Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 57



Một lúc sau, Phàn Tiểu Linh bưng một chiếc khay đi theo gã sai vặt mang thùng gỗ đi ra tiền viện.
Trên khay của Phàn Tiểu Linh là một chiếc bát sứ màu trắng, trong bát là một quả lê được khoét nửa trên, thịt quả lê bên trong được khoét rỗng, sau đó lại rót canh nấm tuyết hạt sen vào bên trong, nửa quả lê bên trên dùng làm nắp đậy, được đun trên lửa nhỏ.
Xuyên qua bát canh, không chỉ ngửi thấy mùi nấm tuyết bên trong mà còn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của quả lê.
Phàn Tiểu Linh chỉ có thể cảm khái, những hộ gia đình quyền quý lại có thể làm ra những món đồ ăn mới lạ như vậy.
Trong chiếc thùng gỗ mà gã sai vặt mang theo cũng chỉ là canh nấm tuyết hạt sen bình thường.
Đương nhiên, trong canh này đều có thả bả đậu.
Quản gia cười nói với thị vệ dưới mái hiên: “Trời rất lạnh, phu nhân quan tâm tới các vị quân gia, sai phòng bếp nấu chút canh nấm tuyết hạt sen cho các vị quân gia.”
Khóe mắt của thị vệ kia có một vết sẹo nông, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, dáng vẻ cao cao tại thượng, bất quá nhìn ra được có chút hưởng thụ.
Quản gia tựa hồ đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta, để cho gã sai vặt múc một bát canh nấm tuyết uống trước, sau đó ra hiệu cho các thị vệ kia canh không có vấn đề gì, thị vệ mới nói: “Được rồi, đặt những thứ này ở đây đi.”
Quản gia chỉ vào khay trong tay Phàn Tiểu Linh nói: “Đây là đồ đặc biệt làm cho vị đại nhân bên trong.”
Thị vệ liếc nhìn Phàn Tiểu Linh, nàng nửa cúi đầu, thật đúng là dáng vẻ ôn nhu cẩn thận động lòng người, ý cười trên mặt của thị vệ càng lạnh hơn một chút: “Giao cho ta là được.”
Quản gia nịnh nọt nói: “Vị đại nhân kia từ xa tới đây, huyện Thanh Bình là nơi nhỏ hẹp, không có gì tốt để tiếp đãi, liền để cho nha đầu này vào đi.”
Phàn Tiểu Linh nhất định phải vào được không bởi vì lý do nào khác, bả đậu dù có thể khiến cho người ta tiêu chảy, nhưng cũng không cách nào trong thời gian ngắn để đánh hết những người trong sân này, Phàn Tiểu Linh tiến vào đưa canh, có thể tiếp xúc gần gũi với thủ lĩnh của quan binh, nếu có thể chế trụ hắn ta, vậy kế tiếp có thể sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái.
Trên mặt của thị vệ vẫn lạnh lùng chế giễu không có ý giảm, đại khái là nghĩ tới cái gì, liếc mắt nhìn Phàn Tiểu Linh, nói: “Ta đi vào hỏi đại nhân một chút.”
Sau khi gõ cửa đi vào, hắn ta nói với một nam nhân trẻ tuổi đang chống khuỷu tay ngồi một mình đánh cờ: “Thế tử gia, người trong phủ nhất quyết muốn để một nha hoàn mỹ mạo vào đưa canh cho ngài.”
Binh lính cướp g.i.ế.c phủ Tế châu giả trang thành quan binh chinh lương khống chế toàn bộ huyện Thanh Bình mấy ngày nay, chính là Tùy Nguyên Thanh, nhi tử của phản tặc Sùng châu Trường Tín Vương.
Dưới gối của Trường Tín vương có hai người con, trưởng tử từ nhỏ đã gầy yếu bệnh tật, nên vị trí thế tử rơi xuống đầu người con út.
Sớm vài năm Trường Tín vương đã ẩn giấu nuôi dưỡng quyền thế, Tùy Nguyên Thanh ở bên ngoài cũng chỉ có danh xưng hoàn khố, mãi đến khi Trường Tín vương làm phản, hắn ta mới bắt đầu ở trên chiến trường Sùng châu bộc lộ tài năng, thủ đoạn ngoan lệ, thậm chí được xưng là “Tiểu Vũ An hầu.”
