Edit: Khả Khả
Lý Hạc Minh giống như nam hồ ly tinh chuyên hút âm khí để bổ tinh lực, ban đêm thì ôm Lâm Ngọc hoan ái, ban ngày mang thần khí sảng khoái và minh mẫn để đi làm, thật sự khiến một đám đồng liêu trong một tháng qua không được gặp thê tử phải ghen tị đỏ mắt. Đặc biệt là Hà Tam, hắn nôn nóng muốn về lại Đô Thành để gặp lại Bạch cô nương mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.
Hắn nhẩm tính tiền bạc nhiều năm mình tích góp cũng đã đủ để chuộc Bạch Trăn ra khỏi Giáo Phường Ti. Có mục tiêu trước mắt, Hà Tam gần như xem mình là con lừa có treo củ cải ngọt trước trán, vui vẻ cố gắng làm việc vây quanh án tử.
Việc thẩm vấn, Lý Hạc Minh ném cho hắn, tranh thủ những lúc rảnh rỗi đưa Lâm Ngọc dạo chơi khắp Cấp Huyền. Nhưng phần lớn là vừa mới đi dạo được một nửa, thủ hạ sẽ hiện ra thỉnh hắn đi, việc gấp không thể thoái thác, Lý Hạc Minh chỉ đành bỏ Lâm Ngọc lại để đi xử lý chính sự.
Cũng may, Lâm Ngọc thấu tình đạt lý, không tức giận những chuyện nhỏ nhặt này.
Những tên tham quan liên quan đến vụ án nhà ở đã đầu thú và khai nhận toàn bộ, hôm đó, Lý Hạc Minh và Lâm Ngọc đang dạo chơi hoa viên thì Hà Tam lại một lần nữa phái người đến thỉnh hắn về nha môn, mấy chục tờ khai đã vất vả chỉnh sửa lại được trình đến trước mặt Lý Hạc Minh.
Trong khoảng thời gian này, Hà Tam gần như không bước ra khỏi cửa nha huyện, ngay cả dịch quán cũng chưa về, khi mệt quá thì cuộn thân thể đẫm tinh huyết mấy ngày chưa tẩy rửa tuỳ tiện tìm một ghế dựa nào đó trong nha môn rồi nằm tạm, hai mắt nhắm lại. Không biết qua mấy canh giờ, khi mở mắt ra liền ngồi vào trước án công đường không thèm ăn uống gì, có thể nói là tận tâm làm việc, không nhận ra hình người nữa.
Trái lại, Lý Hạc Minh có Lâm Ngọc chăm sóc, mỗi ngày trên quần áo đều toả ra hương bồ kết nhàn nhạt, trong đám Cẩm Y Vệ bận rộn đầu tắt mặt tối, hắn là người áo quần bảnh bao chỉnh tề nhất.
Hắn giao chuyện thẩm vấn La Đạo Chương cho Hà Tam, quả thật nửa câu hắn cũng không hỏi đến. La Đạo Chương khai thế nào, trên tờ cung viết thế đó, e là có khi hắn là người biết cuối cùng.
Giờ phút này, cầm lời khai trong tay, đứng trước cửa ngục thật lâu đọc từng trang một, trang giấy tung bay, tạo ra tiếng động trong buổi chiều yên tĩnh nơi đây, chỉ riêng tội trạng của La Đạo Chương thôi đã ngập tràn hơn hai mươi mấy trang giấy.
Lý Hạc Minh không nói lời nào, Hà Tam cũng không biết hắn đang nghĩ gì, đứng ở bên cạnh thấp thỏm đợi hắn duyệt xong, sau đó đưa cho hắn mấy chục dấu lăn tay trên tờ cung khai khác.
“Trấn Phủ Sử, đây là lời khai của gia quyến, nô bộc và những người lui tới với hắn, tổng cộng 43 người, tất cả đều ở đây!” Hà Tam nói xong, thấy Lý Hạc Minh không nói chuyện, y sờ sờ mũi hỏi: “Hiện giờ La Đạo Chương vẫn còn tỉnh táo, ngài có muốn đích thân thẩm vấn một lần không?”
“Không cần đâu, ngươi làm việc không tồi!” Lý Hạc Minh nhàn nhạt nói, hắn đưa tay chỉ về góc phía Tây Môn: “Kéo người ra!”
Góc phía Tây Môn chỉ mở ra khi phạm nhân bị xử trảm, ý hắn muốn đưa người đến nơi đó chém.
