Edit: Khả Khả.
Cấp Huyền cách kinh thành mấy trăm dặm, lần này Lý Hạc Minh đi, cho dù công việc có thuận lợi thì ít nhất cũng mất đến hai tháng.
Đột nhiên bên gối thiếu một người, một mình Lâm Ngọc quản lý Lý phủ, đôi khi nàng cảm thấy trong phủ yên tĩnh quá mức, như thể tất cả mọi thứ đều biến mất.
Nhưng, trôi qua nửa tháng rảnh rỗi, đột nhiên một ngày vị tẩu tẩu Từ Thanh Dẫn bị Lý Hạc Minh đuổi đi trước kia trình bái thiếp đến cửa, với một lý do mà không ai có thể từ chối được, nàng ta nói muốn thắp một nén nhang tưởng nhớ đến đại ca quá cố của Lý Hạc Minh, Lý Phong Lâm.
Lý gia có hai nhi tử, Lý Phong Lâm và Lý Hạc Minh được nuôi dưỡng khác nhau. Năm Lý Hạc Minh tròn một tuổi, khi chọn vật đoán tương lai, hắn đã chọn mũ quan của cha hắn, từ nhỏ đã được nuôi dạy theo dáng vẻ của công tử thế gia. Nếu không có biến cố xảy ra, có khi hiện giờ hắn sẽ giống Lâm Tĩnh dấn thân vào quan trường khốc liệt, thực hiện hoài bão trong lòng.
Còn Lý Phong Lâm trời sinh tướng tài, sinh ra là để đứng trên chiến trường gióng trống Thiên Minh.
Lý Phong Lâm ba tuổi cầm được thương, bảy tuổi vào binh doanh, mười bốn tuổi lên chiến trường, mười bảy tuổi, quấy rối quân Bắc Nguyên vào trời đông gió rét. Khi ấy nghe tin đại quân gặp nguy hiểm, hắn ở hậu phương xa xôi lập tức liều mạng kháng mệnh lãnh 300 thân binh và cái lạnh thấu xương của gió tuyết đột phá vòng vây quân địch từ bên ngoài, hắn cầm cây ngân thương, mở một con đường sống cho đại quân, từ đó có thêm một vị tướng của Lý gia khiến cho Bắc Nguyên phải kiêng dè.
Lâm Ngọc sinh sau, không có vinh hạnh nhìn tư thế hiên ngang oai hùng của tướng quân trẻ tuổi. Nhưng mỗi khi nghe người khác nhắc đến Lý Phong Lâm, trên mặt họ đầy vẻ nuối tiếc, cũng có thể đoán được vị huynh trưởng của Lý Hạc Minh phi phàm xuất chúng thế nào.
Nhiều năm trước, Lâm Tĩnh từng gặp Lý Phong Lâm một lần, khi đó Lý Phong Lâm vừa mới 18 tuổi, là người trong mộng của biết bao khuê tú ở Đô Thành. Lâm Ngọc hỏi hắn Lý Lâm Phong trông thế nào, Lâm Tĩnh chỉ dùng bốn chữ “Liệt Hoả Như Sơn” để mô tả.
Có lẽ, trời sinh Lâm Tĩnh không hợp với người của Lý gia, hắn chỉ nói một câu như vậy, rồi không chịu nói gì nữa. Sau này, Lâm Ngọc mới biết chuyện từ chỗ Tần Mi An, là khi còn nhỏ, Tần Mi An cũng giống như bao cô nương trong thành, từng ngưỡng mộ vị anh thiếu niên anh hùng này, hai nhà còn bàn đến hôn sự với nhau, đáng tiếc, lúc ấy nàng thiếu hai tuổi, sau này thì chẳng thể làm được gì.
Khi Tần Mi An nói những lời này, nàng không kiêng dè Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh nghe xong, tức giận, hậm hực uống rượu một mình, Tần Mi An đành phải bỏ công sức đi dỗ dành hắn.