Nghe thuộc hạ bẩm báo, Tùy Nguyên Thanh hừ lạnh một tiếng, ném quân cờ trở lại trong sọt: “Ngụy Tuyên có tiếng hung ác áo sắc, không có lý do gì thuộc hạ dưới trướng hắn lại trong sạch tự tại, vậy thôi, để người vào đi, một huyện lệnh nho nhỏ, còn có thể đưa một thứ gì đến?”
Thị vệ lĩnh mệnh đang muốn lui ra ngoài, lại nghe hắn ta hỏi: “Đã có tin tức trinh sát đưa về chưa, Ngụy Tuyên có dẫn người tới không?”
Thị vệ nói: “Vẫn chưa nhận được tin tức truyền về.”
Tùy Nguyên Thanh bất giác nhíu mày, lấy tính tình ngốc nghếch như pháo đốt của Ngụy Tuyên, biết huyện Thanh Bình không thu lương thực gửi lên, sao có thể không lập tức mang binh tới c.h.é.m giết?
Chẳng lẽ Tế châu đã có biến cố gì?
Đám bạo dân huyện Thanh Bình rất nhanh sẽ đến huyện thành, tên bao cỏ Ngụy Tuyên không đến đây, sân khấu kịch này của hắn ta cũng không thể vô ích.
Ngón tay dài của hắn ta siết chặt bàn, nói: “Trước tiên đem thuế lương thực vơ vét được của thương nhân bách tính huyện Thanh Bình vận chuyển ra ngoài, lệnh cho một ngàn nhân mã ở sườn núi ngoài thành đón lấy, tên bao cỏ Ngụy Tuyên kia nếu như không đến, chúng ta liền thay hắn g.i.ế.c bạo dân.”
Thị vệ khó hiểu: “Những bạo dân kia muốn nhập vào Sùng châu của chúng ta, vì sao thế tử còn muốn g.i.ế.c bọn họ?”
Tùy Nguyên Thanh cười lạnh: “Không cần g.i.ế.c sạch, làm dáng một chút để người trong thiên hạ lạnh tâm với triều đình thì được rồi. Không g.i.ế.c bọn bạo dân này, trong đó sẽ có bao nhiêu người lần này chỉ là nhất thời phẫn nộ, thật sự gia nhập vào Sùng châu? Đến khi bọn họ bị ép vào đường cùng, bọn họ mới thật sự đi trên con đường làm phản.”
Thư sinh kia là cố ý thả cho thoát, mang tin tức quan binh triều đình cưỡng ép chinh lương không cho bách tính con đường sống đến Tế châu, nghĩ rằng bách tính muốn đến phủ Tế châu để đòi công đạo nhưng lại bị quan binh đồ sát không còn mạng.
Đến khi đó mặc kệ Ngụy đảng thanh minh làm sáng tỏ như thế nào, thiên hạ đều chỉ có xu hướng tin lời thư sinh để bác bỏ, dù sao tiếng xấu của Ngụy đảng không chỉ ngày một ngày hai, mà đằng sau lời tố cáo đẫm m.á.u của thư sinh là hàng vạn sinh mạng của huyện Thanh Bình trong đó.
Những điều dựa trên sự thật luôn có thể khiến người ta đồng cảm và dễ tin tưởng hơn.
Thị vệ vội vàng nói: “Thế tử anh minh.”
Tùy Nguyên Thanh phớt lờ lời nịnh hót của thị vệ, hỏi: “Đứa trẻ kia có bắt được không?”
Trong lòng của thị vệ căng thẳng, nói: “Nửa khắc trước có người xông vào Dật Hương lâu đả thương người của chúng ta, dường như đã ôm đứa trẻ bỏ chạy, thuộc hạ đã phái nhân mã đuổi theo, nghĩ chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.”
Tùy Nguyên Thanh chỉ nói: “Đừng thương tổn đứa trẻ kia, dù sao nó cũng là cốt nhục của đại ca ta.”
Thị vệ hỏi thêm một chút: “Nữ nhân trong đại lao kia…”
Tùy Nguyên Thanh giương lên một đôi mắt ngưng trọng: “Thị thiếp của đại ca ta, xử lý như thế nào sau mang về để đại ca ta tự mình quyết định, trước tiên để nàng ta chịu khổ hai ngày trong đại lao, đừng để bất luận kẻ nào làm nhục nàng ta là được.”
Thị vệ lĩnh mệnh.
Chờ sau khi thị vệ lui ra ngoài, có một người nào đó bưng một cái khay tiến đến.
Khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vô cùng vững chắc, khóe miệng Tùy Nguyên Thanh lạnh lùng nhếch lên.