Hà Tam nghiêm mặt nghe theo: “Vâng!” Rồi mang theo Cẩm Y Vệ tiến vào trong ngục áp giải người ra.
Khi La Đạo Chương bị người khoá hai tay giải từ ngục ra, Lý Hạc Minh vẫn đứng ở cửa ngục không nhúc nhích. Ánh xuân trên đầu có chút lạnh lẽo chiếu xuống cả người hắn. Trên cửa chạm khắc Bệ Ngạn (đầu rồng, thân hổ) đang nhe nanh, ánh mắt hung dữ, nó ở đây đã được mấy mươi năm, ngày qua ngày chỉ nhìn chăm chăm vào đám tội nô bị đưa vào trong ngục, rồi kéo từ trong ngục ra để xử trảm.
Hiện giờ, La Đạo Chương sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của thanh kiếm này.
Phong vân của huyện này không còn như trước nữa, giờ đây, La Đạo Chương đầu bù tóc rối, cả người bê bết máu, đầu mất lực ngã gục lên vai, bước đi không vững, giống như hình nộm người bị chặt đứt xương cốt nhúng trong bùn đất mặc Cẩm Y Vệ lôi kéo đi.
Hai đầu gối hắn gần như chạm đất, mũi giày đẫm máu kéo lê từ đằng sau tạo thành một đường máu cong cong vẹo vẹo đứt quãng, xiềng xích dưới cổ chân đập vào nền đá trên mặt đất tạo ra tiếng vang không dứt.
Thân là Huyện Thừa, y đã từng xử vô số án tử lớn nhỏ, mộc công đường vang lên, hắn định tử tội không đến trăm người thì cũng hơn mười người, nên hắn biết rõ, sau giờ ngọ, người bị kéo ra khỏi ngục là để làm gì.
Có lẽ y biết đại nạn khó tránh, nên so với hôm qua, hôm nay y tỉnh táo hơn đôi chút, ánh mắt ngu muội xuyên qua mớ tóc bẩn thỉu trước trán, nhìn thấy Lý Hạc Minh đứng trước cửa ngục, đầu y vô thức hơi cúi xuống.
Đôi môi nứt nẻ cố sức mở lời, hơi thở mỏng manh: “Tha…tha cho thê tử…nữ nhi của ta…Lý…Lý đại nhân… tha cho thê tử và…nữ nhi ta….Đại nhân…”
Giọng nói khàn đặc mơ hồ quanh quẩn trước cửa nhà lao lạnh lẽo, nghe thật não lòng. Nhưng Lý Hạc Minh chỉ thời ơ lật xem lời khai trong tay.
Đối mặt với lời van xin này của La Đạo Chương, Cẩm Y Vệ cũng mắt điếc tai ngơ, hiển nhiên là đã quen với những cầu khẩn của phạm nhân, bọn họ nắm cánh tay hắn, im lặng lướt qua người Lý Hạc Minh.
Âm thanh xin tha dần dần khuất xa, đợi cho Lý Hạc Minh xem từng câu từng chữ trong tờ khai, đầu La Đạo Chương cũng rơi xuống đất. Đoạn đầu lìa cổ và mảnh thi thể tuông máu dữ dội, được người ta đưa vào trong lao ngục ném đến đối diện thổ địa.
Tuân theo hình phạt do Thái Tổ lập ra để trừng trị tham quan, mấy tên nha dịch run rẩy cởi áo tù dính đẫm máu của La Đạo Chương. Cẩm Y Vệ hạ lệnh lột da hắn ra rồi bọc vào rơm rạ khô khốc.
Trong huyện đặt một con bù nhìn bằng da người, khiến cho quan viên tiếp nhận Cấp Huyền này phải kinh hồn bạt vía, ít nhất mười năm tới nơi này sẽ được yên ổn.
Lý Hạc Minh đã chém không biết bao nhiêu quan lại, hắn đã quen với những hình ảnh máu me tàn nhẫn này, mày không hề nhăn lại.
Sắc mặt hắn không đổi liếc nhìn con bù nhìn bọc da dúm dó máu chảy đầm đìa, lạnh lùng dẫn theo cả trăm Cẩm Y Vệ dẫm lên máu tanh nóng ướt trên mặt đất còn chưa khô của La Đạo Chương, bước ra khỏi nha huyện huy hoàng lúc xưa, mang tất cả lời khai sẽ làm kinh động triều chính, hướng về Đô Thành.
——oOo——