Edit: Khả Khả
Phản tặc ẩn nấp trong sơn trại trong núi Vân Linh, địa điểm hẻo lánh, đường xá khó khăn. Đặc biệt, sau hai ngày mưa lớn, trên núi phủ đầy bùn đất, vô cùng lầy lội, chỉ cần vô ý thì bùn bám đầy người, tay chân không nhanh nhẹn thì có khả năng sẽ lăn xuống núi.
Hơn ba mươi tên phản tặc đồng loạt bị bắt trói, trói xâu thành một dây như xâu bắp ngô bị Cẩm Y Vệ áp xuống núi, tên tăng nhân giả Lâm Ngọc gặp trong chùa cũng nằm trong số đó.
Lâm Ngọc lúng túng ngồi trên con ngựa của Lý Hạc Minh, một tay cầm dù, một tay cẩn thận nắm dây cương. Nàng thấy từng người từng người một đi dọc theo sườn núi, bất giác nàng nhận ra một chuyện, lát nữa nàng phải xuống núi bằng cách nào đây?
Hà Tam thừa lệnh Lý Hạc Minh trông coi Lâm Ngọc, hắn thấy nàng căng thẳng túm dây cương, thầm nghĩ có lẽ nàng sợ hãi, nên quan tâm nói: “Có phải Lâm tiểu thư chưa từng cưỡi ngựa đúng không?”
Ngựa này của Lý Hạc Minh là chiến mã do Hoàng Thượng ban thưởng, nó cao gầy hơn những con ngựa bình thường, tính tình còn quái đản, Lý Hạc Minh mất hơn nửa tháng mới thu phục được nó, không ngờ lúc này nó lại ngoan ngoãn để Lâm Ngọc ngồi lên.
Lâm Ngọc khẽ gật đầu: “Chỉ cưỡi qua được vài lần, khi còn nhỏ ca ca có dạy ta cưỡi ngựa con, nhưng khi ấy ta không đủ sức nắm dây cương, suýt nữa té ngựa, từ đó về sau, người nhà không cho ta động đến nữa!”
Năm nay Hà Tam 32 tuổi, cha mẹ mất sớm, ngay từ khi còn nhỏ hắn đã được quân lương của quân đội nuôi sống, lớn lên trên lưng ngựa. Nghe Lâm Ngọc nói vậy, hắn thuận đà nhìn lướt qua cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Da trắng như tuyết, xương cổ tay gầy nhô lên, đúng thật là không phải đôi tay có thể thuần phục được ngựa.
Hắn nghe trong giọng nàng có chút tiếc nuối, liền an ủi: “Không biết cưỡi cũng không sao, trong thành có mấy cô nương cưỡi ngựa thành thạo đâu, sau này ra ngoài cứ ngồi xe ngựa là được!”
Lý Hạc Minh đứng cách đó không xa, đang phân phó công việc xuống núi cho thuộc hạ, nghe thấy Hà Tam nói chuyện vui vẻ với Lâm Ngọc, hắn liếc mắt nhìn qua, sau đó phân phó thêm vài câu nữa rồi đi đến.
Ban đầu Hà Tam không nhìn thấy người, hắn híp mắt nhìn đội ngũ đang xuống núi, miệng lẩm bẩm nói: “Mưa lớn như vậy, mong là đừng xói lở đường!”
Lâm Ngọc nói: “Có rất nhiều người lên chùa Linh Vân khấn phật, mỗi năm đều tu sửa đường núi, chắc sẽ không sao đâu!”
Hà Tam thuận miệng hỏi: “Lâm tiểu thư có tin Phật không?”
Lâm Ngọc mỉm cười, lắc đầu: “Không tin!”
“Thật tiếc,” Hà Tam nói: “Ta nghe người ta nói, cây ngô đồng trăm năm trong chùa Linh Vân rất linh thiêng, có thể cầu nhân duyên ở đó!”
Chân Lý Hạc Minh dài, chỉ vài ba bước là đã đến trước mặt hai người, hắn vừa nghe những lời này, mặt không có biểu tình gì liếc Hà Tam một cái.
Hà Tam vội sửa lại nét mặt: “Trấn Phủ Sử!”
Lý Hạc Minh nói: “Đi theo đoàn, trong núi có sương mù, cẩn thận chút!”
Hà Tam gật đầu, sau đó chạy đến cởi dây ngựa đang trói trên cây, nhưng khi hắn lên ngựa đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Chùa Linh Vân ở sườn núi, sơn trại này cao hơn chùa Linh Vân một đoạn. Vì để tránh rút dây động rừng cho nên khi điều tra, bọn họ không cưỡi ngựa theo. Nhưng khi nghe nói Lâm Ngọc mất tích, Trấn Phủ Sử bất chấp tất cả, cưỡi ngựa cùng với Hà Tam lên trước, sau khi đột nhập hang ổ của phản tặc, hắn quay lại đưa người về.
