Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 38: HƠI H!



Edit: Khả Khả

Lâm Ngọc nói muốn chuộc lỗi, nhưng hiện tại nàng không biết làm thế nào mới có thể khiến Lý Hạc Minh nguôi giận vì cái tát này, mà cho dù muốn chuộc lỗi thì cũng đợi đến chạng vạng về Lý phủ, đêm khuya thanh vắng mới cơ thể “chuộc lỗi” với hắn được.

Song, Lý Hạc Minh không có ý định đợi, hắn nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Chuộc lỗi thế nào?”

Mặc dù tính tình hắn lạnh lùng kiệm lời, nhưng Lâm Ngọc vừa mới hạ bạc thang, hắn cũng hạ tính tình của mình xuống, nàng rất hài lòng. Thấy vẻ mặt hắn giãn ra, nàng cảm thấy dường như có chút điểm chung với hắn.

Lâm Ngọc hơi nâng mặt nhìn hắn, ánh mắt trong veo đảo qua gương mặt lạnh lùng, cuối cùng dừng trên đôi môi mỏng của hắn

Chỗ nàng cắn trên môi vẫn còn vết sẹo, có lẽ là chưa lành được.

Một tay Lâm Ngọc siết khăn thêu, một tay chậm rãi vịn đầu vai rộng lớn của hắn, kéo người xuống gần nàng một chút, Lý Hạc Minh cũng rất phối hợp, Lâm Ngọc chỉ dùng chút lực, hắn đã cúi thấp người xuống.

Đương nhiên, Lâm Ngọc nhận ra được điều này, nàng chớp mắt, ngửa đầu nhẹ hôn lên môi hắn. Thật ra cũng không thể nói là hôn, chỉ là môi nàng chạm lên môi hắn thôi.

Mùi thuốc và hương phấn son quen thuộc tràn vào giữa môi, Lâm Ngọc hôn lướt qua, Lý Hạc Minh lại không thể nhịn được, yết hầu lăn lộn mấy vòng, hắn giữ bàn tay đang vịn vai mình, cúi người há miệng ngậm môi nàng.

Đầu răng cắn lên đôi môi mềm mại của nàng, Lâm Ngọc cố chịu, cẳng chân rụt lại theo phản xạ, nhưng không tránh né, mặc cho Lý Hạc Minh ngậm môi nàng liếm mút.

Có lẽ nàng đã coi thường dục vọng của Lý Hạc Minh, hắn ngậm cắn môi nàng thôi vẫn chưa đủ, chiếc lưỡi nóng ướt tách mở hàm, đi vào quấn lấy đầu lưỡi nàng.

Môi lưỡi triền miên, nước bọt quyện vào nhau khiến Lâm Ngọc chịu không nổi, nàng vô thức nắm chặt vai áo phi ngư của Lý Hạc Minh. Không biết là bị hắn cắn đau hay là bị hắn hôn đến mức thở không nổi, nàng khẽ rên “ưm” một tiếng.

Âm thanh vừa nhỏ vừa mềm, Lý Hạc Minh nghe xong thì thứ được gói trong quần áo lại cứng lên hai phân.

Khi Lý Hạc Minh hôn nàng, hắn không thích nhắm mắt, hắn luôn nhìn chăm chăm vào nàng, tựa như đang chiêm ngưỡng gương mặt đỏ bừng kia. Lâm Ngọc bị hắn nhìn chằm chằm khiến mặt càng nóng lên, nàng đưa tay che mắt hắn, giọng nghẹn ngào: “Chàng đừng…ưm…đừng nhìn…”

Lý Hạc Minh kéo tay nàng xuống, thở hổn hển vươn đầu lưỡi liếm cánh môi đang sưng đỏ của nàng, trầm giọng hỏi: “Vì sao không thể? Ta có từng cấm nàng nhìn ta không?”

Nói xong, dường như hắn còn chưa hôn đủ, lại cúi đầu hôn nàng mãnh liệt hơn, vẫn sâu như vậy, chiếc lưỡi mềm dẻo chui vào khoang miệng, dùng sức cuốn lấy đầu lưỡi mềm ướt vừa mới được buông tha của nàng.

