Lâm Quyên xụ mặt đưa đồ cho Tô Bối, thứ này là bà ta nghe Văn Tuyết nói có tác dụng, có thể khiến chỗ riêng tư nhỏ hẹp trắng nõn, bà ta mới nhờ người mua về, chẳng qua năm nay vẫn luôn không có cơ hội dùng. Hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội, đâu biết vừa mở ra là có mùi lạ.
Phía trên đều là chữ tiếng Pháp, chữ này bà ta không hiểu còn không thể hỏi người khác, đành phải tới tìm Tô Bối. Đương nhiên là Tô Bối biết có mùi lạ vì sao, làm bộ làm tịch nhận lấy nhìn.
Chỉ một lát sau, gương mặt vốn hơi ửng hồng càng đỏ hơn.
“Mẹ… Đây không phải là mùi lạ… Đây là mùi hoa thạch nam, bên trong có thành phần của hoa thạch nam..”
Tô Bối vừa đọc hướng dẫn, vừa giải thích:
“Hoa thạch nam vốn có tác dụng chống lão hóa làn da, cũng có công dụng khiến da trắng nõn non mịn… Còn có…”
“Được rồi được rồi, đã biết!”
Lâm Quyên đoạt lấy đồ trong tay Tô Bối, ôm lọ nhỏ ra cửa.
Tô Bối đứng ở cửa, nghĩ tới hình ảnh kế tiếp, đặc biệt tri kỷ kêu lên với bóng dáng Lâm Quyên:
“Mẹ… Phía trên nói phải bôi tinh hoa dịch ở bên ngoài, để nó tự mình hoàn toàn hấp thu, lại tiến hành chuyện phòng the hiệu quả càng tốt…”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên quay đầu trừng Tô Bối một cái: “Câm miệng!”
Tô Bối càng không câm, trái lại mở miệng khuyên nhủ:
“Mẹ… Người đàn ông không hiểu phong tình như cha, trong chuyện giường chiếu phụ nữ như chúng ta chủ động một chút, nhiệt tình một chút mới câu được…”
Lâm Quyên không nói nữa, trừng mắt với Tô Bối đi trở về phòng.
…
Đợi người rời đi Tô Bối khóa cửa phòng lại, từ cửa ngầm đến phòng làm việc, cả người trực tiếp quấn lấy Văn Quốc Đống.
Phía dưới Văn Quốc Đống vẫn luôn cứng rắn, chưa từng mềm xuống, bàn tay đẩy áo ngủ của Tô Bối ra, ôm người ngồi lên nhục côn:
“Ừm… Sao lâu như vậy mới về?”
Tô Bối cởi kính trên mũi Văn Quốc Đống ra, môi đỏ hôn lên mặt người đàn ông, hoa huy*t trống rỗng được lấp đầy xong, giọng nói khàn khàn:
“Ông xã… Mở camera phòng ngủ chính đi…
“Tiểu tao hóa! Suốt ngày trong lòng tính toán chuyện không tốt…”
Văn Quốc Đống ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác trên tay không dừng lại, trực tiếp mở camera phòng ngủ chính.
“Ừm… Người ta đâu thể so được với anh? Lúc trước anh lắp camera ở phòng ngủ là có rắp tâm gì?”
Tô Bối cởi áo ngủ trên người Văn Quốc Đống, dán sát cơ thể nóng bỏng của mình vào người Văn Quốc Đống:
“Có người đàn ông nào sẽ phát rồ lắp camera theo dõi ở phòng ngủ nhà mình?”
Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, nhục côn cắm sâu vào trong hoa tâm: “Lúc trước có tiểu tao hóa thích cáu kỉnh, trong tay không nắm chút đồ vật, sợ cô ấy chạy mất!”
Nghe thấy thế khóe miệng Tô Bối giật giật, chưa từng nghĩ tới ban đầu Văn Quốc Đống lưu trữ những hình ảnh đó là vì “áp chế” cô…
“Anh không nghĩ tới, nhỡ đâu video này bị lộ ra ngoài thì làm sao bây giờ?”
Văn Quốc Đống đột nhiên ôm Tô Bối đứng dậy, đè Tô Bối lên bàn gỗ đỏ thao mãnh liệt một lát:
“Ai dám để lộ ra ngoài? Hửm? Đợi em thành Văn phu nhân chân chính… Ai dám nói xấu?”
“Ừm… Quá, quá nhanh… A…”
Tô Bối nhỏ xinh bị đè trên bàn làm việc, hơi nghiêng đầu nhìn màn hình thì thấy hình ảnh Lâm Quyên trần trụi cơ thể nằm trên giường phòng ngủ chính.