Hiện giờ mọi người nhắc đến Lý Phong Lâm, đều phải thốt lên rằng “trời xanh đố kị anh tài”. Tiếc là vị thiếu tướng này đã ngã xuống mảnh đất cát vàng ở biên cảnh, đến nay không thấy hài cốt, ngôi mộ hiện giờ nằm trong phần mộ của tổ tiên chỉ chôn cất di vật mà thôi.
Nghe lão Trần nói, lúc trước Lý Phong Lâm thành thân với Từ Thanh Dẫn là vào tháng 3, ngày ấy hoa nở khắp cả kinh thành.
Từ Thanh Dẫn là thê tử của Lý Phong Lâm, xuân đến, nàng ta muốn đến trước bài vị của Lý Phong Lâm thắp nén hương, Lâm Ngọc không có lý do gì để từ chối cả.
Hôm nay, Từ Thanh Dẫn đến cửa mặc một bộ đồ trắng đơn giản, mái tóc đen búi lên bằng một cây trâm bạc bình thường.
Không biết có phải vì chưa trang điểm hay không, mà so với lần trước gặp mặt, sắc mặt Từ Thanh Dẫn có chút mệt mỏi, rõ ràng chỉ mới ngoài 30, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn. Sau Lâm Ngọc nghĩ, từ khi rời khỏi Lý phủ nàng ta phải tự mình mưu sinh, cuộc sống không còn thoải mái như trước nữa.
Thấy nàng ta xuống xe ngựa, Lâm Ngọc chầm chậm bước đến, cười nhạt: “Đại tẩu đến rồi, gần đây tẩu có khoẻ không?”
Thủ đoạn của Từ Thanh Dẫn thế nào, Lâm Ngọc đã nếm rồi, nàng ta cố tình chọn thời điểm không có Lý Hạc Minh ở phủ để đến bái phỏng, nếu nói không có mục đích gì Lâm Ngọc không tin.
Trước giờ, Từ Thanh Dẫn nguỵ trang vẻ bề ngoài rất tốt, nàng ta bước nhanh đến, háo hức nắm tay Lâm Ngọc, cùng nhau đi đến từ đường, giống như hai người là tỷ muội ruột thịt của nhau.
Dường như chuyện cũ năm xưa, Từ Thanh Dẫn đã quên hết sạch, nàng ta không hề nhắc đến lời nào, chỉ nói: “Dù sao trước giờ cũng đều như vậy, tốt xấu gì ta vẫn ở đây, không cần bận tâm. Chỉ là lâu rồi không gặp muội, khiến cho ta có chút lo lắng!”
Lời của nàng lấp lửng không đầu không đuôi, giống như đang đợi cá cắn câu, Lâm Ngọc cười cười tiếp lời nàng ta: “Đại tẩu lo lắng cho ta cái gì?”
Từ Thanh Dẫn quay đầu sang ngạc nhiên: “Muội muội không biết gì sao?”
Lâm Ngọc giả vờ trưng ra bộ mặt ngốc nghếch: “Đại tẩu không nói, sao ta biết được?”
Từ Thanh Dẫn thở dài, rồi phất tay ra lệnh cho thị nữ đi theo lui ra sau, nàng ta đè thấp giọng nói với Lâm Ngọc: “Trên phố đang lan truyền tin đồn về muội, muội không biết sao?”
Lâm Ngọc lắc đầu.
Bộ dạng của nàng bây giờ giống như những tiểu thư khuê các chưa từng gặp nạn, hai mắt mở to long lanh, trông vô cùng ngây thơ.
Không biết Từ Thanh Dẫn có tin hay không, nàng ta ngập ngừng nói tiếp: “Cái này ta không biết có nên nói cho muội nghe hay không, sợ là nói ra sẽ khiến muội buồn lòng vô cớ!”
Nàng ta dừng một chút, nhìn thần sắc thấp thỏm của Lâm Ngọc, nói: “Ngày ấy ta đi ra chợ chọn vải, nghe thấy có vài ba phụ nhân trong cửa tiệm đang nói về muội, bọn họ nói khi muội gả cho Nhị Lang, thì muội đã không….muội đã không còn trinh tiết nữa!”