Khi hắn ta ngước mắt nhìn nha hoàn kia, tuy rằng đã sớm đoán trước được huyện lệnh muốn lấy lòng hắn ta, cho nên người đưa tới sẽ không tệ lắm, nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại nhìn thấy mỹ nhân như thế, trong đáy mắt vẫn hiện lên một tia kinh ngạc.
Đặc biệt là đôi mắt của đối phương, không phải xán lạn như sao, cũng không linh động như nai, ấn tượng đầu tiên cho người ta là ưa nhìn lại lương thiện, khiến người ta lo lắng nếu mang theo nha hoàn như nàng về phủ, đều bị người khác xa lánh bởi vì sự chân thành kia.
Có lẽ Phàn Tiểu Linh thường xuyên bị ánh mắt như gió của Tạ Chinh quét qua, đột nhiên bị một nam nhân xa lạ dùng ánh mắt dò xét kia nhìn chằm chằm, nàng không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ kiên định nâng cái khay tới.
Phàn Tiểu Linh đặt bát canh lên kỷ án, lúc một tay thu cái khay lại, đối phương cười nhạt nói: “Lá gan ngược lại rất lớn.”
Phàn Tiểu Linh cho rằng hắn ta biết trong canh nấm tuyết có bả đậu, trong tay toát ra chút mồ hôi lạnh, thầm nghĩ người này thoạt nhìn là cùng loại người như Ngôn Chính, mặc dù dáng dấp không đẹp mắt như Ngôn Chính, nhưng cũng rất thông minh và không dễ bị lừa.
Người xưa có câu, tiên hạ thủ vi cường, lúc này nàng lập tức vung cái khay lên, ra vẻ muốn đánh lên đầu của hắn ta, ánh mắt của đối phương đột nhiên trở nên lạnh lùng, duỗi cánh tay dài ra đỡ.
Phàn Tiểu Linh vung khay lại là giả, trực tiếp đá một cước vào bụng hắn ta, Tùy Nguyên Thanh tỏ ra kinh ngạc, lập tức cong người lên vì đau, một tay khác của Phàn Tiểu Linh đã dùng sức đánh vào gáy hắn ta.
Một người bình thường bị nàng chặt một tay như đao thế sớm đã bị ngất đi, nhưng Tùy Viễn Thanh vẫn có sức lực lật tung kỷ án ngăn cản nàng, tay che lấy cái cổ đứng lên, mặc dù dưới chân lảo đảo nhưng rất nhanh lao về phía cửa.
Phàn Tiểu Linh không ngờ cổ của người này lại cứng như vậy, thị vệ ngoài cửa nghe thấy động tác lật kỷ án này cửa hắn ta lập tức cũng chạy về phía gian phòng: “Tướng quân?” Phàn Tiểu Linh đã sớm nghĩ rằng sẽ không có cách nào bắt được người này ở khoảng cách gần, vì vậy lập tức lấy ra sợi dây thừng mỏng mà nàng đã thắt nút từ sớm, vung về phía cổ của Tùy Nguyên Thanh.
Xiêm y mùa đông rất dày, dây thừng này lúc trước nàng tùy tiện để trong tay áo cũng không bị nhìn thấy.
Khi thị vệ vừa phá cửa, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh quàng một sợi dây vào cổ thế tử bọn họ, dùng sức kéo về sau một phát, dây thừng trong nháy mắt siết chặt lại, Tùy Nguyên Thanh dùng một tay giữ sợi dây siết cổ hắn ta, cùng với Phàn Tiểu Linh phân cao thấp, trên mặt không biết là do thiếu dưỡng khí hay tức giận, mặt đỏ bừng.
Sức mạnh cánh tay của Tùy Nguyên Thanh rất kinh người, theo lý khi hắn ta kéo mạnh sợi dây, nữ tử không biết trời cao đất rộng ở đối diện sẽ như diều đứt dây bị hắn ta kéo qua, nhưng dưới chân của đối phương chỉ loạng choạng một chút, trong nháy mắt lập tức ổn định bước chân để so tài với hắn ta, lực đạo lôi kéo mạnh như bò mộng.
Cổ của Tùy Nguyên Thanh vẫn không thể sánh được với sức mạnh của hai tay đối phương, bị nàng kéo qua như một con ch.ó c.h.ế.t và kề con d.a.o sắc nhọn vào cổ hắn ta, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta bởi vì ngạt thở mà trông rất dữ tợn, một nửa là hận không thể c.h.é.m người phía sau thành từng mảnh để xả giận.
Hắn ta tàn nhẫn nói: “Ngươi tốt nhất đừng rơi vào trong tay của ta, bằng không ta nhất định lột da ngươi treo lên cửa thành phơi thây!”