Hắn hôn rất sâu, không hiểu sao lại khiến Lâm Ngọc nhớ đến đêm tân hôn hôm đó của hai người, Lý Hạc Minh dùng vật kia đâm vào rút ra trong cơ thể nàng.

Nàng nhớ tư vị kia, hai chân kẹp chặt theo bản năng, không biết vì sao lại thế này, nàng cảm giác được dưới thân mình có hơi ươn ướt.

Nhất cử nhất động của nàng không thể qua được mắt của Lý Hạc Minh, hắn rũ mắt đảo qua bắp đùi nàng, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua váy thấy được khe hẹp kia đang rỉ nước, hắn hỏi: “Nghĩ gì?”

Câu hỏi của hắn không rõ ràng, Lâm Ngọc lờ mờ không hiểu, nhìn hắn: “Hả?”

Lý Hạc Minh không giải thích, một tay hắn chống vào tay vịn ghế Lâm Ngọc đang ngồi, một tay hắn đưa xuống hai chân nàng dò xét.

Ngón tay thon dài cách lớp váy chui vào giữa hai chân, đầu ngón tay trượt xuống nơi riêng tư của nàng.

Ngón tay cọ lên lớp vải ngoài cửa huyệt, không biết đụng trúng chỗ nào, làm thân thể Lâm Ngọc khẽ run lên, vội nắm lấy cánh tay hắn: “Đừng, không được, còn đang bị thương!”

Năm ngón tay mảnh khảnh giữ lấy tay hắn, động tác của Lý Hạc Minh dừng lại một chút, hắn liếc nhìn bàn tay trên cánh tay mình, sau đó tiếp tục chậm rãi vuốt ve khe hẹp kia. Hắn hỏi: “Bôi thuốc chưa?”

Lâm Ngọc khẽ gật đầu: “Hôm qua có bôi, nhưng hôm nay đi gấp quá, quên rồi, mà vẫn còn khó chịu!”

Đêm đó Lý Hạc Minh đã rất hạn chế lực, cảm thấy mình không mạnh bạo mấy, ít ra nó không sưng nhiều, cũng không bị thương. Khi nghe xong, hắn nhíu mày nói: “Để ta xem!”

Nói rồi, hắn tách đùi Lâm Ngọc ra, vén áo quỳ một gối trước người nàng, lật váy lên.

Giờ phút này hắn nói quỳ là quỳ tức khắc, đúng là không có chí khí. Lâm Ngọc vội vàng giữ váy nhưng không lay chuyển được hắn, lại còn bị Lý Hạc Minh nhấc hai chân lên lột cả tiết khố ra, tiếp đó hắn bắt lấy mắt cá chân nàng để nàng giẫm lên ghế.

Làn váy cuộn tròn ở bên hông, bị đùi và eo kẹp lại, lưng nàng ngã dựa vào ghế, hai chân trắng muốt hơi tách ra, tiểu huyệt múp máp trắng hồng lộ ra trước mặt Lý Hạc Minh.

Đúng thật là không ổn, Lý Hạc Minh nhẹ tách cánh hoa ra, hắn thấy có một chỗ bị xước, không nghiêm trọng lắm, đã lành, nhưng hôm nay sẽ không thể chịu được cây gậy to dài của hắn quấy phá, nếu đổi lại là thứ vì đó mềm mềm thì không thành vấn đề.

Có lẽ chỗ này của nàng đã bị Lý Hạc Minh đâm vào, nên cửa huyệt trông dễ nhìn hơn đêm tân hôn, chỉ là khe hẹp mềm mịn vẫn còn khép chặt chưa được mở ra.

Nhưng mà…

Lý Hạc Minh cắm nửa đốt ngón trỏ vào sờ soạng, bên trong vừa ướt vừa nóng, khi rút ra có sợ chỉ bạc kéo theo ngón tay thon dài của hắn.

Lâm Ngọc nhìn cái đầu cực gần với thứ giữa hai chân mình, không biết là vì ánh mắt thiêu đốt hay là vì hơi thở nóng bỏng của hắn mà cửa huyệt rụt lại, sau đó từ từ mở ra một khe đỏ, khiến hắn thích thú.

Nhưng nàng đang vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Được rồi, được rồi, đừng xem nữa…”

Lý Hạc Minh không nói gì, hai tay giữ đùi nàng, hé miệng liếm nó.

 

——oOo——

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.