Lâm Ngọc hít một hơi, nhíu mày nói: “Lời đồn bậy bạ này từ đâu ra, vô duyên vô cớ huỷ hoại thanh danh của ta?”
Từ Thanh Dẫn thở dài: “Ta cũng không biết, chỉ nghe mấy người kia nói vậy thôi, gia phong nhà muội muội nghiêm khắc thế nào ta biết cả, nhưng sợ có người nghĩ là thật, sẽ truyền đến tai Nhị Lang thôi!”
Dường như, Từ Thanh Dẫn cảm thấy trong lòng Lâm Ngọc còn chưa đủ “nôn nóng”, nên nói thêm: “Những người đó nói rất chắc chắn, thậm chí còn nói khi muội thành thân trên nguyên khăn không có lạc hồng, như thể bọn họ nấp dưới gầm giường của muội vậy!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Ngọc lập tức thay đổi, nàng rút tay ra khỏi tay Từ Thanh Dẫn, cuống quýt nói: “Ăn nói hàm hồ! Tẩu tẩu đừng tin lời bọn họ nói!”
Bộ dạng hoảng hốt của Lâm Ngọc trong mắt Từ Thanh Dẫn chẳng khác gì không đánh đã khai, nàng ta làm bộ quan tâm nàng, gật đầu: “Đương nhiên, tẩu hiểu mà!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến từ đường, Lâm Ngọc thắp một nén hương, sau đó rời đi để lại nơi này cho phu thê âm dương cách biệt tâm sự.
Xưa nay, Từ Thanh Dẫn rất thích bàn chuyện thị phi. Lúc trước, nàng ta chỉ nói vài câu đã chặt đứt nhân duyên hai nhà Lâm Lý, giờ đây, bổn cũ soạn lại, tiếp tục đến khua môi múa mép trước mặt Lâm Ngọc.
Nhưng Lâm Ngọc không phải đồ ngốc, câu chuyện đồn thổi trên phố kia nàng không tin được chữ nào. Ở trước mặt Từ Thanh Dẫn, nàng làm bộ hoảng hốt thất thố chỉ muốn thuận theo ý nàng ta, để nhìn xem nàng ta đang giấu ý đồ gì.
Trạch Lan không hiểu, nàng thật sự cho rằng bên ngoài đang đồn thổi như những gì Từ Thanh Dẫn nói, nàng lo lắng hỏi Lâm Ngọc: “Phu nhân, phải làm sao đây? Mấy lời kia đồn đại khó nghe quá!”
Lâm Ngọc bật cười: “Đừng có nghe nàng ta nói lung tung, khi chúng ta ra ngoài, có bao giờ nghe người ta nói những lời này không?”
Trạch Lan khó hiểu: “Vậy sao nàng ta lại biết được chuyện của nguyên khăn?”
Lâm Ngọc nói: “Có lẽ trong phủ này có người đang thư từ qua lại với nàng ta, hoặc cũng có thể chuyện nguyên khăn là do nàng ta dở trò!”
Trạch Lan nghe xong càng thêm lo lắng: “Nếu nàng ta biết chuyện này, lỡ mai này truyền ra ngoài thì phải làm sao?”
“Nàng ta không dám đâu!” Lâm Ngọc nói: “Lời này một khi truyền ra, không chỉ bôi nhọ thanh danh của ta, mà con ảnh hưởng lớn đến tôn nghiêm của Lý gia. Năm đó Lý gia đã chịu rất nhiều sự phê phán, nên giờ đây, Lý Hạc Minh cực kỳ ghét những người lắm mồm. Lời này hôm nay phát tán trên phố, ngày mai Cẩm Y Vệ sẽ tra được ra người đầu têu, nàng ta nói những lời này trước mặt ta có lẽ vì cảm thấy ta hồ đồ dễ xử lý!” Lâm Ngọc cong môi khẽ cười: “Nhưng nàng ta không có gan múa may trên đầu Lý Hạc Minh đâu!”
Khả: Lâm Tĩnh cay nhà họ Lý dữ dằn :))
——oOo——