Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 1: Nhỏ giọng một chút



Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, vô cùng ấm áp và thoải mái. 

Trên chiếc giường hoa lệ, cơ thể trần truồng của Tô Bối nằm lên êm ái, sắc mặt đỏ ửng, một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đang đặt trên bộ ngực sữa trắng nõn cao vút của cô.

Bụng dưới trắng bóc không chút mỡ thừa, hai bắp chân mảnh khảnh đang dang rộng, giữa hai chân, một cái đầu húi cua đang chôn sâu ở đó.

Hai bàn tay non mịn của Tô Bối giữ lấy đầu của anh đẩy về phía trong tiểu huyệt, đầu lưỡi như đang bắt chước động tác ra vào của côn th*t càn quét trong tiểu huyệt, vừa liếm vừa mút.

“Ưm… Ông xã… Thoải mái quá… A… Ông xã…”

“Người phụ nữa dam đãng này, em nhỏ giọng một chút, phòng này cách âm không tốt đâu.”

Sắc mặt của Tô Bối bị liếm đến mức ửng hồng, ánh mắt mê ly một lúc lâu mới nhớ đến đây là đâu.

Đôi môi đỏ của cô gái khẽ nhếch lên, sau khi đầu lưỡi của anh rời khỏi tiểu huyệt, bên trong bị trống rỗng vô cùng khó chịu.

“Ông xã… Không chịu nổi, anh nhanh vào đi mà…”

Tô Bối nũng nịu, hai bắp chân thon dài ôm lấy lưng của anh, đói khát nâng tiểu huyệt lên ma sát trên người anh.

Văn Lê nhìn cô vợ nhỏ da trắng xinh đẹp dưới thân, côn th*t bên dưới cũng căng trướng không tưởng tượng nổi, đỡ lấy côn th*t cọ xát vào tiểu huyệt ướt đẫm đến không tưởng kia.

Tô Bối nhổm người dậy, tiểu huyệt chủ động nuốt lấy côn th*t của anh vào.

Văn Lê vươn tay nhéo hạt đậu nhỏ cứng rắn kia, mạnh bạo ve tròn.

Cả người Tô Bối run rẩy một lúc, tiểu huyệt đói khát kẹp chặt lấy côn th*t bên trong.

Chỉ thấy anh không nhịn được mà rên lên một tiếng, Tô Bối còn chưa kịp tận hưởng khoái cảm, đột nhiên bên trong tiểu huyệt đã có một dòng nước nóng tràn ra.

Sắc mặt Tô Bối cứng đờ, vẻ mặt Văn Lê lại cực kỳ khó coi.

Một lát sau mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu huyệt kẹp chặt quá, ông xã vừa mới cắm vào đã bị em kẹp cho đến mức phải bắn tinh…”

Nói xong, bàn tay vỗ lên cặp mông bồng đào đẫy đà của Tô Bối, rút côn th*t ra nằm ở một bên.

“Bà xã… gần đây anh rất mệt mỏi… Nghỉ một lát rồi chúng ta làm thêm hiệp nữa được không?”

Tô Bối liếc qua thứ đồ chơi dặt dẹo ở giữa hai chân của anh, rất bất mãn nhưng phải nhịn lại, khẽ gật đầu.

“Hay là… Chúng ta đi bệnh viện…”

“Không được…” Tô Bối còn chưa nói hết câu đã bị lời nói sắc bén của anh cắt ngang. 

Hồi ấy vẫn chưa từng làm qua, mãi cho đến khi đăng ký kết hôn với Văn Lê, cô mới biết được bối cảnh gia đình Văn Lê, và phương diện kia của Văn Lê… “Không được”.

Cô cũng không hối hận về việc kết hôn với Văn Lê, gia đình Văn Lê ở Lâm Thị có địa vị rất cao mà cả đời này cô không bao giờ với tới đc.

Nghĩ đến đây, cánh tay Tô Bối vươn ra để lên eo anh: “Chúng ta đã kết hôn hai năm rồi, nhân lúc còn trẻ sinh đứa nhỏ, lấy lại vóc dáng cũng nhanh… Đứa nhỏ giao cho mẹ chăm sóc, chúng ta cũng có thể phấn đấu gây dựng sự nghiệp…”

“Bối Nhi… Anh không muốn có con sớm như vậy…”

Văn Lê hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng trấn an:

“Em yên tâm, tương lai cho dù em có biến thành một bà thím, mặt mũi đầy tàn nhang, anh cũng vẫn yêu em như cũ…”

Tô Bối cúi đầu, nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng trong đáy mắt cô đều là sự lạnh lẽo.

Trên đời này cô không tin vào miệng lưỡi đàn ông, hiện tại tuổi cô còn trẻ, Văn Lê có thể tình nồng ý mật với cô.

Một khi thật sự cô hoa tàn ít bướm, không còn vốn liếng gì làm chỗ dựa dẫm, bị một cước đá bay ra khỏi gia đình này là chuyện sớm muộn. 

Hai năm nữa, cơ thể đói khát trống rỗng của Tô Bối vẫn luôn không chiếm được chân chính an ủi. 

Một bên khác, Văn Lê cũng đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tô Bối ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ kém năm.

Chỉ một lát nữa thôi, phải ra ngoài đối mặt với mưa to gió dữ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.