Nói cách khác, nơi này cách chùa Linh Vân một đoạn đường núi, chỉ có hắn và Trấn Phủ Sử có hai con ngựa. Hắn cưỡi một con, còn một con kia hai người cưỡi thế nào?
Hà Tam nghĩ đến đây liền quay lại nhìn. Giữa màn mưa mông lung, Lâm Ngọc giơ dù lên cao nhìn Bắc Trấn Phủ Sử ai ai cũng sợ hãi mỗi khi nhìn thấy, nàng lúng túng không biết phải làm sao, quả nhiên nàng cũng đang lo lắng vấn đề này.
Hà Tam nhìn Lâm Ngọc rồi lại nhìn ánh mắt sắc bén như mọi ngày của Lý Hạc Minh, tiếng chuông trong đầu vang lên, hắn lập tức hiểu được “mưu đồ” của Lý Hạc Minh. Hắn không dám ở lại lâu quấy nhiễu chuyện tốt của lão đại, vội nhảy lên ngựa đi trước.
Mưa trên núi tuy nhỏ nhưng dày đặc, nước mưa đập vào dù nhảy tung toé. Lâm Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không thể nhịn được, nói: “Lý đại nhân, chúng ta.. ta và ngài về thế nào đây?”
Lý Hạc Minh nghe nàng nói được một nửa rồi vội vàng sửa lại, liền liếc nàng một cái, nói: “Về chùa trước, để cho nàng gặp mẫu thân mình!”
Nước mưa bắn lên mặt hắn rồi trượt xuống dưới, Lâm Ngọc trơ mắt nhìn giọt nước mưa chảy vào mắt hắn, nhưng hắn lại không hề chớp mắt. Tựa như đã quen với những cơn mưa thế này, chỉ đưa tay quẹt ngang, thoạt nhìn còn tiêu sái hơn Lâm Ngọc nàng chỉ ướt một nửa.
Dung mạo của Lý Hạc Minh quả không tầm thường, mày kiếm mắt sáng, khí chất hiên ngang. Song, Lâm Ngọc không có tâm trạng thưởng thức, nàng dời mắt đi, ngón tay siết chặt dây cương, nhíu mày nói: “Ta không phải hỏi cái này, hiện tại chỉ có một con ngựa, ta với ngài không thể…không thể cưỡi chung ngựa được!”
Ngữ khí của Lý Hạc Minh lãnh đạm: “Ý Lâm tiểu thư muốn Lý mỗ đây làm mã phu cho nàng?”
Lâm Ngọc thầm nghĩ: Vì biết ngươi không thể hạ mình làm mã phu cho nên ta mới hỏi.
Nếu không phải nàng bị thương ở chân, tội gì nàng phải hỏi hắn như vậy, cứ đi theo đoàn người đó là được rồi, nhưng lúc này, ngay cả xuống ngựa cũng cần hắn giúp.
Nàng suy tính một hồi, đột nhiên con ngựa đen bên dưới giật giật, nàng vội kéo dây cương, suýt rơi cả dù.
Lý Hạc Minh đưa tay đỡ eo nàng, đợi cho nàng ngồi ổn định mới kéo dây cương từ trong tay nàng ra, rồi nhấc chân giẫm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa.
Động tác hắn dứt khoát, Lâm Ngọc không kịp phản ứng, chiếc dù chúi về phía trước, sau đó một cánh tay từ sau nàng đưa lên vịn lại. Thân thể lạnh ngắt dán lên lưng nàng, không dán chặt nhưng cũng đủ khiến nàng gồng cứng người không dám nhúc nhích.
Lý Hạc Minh không hề đưa ra phương án giải quyết, hắn rũ mắt liếc nàng, nhàn nhạt nói: “Đây là ngựa của Lý mỗ, nếu Lâm tiểu thư không muốn ngồi chung, vậy thì xuống ngựa tự về đi!”
Nói xong, hắn túm dây cương, quát: “Gia!”
Ngựa động đậy, Lâm Ngọc sợ té ngã vội ôm cánh tay phía trước theo quán tính mới có thể ngồi vững, sau, cánh tay kia thả lỏng, Lý Hạc Minh nhận dù trong tay nàng che trên đỉnh đầu.
Mặt nàng đỏ bừng, nhưng lại không thể nói lời cự tuyệt. Bởi vì Lý Hạc Minh nói không sai, đây là ngựa của hắn, không có chuyện hắn nhường cho nàng, mà nói trắng ra thì hiện tại hắn chịu cho nàng quá giang đoạn đường, nàng nên cảm tạ hắn mới đúng.
Khả: cái mỏ hỗn như vầy mà mấy bà đòi H ở đâu ra. Cái gì thì cũng từ từ, gọt xong cái mỏ đã nha.
——oOo——