Lâm Quyên trần trụi cơ thể, hàng năm tới thẩm mỹ viện vẫn có tác dụng, tuy cơ thể đẫy đã không còn yểu điệu tinh tế như lúc trẻ, ngoại trừ tướng mạo dần nhạt đi, cơ thể vẫn có hương vị khác.
Tô Bối thấy Lâm Quyên cau mày, vẻ mặt ghét bỏ lấy lọ “tinh hoa hộ lý” chứa d*m thủy của cô và tinh dịch của Văn Quốc Đống bôi lên nhục huyệt giữa hai chân.
Nhìn thấy cảnh này, hoa huy*t của Tô Bối không nhịn được siết chặt, cắn chặt lấy cự côn của Văn Quốc Đống, đôi tay cũng bóp lấy cánh tay hắn:
“Ừm… Ông xã…”
Văn Quốc Đống cảm nhận được hoa huy*t của Tô Bối trở nên nhiệt tình hơn, không nhịn được tăng lực va chạm: “Tiểu tao hóa! Cắn chặt như vậy muốn bị ông đây thao chết sao?”
Thấy đôi mắt Tô Bối đều nhìn chằm chằm màn hình, Văn Quốc Đống thuận thế liếc mắt nhìn hình ảnh trong màn hình, không nhịn được nhíu mày.
“Lãng hóa! Bà ta có dáng người đẹp như em không?”
Đôi má Tô Bối ửng đỏ, hoa huy*t càng bị hình ảnh trong video kích thích siết chặt lại: “Ông xã… Um…”
Văn Quốc Đống cúi người thô lỗ gặm cắn Tô Bối, phía dưới va chạm Tô Bối mãnh liệt phát ra âm thanh.
Bên này hình ảnh tình cảm mãnh liệt triền miên, đối lập hoàn toàn với hình ảnh bên trong máy tính.
Tô Bối nhắm mắt đôi tay ôm lấy sau lưng Văn Quốc Đống, lòng bàn tay thường cọ qua vết sẹo trên lưng của người đàn ông.
“A ừm… Sắp… Sắp chết mất…”
Văn Quốc Đống không quan tâm thao người phụ nữ dưới người, giọng nói tức giận:
“Tối hôm nay bồi bổ nhiều như vậy, không phải nên thao nhiều sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối trợn mắt, phóng to hình ảnh trong camera máy tính.
Trong màn hình Lâm Quyên không ngừng dùng ngón tay dính dịch nhầy bôi lên nhục huyệt, theo lồng ngực bà ta phập phồng càng lúc càng lớn.
Cái tay dính d*m thủy của cô và tinh dịch của Văn Quốc Đống, chậm rãi cắm vào nhục huyệt.
Tô Bối nhìn thấy cảnh này, vội vàng hôn lên Văn Quốc Đống, nghẹn ngào nói: “Ông xã… Rất muốn bị ông xã thao chết…”
“A… Ừm… Ông xã… A…”
Còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống bế cô đứng dậy, tách hai chân cô ra, vừa đi vừa thao ở trong phòng làm việc.
“Ừm… Ông xã thao thật sâu… Ừm… Rất thích…”
“Ông xã… Ừm…”
Cả người Tô Bối treo trên người Văn Quốc Đống không ngừng phát tao phát lãng: “Ông xã a… Ừm… Ông xã thao thật thoải mái…”
“Ông xã, có phải bây giờ mẹ vô cùng cơ khát hay không… Bà ta đang dang rộng chân đợi anh lát nữa đến thao bà ta đấy… A…”
“Thao bà ta?” Văn Quốc Đống không thèm liếc mắt nhìn màn hình một cái: “Con cháu của ông đây không phải một năm này đều cho em? Bị tiểu tao hóa em ép thành như vậy, không thể cứng nổi với bà ta!”
“Ừm… Vậy mẹ thật đáng thương… Bà ta đang dùng tay mình đấy… Ừm…”
Tô Bối nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Lâm Quyên, không nhịn được nghĩ tới năm đó mình bị Văn Lê trêu chọc dục cầu bất mãn, kết quả còn bị Lâm Quyên trào phúng không biết đẻ.
Nghĩ như vậy Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, lại phóng đãng hơn.
“Cô nhóc chết tiệt, tao muốn chết!”
“Ừm… Ông xã… Nhanh bắn cho người ta đi… Ừm… Em gái của Tiểu Ngọc cần anh nỗ lực hơn.”
Văn Quốc Đống thở sâu một hơi, ôm Tô Bối đè cô lên cửa kính phòng làm việc: “Em đúng là giỏi câu người!”
“A… Ông xã… Lại nhanh thêm chút nữa… Ừm.”