Phàn Tiểu Linh hiện đang bắt người này làm con tin với danh nghĩa của huyện lệnh, một chút cũng không biết sợ dùng con đao chặt xương trên tay chọc ra một lỗ m.á.u nông trên đùi hắn ta: “Vậy thì để xem ngươi lột da nhanh, hay là đao của ta đ.â.m nhanh hơn.”.
Một đao kia của Phàn Tiểu Linh mặc dù không sâu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xuyên qua m.á.u thịt, Tùy Nguyên Thanh sững sờ không phát ra tiếng.
Đám thị vệ ngoài cửa kinh hãi, một mặt lo lắng cho hắn ta, mặt khác lại kinh hãi vì Tùy Nguyên Thanh bị một nữ tử bắt đi.
Thị vệ bước vào phòng trước đó là thân vệ của hắn ta, tên gọi là Mục Thanh, lúc này lập tức hét vào mặt Phàn Tiểu Linh: “Đừng làm tổn thương tướng quân của ta!”
Phàn Tiểu Linh nói: “Các ngươi làm theo lời ta nói, ta liền không làm tổn thương hắn.”
Mục Thanh và những người khác nhìn Tùy Nguyên Thanh, chờ hắn ta ra hiệu, Tùy Nguyên Thanh nghiến răng nói: “Nghe theo lời nàng ta.”
Nhưng lại dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được uy h.i.ế.p nàng: “Lão tử nhớ kỹ ngươi.”
Tại sao lần đầu tiên hắn ta lại cảm thấy nữ tử này trung thực!
Phàn Tiểu Linh tự hỏi tại sao người này chỉ ghi nhớ mối thù với nàng, mà không đem thù này tính trên đầu của huyện lệnh? Rõ ràng bây giờ nàng đang thay huyện lệnh làm việc!
Phàn Tiểu Linh suy nghĩ một chút, con đao chặt xương trong tay lại ấn vào da thịt hắn ta một chút, nói với thị vệ ngoài phòng: “Mau thả huyện lệnh đại nhân của chúng ta ra!”
Mục Thạch nhìn về phía quản gia, ánh mắt tựa hồ hận muốn trực tiếp xé nát ông ta.
Toàn thân quản gia run rẩy, suýt nữa hai mắt khẽ đảo ngất đi.
Một lúc sau, huyện lệnh bị giam giữ nhiều ngày cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, khi nhìn thấy tình hình trong viện, suýt chút nữa cũng bị ngất ngay tại chỗ.
Ông ta tình nguyện tiếp tục bị giam trong phòng một năm còn hơn phải vừa khi ra ngoài lại đối mặt với tình huống như vậy!
Khóe miệng Tùy Nguyên Thanh nở một nụ cười nhạt, hỏi: “Người của ta đã thả huyện lệnh, ngươi bây giờ có thể thả ta rồi chứ?”
Tựa hồ sợ Phàn Tiểu Linh lo lắng hắn ta trả thù, ngược lại lúc này hắn ta lại trở thành một quý công tử ôn tồn lễ độ: “Ngươi yên tâm đi, cho dù ta muốn bắt ngươi, cũng sẽ chờ ngươi hoàn toàn chạy thoát mới bắt, bây giờ sẽ không động thủ.”
Đúng lúc này, một quân sĩ từ ngoài cửa lớn nhanh chóng xông vào: “Báo —— bạo dân đã tụ tập ở ngoài cửa huyện thành, tội phạm trong đại lao huyện nha đều được thả ra, quân lương thu được đều bị đoạt vận chuyển ra cửa thành, nói muốn trả toàn bộ lại cho bạo dân náo loạn!”
Tùy Nguyên Thanh tức giận đến khuôn mặt méo mó, cười hỏi Phàn Tiểu Linh: “Kế hoạch này của các ngươi lại cân nhắc rất chu toàn.”
Phàn Tiểu Linh phớt lờ hắn ta, chuyện ở huyện nha bên kia, tám phần có lẽ là do Ngôn Chính làm.
Hiện tại người này trong tay nàng chính là một củ khoai lang nóng hổi, nếu nàng thật sự muốn mạng của hắn ta, vậy thì chính là g.i.ế.c một đại quan, sợ là đời này chỉ có thể đem Trường Ninh đến ổ sơn tặc.
Nhưng nếu để người này đi, sau này nàng nhất định sẽ không có cuộc sống tốt lành.
