không tốt, cho nên cả quãng đường chẳng nói câu nào.
Phó Thức Tắc đưa cô tới một phòng thực nghiệm nhỏ.
Bàn điều khiển ở ngay gần cửa ra vào, trong phòng chỉ đặt duy nhất một bàn làm việc và một chiếc sofa
Trong phòng có duy nhất một chiếc cửa sổ nhỏ đóng kín, hơi có mùi ẩm thấp, nhưng Phó Thức Tắc đã bật quạt thông gió lên, chiếc quạt cũ kĩ phát ra những tiếng kêu lạch cạch nặng nề.
Vân Ly vừa mới đặt laptop xuống bàn điều khiển đã bị Phó Thức Tắc áp sát tới, giam cô giữa ngực mình và cánh cửa sau lưng.
Cần cổ dán lên tấm cửa bằng kim loại lạnh buốt, còn lồng ngực người đối diện lại ấm áp, dễ chịu, anh cúi xuống thì thầm bên tai phải của cô: “Giờ tiện rồi chứ?”
Giọng nói trầm ấm hoà cùng tiếng ồn từ quạt thông gió vang lên như sấm vang chớp giật bên tai Vân Ly.
Đột nhiên cô cảm thấy gian phòng này quá mức ngột ngạt, nóng nực.
Và vào thời khắc hiện tại, cảm giác nóng hầm hập ấy đã trực tiếp kéo đến đỉnh đầu.
Cô liếm liếm môi dưới, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp tựa như được tô vẽ của anh, môi Phó Thức Tắc chỉ cách môi cô chưa đầy nửa centimet.
Cuối cùng Vân Ly bối rối quay đầu ra chỗ khác, giơ mu bàn tay lên che môi, đỏ mặt gắt: “Đi viết luận án thôi.”
Phó Thức Tắc thuận theo ý cô người yêu dễ xấu hổ nhà mình, mở laptop ra ngồi xuống.
Anh đưa mắt nhìn cô, thúc giục Vân Ly ngồi xuống đùi mình.
Vân Ly lo lắng đề phòng người nào đó không giữ được đức hạnh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em và anh quả quyết, mạnh dạn dắt nhau đi trước mặt bao người như thế, liệu đàn em của anh có cho rằng hai đứa mình đang làm việc gì không đúng đắn không? Có ý kiến này kia với anh không? Có nghĩ anh tự mãn, kiêu căng không?”
Phó Thức Tắc điềm nhiên đáp, chẳng có vẻ gì lo lắng: “Có lẽ có.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Vân Ly thở dài một tiếng, hàng mi dài cụp xuống.
“Không sao.” Phó Thức Tắc không có vẻ gì là để ý: “Dù sao đó cũng là sự thật mà.”
“…”
Thời khắc này Vân Ly chỉ cảm thấy lời anh ngông cuồng, tự cao tự đại, thì ra anh cũng có mặt không kiêu căng như thế.
Trong vấn đề này Vân Ly có cái nhìn nghiêm túc hơn, cô tương đối lo lắng: “Vậy sau này em không đến đây nữa, miễn để người khác nghĩ xấu cho anh.”
Theo quan điểm cá nhân cô, chuyện kiểu này rất dễ tam sao thất bản, một đồn trăm, trăm đồn ngàn, dễ khiến Phó Thức Tắc hứng phải chỉ trích gièm pha.
Cô biết anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng cô yêu anh, muốn nâng niu trân trọng anh, không nỡ để anh bị bất kì sự hiểu lầm vô căn cứ nào làm tổn thương, xúc phạm dù là nhỏ nhất.
Thấy cô cẩn trọng lo nghĩ như vậy, Phó Thức Tắc chỉ hỏi: “Thế cháo thì sao? Cũng không mang cho anh luôn?”
“Đương nhiên có, sáng em vẫn có thể gặp đưa anh được.” Đột nhiên cô nhớ tới một việc, “Em dự định đến làm tại công ty con của Ưu Thánh Technology, bên đối phương cũng mong muốn em sớm tới đó tiếp nhận công việc, vì thế thời gian gặp gỡ của hai đứa mình sẽ càng ít đi.”
Nhưng cô đã có sẵn kế hoạch trước: “Vì thế trước đó, em nhất định sẽ bồi thường cho anh.
Ngày nào cũng tới tìm anh.”
“Trước tiên, em đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác nữa.” Phó Thức Tắc ôm Vân Ly, nghịch nghịch tóc cô: “Sau này cũng không cần để ý.”
Vân Ly do dự: “Em ở bên anh thế này, có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Vừa rồi thì không…” Phó Thức Tắc quay đầu nhìn cô: “Lúc em không có ở đây, anh lúc nào cũng ngóng tin nhắn của em, không tập trung làm việc được.”
Cô ở bên cạnh, ngược lại anh đỡ phân tâm hơn.
Thời gian hoàn tất luận án tiến sĩ không còn bao lâu, trước kia anh chưa từng có khái niệm về điều này.
