Ngày hôm sau, tại một nhà hàng cao cấp, so với sự bình tĩnh của Tống Nhân và Lý Bá Sơn thì Tống Tư Thư có vẻ rất lo lắng. Cậu nắm tay Ninh Uyển, người cũng đang hồi hộp không kém gì cậu.
Thật ra Tống Tư Thư cũng không có quá nhiều kỳ vọng về diện mạo của Cố Nghiêu. Cậu hiểu rằng bất kể đối tượng liên hôn trông như thế nào, cậu cũng phải chấp nhận. Với suy nghĩ như vậy, đến khi gặp Cố Nghiêu, Tống Tư Thư như không tin vào mắt mình.
Cố Nghiêu mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc được chải chuốt gọn gàng, vẻ ngoài đậm khí chất của một người đã hoạt động lâu năm trong thương trường, gương mặt của hắn trông không giống như một người 30 tuổi chút nào, khi cười lên trông rất trẻ.
Cố Nghiêu vừa bước vào đã chào hỏi Tống Nhân, Ninh Uyển và Lý Bá Sơn, hắn cất tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, công ty có chút việc nên khiến mọi người phải chờ lâu.”
Đương nhiên là Tống Nhân và những người khác chẳng để ý chút chuyện vặt vãnh này rồi, sau đó Cố Nghiêu đưa mắt nhìn Tống Tư Thư, hắn có hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi vẫn quay về dáng vẻ như thường ngày, hắn mỉm cười đưa tay ra: “Đây là cậu Tiểu Tống phải không? Xin chào, tôi là Cố Nghiêu.”
Tống Tư Thư nhanh chóng bắt tay hắn, cậu cũng biết Cố Nghiêu ngạc nhiên vì điều gì. So với những người mặt đồ công sở có mặt ở đây, cái áo hoddie và cái quần jeans cậu đang mặc trông không hợp cho lắm.
Thời gian là thứ rất quý giá, sau khi chào hỏi sơ qua, mọi người dần đi vào trọng tâm của câu chuyện. Cố Nghiêu mở lời: “Cháu tin ông Lý đây đã nói sơ qua tình hình của cháu với vợ chồng ngài Tống rồi. Gia thế của mọi người rất phù hợp với điều kiện của cháu. Chỉ có điều cháu không ngờ cậu Tiểu Tống lại còn trẻ như vậy.”
Cố Nghiêu lại nhìn Tống Tư Thư một lần nữa, hắn cân nhắc rồi nói tiếp: “Dù sao kết hôn cũng là chuyện cả đời, mặc dù cuộc hôn nhân này là giả, nhưng cậu Tiểu Tống đang ở độ tuổi thanh xuân, cháu sợ sẽ làm lỡ mất những năm tháng đẹp nhất của cậu ấy.”
Tống Nhân và Ninh Uyển chưa kịp lên tiếng mà Tống Tư Thư đã nhanh chóng đáp: “Con đồng ý!”
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu, Tống Tư Thư mới chợt nhận ra tai mình đang nóng bừng. Cậu nhỏ giọng nói: “Ba không cần phải lo lắng cho con, con đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu.”
Tống Nhân thấy vậy thì tiếp lời để phá vỡ sự xấu hổ của Tống Tư Thư: “Chúng tôi tin tưởng vào phẩm hạnh của giám đốc Cố đây, chỉ là đứa trẻ này là do một tay bọn tôi nuôi lớn, nó vẫn còn rất non nớt, bọn tôi không nỡ để nó đi. Điều bọn tôi lo lắng duy nhất chính là sợ thằng bé bị thiệt thòi.”
Nghe đến đây, hai mắt Ninh Uyển lại đỏ lên.
Cố Nghiêu cũng hiểu được nỗi lòng của bọn họ, hắn hứa hẹn: “Hai bác cứ yên tâm, tình hình gia đình cháu thế nào có lẽ hai bác cũng biết, cháu không có ba mẹ, chỉ sống một mình. Hai bác không cần lo lắng việc cậu ấy sẽ bị ai đó làm khó dễ. Còn về phần cháu, chỉ cần cuộc hôn nhân của bọn cháu có hiệu lực một ngày, cháu sẽ yêu thương vợ mình hết mực.”
Lời nói của Cố Nghiêu nghe có vẻ rất chân thành. Ninh Uyển từ khi gặp Cố Nghiêu bà đã hài lòng, giờ đây thấy hắn chân thành như vậy, bà cũng đã bớt lo lắng hơn. Còn Tống Tư Thư, khi nghe thấy từ “yêu thương” và “vợ,” không chỉ tai cậu nóng lên mà đến cả mặt cũng đỏ bừng lên.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Bữa ăn kết thúc với việc hai bên gần như đã đạt được thỏa thuận. Tống Tư Thư trong lúc ăn thường xuyên liếc nhìn Cố Nghiêu ngồi ở đối diện. Cố Nghiêu thỉnh thoảng cũng sẽ dịu dàng nhìn lại cậu.