Nàng nhìn về phía huyện lệnh: “Huyện lệnh đại nhân, bách tính nông thôn huyện Thanh Bình vì việc chinh lương mà làm phản, ngài dù sao cũng phải cho bách tính một lời giải thích để xoa dịu sự phẫn nộ của bách tính.”
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn người bị nàng bắt làm con tin.
Huyện lệnh nghe nói bạo dân đã tiến đến cửa huyện thành, sắc mặt lập tức tái nhợt, một khi bạo dân vào thành, không phải chỉ g.i.ế.c mấy tên tham quan, ông ta là huyện lệnh huyện Thanh Bình, nhất định là người đầu tiên bị đem tế cờ.
Ông ta c.h.ế.t rồi, quay đầu đi còn phải bàn giao lên trên, sẽ còn đem bô phân chụp lên đầu của ông ta, dù sao thành tích của ông ta xác thật chỉ tầm thường, người c.h.ế.t rồi là người cõng tội danh tốt nhất.
Huyện lệnh nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Phàn Tiểu Linh, tuy ông ta đối đầu với người sẽ nhát như chuột, nhưng lại có thể ở trong quan trường hỗn tạp thì cũng là một người linh hoạt, trong nháy mắt lập tức hiểu ý của Phàn Tiểu Linh.
Sau khi nghĩ về tính khả thi, ngay lập tức trở nên phấn chấn.
Đúng vậy, ông ta cũng không dám làm gì đối với đám người này, bạo dân bên kia lại cần một lời giải thích, vì sao không thuận lý thành chương đẩy đám người này ra, để bọn họ giải thích với đám bạo dân?
Huyện lệnh ưỡn cái bụng tựa như hoài thai tám tháng, mỡ trên mặt run lên, không thèm nhìn Tùy Nguyên Thanh: “Việc chinh lương do chư vị tướng quân mang tới chính là quân lệnh, vậy thì làm phiền chư vị tướng quân đến cửa thành cho bách tính một lời giải thích đi.”
Đám bạo dân sẽ xử trí đám người này như thế này, chính là chuyện của đám bạo dân.
Tùy Nguyên Thanh chỉ là cười lạnh một tiếng: “Được, vậy đi cửa thành nói một câu giải thích đi.”
Khi Mục thạch nhìn vào mắt hắn ta, trong lòng hiểu rõ điều gì đó, vẻ tức giận trên mặt cũng bị dập tắt.
Bọn họ mai phục một ngàn nhân mã ở sườn núi bên ngoài cửa thành, đến lúc đó chỉ cần b.ắ.n tiễn, người trên núi g.i.ế.c thẳng xuống, đồ sát toàn bộ huyện Thanh Bình cũng không thành vấn đề!

Ở ngoại ô huyện Thanh Bình, một đội ngũ binh mã dựng cờ Tế châu trùng trùng điệp điệp uốn khúc dọc theo con đường cái, đi đầu chính lã lão tướng Hạ Kính Nguyên, ông ta mặc áo giáp nặng nề, phần nho nhã trên người bị áp chế, trên mặt càng nhiều hơn sự uy nghiêm.
Chỉ là đến cùng cũng đã có tuổi, râu tóc hoa râm, mấy ngày nay cũng không chợp mắt, tinh thần trên người nhìn không được sung sức cho lắm.
Trịnh Văn Thường đánh ngựa đi sau ông ta nửa bước, nói: “Có lẽ thư sinh kia nói ngoa thôi, một huyện lệnh nho nhỏ của huyện Thanh Bình sao dám dùng việc chinh lương để thịt cá bách tính? Mạt tướng có thể dẫn binh thay ngài đến một chuyến là được, ngài làm sao phải tự mình đi chuyến này?”
Hạ Kính Nguyên lắc đầu, đôi mắt già nua mà uy nghiêm: “Huyện Thanh Bình có một hồ nước mặn, vì việc chinh lương gây ra chuyện này, nguyên do trong đó có thể không đơn giản.”
Ông ta vừa dứt lời, một tên trinh sát phía trước cưỡi khoái mã cầm roi vọt đến: “Báo —— trên sườn núi mười dặm phía trước phát hiện có quân Sùng châu ẩn nấp giữa núi rừng!”
Nghe trinh sát báo tin, ngay cả lưng Trịnh Văn Thường cũng kích động toát mồ hôi lạnh.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Linh: Ghét nhất giả vờ bức người, ngoại trừ Ngôn Chính.
Tùy Nguyên Thanh (bị dây thừng trói lợn thòng qua cổ lại bị thọc một đao):… A.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.