Nhưng nghĩ đến người bên cạnh mình sẽ rất thích thú, vui vẻ vì vậy anh muốn lấy bằng được tấm bằng tốt nghiệp tiến sĩ ưu tú nhất cả nước.
“Nhưng mà…” Phó Thức Tắc đẩy laptop sang một bên, kéo cô đến bên ghế sofa, “Hiện tại lại hơi không tập trung.”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào trạng thái mập mờ.
Hai nụ hôn thi nhau rơi xuống môi cô: “Khi chỉ có hai chúng ta, anh không tài nào tập trung học tập được.”
…
Ăn xong hộp cháo cô mang tới buổi sáng, Phó Thức Tắc cảm thấy hơi buồn ngủ, bởi vì thường xuyên dậy trễ nên Vân Ly không có thói quen ngủ trưa.
Có lẽ do tối hôm trước ngủ muộn nên Phó Thức Tắc vừa đặt lưng xuống sofa được mấy phút đã thiếp đi.
Lúc cô rời mắt khỏi điện thoại nhìn sang, anh đã ngủ say.
Vân Ly đứng dậy, thả nhẹ bước chân, khẽ khàng kéo rèm cửa.
Mảnh vải mỏng chẳng có mấy tác dụng, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong có thể nhìn rõ ngũ quan hài hoà trên khuôn mặt an tĩnh của anh.
Vân Ly ngồi trên ghế nhỏ, lặng lẽ quan sát anh.
Rèm mi dài đóng chặt, giữa hai hàng lông mày là sự mệt mỏi mơ hồ, tựa như anh đang chìm trong giấc mộng không hề vui vẻ.
Cô vươn tay vuốt vuốt nếp nhăn giữa đôi hàng mày, khuôn mặt tái nhợt, căng chặt của anh thoáng giãn ra.
Cô lẳng lặng nhìn gương mặt người con trai đang nhẹ nhàng chìm trong giấc ngủ bên cạnh.
Dường như anh đã ngủ sâu, cả người buông lỏng.
Màn hình điện thoại trên mặt bàn thoáng sáng lên, báo tin nhắn tới.
Màn hình khoá vẫn như cũ là tấm ảnh hai người chụp chung.
Vân Ly mở mã pin, trượt đến giao diện WeChat, cô xếp đầu danh sách ưu tiên, tên lưu vẫn là ba chữ như cũ: [Vân Ly Ly].
Mở cửa sổ chat, Vân Ly trượt lên trên, hơi ngẩn người.
Tại cái ngày hai người trùng phùng, Phó Thức Tắc đã gửi cho cô một tin nhắn: [Ly Ly]
Cô lại kéo lên một chút, mỗi ngày anh đều đều đặn gửi cho cô một tin nhắn với chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Ly Ly.]
Đáp lại tất cả chuỗi tin nhắn đó chỉ là một vòng tròn màu đỏ lạnh nhạt, và tin nhắn nhắc nhở hai người không còn bạn bè từ hệ thống.
Như thể không dám tin, Vân Ly tiếp tục kéo lên trên, ngón tay lướt hồi lâu, nhưng kéo mãi vẫn không thấy được điểm tận cùng.
Trong căn phòng vắng lặng chỉ có tiếng hít thở đều đặn của anh.
Vân Ly không biết mệt kiên trì kéo tiếp lên trên, mãi cho tới khi lịch sử tin nhắn kéo đến thời điểm hai người họ chia tay.
Cô gục đầu xuống, nhìn người đang ngủ say bên cạnh, lồng ngực đau nhói cực độ, cho đến tận khi chuông báo thức vang lên, Vân Ly mới hồi hồn vội vàng tắt đi.
Phó Thức Tắc vươn người giãn cơ, trôi chảy, tự nhiên kéo Vân Ly vào lòng.
Giọng Vân Ly hơi khàn: “Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em à?”
Phó Thức Tắc biếng nhác “ừ” một tiếng.
Vân Ly nắm chặt vạt áo: “Thế nhưng em đã xoá anh khỏi danh sách bạn…”
Phó Thức Tắc vuốt tóc cô, hợp tình hợp lí suy đoán: “Biết đâu em lại bí mật add anh lại.”
Giọng anh rất nhẹ: “Giống như lần trước ấy.”
Nửa năm ấy, đêm đêm anh đều ôm hi vọng.
Mong rằng lần tiếp theo, trên giao diện nhắn tin, đáp lại anh không phải mấy lời nhắc nhở lạnh băng, cứng ngắc từ hệ thống, cũng không phải màu đỏ chói mắt đâm vào tim người ta kia…
—
Xương Chẩm (Phần tô màu xanh).
Xương chẩm (Occipital bone) là một trong tám xương chính ở hộp sọ của người, phủ lên thùy chẩm của đại não.
Xương chẩm ở phía sau của đầu, kết nối với các ống chẩm và lỗ lớn ở đáy sọ có tủy sống đi qua (Foramen magnum).
Cấu trúc xương nằm ở mặt dưới của hộp sọ, gần cột sống và đường khâu xương đệm, nằm ở phía sau hộp sọ.