Ăn uống xong xuôi, Ninh Uyển đột nhiên nói rằng trời vẫn còn sớm, bà đề nghị hắn và cậu đi dạo một chút. Mặc dù bà rất hài lòng với tính cách của Cố Nghiêu, nhưng bà vẫn mong cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ có một chút tình yêu.
Khi chỉ còn lại Cố Nghiêu và Tống Tư Thư, bầu không khí có hơi ngượng ngùng. Tống Tư Thư cảm thấy bị căng thẳng khi phải đối mặt với một người đàn ông lớn hơn mình 11 tuổi, hơn nữa còn là một người thành đạt. Trước đó Cố Nghiêu cũng nói mình không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, huống chi là cách biệt tuổi tác lớn như vậy.
Thấy Tống Tư Thư khó xử như vậy, Cố Nghiêu là người mở lời trước: “Cậu Tiểu Tống đây vẫn còn học đại học phải không?”
“Đúng vậy, em là sinh viên năm 2 Đại học B, học ngay tại thành phố A.” Khi nhắc đến trường học của mình, Tống Tư Thư không giấu được niềm tự hào.
Cố Nghiêu bị sự xuất sắc của Tống Tư Thư làm cho ngạc nhiên: “Cậu Tiểu Tống giỏi thật đấy.”
“Đừng gọi em là cậu Tiểu Tống nữa! Em tên là Tống Tư Thư, ngài có thể gọi em bằng tên đầy đủ hoặc cũng có thể gọi em là Tư Thư.”
“Được rồi, Tư Thư.”
“Còn em gọi ngài là gì đây?” Tống Tư Thư lại gặp khó khăn. Gọi là “chú” thì có hơi quá, gọi là “anh” thì lại ngượng.
“Vì chúng ta sắp kết hôn rồi, nếu em không ngại tuổi tác của tôi, em có thể gọi tên tôi.” Cố Nghiêu nói đùa.
“Làm sao có thể như vậy được!” Tống Tư Thư liên tục xua tay: “Hơn nữa, nhìn chú không giống như người đã 30 tuổi chút nào, trông chú rất trẻ đó.”
Cả hai vừa đi dạo vừa trò chuyện, cuối cùng, Cố Nghiêu lái xe đưa Tống Tư Thư về nhà.
Khi sắp tạm biệt, Cố Nghiêu chủ động nói với Tống Tư Thư: “Vậy mai gặp nhé, Tư Thư.”
“Ngày mai gặp lại! Giám đốc Cố.”
Do cả hai bên đều đang vội nên bọn họ quyết định ngày hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn và chuẩn bị làm đám cưới càng sớm càng tốt.
Nhìn vào bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn, Tống Tư Thư vẫn cảm thấy khó tin, cậu không ngờ bản thân lại kết hôn khi chỉ mới 19 tuổi. Cậu, một người chưa bao giờ yêu đương, giờ đây lại kết hôn.
Tống Tư Thư được gia đình bao bọc rất tốt, bởi vì tập trung vào việc học nên khi bạn bè xung quanh đã bắt đầu yêu đương thì cậu vẫn chưa từng nắm tay Alpha nào. Bạn bè cậu đã nhiều lần trêu chọc cậu, bây giờ cậu khó mà tưởng tượng ra được vẻ mặt của bọn họ khi nghe tin cậu kết hôn.
Cố Nghiêu nhìn Tống Tư Thư đang dán mắt vào giấy kết hôn, hắn hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tống Tư Thư không suy nghĩ gì mà trả lời ngay: “Em thấy rất bất ngờ.”
Cố Nghiêu không hiểu: “Gì cơ?”
Tống Tư Thư kể cho Cố Nghiêu nghe về việc cậu chưa từng yêu đương. Cố Nghiêu cũng không ngờ rằng Omega sắp kết hôn với mình lại còn ngây thơ đến vậy, hắn cảm thấy có hơi không ổn.
Nhưng một khi đã quyết định rồi sẽ chẳng thay đổi được.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, Cố Nghiêu tiếp tục làm việc, việc chuẩn bị đám cưới hoàn toàn giao cho trợ lý và ba mẹ của Tống Tư Thư, hắn chỉ phụ trách vấn đề tài chính. Tống Tư Thư vừa học vừa đợi ngày cưới đến, trong suốt thời gian chuẩn bị cho đám cưới, cả hai cũng chẳng gặp nhau mấy lần.