Trong phòng làm việc tình cảm mãnh liệt vẫn chưa lui, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối thao bao lâu, Tô Bối sẽ nhìn Lâm Quyên tự an ủi bấy lâu.
Hơi thở của Văn Quốc Đống dần trở nên dồn dập, một tay đè Tô Bối trên bàn sách, đưa đẩy thật mạnh mấy cái xong, tinh dịch nóng bỏng bắn vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của Tô Bối.
“Um…”
Hai chân của Tô Bối quấn lấy eo Văn Quốc Đống, cảm nhận được hoa huy*t có dòng nước nóng bắn vào, nâng mông lên:
“Ông xã… Thật lợi hại…”
Văn Quốc Đống cúi người mút núm vú phấn nộn của Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Tối nay còn có thể bắn ba lần…”
Nghe thấy thế cơ thể Tô Bối nóng lên, hoa huy*t không nhịn được co rút lại: “Được… Được… Ông xã muốn bắn bao nhiêu lần thì bắn bấy nhiêu lần…”
Văn Quốc Đống không đeo mắt kính đôi mắt híp lại: “Em…”
Mới mở miệng, Tô Bối đã kéo hắn tới trước mặt: “Em muốn đến phòng ngủ chính bị ông xã giày vò cơ…”
“Lãng hóa!”
Tô Bối vươn tay véo núm vú trước ngực Văn Quốc Đống:
“Ai bảo tối hôm nay bà ta quyến rũ anh như vậy, đương nhiên là chúng ta không thể để bà ta vất vả uổng phí… Để con dâu tới bị anh thao thay bà ta… Không tốt sao…”
Văn Quốc Đống hung dữ trừng mắt với Tô Bối một cái: “Em không sợ bà ta đói khát bá vương ngạnh thượng cung với anh sao?”
“Không sợ…”
Tô Bối nhếch miệng, vươn tay kéo ngăn tủ bàn làm việc, lấy một túi thuốc bột quơ trước mắt Văn Quốc Đống: “Có nó, không chỉ khiến Lâm Quyên gục, còn có thể khiến bà ta nghĩ mình bị anh thao cả đêm..”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống như nhớ tới gì đó nhìn chằm chằm Tô Bối: “Thứ này em lấy tới tay khi nào?”
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống hiểu rõ, dán sát bên tai hắn liến vành tai hắn nói: “Anh đoán xem…”
“Tô Bối.”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối thao hoa huy*t mãnh liệt: “Ông đây thông minh nửa đời người, ngã vào trong tay em bị chơi lăn qua lộn lại sao?”
“Ồ… Ông xã… Anh làm gì thế… A..”
“Lần trước em đi thuê phòng với Văn Lê, tra tấn sống ông đây cả một đêm? Hửm?”
hoa huy*t của Tô Bối mới nghỉ không lâu, Văn Quốc Đống lại đưa đẩy cự côn.
“Ừm… Em tra tấn anh chỗ nào? Em và Văn Lê là vợ chồng trên pháp luật, hiện giờ em và anh, là yêu đương vụng trộм… А…”
“Vợ chồng?” Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng:
“Lập tức sẽ không phải… “
“Hửm? Văn Lê sẽ đồng ý ly hôn sao?”
Văn Quốc Đống nhìn chỗ giao hợp của hai người: “Nó không đồng ý hai người vẫn có thể ly hôn…” Chỉ là chuyện một tờ giấy mà thôi.
Hiện giờ hộ khẩu của Văn Ngọc đều đã xong, còn rơi xuống danh nghĩa của hắn.
Thứ như quy củ, không ước thúc được người không tuân theo quy ců.
“Vậy mẹ… Làm sao bây giờ? Ừm.”
“Để bà ta làm Văn phu nhân trên danh nghĩa… Em làm Văn phu nhân trên pháp luật…”
Sau khi nói xong, trong phòng làm việc lại vang lên tiếng thở dốc ái muội.
Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống bắn xong lần nữa.
Tô Bối mới thúc giục người đàn ông trở về phòng.
Thấy người muốn đi, Tô Bối đưa sữa bò thêm “hai tầng” thuốc đưa cho Văn Quốc Đống.
“Không được để bà ta chạm vào một đầu ngón tay của anh… Em ở đây nhìn đấy!”
Văn Quốc Đống nhận sữa bò, liếc mắt nhìn cô một cái: “Anh không quay về thì không chạm được vào bà ta…”
“Chuyện đó không được…’’
Ly sữa bò này là thứ tốt, nghe Văn Uyển nói, lúc trước cô ấy bỏ thuốc Văn Tuyết xong.
Văn Tuyết đến câu lạc bộ một lần tìm bốn năm tiểu thịt tươi mới giải được dược tính.