Văn Quốc Đống buồn bực không hé răng hút một điếu thuốc xong, thì thoáng thấy quần lót ren của Tô Bối để lại ở cuối giường.
Chỉ trong nháy mắt đôi mắt ông thâm trầm, lại nghe thấy di động vang lên một tiếng.
Bàn tay Văn Quốc Đống cầm quần lót quấn lấy gậy th*t cứng rắn, lấy di động xem qua.
Cơ thể mềm mại nửa che nửa hở của Tô Bối lọt vào tầm mắt, đầu v* trắng hồng đầy đặn khiến áo ngoài thêu ren nhô cao, gần như gió thổi qua là có thể thấy núm vú kiều diễm.
Làn váy ngắn đến mức không thể che khuất đùi, Tô Bối cố ý bày ra tư thế, hoa huy*t giữa hai chân như ẩn như hiện.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối õng ẹo tạo dáng trong ảnh chụp, đôi mắt ngây ngốc, trực tiếp gọi cho Tô Bối.
Tô Bối gửi ảnh chụp xong thì để di động sang một bên, hoàn toàn không ngờ tới Văn Quốc Đống sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới, luống cuống tay chân nghe máy.
Chỉ nghe giọng nói của ông lộ ra lạnh lẽo truyền tới: “Tối nay con d/â/m để nó chạm vào một chút thử
xem…”
Tô Bối nhướng mày: “Ba…”
Mới nói một chữ xong, bên kia cúp điện thoại.
Trên wechat, Văn Uyển lại gửi mấy video ngắn tới.
Tuy không quay mặt người đàn ông, nhưng Tô Bối nhìn nửa người dưới màu lúa mạch, cũng có thể tưởng tượng ra dượng của Văn Uyển không phải lão nam nhân tai to mặt lớn.
[gậy th*t của dượng em thô, hay bác cả em thô?]
Tô Bối nhìn những lời này hơi thở gấp gáp hơn, nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Văn Quốc Đống, nhếch miệng nhắn tin đáp lại.
[Bác cả em vừa thô vừa dài.]
Sau khi Tô Bối trả lời xong, ấn lên màn hình di động mấy cái, xóa bỏ lịch sử trò chuyện của hai người, cất di động ra cửa.
Văn Lê đã khử trùng cho mấy món đồ chơi nhỏ xong, thì thấy Tô Bối mặc đồ ngủ tình thú đi ra.
Cả người nhào về phía Tô Bối: “Vợ d/â/m đ/ã/n/g của anh thật đẹp…”
Tô Bối còn chưa kịp phản ứng đã bị Văn Lê đè dưới người:
“Ừm… Chồng… Anh đè c/h/ế/t em..”
“Chồng không chỉ muốn đè c/h/ế/t em, còn muốn ** c/h/ế/t em!”
Văn Lê véo mạnh núm vú của Tô Bối một cái: “Tiểu d/â/m phụ! Lâu như vậy có nhớ chồng hay không? Hửm?”
Núm vú của Tô Bối bị Văn Lê véo không nhẹ không mạnh như vậy, cảm giác đau đớn không khỏe từ núm vú truyền tới, không khỏi nhớ tới Văn Quốc Đống…
Văn Quốc Đống ngoại trừ những lần ** mạnh, làm tàn nhẫn ra, dường như mỗi lần ở trên giường rất quan tâm người khác…
Nghĩ như vậy, đột nhiên tâm lý của Tô Bối mất cân bằng, núm vú đột nhiên đau xót:,
“Ừm… Chồng…”
Thấy cô thất thần, ngón tay Văn Lê dùng sức véo một lát, vẻ mặt không tốt nói: “Tiểu d/â/m phụ đang nhớ tới ai?”
Tô Bối lấy lại tinh thần, hôn khóe môi Văn Lê: “Nghĩ tới chồng…”
“Anh không tin.”
Tô Bối hơi mở hai chân ra: “Chồng không tin… Vậy tự mình kiểm tra đi…”
Văn Lê vén váy mỏng lên, phủ phục giữa hai chân Tô Bối, trên hoa môi phiếm hồng toàn dịch nhầy trong suốt, chóp mũi ngửi hoa huy*t một lát nói:
“Vừa rồi vợ d/â/m đ/ã/n/g tự mình chơi đùa à?”
Sắc mặt Tô Bối hơi đổi: “Ừm… Chồng không ở nhà người ta chỉ có thể tự mình chơi… A…”
Vừa dứt lời, đầu lưỡi của Văn Lê đẩy hoa môi ra.
“Văn Lê, mẹ con mới nói bà ta có chút không thoải mái lắm, bảo con trở về!”
Giọng nói không nghe ra vui buồn của Văn Quốc Đống truyền từ ngoài cửa vào, trong đôi mắt Tô Bối nhanh chóng hiện lên ý cười.
Văn Lê không chú ý tới biểu cảm của Tô Bối thay đổi, nhưng mà sắc mặt anh không dễ nhìn, nghẹn thành màu gan heo.
“Ba… Đã muộn như vậy! Tự ba đi qua đó không được sao?”
Tô Bối nghe được trong giọng nói của Văn Lê đang cố nén sự tức giận, hai chân cố ý để lên vai anh giẫm nhẹ, yêu kiều nói: “Chồng…”
“Đó là mẹ con!”
Văn Quốc Đống đứng ở cửa, giọng nói cao thêm mấy độ: “Cút ra đây cho ba!”
Văn Quốc Đống bất chợt nổi giận, không chỉ Văn Lê bị rống đến ngu người, ngay cả Tô Bối cũng không nhịn được trái tim run lên.
Tô Bối ý thức được Văn Quốc Đống thực sự nổi giận, đẩy Văn Lê trên người ra: “Có khả năng mẹ thực sự có việc… Anh mau đi xem đi…”
Gương mặt Văn Lê âm trầm, bò xuống khỏi người Tô Bối.
Tô Bối kéo chăn che khuất người, vỗ sau lưng Văn Lê trấn an: “Ngoan… Đừng tức giận… Mẹ quan trọng nhất…”
Gương mặt Văn Lê âm trầm mặc quần áo: “Bối Nhi! Tính cách em quá dịu dàng… Bà ấy không muốn em vui… Bà ấy biết rõ hôm nay là sinh nhật của em, hơn nửa đêm quậy như vậy, không thấy phiền à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối cũng không tức theo Văn Lê:
“Chồng… Dù sao mẹ đã lớn tuổi… Ba và anh lại không ở bên cạnh, trong lòng bà ấy chắc chắn không có cảm giác an toàn…”
“Lớn tuổi? Anh thấy bà ấy bị tiền mãn kinh thì có! Mỗi ngày đều thần kinh nhìn ai cũng không vừa mắt, nhìn ai cũng không hài lòng…
Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Lê không kiên nhẫn, vươn tay sờ gậy th*t của anh, dịu dàng khuyên nhủ: “Cũng có khả năng là mẹ ở biệt viện, ba lại không ở bên cạnh… Nên suy nghĩ nhiều…